Giọng của Sở Phương Phương nghe như tiếng chim hoàng oanh, kêu lên rất hay.
Sở Từ thích một cô gái sắc sảo như vậy, nhìn xinh đẹp thoải mái. Bởi vậy
cũng không tranh với cô, mở miệng thật tình khen nói: "Em họ nói rất
đúng, chị mua không nổi. Cho dù mua được chị mặc cũng không đẹp bằng em. Cách ăn mặc này của em, ngay cả chị là con gái cũng thích huống chi là
con trai. Chị cam đoan, em chỉ cần đi một vòng trong thôn. Sáng mai cửa
nhà sẽ có không ít người chờ nhìn em."
Đây cũng không phải cổ
đại, việc quản lý con gái cũng không có chặt như vậy. Sở Từ cảm thấy nói ra những lời này hẳn là không có vấn đề gì.
"Mày nói vớ vẩn gì
đó? Ai để cho người khác chờ nhìn! Nếu mày còn nói lung tung nữa tao sẽ
kêu ba tao đánh chết mày!" Sở Phương Phương trừng to mắt, trong nháy mắt tức giận.
Sở Từ hơi sửng sốt, việc này cũng không thể nói? Chẳng lẽ thời buổi này còn không cho con gái ra cửa? Nhưng nàng nhớ rõ con
gái trong thôn vẫn rất hoạt bát mà?
Đang suy nghĩ thì Sở Đường túm lấy quần áo của nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu. Trong chớp mắt Sở Từ đã hiểu.
Hóa ra mấy ngày trước Sở Phương Phương ở cửa thôn lôi kéo với một đứa con
trai bị ông Sở vừa vặn bắt được. Nếu không phải cô nhiều lần bảo đảm thì ông Sở sẽ cho rằng cô đã làm một số chuyện không quá sạch sẽ.
Nàng là chụp đến chân ngựa.
Sở Từ cũng không giận, không đáng so đo với một cô nhóc, dáng vẻ xinh đẹp
ít nhất có thể làm cho tâm tình nàng tốt một chút. Cho nên tùy hứng cũng mặc kệ cô đi. Dù sao Sở Phương Phương này cũng nhiều nhất chỉ trừng
nàng vài cái thôi, bị người đẹp trừng cũng không có hại.
Cố tình, dáng vẻ Sở Từ đột nhiên ngậm miệng lại không nói chuyện lại làm cho Sở Phương Phương chịu đả kích.
Lòng của con gái như kim đáy biển, cô đánh trả dữ dội như vậy chính là trông cậy vào nhìn thấy dáng vẻ bị thua của Sở Từ. Nhưng hiện tại giống như
đánh vào bông, mới làm cho trong lòng cô không thích ứng.
"Chị
họ, lần trước tôi đi theo ba tôi xem người khác giết heo, kích thước con heo kia sắp bằng chị. Lúc cắt thịt rất thơm." Sở Phương Phương che
miệng cười nhạo nói.
Sắc mặt Sở Đường tối sầm.
"Thật
không? Nếu như vậy sau này em họ muốn ăn thì đến tìm chị. Gần đây chị
bận nhiều việc, mồ hôi trên người đều có mùi dầu mỡ, không ăn cũng lãng
phí, vừa vặn cạo xuống tặng cho em. Đúng rồi, đừng nói là dầu này, chính là em muốn thịt chị cũng chịu đau cắt xuống mấy miếng cho em cũng được, chiên xào nấu nướng tùy em." Sở Từ nhếch miệng nói.
Cả người Sở Phương Phương cứng đờ, hừ mỉa một tiếng: "Ghê tởm!"
Sở Từ hết chỗ nói rồi, đứa con gái này tại sao khó hầu hạ như vậy? Nàng còn không sợ đau cắt thịt cho cô ăn, cô còn ghét bỏ?
"Em họ, em làm vậy là không đúng. Con heo kia cũng không tắm rửa, ăn uống
tiêu tiểu đều chung một chỗ. Trong thức ăn của heo không chừng còn trộn
lẫn với một số thứ bẩn thỉu lộn xộn. Nếu nói ghê tởm chị so như thế nào
cũng kém nó. Nhưng khẩu vị của mọi người khác nhau, em thích như vậy chị cũng không có biện pháp. Chỉ là sau này ăn thịt xong nhớ súc miệng,
cũng đừng giống như con heo làm cho thịt mình đều xông thúi." Sở Từ vui
tươi hớn hở nói.
Đối với con gái xinh đẹp, phần lớn nàng đều cho
mấy phần mặt mũi. Nếu con trai cao lớn thô kệch dám nói nàng giống heo
thì nàng tuyệt đối không ngại cho một cái bạt tai lớn qua.
Sở
Đường đứng một bên cười trộm. Quả thật không thể tin được Sở Từ lại há
miệng lưu loát như vậy. Sở Phương Phương này thích sạch sẽ nhất, cũng
thích ăn thịt nhất, nghe xong lời này khẳng định có thể tức chết.
"Ông nội, chị ấy nói cháu giống như heo. Chị ấy, chị ấy khi dễ cháu!" Sau một lúc lâu, Sở Phương Phương nghẹn ra một câu.
"Chị thật oan uổng, em họ à, chị là thật lòng thành ý muốn đưa thịt cho em ăn." Sở Từ rất nghiêm túc nói.
Ông Sở cũng thấy Sở Từ giống như thay đổi thành một người khác, hơi không
chấp nhận được. Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lần trước gặp mặt chính là
chuyện nửa năm trước. Con gái trưởng thành thường thay đổi, tính tình
sửa lại cũng bình thường. Chỉ đáng tiếc là càng ngày càng vô pháp vô
thiên.