Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 90




Trước ngày thành thân hai hôm, rốt cuộc Trác Vân đã hoàn thành cái túi tiền nàng đổ bao nhiêu tâm huyết, tuy uyên ương trên đó có lẽ khó mà nhận ra, nhưng như vậy đã đủ để Hạ Quân Bình sung sướng ngất ngây. Hắn chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ cầm kim chỉ may vá, lúc nhận cái túi sửng sốt hồi lâu, không kịp phản ứng. Trác Vân thấy Hạ Quân Bình ngẩn người, tưởng rằng hắn không thích, tức giận muốn giật lại cái túi.

Lúc này Hạ Quân Bình phản ứng nhanh, né người, nhanh chóng nhét túi tiền vào trong ngực, cười nhìn Trác Vân hỏi “Nàng muốn làm gì? Không phải nói là tặng ta sao?”

Trác Vân đáp “Nếu như chàng ghét bỏ ta thêu không đẹp thì cứ nói, đứng ngu người làm gì?”

“Sao ta lại không thích chứ?” Hạ Quân Bình vội vàng giải thích “Ta mừng tới ngu người luôn thì có! Không ngờ nàng còn biết thêu thùa, thật là giỏi…” Lời ngon tiếng ngọt cứ tuôn ra ào ào từ miệng Hạ Quân Bình. Trác Vân bị dụ tới mặt mày hớn hở, còn vỗ ngực nói về sau sẽ làm thêm mấy cái nữa cho hắn. Bọn nha hoàn đứng bên cạnh thấy vậy không biết nói cái gì cho phải.

Hạ Quân Bình thấy Trác Vân vui mừng, bèn nhân cơ hội nói chuyện Lục Phong vào kinh. Trong lòng hắn vẫn có chút lo lắng, sợ Trác Vân còn có tình cảm với Lục Phong, vừa nói chuyện vừa lén quan sát sắc mặt của nàng, không ngờ ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt Trác Vân.

“Chàng sao vậy?” Trác Vân khẽ cau mày, giọng lo lắng, “Sắc mặt chàng không tốt, có phải không nghỉ ngơi tốt hay không?”

Hạ Quân Bình cuống quít gật đầu “Mấy ngày nay vội vàng chuẩn bị thành thân, vài ngày không được ngủ ngon rồi.” Ánh mắt hắn dừng trên mặt Trác Vân, thấy nàng vẫn thản nhiên, mới kiên định một chút, cười nói “Đại biểu ca đang ở tạm nhà cữu cữu, hôm trước đã đi gặp vương gia, chờ chúng ta thành thân xong hắn sẽ trở về Ích Châu.”

Trác Vân ngẩng đầu lên, nhíu mày nói “Nếu hắn được vương gia trọng dụng, chắc cũng sẽ không ở lâu nhà cữu cữu chàng. Nhà họ Triệu thân với thế tử, trong mắt người khác đã thuộc phe thế tử. Sau lưng Lục Phong còn có nhà họ Lục, không thể tùy tiện đứng theo. Nếu không xử lý tốt, bị vương gia vứt bỏ là chuyện nhỏ, ngược lại còn làm liên lụy tới thế tử.”

Hạ Quân Bình thấy Trác Vân chỉ nói chuyện lớn không quan tâm riêng gì Lục Phong, an tâm hơn hẳn, gật đầu nói “Nàng yên tâm đi! Đại biểu ca lại không ngốc, tới kinh thành lâu như vậy, há có thể không đoán được tình hình hiện tại. Ta nghe nói Đại biểu ca đang phái người đi tìm mua một tòa nhà, mặc dù không đến mức lập tức dọn khỏi Triệu phủ, nhưng cũng phải làm dáng cho vương gia nhìn.”

Lại nói, lúc này đúng là thời cơ tốt cho Lục Phong. Ngô Thân và Hạ Quân Bình nhất quyết ở kinh thành không chịu đi đánh trận, ngoài chiến trường lại mãi vẫn không có tin tốt, Lục Phong không thể nghi ngờ là một sự lựa chọn mới cho Yến vương. Bản lĩnh của Lục Phong Trác Vân đã biết, tuy đời trước không biết vì sao mãi đến hai năm sau hắn mới cầm binh, nhưng chỉ ngắn ngủi mấy năm, thanh danh của Triệu Hoài Thành đã lan khắp cả nước, trở thành tướng lĩnh trẻ tuổi sánh ngang với Hạ Quân Bình.

Có điều, đời trước trong lúc nam chinh Hạ Quân Bình đã lập được nhiều chiến công, nay bị hôn sự trì hoãn không đi, không biết sau này có thể trở thành đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy như đời trước không đây?

“….. chờ thêm hai năm,” Hạ Quân Bình đang suy tính cho tương lai của hai người, ngẩng đầu thấy vẻ mặt sững sờ của Trác Vân bèn quơ quơ tay trước mặt nàng hỏi “A Vân, nàng đang nghĩ gì vậy?”

“À?” Trác Vân phục hồi tinh thần, mất tự nhiên cắn môi, suy nghĩ một chút rồi đáp “Ta đang nghĩ, chàng thật không muốn đi đánh trận sao? Cơ hội tốt như vậy, người ta giành còn không được, nếu chàng không đi, ngày sau luận công ban thưởng, sợ rằng sẽ ở sau người khác, với lại bên thế tử….”

Hạ Quân Bình thấy nàng quan tâm vấn đề này, lập tức thở ra một hơi, lắc đầu cười nói “Còn tưởng nàng đang lo chuyện gì chứ. Yên tâm, ta đã sớm nói với thế tử chuyện này. Vương gia dù chưa xưng đế, nhưng muộn lắm cũng chỉ hai năm nữa thôi. Sau khi vương gia xưng đế, thế tử sẽ là thái tử. Vương gia còn trẻ trung khỏe mạnh, thái tử lại đang lớn dần, tương lai ai biết vương gia nghĩ gì, chẳng bằng giờ cứ giấu tài, chờ sau này thể hiện cũng không muộn!”

Hắn suy tính rất lâu dài! Trác Vân nghe vậy, cười gật đầu một cái, “Chàng nói có lý!” Thật ra nàng cũng nghĩ như vậy, có điều công danh lợi lộc trước mắt thật sự quá hấp dẫn, cộng thêm đời trước quả thực Hạ Quân Bình sẽ lập công lớn trong lần tiến quân này, nên nàng mới hỏi hắn cho kỹ.

“Nói đi thì phải nói lại…” Hạ Quân Bình cười tiếp “Xem chừng trong vòng nửa năm tới chỉ sợ Hồ tướng quân cũng chẳng làm nên chuyện gì, nếu Đại biểu ca có thể thuận lợi nắm được Ích Châu, tất sẽ được vương gia trọng dụng, ngày sau lãnh binh đi đánh phía nam, công lao không phải đều thuộc về Đại biểu ca! Dù sao cũng là thân thích, công lao thuộc về ai cũng vậy thôi!”

Nói thật, tuy tất cả đều là chuyện của kiếp trước, nhưng trong lòng Hạ Quân Bình vẫn cảm thấy thiếu nợ Lục Phong, luôn nghĩ cách đền bù. Trác Vân nhất định là hắn không bỏ được, vậy chỉ có tặng Lục Phong cơ hội lập công là tốt nhất, dù đời này hắn không làm được đại tướng quân, có Trác Vân làm bạn, cũng thấy đủ rồi!

Hạ Quân Bình càng nghĩ càng thấy có lý, bèn đi Triệu phủ tìm Lục Phong nói chuyện, nhắc tỉ mỉ những việc cần chú ý khi tiến quân về nam cho Lục Phong nghe, rồi dặn dò “Đệ và thế tử thân nhau là chuyện gần như cả triều đều biết, những kẻ cố ý muốn tìm hiểu sẽ dễ dàng biết được thân phận của biểu ca. Nếu biểu ca quá thân với thế tử, sợ rằng sẽ khiến người khác nghi kỵ, mà vương gia muốn dùng biểu ca cũng phải suy nghĩ kỹ. Nay chỉ cần biểu ca nghe theo một mình vương gia, thề thần phục, ngày sau chắc chắn sẽ nổi danh thiên hạ, nhà họ Lục cũng sẽ được truyền thừa lâu dài.”

Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện chân thành như vậy từ khi Lục Phong vào kinh. di'.ễn.đàn/l'.ê,q.'uý.đôôn Lục Phong vừa cảm kích vừa khó hiểu, trịnh trọng cảm ơn xong, thành khẩn nói “Bình ca nhi thật muốn ở lại kinh thành? Ta thấy vương gia không phải người lòng dạ hẹp hòi, đa nghi, nếu đệ bỏ mất cơ hội này, ngày sau sẽ khó khăn lắm mới lại có đó!”

Hạ Quân Bình đang muốn đền bù sai lầm đời trước, há lại chú ý công trận gì đó, bèn cười nói “Không dối gạt biểu ca, đệ xưa nay không có chí hướng lớn lao gì, lúc trước theo Ngô đại tướng quân đi đánh giặc chỉ là vì muốn cho a Vân được nở mày nở mặt thôi. Nay đã đạt được, cần gì phải đánh cuộc có thể bị vương gia chán ghét mà vứt bỏ phần công trận đã mạo hiểm đạt được này? Sớm muộn gì thế tử cũng sẽ kế vị, tương lai của ta hẳn sẽ không khó khăn. Nếu phần công lao này thuộc về biểu ca, ngày sau đệ cũng có chỗ dựa, còn sợ gì nữa!”

Hạ Quân Bình nói thật lòng thật dạ, không có chút miễn cưỡng hay làm bộ nào, Lục Phong sao có thể không cảm thấy, nghĩ Hạ Quân Bình quả thật là người chính trực, càng thêm kính nể, ngẫm lại những ý nghĩ xấu xa trong lòng mình, càng thêm xấu hổ.

Hai ngày sau là ngày thành thân của Hạ Quân Bình.

Mới sáng sớm Trác Vân đã bị gọi dậy, chỉ ăn vội mấy miếng điểm tâm xong đã bị bọn nha hoàn kéo đi thay y phục trang điểm, vừa làm xong thì bên ngoài cũng truyền đến tiếng hô tân lang đến rước tân nương.

Rốt cuộc Trụ Tử và bọn Diệp Tử cũng đến kịp trước ngày thành thân. Hôm nay bọn họ có nhiệm vụ ngăn ở ngoài, không cho Hạ Quân Bình vào, Tiểu sơn và Tiểu Kiều xem như bắt được cơ hội, dốc hết sức tung thơ tung phú nghĩ muốn làm khó Hạ Quân Bình. Không ngờ Hạ Quân Bình đã sớm chuẩn bị, vừa mở miệng là phát ra sáu bảy bài thơ, khiến cho khách khứa vô cùng kinh ngạc.

“Cứ tưởng Hạ tướng quân chỉ biết võ không biết văn, không ngờ lại có tài văn chương như vậy!”

“Ngươi đúng là nông cạn, Hạ công tử là con của chính thê, nhà họ Hạ tuy đã suy, nhưng lạc đà dù gầy cũng lớn hơn ngựa, nhà người ta có truyền thống học hành từ trăm năm há có thể khinh thường….”

Nhóm Trụ Tử dốc hết chiêu vẫn không ngăn được Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình nóng lòng vọt tới trước cửa phòng Trác Vân. Lúc này Trụ Tử không cản nữa, chỉ đỏ mắt kéo hắn qua một bên dặn dò gì đó, lúc hai người ngẩng đầu lên, bốn con mắt đều đỏ.

Hạ Quân Bình trịnh trọng vái Trụ Tử một cái. Trụ Tử phất tay, nghẹn ngào nói với Trác Vân “A Vân, giờ lành đã đến, để đại ca cõng muội ra ngoài.”

Trác Vân vốn không có nửa điểm buồn ly biệt, nay nghe Trụ Tử nói vậy, cổ họng như bị nghẹn, mắt đau xót, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt. Nha hoàn đứng bên cạnh, vội vàng khuyên “Ôi, tiểu thư ơi, mới vừa trang điểm xong, ngài đừng khóc lem hết!”

Trác Vân nào còn tâm tư quan tâm những thứ này, đưa tay lau nước mắt, nói “Đại ca…. muội…. muội không thành thân….”

“Ôi, cô nãi nãi của ta….” Lúc này đến phiên Trụ Tử muốn khóc, “Giờ là lúc nào rồi còn nói như vậy, muội nhất định phải gả, nếu không một lát Bình ca nhi sẽ hủy cả nhà chúng ta mất!” Dứt lời, bên ngoài truyền tới giọng nôn nóng của Hạ Quân Bình “Đại ca, đại ca, A Vân xong chưa?”

Trác Vân nín khóc mỉm cười, liếc ra ngoài một cái, ép nước mắt dừng lại. Trụ Tử vỗ vỗ lưng nàng, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại thôi “Giờ lành đã đến, để đại ca cõng muội ra.” Dứt lời, ngồi xổm trước mặt Trác Vân.

Trác Vân hít một hơi, đội khăn phượng lên đầu, chậm rãi nằm lên lưng Trụ Tử….

Các quan viên tới dự lễ rối rít chúc mừng bên Phương phủ xong lại vội vàng chạy tới Hạ phủ, dọc đường đi, đội ngũ rước dâu và cả xe ngựa của các phủ khác thi nhau chạy, khiến cho dân chúng kinh thành được một lần náo nhiệt vô cùng.

Trác Vân đến Hạ gia, mơ mơ hồ hồ bái đường, cho đến khi được đưa vào phòng mới tỉnh táo lại.

Nhà họ Hạ chỉ còn mỗi Hạ Quân Bình, nữ quyến lại không nhiều, chỉ có mấy cữu mẫu và biểu muội từ nhà họ Triệu. Tuy lúc trước Triệu đại phu nhân có ý muốn làm mai cho Hạ Quân Bình thậm chí còn suýt vì việc đó mà sinh ra mâu thuẫn, nhưng chút việc không vui đó đã sớm tan thành mây khói, hơn nữa, nay ván đã đóng thuyền, Trác Vân lại có thể nói là ‘dư xứng’ với Hạ Quân Bình, nên hôm nay Triệu phu nhân khác hắn với vẻ cao ngạo lúc trước, thái độ rất nhiệt tình, không chỉ giới thiệu cho Trác Vân biết các nữ quyến, còn cười ha hả khen Trác Vân lên tới tận trời.

Trác Vân vốn tưởng hôm nay sẽ phải ở trong phòng nghe mấy cô dì gì đó càu nhàu một hồi, không ngờ Hạ Quân Bình chỉ mời rượu một vòng đã về, vừa vào phòng đã cười chào nói tạm biệt với mấy người thân thích kia. Mấy người kia thấy vậy, thầm buồn cười, nhưng tất cả đều rất biết điều, lập tức đi về hết. Hạ Quân Bình ân cần tiễn họ ra tới cửa, mới nhắc vạt áo chạy nhanh vào phòng.

“Đói bụng chưa?” Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân không chớp mắt, cảm thấy miệng khô, lưỡi khô, liếm môi hỏi “Chúng ta ăn một ít rồi mới uống rượu được không?”

Trác Vân vốn đang rất bình tĩnh, lại bị ánh mắt nóng rực của Hạ Quân Bình khiến cho khẩn trương hẳn lên, khẽ cúi đấu tránh đi ánh nhìn của hắn, cố gắng trấn định nói “Cũng được! Từ sáng tới giờ ta chỉ ăn có hai cái màn thầu, đói bụng từ sớm rồi.”

Hạ Quân Bình bèn kêu người mang chút rượu và thức ăn lên, hai người vui vẻ ăn cơm như thường ngày. diễ;'n.đà'n.;lê/quưý/đôn Đến lúc uống rượu, Trác Vân thuận tay đưa ly rượu lên miệng, bỗng nghe Hạ Quân Bình ho khan một tiếng, nàng sững sờ một chút rồi hiểu ra, đỏ mặt nhìn Hạ Quân Bình. Mặt Hạ Quân Bình cũng đỏ, chỉ có đôi mắt là sáng đến dọa người.

“Uống… uống rượu…..” Hạ Quân Bình vừa nói vừa chậm rãi đưa tay tới, mặt tràn đầy vẻ mong đợi. Trác Vân mím môi cười, đỏ mặt bưng ly rượu lên. Hai cánh tay giao nhau…

Hai người ăn uống xong, Hạ Quân Bình kêu người dọn đồ thừa đi, rồi bảo nha hoàn đi nấu nướng nóng.

Hai người rửa mặt xong xuôi hết, Hạ Quân Bình mới đỏ mặt nắm lấy tay Trác Vân, nói nhỏ “Ừm…. không còn sớm nữa, có…. có phải chúng ta nên đi ngủ không….”

Trác Vân thấy vậy buồn cười nhưng cố nhịn, một hồi, không nhịn nổi nữa cười hì hì ra tiếng. Nàng vốn xinh đẹp, nay cười vui vẻ, càng trở nên xinh đẹp không gì sánh được, khiến Hạ Quân Bình nhìn không dời mắt, sửng sốt hồi lâu, mới lấy dũng khí ôm nàng vào lòng, nói “A Vân, ta rất vui….” Vừa nói vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng hắn mơ ước bấy lâu…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.