Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã

Chương 28: Trời ạ! Cô không thể không trở lại sao?




Tác giả: Mặc Vũ Vũ

Editor: Little Little

Đường Vĩ và Hà Hạo Hiên đều ngây người “Cậu nói tớ sao?” Đường Vĩ có chút nghi ngờ hỏi. Hà Hạo Hiên ngay lập tức trực tiếp ngồi bên giường, sờ lên đầu Tiểu Nặc nói: “Không có phát sốt. Sao lại nói loạn như vậy?” La Tiểu Nặc tức giận đánh vào tay Hà Hạo Hiên nói: “Cậu mới phát sốt đấy! Không phải nói hai người các cậu! Tớ chỉ là nói giỡn thôi.”

Có gì thú vị sao? Ý nghĩ này quanh quẩn trong lòng cả hai người. La Tiểu Nặc ngồi dậy vỗ vỗ vai Hà Hạo Hiên, liếc trộm Đường Vĩ vài cái, ồ, nhìn dáng vẻ tên này giống như không để cái tát kia trong lòng nha. Thế nhưng, thế nhưng, ài, được rồi.

La Tiểu Nặc có chút không tình nguyện tiêu sái* đến trước mặt Đường Vĩ nhăn nhăn nhó nhó nói: “Cái này, mới vừa rồi, tớ, đánh cậu...”

(*Tiêu sái: phóng khoáng, thanh cao).

Đường Vĩ nghiêm mặt xoay người sang một bên, bĩu môi thì thầm nói: “Ngừng, cái đó mà gọi là đánh à, giống như muỗi cắn thôi, coi như bị tiểu cẩu cắn miệng đi.”

La Tiểu Nặc dùng sức cắn môi dưới, đứa nhỏ chết tiệt này, dám nói mình là tiểu cẩu, được rồi, mình nhịn. Đứa nhỏ kỳ quặc xấu xa. Hừ. Hà Hạo Hiên ở bên cạnh nhìn hai người rồi lại cười sâu cay.

Lúc này lại xuất hiện một giọng nói chướng tai. “Tiểu Nặc học tỷ, em, em tới đây để quỳ xuống xin lỗi chị đấy. Em sai rồi, em không nên làm vậy! Em không nên nhất thời sai lầm mà nổi lên ý xấu, hy vọng chị có thể tha thứ cho em!” Bạch Yến Linh khóc lóc ngã trên mặt đất, bả vai cũng run run, từng giọt nước mắt trong suốt từ trong đôi mắt phượng kiều mị chảy xuống, cho dù có chán ghét cô ta đến đâu thì trong hoàn cảnh này La Tiểu Nặc không thể không thừa nhận cô gái này đúng là có tố chất hồ ly tinh. Chỉ có điều cô ta khóc như vậy cũng không phải là biện pháp hay, La Tiểu Nặc nhìn hai người bên cạnh, ẩn ý trong mắt rõ ràng đến thế, nhưng này, hai người các người, người nào đến đỡ cô ta một chút đi. Đường Vĩ làm như không nhìn thấy ánh mắt của La Tiểu Nặc, giả vờ xem như bình thường, ngước đầu lên, giả vờ không thấy đúng không, may là còn có cậu bé mập! Ánh mắt trông chờ của La Tiểu Nặc lại rơi vào người Hà Hạo Hiên. Đương nhiên cậu bé mập sẽ không tránh ánh mắt của La Tiểu Nặc, nhìn cậu bé mập cười tủm tỉm, La Tiểu Nặc đương nhiên là dốc sức liều mạng làm cho cậu thấy, từ trước đến nay dù chỉ cần một chút cậu bé mập cũng sẽ hiểu, thế nhưng hôm nay ngược lại làm người ta phát bực, như thế nào mà vẫn làm ra vẻ ngu ngơ vậy, giống như cái gì cũng không hiểu. La Tiểu Nặc tức giận đến mức muốn giậm chân.

La Tiểu Nặc bất đắc dĩ nhìn Bạch Yến Linh vẫn giữ tư thế hoa lê đẫm mưa, nhíu mày lại. Bạch Yến Linh nhìn dáng vẻ La Tiểu Nặc như vậy, cảm thấy mình vẫn còn hi vọng. Mềm lòng đi, mềm lòng đi, chỉ cần cô mềm lòng tôi cũng không cần quỳ nữa. Bạch Yến Linh cũng không hy vọng bị bạch mã hoàng tử Đường Vĩ trông thấy tình cảnh bản thân quỳ xuống nhận sai. “Cô đã thừa nhận sai lầm, tôi cũng không nhẫn tâm nhìn cô như vậy, vậy, vậy đến trước cửa phòng y tế quỳ một chút là được rồi.” La Tiểu Nặc vừa nói xong, đã thấy Bạch Yến Linh muốn ngất đi, mà vẻ mặt Đường Vĩ và Hà Hạo Hiên cũng đã đổ mồ hôi, bạn học này, cô cũng không khỏi gạt người quá đi.

Bạch Yến Linh tức giận đi ra bên ngoài phòng y tế, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Chờ một chút, bạn học Bạch.” Là Hà Hạo Hiên.

“Chuyện gì?” Bạch Yến Linh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“À, không có gì, vừa rồi Tiểu Nặc nói cho cô quỳ một chút, cũng không nói cụ thể là mấy giờ, tôi sợ cô hiểu không rõ mà quỳ như thế thì thật không tốt, vậy thì quỳ 20 phút là tốt rồi, cô thấy thế nào?” Hà Hạo Hiên ra vẻ tốt bụng nói.

Bạch Yến Linh tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên rồi, thế nhưng còn biện pháp nào đây? Ai bảo nhược điểm của mình nằm trong tay người khác, bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng. Chỉ có thể run run lấy giọng nói: “Được!”

“À! Nếu để bạn học Bạch quỳ một mình như vậy cũng quá cô đơn lạnh lẽo rồi, không bằng để cho bạn học Đường Vĩ đi cùng cô, không biết ý của bạn học Đường Vĩ như thế nào?” Hà học trưởng ra vẻ tốt bụng nói thêm vài câu.

Bạch Yến Linh nghe thấy đã muốn chết tâm, để Đường Vĩ cùng đi quỳ xin lỗi, cái này, cái này, đây không phải là muốn cô mất mặt trước người cô yêu nhất sao? Không nên! Bạch Yến Linh trong lòng điên cuồng gào thét, nhưng cũng hoàn toàn không có cách nào, cô có thể làm gì đây? Lúc này cô cũng chỉ có thể đặt ánh mắt mong chờ trên người Đường Vĩ.

Đường Vĩ vẫn mặt lạnh như cũ, gật gật đầu nói: “Có thể, chỉ có điều Hà Hạo Hiên cậu cũng phải đi ra bên ngoài giúp đỡ.” Vừa nói vừa ra vẻ giống như lơ đãng liếc nhìn La Tiểu Nặc. Ánh mắt Hà Hạo Hiên sáng ngời nhìn Đường Vĩ, cười cười: “Được rồi, chúng ta cùng đi giúp đỡ bạn học Bạch đi. Tiểu Nặc cậu ở lại đây nghỉ ngơi một chút cho thật tốt đi.”

La Tiểu Nặc im lặng nhìn Hà Hạo Hiên, cậu bé mập bề ngoài giống như chất phác nhưng thật sự là không đơn giản nha. Chỉ cần vài ba câu nói đã nắm giữ toàn bộ cục diện, còn hung hăng cho Bạch Yến Linh một bài học. La Tiểu Nặc biết bản thân mình chưa đủ tàn nhẫn, nhưng cuối cùng đã có cậu bé mập thay mặt làm điều ác, cảm giác cũng rất thoải mái đấy. Như vậy tùy ý cậu ta là được. La Tiểu Nặc nhìn Hà Hạo Hiên gật gật đầu.

Bạch Yến Linh mặt xám như tro theo sát đằng sau Đường Vĩ và Hà Hạo Hiên đến bên ngoài phòng y tế. Đường Vĩ đứng ở bên trái phòng y tế, Hà Hạo Hiên đứng ở bên phải phòng y tế, một bên mặt như phủ băng, một bên mặt cười như ngày xuân. Bạch Yến Linh khóc đến sưng hai mắt, ra vẻ đáng thương nhìn hai người này, chỉ tiếc Đường Vĩ giả vờ như không nhìn thấy, vẻ mặt Hà Hạo Hiên lập tức hứng thú nhìn cô ta, làm cho cô ta đột nhiên cảm thấy sở trường giỏi nhất của bản thân là kỹ thuật giả vờ đáng thương có phải giảm sút rất nhiều hay không. Không còn cách nào khác, Bạch Yến Linh cắn răng quỳ xuống. Cô ta cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế, hơn nữa còn là trước mặt người cô ta yêu nhất. Hạt giống thù hận đã đâm sâu trong lòng Bạch Yến Linh, đều là lỗi của La Tiểu Nặc, đều là cô ta. Trong mắt Bạch Yến Linh hiện đầy tơ máu điên cuồng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, tôi nhất định sẽ báo thù.

20 phút sau, sắc mặt Bạch Yến Linh đã khôi phục như thường, cô ta xoa nhẹ đầu gối quỳ đến đau nhức, vẻ mặt ủy khuất lại âm thầm liếc mắt đưa tình nhìn Đường Vĩ, trái ngược lại, đương nhiên Đường Vĩ vẫn mặt lạnh. Bạch Yến Linh đã sớm quen với vẻ mặt này của Đường Vĩ, nhưng vẫn không thể che đậy ánh sáng mê luyến trong mắt kia. Cô ta thầm thở dài trong lòng, mới quay đầu nhìn Hà Hạo Hiên thấp giọng nói: “Hà học trưởng, như yêu cầu của anh, tôi đã hoàn thành hết. Hy vọng có thể làm anh thoả mãn.”

Hà Hạo Hiên cười nhẹ nhìn Bạch Yến Linh rồi nói: “Yên tâm đi, bạn học Bạch, tôi nhất định sẽ chuẩn bị một phần quà lớn tặng cho cô, đảm bảo cô sẽ hài lòng.”

“Vậy thì được rồi, tôi đi trước vào trong tạm biệt Tiểu Nặc học tỷ.” Bạch Yến Linh nói rồi đi vào phòng y tế.

Bạch Yến Linh cao giọng kêu lên: “Tiểu Nặc học tỷ.” Làm cho La Tiểu Nặc từ trong giấc mơ bừng tỉnh, dụi dụi mắt nhìn Bạch Yến Linh hỏi: “Ơ, cô quỳ xong rồi à, còn có chuyện gì sao?”

“Không có, học muội tôi là cố ý đến tạm biệt Tiểu Nặc học tỷ, trong khoảng thời gian này nhận được rất nhiều sự chiếu cố từ Tiểu Nặc học tỷ, trong thời gian học ở Tử Dương khiến cho tôi vô cùng vui vẻ, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ mấy ngày này, cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ Tiểu Nặc học tỷ đấy.”

Nghe Bạch Yến Linh nghiến răng nghiến lợi nói, La Tiểu Nặc dù ngu ngốc thế nào cũng nghe được ý tứ trong này. Cô nhíu mày nói: “Tôi chỉ có thể khuyên cô một câu, ác giả ác báo, cô không trêu chọc tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc cô, chuyện lần này dừng ở đây đi, từ nay về sau chúng ta trở thành người lạ, nước sông không phạm nước giếng.”

“Ha ha ha ha, Tiểu Nặc học tỷ cô thật sự là thích nói giỡn, cô cho rằng chỉ như vậy thì sau này chúng ta một chút quan hệ cũng không có sao? Chúng ta không phải là người lạ đâu, vĩnh viễn cũng sẽ không lạ, tôi còn trở lại gặp cô đấy, đến lúc đó Tiểu Nặc học tỷ cô cần phải chuẩn bị cho tốt.” Bạch Yến Linh còn một câu chưa nói ra chính là La Tiểu Nặc chúng ta sẽ chỉ là kẻ thù, là kẻ thù.

La Tiểu Nặc muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Bạch Yến Linh đã hung hăng bước thẳng đi. La Tiểu Nặc xoa xoa trán, thở dài nó “Cô cô cô, cô đi nhanh như vậy làm gì? Cô không thể chờ tôi nói xong sao? Cô có thể không trở lại không? Tôi thật sự không muốn gặp lại cô đâu. Ài!” Làm gì vậy? Muốn cô trùng sinh trở lại để cô cùng loại người này dây dưa không rõ? Trời ạ! Người nào đến trả lời cô vấn đề này đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.