Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 17: Địch ý




Tần Thiên theo cảnh vệ rời khỏi tầng chín, lại nghĩ tới những lời vừa rồi của Sở Tương Tương, vì thế bèn để cho cảnh vệ dẫn hắn đến khu y tế của quân đội.

Tần Thiên theo cảnh vệ vào bên trong, vừa lúc trông thấy một nữ quân y đang giúp Sở Tương Tương băng bó. Sở Tương Tương trông thấy Tần Thiên tới thì vui mừng ra mặt, hướng về hắn nở một nụ cười.

- Tần Thiên, anh ngồi xuống trước đi, em không sao rồi.

Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên nói. Tần Thiên gật đầu, cảm ơn người cảnh vệ dẫn đường, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn nữ quân y đang băng bó cho Sở Tương Tương.

Không tới vài phút, vết thương Sở Tương Tương đã bó kỹ, nàng từ trên ghế đứng dậy, đã có thể đi lại chậm rãi. Một bên Tần Thiên thấy vậy không khỏi ngẩn người, như vậy có quá nhanh không, hắn biết vết thương Sở Tương Tương không phải quá nặng nhưng cũng không thể đi lại nhanh như vậy chứ.

- Hì hì, Tần Thiên, anh có phải ngạc nhiên lắm không, trong này có bí mật, anh muốn biết không?

Sở Tương Tương nháy mắt nói với Tần Thiên, đôi mắt chứa ý cười vô cùng khả ái.

- Bí mật?

Tần Thiên ngơ ngơ.

- Hi hi, anh xem.

Sở Tương Tương vươn ngón tay thon ra trước mặt Tần Thiên, cầm lấy một con dao găm bên cạnh, đội nhiên cắt xuống tay, khiến Tần Thiên giật nảy mình mà kêu to, vừa định ngăn cản thì đã không kịp, hoa đã tàn tranh đã nát, máu tươi liền chảy ra.

- Em làm gì thế Tương Tương?

Tần Thiên vội bắt lấy tay Sở Tương Tương, một tay vớ đám bông băng bó còn sót lại trên bàn đắp vào tay nàng, nhưng Sở Tương Tương lại ngăn lại.

- Không cần lo đâu anh, nhìn ngón tay em đi.

Sở Tương Tương đưa ngón tay ra, Tần Thiên nghi hoặc nhìn sang, đôi mắt trợn trừng, miệng há to hết cỡ.

- Chuyện này là sao?!

Tần Thiên nhìn ngón tay Sở Tương Tương mà giật mình, vết thương trên tay nàng không ngờ trong có mười mấy giây mà đã khép lại như chưa từng bị thương, chỉ còn lại vài giọt máu để chứng minh Tần Thiên không hoa mắt.

Tần Thiên không thể tin được nhìn kỹ ngón tay Sở Tương Tương, cầm bông lau chỗ máu bên cạnh, lại nhìn chút nữa, ngay cả sẹo cũng không có, trong lòng không khỏi rung động vô cùng.

- Hì Hì, anh Tần Thiên, anh đừng ngạc nhiên, đây là năng lực đặc thù của em, cũng giống dị năng của anh vậy, anh có thể chạy nhanh thì em có thể tự phục hồi vết thương. ( nếu khó tưởng tượng thì nó giống như người Namec trong Dragonball í)

Sở Tương Tương có chút đắc ý nói, giống như nàng vừa thắng bạc vậy.

- Còn có năng lực này à?

Tần Thiên thầm nghĩ, nhớ tới lúc Ba ba Ca giới thiệu về dị năng cho hắn có nói qua loại năng lực tự hồi phục này, Tần Thiên bèn gọi Ba Ba Ca để hỏi xem Sở Tương Tương có phải lợi hại như vậy hay không.

- Báo cáo chủ nhân, trong thân thể nàng chẳng qua cũng chỉ là có dòng máu của loại năng lực này, không phải tinh thuần. Nếu là dòng máu tinh thuần thì chỉ cần không chết cho dù thương nặng đến đâu cũng có thể hồi phục.

- Sao cơ?!

Tần Thiên vừa nghe không khỏi kinh hãi bật lên thành tiếng, dọa cho Sở Tương Tương cùng nữ quân y giật mình.

- Tần Thiên, anh không sao chứ?

Sở Tương Tương hỏi.

- A… Không có gì, anh chỉ ngạc nhiên về dị năng của em thôi.

Tần Thiên vội lấp liếm.

- Hì hì, mới đầu em cũng kinh ngạc lắm, sau này quen đi thì không còn cảm giác gì nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Đúng rồi anh Tần Thiên, em hôm nay vừa về qua trấn Quảng Châu, đợi chân em lành hẳn anh dẫn em đi dạo một chút có được không?

Sở Tương Tương đôi mắt long lanh nhìn Tần Thiên nũng nịu nói.

- Ừ, không vấn đề gì, chờ chân em khỏi hẳn anh dẫn em đi khắp Quảng Châu một lần.

Tần Thiên cười nói, nhìn bộ dáng khả ái của Sở Tương Tương, không nhịn được vuốt mũi nàng một cái, động tác rất tự nhiên. Sở Tương Tương mặt đỏ lên, bộ dạng lúng ta lúng túng lại càng thêm đáng yêu.

- Ha ha, trông kìa, tại em đáng yêu quá nên anh không nhịn được.

Tần Thiên cười nói.

- Tương Tương!

Đúng lúc này từ của vọng tới tiếng gọi của một người đàn ông, sau đó một thanh niên tầm hai mươi tuổi tướng mạo đẹp đẽ bước tây, một thân đồ tây trắng toát, cao chừng một mét bảy lăm, tóc ngắn gọn gang, mắt đeo kính đen, tay cầm một hộp quà lớn, vẻ mặt hớn hở đi tới. Trông thấy Tần Thiên và Sở Tương Tương đang ôm ấp thì khựng lại.

- Anh họ tới a.

Sở Tương Tương thấy người thanh niên thì kêu lên có phần hưng phấn, nhưng cũng không bước tới.

- Ừ, anh vừa về, có mua cho em ít quà, nghe nói em bị thương hả. À vị này là…?

Thanh niện nhìn Sở Tương Tương nói rồi quay sang Tần Thiên.

- À, quên không giới thiệu cho anh đây là Tần Thiên, là anh ấy cứu em… Tần Thiên, đây là anh họ em Tống Vũ.

- Xin chào!

Tần Thiên nhìn Tống Vũ cười nói, đưa tay qua. Tống Vũ cũng gật đầu đưa tay bắt lại đáp lễ rồi rút lại ngay, đối với Tần Thiên cũng không có bao nhiêu hứng thú. Sau đó hắn đi tới gần Sở Tương Tương, muồn đưa tay xoa đầu nàng, không ngờ Sở Tương Tương né đi, khiến sắc mặt của hắn trong giây lát vô cùng khó coi, sau đó lại khôi phục bộ dáng ban đầu.

- Anh em hai người đã lâu không gặp, tôi không quấy rầy nữa.

Tần Thiên mỉm cười nói rồi bước đi.

- Không sao đâu, em cùng anh họ cũng thường gặp mặt, không có gì phải ngại đâu, Tần Thiên anh hay là cứ ở lại đi.

Sở Tương Tương đột nhiên ôm cổ Tần Thiên giữ lại.

Bên cạnh Tống Vũ thấy hết, trong mắt hiện một tia tàn khốc, hung tợn nhìn chằm chằm Tần Thiên, mà Ba Ba Tạp trong đầu Tần Thiên cũng nhắc nhở Tống Vũ có địch ý với hắn.

Không cần nói cũng biết, Tần Thiên từ cách Tống Vũ nhìn Sở Tương Tương là biết, nhưng không ngờ Sở Tương Tương lại mạnh bạo như vậy.

- Cái này… anh nghĩ chắc không cần đâu, chiều nay còn có tiết, ta về trước đây.

Tần Thiên rút tay Sở Tương Tương ra, trong mắt nàng liền hiện vẻ thất vọng.

- Vật cũng được, nhưng anh phải gọi điện cho em nhé, chờ chân em tốt anh nhất định phải đưa em đi dạo Quảng Châu đó, em cho anh số điện thoại nè.

Sở Tương Tương nói xong lấy cây bút viết vào lòng bàn tay Tần Thiên dãy số.

- Nhớ gọi cho em đó.

Sở Tương Tương nở một nụ cười mê hoặc nói.

- Ừ, anh đi đây.

Tần Thiên đáp lời, sự ghen tuông của Tống Vũ đến ngay cả nữ quân y cũng thấy được. Tần Thiên không quan tâm mà cũng không muốn dính dáng tới mấy tên công tử như Tống Vũ.

Tần Thiên vừa bước ra cửa thì Dịch lão đi tới, bèn phái người lái xe đưa hắn về, còn nói nếu rảnh thì tới chơi với Sở Tương Tương, câu nói này khiến Tần Thiên phải hoài nghi không biết ý Dịch lão này là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.