Sống Lại Năm 1977, Để Được Gần Nhau!

Chương 14: Chị dâu cả




Thẩm Nguyệt Hoa thật sự muốn cười, người này cũng không thèm hỏi nguyên do liền động thủ, con mắt gắn ở trên đầu cũng chỉ dùng để trút giận đây.

Có thấy kẻ trộm nhà ai, trộm này nọ xong không nhanh chóng chạy trốn, còn ở trong nhà người khác nấu cơm hay không, đây không phải là kẻ đần độn hay sao?

Nếu đã không phải người ngu, vậy cũng chỉ có thể chứng minh người phụ nữ trước mắt này, đang diễn trò!

Nếu nói là đứa bé gái hồi nãy, ngây thơ không biết chuyện, Thẩm Nguyệt Hoa còn có thể miễn cưỡng tin tưởng.

Nhưng người phụ nữ trước mắt này, tuy khuôn mặt có vẻ xinh đẹp, nhưng dáng người đã bắt đầu thay đổi, nhìn ra được tuổi tác khoảng chừng ba mươi, trong cặp mắt của cô ta, lại đang mang theo cảm xúc kích động vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Nguyệt Hoa chỉ liếc mắt nhìn đã xem thấu sự giả tạo của cô ta rồi.

Thẩm Nguyệt Hoa suy nghĩ thật nhanh, vào lúc này, nếu không tránh đi, vậy khẳng định sẽ bị thiệt thòi, nhưng cứ tránh đi như vậy, cũng không trị được người phụ nữ này.

Hiện tại Thẩm Nguyệt Hoa cũng đoán được, đời trước người này thích nhất là nói lời châm chọc bên tai cô, chị dâu cả của Trương gia, Mã Quế Hoa.

Vì thế, cô cao giọng hô lên: “Chị dâu cả, em là vợ lão Tứ, không phải kẻ trộm.” Cô nói xong, thanh âm vang dội truyền đi thật xa, khiến người trước mặt kinh sợ.

Mà cùng lúc đó, Thẩm Nguyệt Hoa hơi nghiêng qua bên cạnh, tránh được cái chổi đập vào mặt mình, mà động tác tránh đi không lớn, vì thế, cổ và bả vai của Thẩm Nguyệt Hoa đều bị cái chổi đánh trúng.

Thẩm Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy trên da đau rát, nhưng chỗ đó được che lại nên cũng qua nhanh, nhưng chuyện chị dâu cả đánh em dâu mới vào cửa, nếu truyền ra ngoài, tất nhiên đối với tiếng tăm của chị dâu cả cực kỳ bất lợi.

Thẩm Nguyệt Hoa cũng không muốn chị dâu cả mất hết mặt mũi, bị người trong thôn chỉ trỏ nói xấu sau lưng, thế nhưng nếu cứ bỏ qua cho cô ta như vậy, cũng không phải tác phong của mình.

Mà chờ xem đi, đến khi người Trương gia trở về, thấy vết thương trên cổ của cô, sẽ nói như thế nào?

Dưới đáy lòng Thẩm Nguyệt Hoa cười lạnh, trên mặt lại mang theo thần sắc thống khổ, nói: “Chị dâu cả, em đã nói em là vợ lão Tứ rồi mà, sao chị còn đánh em?!”

Trong giọng nói của cô lộ vẻ không thể tin nổi, mà Mã Quế Hoa cũng ngây ngẩn cả người, cô ta ấp a ấp úng nói không ra lời, nhưng mà cô ta vẫn nắm chặt cái chổi trên tay, tựa như sợ Thẩm Nguyệt Hoa quay ngược lại trả thù.

Thẩm Nguyệt Hoa hiểu rõ tính tình của người này, đời trước cô cực kỳ gai mắt Mã Quế Hoa, người này không chỉ có ham ăn biếng làm, còn thích gây chuyện thị phi, cũng không biết năm đó anh cả Trương gia tại sao lại cưới một người phụ nữ như thế!

Mã Quế Hoa lại làm kẻ xấu cáo trạng trước, hung hăng nói: “A, lúc này mới gả vào nhà chúng tôi, đã bắt đầu nấu ăn này nọ, cô cũng có mặt mũi quá đó.”

Thẩm Nguyệt Hoa không lên tiếng, mặc kệ cô ta muốn nói gì, dù sao trong lòng cô đã có một cái cân, hơn nữa bây giờ nói càng nhiều, lát nữa càng có nhiều điểm sơ hở.

Chuyện này, bất kể là cô có để ý hay không, cũng không cần tranh cãi, tự có người sẽ thu thập Mã Quế Hoa, cần gì mình phải bẩn tay, về sau ở nhà khi cô và Mã Quế Hoa bắt đầu cãi nhau..., người trong nhà cũng sẽ cho rằng là Mã Quế Hoa trêu chọc cô.

Từ nhỏ Thẩm Ngọc Hoa đã suy nghĩ rất nhiều, sau này ở trong xã hội lại càng phải suy nghĩ chu toàn, giờ phút này trước mặt đối phó với một thôn phụ, lại càng dễ dàng.

Mã Quế Hoa cầm cái chổi trong tay lắc lư, vô cùng kiêu ngạo đắc ý nói: “Tôi còn tưởng rằng thanh niên trí thức đều rất cao ngạo, không nghĩ tới cũng có thể làm ra chuyện trộm gà trộm chó như vậy, nói ra cũng là mắt chú Tư bị mù, tôi thấy bộ dáng của cô rất đẹp, bằng không thì chú Tư làm sao xem trọng cô, em gái của tôi không phải lựa chọn tốt hơn sao?”

Hồi nãy Mã Quế Hoa nói này nọ, Thẩm Nguyệt Hoa trước mặt giống như không nghe thấy, nhưng lúc nghe được những lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ánh mắt cũng trở nên trong suốt hơn nhiều.

Mã Quế Hoa vừa thấy, cho rằng cô bị hấp dẫn, liền châm chọc khiêu khích tiếp: “Lúc trước, đúng là chú Tư theo đuổi em gái nhà tôi, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên đấy, còn nói sau này muốn kết hôn sinh con, cũng không biết cô giở trò quyến rũ gì, cư nhiên khiến cho chú Tư chết mê chết mệt, vốn là tiền xây nhà, đều lấy đi cưới vợ người thành phố như cô, chậc chậc...”

Thẩm Nguyệt Hoa nghe vậy chỉ mắt lạnh nhìn cô ta, trước kia cô không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, mặc dù biết độ chân thật trong chuyện này không cao, nhưng nghe được trong lòng cũng không thoải mái.

Lời này dù ai nghe xong, cũng không thấy vui khi chồng mình có lời đồn đãi với người phụ nữ khác, mặc dù chỉ là có chút xíu không bóng không dáng, nhưng suy cho cùng cũng không vui nổi.

Thẩm Nguyệt Hoa đánh giá thời gian, cùng lúc người Trương gia trở về không sai biệt lắm, vì thế, cô hít sâu một hơi, bắt đầu bật khóc.

Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, năm đó lúc làm kinh doanh, cũng mình là phụ nữ, bản thân có thể lợi dụng vốn liếng của mình, vì thế, cô đã từng nghĩ đến diễn trò trước mặt người khác, hiện tại bắt tay vào làm cũng đã quen.

Cô chỉ yên lặng rơi lệ, nói: “Chị dâu cả nói gì vậy? Em tự hỏi mới gả vào Trương gia được một ngày, hôm nay cũng là lần đầu tiên gặp chị dâu cả, làm sao chị dâu cả liền không chấp nhận em.”

Cô vừa khóc vừa nói: “Trước nói em là kẻ trộm, không nói hai lời lấy chổi đánh em còn chưa tính, bây giờ còn ở bên tai em, nói chồng em qua lại với người phụ nữ khác, một khi đã như vậy, em là người khiến người ta chán ghét, vậy thì dọn dẹp quần áo trở về trong sở thanh niên trí thức thôi.”

Nói xong, cô lập tức xô đẩy Mã Quế Hoa, mà va vào chỗ không thấy được nhưng lại rất đau, làm cho Mã Quế Hoa kêu lên hừ hừ, nghe qua thì càng giống như lời châm chọc.

Trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa cười lạnh, lúc muốn đi ra khỏi phòng bếp, liền nghe Mã Quế Hoa quát to: “Con đàn bà hạ tiện này! Lại dám đẩy tao?!”

Thẩm Nguyệt Hoa xoay người, nói: “Bây giờ chị dâu cả còn vu khống em! Có phải chị muốn em đập đầu chết ở chỗ này, chị mới cam tâm hay không!”

Mã Quế Hoa hắng giọng gào to: “Đúng vậy, mày đập đầu chết ở chỗ này đi, nói thì lợi hại lắm, người nào không biết mày là đồ chê nghèo yêu giàu, làm thanh niên trí thức quá cực khổ, nên dụ dỗ đàn ông trong thôn, da mặt dày quá mà, gả vào nhà của chúng tao khiến cho cả nhà chúng tao mất hết mặt mũi.”

Thẩm Nguyệt Hoa tức giận đang muốn phản bác, liền nghe một giọng nói khàn khàn già nua truyền đến từ phía sau: “Tôi lại không biết, con dâu cả, lại có thể đại biểu cho hai mươi mấy người từ trên xuống dưới nhà họ Trương chúng tôi đấy, ngược lại thường ngày không phát hiện ra cô sẽ tác quái như vậy, lão Đại, nhìn xem anh cưới người vợ tốt thế nào, thừa dịp không có người ở đây, thì lộ ra bộ mặt thực rồi kìa.”

Ông nói xong câu đó, người Trương gia ở đây đều cúi đầu xuống, Thẩm Nguyệt Hoa công môi nở nụ cười, mà trong lòng Mã Quế Hoa lại run lên, nghĩ làm sao lừa gạt để qua đây.

Nhưng là, kế tiếp liền nghe tiếng nói của mẹ chồng cô Lý Quế Phân: “Trái lại thấy được một trò hay!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.