Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Chương 34-35




Chương 34: Cậu hi vọng mình bị đuổi kịp sao


Lúc Tô Đào và Nhan Thanh Thanh về đến nhà, Diệp Ngưng đang đứng ở ngoài cửa đợi bọn họ, nhìn thấy bóng dáng của mẹ, Tô Đào cảm thấy rất ấm áp, ngày trước khi cô trực ban đến nửa đêm rồi tự lại xe về nhà cũng mong có người ở nhà đợi cô, nói với cô một câu về rồi à!


Tô Đào gạt nước mắt trong mắt, sà vào lòng của Diệp Ngưng, "Mẹ, con nhớ mẹ quá!"

"Nhớ mẹ sao lại không về sớm hơn hả", Diệp Ngưng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô, lôi kéo cô cùng Nhan Thanh Thanh vào nhà.

Vừa mới vào nhà Tô Đào đã ngửi thấy mùi gì đó rất thơm, liền ngay lập tức chạy nhanh vào bếp, thì cô đã biết là mẹ làm đồ ăn ngon cho cô mà, Nhan Thanh Thanh ở bên cạnh cô cảm thán một câu, "Thơm quá đi!"

Diệp Ngưng mang đồ ăn khuya ra cho hai đứa, lại rót thêm cho bọn cô hai ly sữa.

Sau khi Tô Đào và Nhan Thanh Thanh ăn uống no say xong, chủ động dọn dẹp rửa bát sạch sẽ, chúc mẹ ngủ ngon rồi trở về phòng của mình. Mẹ của cô không yên tâm để Nhan Thanh Thanh về một mình, biết hai người họ đi xem biểu diễn ca nhạc cùng nhau về thì báo với cha mẹ của Nhan Thanh Thanh để con gái họ ngủ lại nhà mình đêm nay.

Phòng của Tô Đào có một nhà vệ sinh riêng, Diệp Ngưng sớm đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cá nhân cho Nhan Thanh Thanh.

"Đào Tử, mẹ cậu tốt thật đấy", Nhan Thanh Thanh hâm mộ nói.

"Tất nhiên rồi! Mẹ cậu chẳng lẽ không tốt sao, con bé vô lương tâm này", Tô Đào đã từng đến nhà của Nhan Thanh Thanh, a di đối với cô ấy thật sự rất chiều chuộng, so với ba của cô ấy chỉ có hơn chứ không hề kém.

"Tốt thì rất tốt! Chẳng qua là bà ấy không có thời gian ở cạnh tớ, cậu biết không mình lâu lắm rồi chưa có ăn đồ mẹ mình nấu rồi, đâu có giống cậu ngày nào cũng được ăn đồ ăn dì Diệp nấu chứ"

Mẹ của Nhan Thanh Thanh là bác sĩ làm ở khoa cấp cứu, thường bận đến nỗi chân không có thời gian chạm đất, bố của cô ấy tự mình mở một công ty cũng rất bận rộn, bình thường đều là dì giúp việc chăm sóc cô ấy.

"Sau này cậu muốn ăn cái gì thì cứ đến nhà mình, để mẹ mình làm cho cậu ăn", Tô Đào vừa nói vừa bôi bọt của sữa rửa mặt lên mặt cô.

"Được đó, mình muốn ăn sạch cậu", Nhanh Thanh Thanh cũng chịu thua kém, bôi một đống bọt vào mặt cô.

Hai người đùa giỡn với nhau một hồi.

Sau khi dùng xong bữa trưa ngày hôm sau, hai người đi lên tầng tìm Cố Từ chơi đấu địa chủ.

Cố Từ đã được nhận vào trường cao trung Di Hòa, trở thành một học sinh cao trung năm nhất, chuyện hạnh phúc nhất đó là không có bài tập hè.

Hôm nay chỉ có mình cậu ấy ở nhà, đang vô cùng buồn chán thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa.

"Ha lô, đại khối băng, ngạc nhiên chưa!"

Nhan Thanh Thanh muốn hù dọa cậu ta một chút, ai ngờ người ta mặt không biểu cảm trừng lại cô ấy một cái.

"Vào nhà đi", Cố Từ nghiêng người, đợi hai người vào nhà rồi đóng cửa.

"Đổi giày đi", Cố Từ thấy Tô Đào quen cửa quen nẻo nhảy tót lên sô pha ngồi, thì trực tiếp vươn tay định lấy cái túi để phía trên đầu cô.

Tô Đào giống như con mèo nhỏ bị nắm gáy nhưng không dám động đậy, chỉ sợ cậu ta làm rối mái tóc không dễ gì mới chải được của cô, "Quân tử động khẩu không động thủ nha, cậu buông tha cho tóc của mình trước đi, mình đổi giày là được mà"

Phồng má giống hệt như con thỏ nhỏ vậy! Cố Từ buông cô ra, lấy dép ở trong giá xuống rồi đặt chân cô vào đó.

"Hai người làm gì vậy hả? Chậm chết đi được!", Nhan Thanh Thanh đã nhanh chóng chia bài xong rồi, cô ấy gấp không chịu nổi muốn phân thắng bại.

Tô Đào: "Đến đây, mình sẽ đánh cho cậu không còn manh giáp", cô là một cao thủ chơi đấu địa chủ đó.

"Nếu như chúng ta là một đội, cậu muốn chọn chém giết lẫn nhau sao!"

Ấy Nhan Thanh Thanh nói cũng có đạo lý nha, Tô Đào nghĩ nghĩ một chút, nói luôn, "Vậy thì giết cậu ấy đến không còn manh giáp", nói xong thì chỉ vào Cố Từ.

Cố Từ hiếm khi cười cười một cái, lông mày thanh tú hơi nhướng lên một chút, đôi mắt đen như mực nhìn về phía cô, "Đợi lát nữa thua thì đừng có mà khóc nhá".

Mẹ nó! Cô sẽ thua? Sao có thể chứ, Tô Đào hất cằm không phục!

Nửa tiếng sau, Tô Đào không khóc nhưng Nhan Thanh Thanh đã sắp khóc rồi!

"Hai người bắt nạt người ta, làm gì có ai giống như hai người chứ, để cho mình thắng một ván đi mà", Nhan Thanh Thanh bĩu bĩu môi, mấy lần cô là địa chủ lần nào cũng bị nông dân bắt nạt không nương tay, hứ.

Vậy mà lại không thắng được ván nào!

Nhan Thanh Thanh chơi xấu, kêu lớn, "Không chơi nữa, không chơi nữa đâu!"

Tô Đào cũng không muốn chơi tiếp nữa, lúc nào cũng thắng chả có tý khiêu chiến gì cả, không thú vị!

Cố Từ vừa thu dọn mấy lá bài nằm vất vưởng ở trên bàn vừa hỏi bọn họ, "Vậy hai cậu muốn chơi gì nữa?"

"Nói chuyện chút đi!", Tô Đào đề nghị.

"Được đó! Nói cái gì đây?", Nhan Thanh Thanh chống tay, nghiêng đầu nhìn cô.

"Nói chuyện vì sao bọn mình đều lên cao trung rồi mà cậu vẫn còn học sơ trung vậy hả?"

Nhan Thanh Thanh nghe đến đây phát lập tức nổi giận, Tô Đào nghĩ trong lòng, cái tên nhóc Cố Từ này thật sự là nói chuyện tức chết người mà!

"Hứ! Mình thấy chúng ta nên nói về Kiều Kiều của lớp hai đi", Nhan Thanh Thanh thành công phản kích lại, lông mày lập tức giãn ra, hai chân bắt chéo, lắc lắc đầy đắc ý.

Kiều Kiều? Nghe tên là biết chắc chắn là một tiểu mỹ nhân vừa mềm mại vừa quyến rũ rồi! Tô Đào, mày đừng có hiện rõ vẻ bát quái như vậy chứ.

"Kiều Kiều~là ai vậy hả?"

"Kiều Kiều hả!", Nhan Thanh Thanh liếc mắt nhìn Cô Từ, chỉ một cái tên mà cô ấy lại biến đổi ngữ điệu để nói ra, vậy thì chắc chắn có chuyện hay rồi.

"Mau nói đi!", Tô Đào hiếm lắm mới nghe thấy tin tức về hoa đào của Cố Từ, mặc dù Cố Từ lớn lên rất đẹp trai nhưng lại không có mấy tiểu cô nương dám ngang nhiên theo đuổi cậu ta, bởi vì mặt cậu ta lúc nào cũng kiểu như có viết mấy chữ "người lạ chớ gần" vậy, chẳng cần phải đến gần thì cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của bốn chữ này trên người cậu ta.

"Cũng chẳng phải ai cả!", Cố Từ đen hết cả mặt lại.

"Chậc chậc chậc~thật vô tình nha, người ta ngày nào cũng tặng sữa cho cậu, vậy mà cậu lại nói người ta như vậy, haizz! Lương tâm đều mang cho chó ăn rồi nha!", Nhan Thanh Thanh bày ra dáng vẻ bất lực thở dài.

Tô Đào hiểu rồi, thật sự bái phục like cho cô gái dũng cảm này một cái, cô cảm thấy cuộc đời của Cố Từ chính là thiếu một cô gái nhiệt tình như lửa này, nếu không với cái tình nết này của cậu ta, chắc là sẽ phải độc thân suốt đời mất.

Cố Từ nhìn cô ấy một cách quái dị, chậm rãi nói, "Đúng thật là cho chó ăn rồi!"

Nhan Thanh Thanh sặc một ngụm nước bọt, chỉ vào Cố Từ cả nửa ngày cũng không nói được cái gì, sau đó bực bội phun ra hai chữ, "Cậu nha!", cái đồ bụng xấu xa, chẳng trách ngày nào cậu ta cũng cho cô sữa chua, sữa chua chó má!

Thiệt thòi cho cô còn tưởng lương tâm cậu ta trỗi dậy, biết mình đối với bạn thân là cô có bao nhiêu lãnh đạm vô tình, muốn cứu rỗi tình bạn tràn ngập nguy hiểm của bọn họ!

Hứ! Trong lòng cô thật sự muốn đâm chết cái tên tiểu nhân này!

Tô Đào nghe xong cả nửa ngày đều mơ mơ hồ hồ, kết quả thì sao?

"Vậy sau đó thì sao? Cô ấy không bắt được cậu ta à?"

"Cậu hi vọng mình bị người ta bắt được sao?", Cố Từ lạnh giọng, mặt cũng lạnh luôn.

Tô Đào ngơ ngác ngồi tại chỗ, chuyện này cùng với cô có quan hệ gì chứ? Hơn nữa, sao cậu ta đột nhiên lại không vui vậy?

"Cậu hi vọng mình bị người ta bắt được sao?", Cố Từ hỏi lại lần nữa, vẫn là giọng điệu vừa nãy, vẫn là vẻ mặt vừa rồi, chỉ là hình như thêm chút mong đợi.

Tô Đào lắc lắc đầu rồi lạ gật đầu, cô phải trả lời cái vấn đề này như thế nào đây, loại chuyện này không phải cậu thích là được rồi sao? Không lẽ cậu muốn cô cho ý kiến hả? Vậy cũng tốt, trẻ con ở độ tuổi này hay bối rối khi đối mặt với vấn đề này mà.

"Tô Đào nghĩ nghĩ một chút, nói:" Không hi vọng, hiện giờ cậu nên chú ý nhiều hơn vào việc học, lên đại học rồi yêu đương cũng không muộn, đến lúc đó vừa có thời gian lại vừa có tinh thần "

Nếu để bố mẹ cô biết được, cô xúi giục Cố Từ yêu sớm, làm chậm trễ việc học hành của con nhà người ta, vậy thì chẳng phải cô trở thành tội nhân rồi hay sao~

Lạnh lẽo trong mắt Cố Từ dần thối lui, lẩm bẩm nói:" Lên đại học rồi thì cũng vẫn phải đợi "

Cậu nói nhỏ quá, Tô Đào nghe không rõ," Cậu nói gì đó? "

Cố Từ nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên," Không có gì"


CHƯƠNG 35: TRỞ VỀ NHÀ (1)

Lúc đi ra khỏi nhà Cố Từ đã là ba giờ chiều, Nhan Thanh Thanh nói muốn về nhà, Tô Đào đưa cô đến trạm xe buýt liền trở về.

Trong tiểu khu có một chỗ nghỉ mát, ngay trước cửa nhà cô ở, Tô Đào nhắm mắt ngồi ở chỗ nghỉ mát, cực kỳ thích ý.

Ánh mặt trời nóng hổi chiếu lên người, Tô Đào cảm thấy cả người mình đều bị ấm áp vây quanh.

"Lộc cộc... lộc cộc... lộc cộc...." là âm thanh kéo vali.

Khi mọi người nhắm mắt lại, thính giác sẽ nhạy cảm hơn.

Có lẽ sinh viên đại học ở nước ngoài đã trở lại!

"Lộc cộc... lộc cộc... lộc cộc...." Âm thanh càng lúc càng gần, người này hẳn là cũng ở trong khu của bọn họ.

"Lộc cộc...", tiếng kéo vali đột nhiên dừng lại, giống như là chiếc xe vẫn đang lái đột nhiên đạp phanh.

Tô Đào cảm giác trên đầu mình phủ một mảnh bóng ma, mở mắt ra liền nhìn thấy một người ăn mặc nghiêm ngặt mở to một đôi mắt mỉm cười lấp lánh nhìn mình.

Người này tuy rằng chỉ lộ ra một đôi mắt, Tô Đào vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, "Anh!", bất chấp vẫn còn ở bên ngoài, Tô Đào trực tiếp ôm lấy Tô Lê.

Đã nửa năm không gặp, anh trai cô gầy đi rất nhiều!

"Nhu Nhu có nhớ anh không?" Tô Lê ôm Tô Đào xoay một vòng, hơn nửa năm không thấy tiểu nha đầu cao lên không ít, hiện tại đã sắp đến ngực anh rồi.

"Hãy nghĩ điii!!! Em thật sự rất nhớ anh, anh cũng không trở về thăm em!" Tô Đào nói xong trong lòng chua xót, trong mắt hiện ra một tầng sương mù.

"Ôi ~~ Là anh trai không tốt, em vừa khóc anh trai thật đau lòng nha." Tô Lê mặc cho em gái ôm eo anh, bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.

Từ nhỏ đến lớn anh đã không thấy em gái khóc, Tô Đào vừa khóc trong lòng anh cũng không dễ chịu gì.

Nhìn Tô Lê cũng đỏ hốc mắt, Tô Đào hai tay che mắt anh, "Không được khóc."

"Vậy em cũng không được khóc." Tô Lê cười ra tiếng.

Tô Đào buông anh ra, dùng sức gật đầu.

"Lê! Đây có phải là Nê Mai Mai không?"

Tô Đào nghi hoặc nhìn về phía sau Tô Lê, phát hiện cách đó không xa có một nam nhân ăn mặc giống anh, nói một tiếng phổ thông không chuẩn.

"Không phải là đặc biệt đẹp! Tôi không lừa cậu chứ." Tô Lê gật đầu, ôm bả vai em gái đi qua, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo cùng tự hào.

"Phiêu nhưỡng*!!"

*Có nghĩa là xinh đẹp. Đề cập đến một người phụ nữ thường được hiểu là một người phụ nữ xinh đẹp. Nó gần với ý nghĩa của đẹp.

Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, Tô Lê mới giới thiệu với em gái: "Đây là bạn của anh trai ở nước T, chắc em cũng gặp anh ta trên mạng, anh ta tên Minh Vũ."

Tô Đào hơi trợn tròn hai mắt, là Lý Minh Vũ a!

Cô rất quen thuộc với người này, cùng Tô Lê là bạn học cùng trường đại học, lúc còn ở trường quan hệ rất tốt, sau đó lại vào cùng một công ty giải trí, cùng nhau trải qua thời gian thực tập khó khăn lại ra mắt cùng ngày.

Là một nghệ sĩ cùng phát triển, Lý Minh Vũ mặc dù không hot bằng Tô Lê, nhưng cũng có sức nóng không nhỏ ở nước T.

Ở cùng Tô Lê lâu, tiếng Trung cũng rất tốt, giao tiếp hàng ngày không thành vấn đề.

Lần này thừa dịp Tô Lê về nước thăm người thân, anh liền đi theo tới chơi.

Tô Đào cười chào hỏi anh, dùng ngôn ngữ nước T tiêu chuẩn, từ khi Tô Lê bắt đầu đi du học, cô bắt đầu tự học môn ngôn ngữ này, không nghĩ tới thật đúng là có một ngày có ích.

Lý Minh Vũ giơ ngón tay cái lên, "Nê nói tiếng T rất tốt!"

Hai anh em nở nụ cười giống nhau, ánh mặt trời mảnh vụn xuyên qua lá cây rơi trên người hai người, ấm áp như tranh vẽ.

Tô Lê về không nói cho người nhà biết, muốn cho bọn họ một kinh hỉ, khi chuông cửa vang lên Diệp Ngưng đến mở cửa, nhìn thấy đứa con trai đứng ngoài cửa ngây ngẩn cả người, còn chưa nói gì, nước mắt đã rơi xuống trước.

"Mẹ~" Tô Lê nghẹn giọng, tiến lên ôm lấy Diệp Ngưng.

Diệp Ngưng nghe được thanh âm Tô Lê mới phản ứng lại không phải là mơ, con trai thật sự đã trở về, "Ôi chao ~ đã trở về! Trên đường về có mệt không? Con đã ăn gì chưa? Muốn ăn gì mẹ làm cho con!", bà đã cao hứng không biết nói cái gì cho phải.

Tô Đào bất đắc dĩ nói: "Mẹ, vào nhà rồi nói, trước tiên cho anh trai ngồi xuống đã."

"Đúng đúng đúng, mau vào, mẹ cao hứng quá cũng quên mất.", Diệp Ngưng đón người vào, mới chú ý tới Lý Minh Vũ.

"Vị này là?" Diệp Ngưng lau nước mắt.

"Dì, gào thét!*", Lý Minh Vũ cúi đầu chín mươi độ, khiến Diệp Ngưng và Tô Đào đều ngây người.

*Đoạn này ổng nói a di hảo (là chào dì á), mà ổng lại nói thành a di hào (gào thét luôn)

Tô Lê cười ra tiếng, kéo bạn tốt lên, "Minh Vũ cậu quá khách khí! Mẹ, đây là bạn của con ở nước T, lần này cùng con về nước chơi."

"Được rồi, hoan nghênh hoan nghênh, muốn ăn cái gì chơi cái gì thì nói với dì. "

"Con.... có hiểu không? " Diệp Ngưng vừa nghe là nước T, phản ứng đầu tiên chính là có thể nghe hiểu tiếng Trung Hay không.

"Cảm ơn dì, con có thể nghe được , con sẽ không khách khí với dì.", tuy rằng tiếng Phổ thông của anh vẫn chưa thuần thục, nhưng các từ thường được sử dụng là có thể hiểu được.

Diệp Ngưng cười gật đầu, có thể nghe hiểu là tốt rồi, bà nhất định phải chiêu đãi bằng hữu của con trai, ở nước ngoài có người ở bên cạnh cô còn có thể yên tâm một chút.

"Con trai, lần này trở về ở bao lâu a?", Diệp Ngưng tràn đầy hy vọng nhìn anh, hy vọng cậu có thể ở lại thêm vài ngày, trước kia Tô Lê mùa đông nghỉ hè còn có thể về nhà, hiện tại khi có thời gian rảnh thì phải lên chương trình, có đôi khi vì công việc còn phải xin nghỉ học, chứ đừng nói đến về nhà nghỉ ngơi.

"Ba ngày.", Tô Lê vừa quay xong một MV trong album từ nước A, quá trình quay rất mệt mỏi, cho nên công ty hào phóng cho anh một kỳ nghỉ dài.

"Ba ngày, cũng quá ngắn."

"Mẹ, sau này nhớ anh trai, chúng ta có thể đi nước T tìm anh ấy.", Tô Đào an ủi, anh trai ở nhà ba ngày thật ra đã rất dài, rất nhiều nghệ sĩ vì công việc một năm hai năm không về nhà là chuyện thường xuyên.

"Mẹ ơi đói.", Tô Lê và Lý Minh Vũ ngủ trên máy bay, từ sân bay về nhà lại ngồi xe hai tiếng đồng hồ, lúc này bụng đã kháng nghị.

"Mẹ đi làm cho các con, chờ mẹ.", Diệp Ngưng cao hứng đi nấu cơm.

Tô Đào mang cho hai người hai chai nước giải khát, còn cắt dưa hấu, "Anh, phòng anh mỗi tuần em đều quét dọn, quần áo cũng thường xuyên giúp anh giặt, anh và anh Minh Vũ đi thay quần áo đi."

"Được rồi." Tô Lê dẫn Lý Minh Vũ đến phòng mình.

Tô Đào thì đi vào phòng bếp giúp mẹ, nhìn vào trong nồi, nước đã sôi, Diệp Ngưng đem mì đã chuẩn bị xong bỏ vào, một cái chảo khác đã đun nóng, đổ vào dầu nóng, dầu nóng chảo, đem thịt ba chỉ đã chuẩn bị sẵn vào xào, thêm nước sốt vàng khô pha loãng vào xào.

Tô Đào giúp mẹ cắt tỏi hành lá, tỏi, cho vào chảo theo chỉ dẫn của mẹ, thêm đường trắng dầu mè vào xào.

Mùi thơm trong chốc lát nhào đầy nhà bếp, Tô Đào rửa sạch dưa chuột cà rốt thái sợi, cùng giá đỗ chín làm món ăn.

Mì đã chín, vớt ra nước lạnh xong cho tương chiên món ăn là có thể ăn, bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Tô Đào từ trong tủ lấy ra hai cái chén sứ, chờ Diệp Ngưng bỏ mì vào, thuần thục rưới nước sốt và món ăn lên.

"Nhu Nhu, đi gọi các anh ra ăn cơm", Diệp Ngưng nói xong, bưng mì đến phòng ăn.

"Dạ, con đi ngay." Tô Đào gật đầu, chạy tới trước cửa Tô Lê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.