Sống Lại Gặp Gã Thần Kinh

Chương 14: Chung kết




Thứ tự thi đấu của Cố Diễn là vị trí số 8, cậu phải đợi nửa giờ sau mới đến phiên mình, ca khúc Cố Diễn trình bày là Really love you của Beyond.

“Yêu em.”

“Đôi mắt rung động kia.”

“Tiếng cười càng mê ly.”

“Ước gì lại có thể, khẽ vuốt ve em.”



Trình Nguyên nhìn người trên màn hình lớn, không dám thở mạnh một lúc lâu, suýt chút nữa chết vì nín thở.

“Trình Nguyên, em yêu anh.” Biểu cảm Cố Diễn dịu dàng như tan thành nước.

“Trình Nguyên, muốn không?” Cố Diễn lõa lồ nửa thân trên nhìn hắn, nét mặt đầy yêu nghiệt.

Trình Nguyên vừa não bổ một chút đã cảm thấy một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống từ lỗ mũi, hạ thân mơ hồ có xu thế ngóc đầu.

Cuối cùng Cố Diễn đạt cao hơn người thứ nhì 0.9 điểm, thuận lợi vào vòng trong.

Chỉ cho tuyển thủ trận cuối thời gian đúng nửa giờ để chuẩn bị, chung kết lại bắt đầu, Cố Diễn là người thi đấu thứ 4.

Gần đến lúc trình diễn của Cố Diễn, Trình Nguyên liền ra khỏi phòng chuẩn bị, hắn ngồi ghế khán giả ở hàng đầu tiên.

Trình Nguyên ngồi hết sức nghiêm cẩn, giống như học sinh đang bị lãnh đạo dự giờ quan sát.

Khá may ca khúc Cố Diễn hát chung kết chính là bài ngày đó đã hát Trình Nguyên nghe ở KTV.

Năm người lọt vào trong này đều rất ưu tú, Cố Diễn ca xong cũng tự thấy mình tiến bộ ổn định, kết quả được 9.2 điểm, có thể giật giải hay không đều tùy duyên.

Sau khi lên sân, trong năm người có một thí sinh mang tiềm lực quán quân nhiều nhất, các giám khảo đều rất coi trọng hắn, Cố Diễn kết thúc bài hát rồi tiện thể cậu xem luôn phần trình diễn của người kia, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng có lầm lẫn xảy ra, cậu chỉ được 9.1 điểm.

Kết quả năm người thống kê rất nhanh, 8.9, 8.7, 9.3, 9.2, 9.1.

Lẽ ra Cố Diễn phải xếp thứ hai.

Điều khiến cậu không nghĩ đến chính là, giám khảo đã tự ý sửa lại điểm số, rõ ràng cậu nhớ mình nhiều hơn số 5 0.1 điểm, nhưng kết cục cậu được huy chương đồng, số 5 là á quân.

Cố Diễn suy xét một chút thì hiểu đại khái chắc chắn trong vụ việc này có nội tình, lập tức cậu an tâm, huy chương đồng dù sao cũng đem lại cho cậu 1000 nguyên, tiền thưởng không quan trọng, chỉ là cậu không ngờ phía giám khảo lại công khai làm rối kỷ cương, nghe đám con gái nói, dàn giám khảo được mời lần này tương đối có thành tựu.

Quần chúng khán giả nhao nhao bàn tán một hồi, rõ ràng họ cũng nhận ra thứ hạng số 4 và số 5 không ổn, nhưng cũng chỉ là bàn tán, không ai dám kiến nghị.

Phần phát thưởng trên sân khấu đã xong, Cố Diễn không cảm xúc trở về phòng nghỉ ngơi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.

Nhưng Trình Nguyên không thể cứ như thế bỏ qua chuyện này, hắn nghĩ dù là giải đấu chính quy Cố Diễn cũng sẽ dễ dàng được quán quân, huống hồ đây chỉ là cuộc thi nhỏ của một trường đại học không nổi tiếng, mà hắn không cần dùng đến thủ đoạn dơ bẩn, bởi vì hắn biết Cố Diễn không thích như vậy, nhưng chuyện này không ngoại lệ, trừ phi hai mắt không nhìn thấy mới có thể khoan nhượng người khác.

Trình Nguyên vẫn đi theo phía sau Cố Diễn duy trì một khoảng cách, đang nheo mắt suy tư, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi về phía Cố Diễn, không biết gã ta nói điều gì, tay dường như định vuốt má Cố Diễn lại bị Cố Diễn né đi, Trình Nguyên giận tím mặt, vừa chuẩn bị nhào lên đã thấy Cố Diễn đá người kia một cú, sau đó bỏ đi, Trình Nguyên dừng một chút thì lấy di động ra gọi điện thoại.

Cố Diễn vừa ra khỏi cửa, đã bị người ngăn cản.

Trong lòng Cố Diễn thầm than không xong, đừng nói tìm cậu tính sổ?

“Cố tiên sinh, chào ngài, đây là tiền thưởng của ngài.” Không ngờ người này lấy ra một tấm thẻ đưa Cố Diễn, “Mật mã là 6 số 0.”

Cố Diễn hoàn toàn không hiểu ra sao, tấm thẻ có tiền thưởng, vậy thứ cậu vừa nhận được trên sân khấu là gì.

Người thanh niên biểu hiện dáng vẻ cậu đã đoán đúng, “Vì vấn đề thứ hạng, đây là khoản bồi thường dành cho ngài.”

Nghe vậy Cố Diễn xem như hiểu rõ, đại khái là phí bịt miệng, cậu cũng chẳng phải người thanh cao, nếu không lấy thì uổng.

Thấy Cố Diễn nhận thẻ, thanh niên thở phào nhẹ nhõm, chờ Cố Diễn đi xa một lúc mới theo sau, yên lặng nhìn Cố Diễn về nhà an toàn rồi gọi một cuộc điện thoại.

“Nguyên thiếu, em đã giao thẻ cho Cố tiên sinh, Cố tiên sinh đã về đến nhà an toàn…”

Sau khi Cố Diễn lấy thẻ thì bắt tàu điện ngầm về nhà, cũng không kiểm tra xem người kia cho cậu bao nhiêu phí bịt miệng, ngược lại theo trực giác cậu đoán chắc không nhiều lắm, kế tiếp Cố Diễn cũng chẳng quan tâm sâu hơn chuyện này.

Nhưng cậu không biết, hôm sau chuyện này đã bị bung bét, dù không phải sự kiện sóng to gió lớn gì, vì đó đâu phải chương trình tuyển chọn ca sĩ siêu cấp nổi tiếng toàn quốc.

Chỉ cần ém nhẹm một chút là chuyện nhỏ coi như không có, vậy mà đột nhiên lan truyền khắp cư dân mạng, TV, những tờ báo lớn, mọi điểm tin đều trực tiếp xác nhận giám khảo và thí sinh số 5 đã thực hiện giao dịch đen tối, do đó dấy lên một bầu không khí tranh luận về sự quan ngại sâu sắc tình hình giáo dục hiện nay.

“Chu tiên sinh, chào anh, nghe nói anh và thí sinh số 5 tiểu thư X giao dịch đen tối, anh cảm thấy thế nào về vụ việc lần này?”

“Chu tiên sinh, chào anh, xin hỏi anh nghĩ sao? Có thật là anh giao dịch đen tối với tiểu thư X?”

“…”

“Chu Ngọc Thạch! Ông được lắm!” Người phụ nữ tức giận ném bức ảnh vào mặt Chu Ngọc Thạch, lôi rương hành lý và đứa bé ra khỏi nhà, trong ảnh là những thứ ô uế không thể tả.

Một tuần sau khi Chu Ngọc Thạch bị phóng viên bao vây, lúc tinh thần đã chực tan võ, gã nhận được một tin nhắn.

Trình Nguyên vận bộ âu phục may tay tinh tế, ngồi tao nhã trên ghế, mà cảnh tưởng đối diện hắn không tao nhã chút nào.

Người đàn ông bị còng hai tay sau lưng, quỳ trên mặt đất thở hổn hển.

“Chu…” Trình Nguyên lên tiếng, dừng một chút, tựa hồ đang suy tư, “Cái gì nữa?”

Chu Ngọc Thạch nhìn chằm chằm Trình Nguyên dữ tợn, cứ như phải xé nát hắn.

“Ha ha, không nói cũng chẳng sao, không quan trọng.” Trình Nguyên không để ý chút nào, “Nói vậy mày cũng biết, chuyện này tai tiếng bung bét ra là có người làm nên.”

“Sao?  Giáo viên của mày nói thế nào với mày?” Khóe miệng Trình Nguyên giật giật, dường như đang phấn khời, “Để tao đoán xem, hắn nhất định nói thế này, ‘Tiểu Chu à, thầy đã cố hết sức, thật sự không giúp được em’ tao bảo đúng không?”

“Ha ha ha ha ha ha.” Trình Nguyên bất chợt cười một tràng lớn, cầm lấy con dao từ trong tay người bên cạnh, dùng lưỡi dao nâng cằm Chu Ngọc Thạch lên, cứ như phát hiện ra chuyện để trêu đùa, đang suy nghĩ nên ra tay thế nào đây, ngoài miệng cũng không tha người, “Nhìn vẻ mặt nhơ nhớp bẩn thỉu này, thật khiến người ta kinh tởm.”

“Biến thái chết mẹ mày đi, mày làm vậy là phạm pháp biết không? Chu Ngọc Thạch hiển nhiên nhận rõ người trước mặt mình là tên biến thái, nhưng vẫn mạnh miệng gào.

“Phạm pháp?” Trình Nguyên như nghe được chuyện tiếu lâm, suýt nữa cười ná thở, sau khi cười xong, tay hắn hơi dùng sức, dao găm trên cằm Chu Ngọc Thạch rạch ra một vết thương, “Mày nhớ kỹ, tao, chính là vương pháp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.