Nghênh đón Abe là một củ cà rốt, không thiên vị nện thẳng vào trán hắn, khiến hắn kêu loạn lên : "Tịch Nhan, anh lại khi dễ tôi."
Abe buồn bã vô cùng nhìn Tịch Nhan, một đôi mắt thâm tình có thể chảy ra nước, nếu như là ở trên mặt một mỹ nữ nhất định là vô cùng cảm động lòng người, nhưng mà ở tại cái mặt mập mạp kia, cũng chỉ khiến cho người ta rùng mình... Tịch Nhan đáp lại một đoạn cà rốt.
Abe sờ sờ đầu, thở phì phò tiếp tục công cuộc chống đẩy, cũng chỉ thấy bụng bự của hắn phập phồng phập phồng, thủy chung không thấy thân thể của hắn , hắn lẩm bẩm oán trách: "Tịch Nhan, kể từ lúc rời khỏi gia tộc tôi cũng chưa được ăn no, không ăn no làm sao có hơi sức giảm cân, gào khóc gào khóc. . . . . ."
"Nhảm vừa thôi..., cậu không nhớ là tại sao cậu bị đá khỏi gia tộc sao? Càu nhàu nữa, tôi đá cậu ra ngoài ngay lập tức." Gương mặt tinh xảo của Tịch Nhan hiện tại nhìn vào khiến người ta cảm thấy không rét mà run, lời vừa nói ra làm cho Abe tự động ngậm miệng lại.
Abe uất ức nằm giả chết, nghĩ lại chuyện cũ mà kinh.
Hắn bởi vì quá mập bị đá khỏi gia tộc, mập cũng có lỗi? Gia tộc của bọn họ có tuấn mỹ, có lạnh lùng, có cao quý, có mị hoặc . . . . . . Duy chỉ không có ai mập như hắn vậy .
Ở thế vận hội thứ 3842 của toàn bộ Ma cà rồng trên thế giới này, Abe lại một lần nữa thành công phá vỡ kỷ lục, 100m chạy ngắn mất một phần bốn mươi hai giây, lại một lần kéo xuống thành tích của cả gia tộc, Tộc trưởng không thể nhịn được nữa, cảm thấy là nếu như Abe vẫn còn ở trong gia tộc, thế vận hội Olimpic cứ bốn mươi năm một lần, gia tộc của bọn họ sẽ vĩnh viễn đứng cuối, vĩnh viễn không có ngày nổi danh.
Cho nên đành dằn lòng, một cước đem Abe đạp xuống trần gian, nói ra cho oai, thật ra thì chỉ muốn vượt qua thế vận hội Olimpic kế tiếp mà thôi. . . . . .
Abe lệ rơi đầy mặt, hắn chỉ là hơi mập thôi, được rồi, mập rất nhiều, nhưng là hắn đã rất nỗ lực a, không phải nói thế vận hội Olimpic là vì sự phát triển khỏe mạnh hướng tới một tinh thần tích cực cho ma cà rồng sao? Chẳng lẽ không có ai thấy, Abe này đã vô cùng nỗ lực kéo theo cái thân thể phì nộn không ngừng tiến lên phía trước hay sao? Hắn cũng không có bỏ cuộc vẫn hiên ngang lăn đến điểm cuối, tại sao không có ai nhìn đến cố gắng của hắn, mọi người chỉ chú ý tới người về nhất mà thôi..., chú ý cô lại chỉ dùng 1. 36 giây liền bay đến điểm cuối.
Còn ghét bỏ hắn làm trở ngại mấy trận tranh tài tiếp theo, chiếm đoạt trường đua, ở trong mắt khán giả , đây chính là một Ma cà rồng điển hình cho bi kịch võ đài. Những nhà khác thường giáo dục tiểu Ma cà rồng không được ăn đồ ăn vặt, cũng sẽ nói như vậy: ăn nữa, con sớm muộn cũng sẽ biến thành Abe . . . . . . So nói 100 câu Thợ săn tới còn có tác dụng hơn nhiều, tiểu Ma cà rồng sẽ luôn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Rời khỏi gia tộc , Abe thề nhất định phải giảm cân thành công, biến thành một Ma cà rồng cao to đẹp trai, trở lại gia tộc. Nhưng mà hắn có chút ủ rũ, không biết có phải hay không nguyên nhân là do thời tiết, dường như trong khoảng thời gian ở trần gian này, hắn lại mập, trước kia hắn biến thành con dơi chỉ lớn hơn người khác bốn lần, nhưng hiện tại lại lên tới hơn năm lần mất rồi.
Tịch Nhan là anh họ xa đằng mẹ của hắn, mẹ nói cho hắn biết tới nơi này có thể đến ở chung với anh họ, vì vậy Abe rất là vui vẻ đi đến, anh họ quả nhiên chứa chấp hắn, anh họ tính tình có chút lạnh lùng, hơn nữa lại cổ quái, rất thích ăn cà rốt, nhưng là người rất tốt, Abe không hiểu vì sao anh họ đẹp trai như vậy anh tuấn thế này, còn có tước vị trong gia tộc Ma cà rồng cũng sẽ lưu lạc ở trần gian.
Vốn là bọn họ có một lão quản gia chăm sóc, kết quả lão quản gia bế quan, vì vậy trong nhà chỉ còn sót hai người bọn họ, cho nên không thể làm gì khác hơn là tìm tới công ty Gia Chính, không biết đã có mấy người vừa tới liền bị hù dọa chạy. . . . . . Có lẽ là vừa lúc gặp phải bọn họ biến thân hoặc là cái khác. . . . . . Dù sao trả lương cũng rất cao sẽ có người không ngại nguy hiểm mà đến, vừa đúng lúc Đào Bảo Nhi xui xẻo bị mẹ kế ở nhà cố ý ra vẻ công tư chăm sóc mà bắt nạt, cho nên kêu tới đây.
Tính cách của cô cũng tương đối mạnh mẽ đi, một cô bé dám ngủ lại bên mộ địa một mình, bị người khác bắt nạt cũng không hề cầu xin, có lẽ đã bị mất đi tất cả, cũng không còn có gì để sợ hãi nữa.
Abe bĩu môi, hôm nay quần áo cô gái này mặc so với bọn hắn còn không giống người hơn, nhưng hắn muốn giữ cô lại.
Abe đang miên mang suy nghĩ, đột nhiên trong không khí tràn ngập một mùi hương ngọt ngào, vừa rồi còn giả chết hắn đã lập tức tìm mọi cách lăn lộn nhảy lên.
"Là mùi vị của máu tươi!" Abe linh hoạt chạy tới nơi tỏa ra mùi máu, hắn đã thật lâu không uống máu tươi của con người rồi, lúc còn ở gia tộc, bình thường bữa ăn sáng cũng sẽ có một phần, nhưng hắn quá mập, nên bị hạn chế, chỉ có ngày Đại lễ mới có thể được thơm lây len lén uống chút đỉnh.
Abe giống như chó nhìn thấy xương bộ dạng rất là vui vẻ ngửi mùi máu chạy lên lâu, kết quả là thấy Đào Bảo Nhi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất lau chân ghế sa lon, trên trán cô chảy mồ hôi, phấn son trên mặt bị mồ hôi làm chảy lộn xộn lung tung khiến khuôn mặt càng thêm thê thảm không nỡ nhìn, căn bản không nhìn ra dáng dấp của một cô gái. Chỉ là hai bên tay áo của cô cũng đang vén lên, lộ ra làn da cánh tay trắng nõn khỏe mạnh, cánh tay bên trái không biết bị cái gì cứa phải, rỉ ra một giọt máu, Abe cổ họng căng thẳng, cặp mắt thiết tha nhìn chằm chằm giọt máu này.
Bảo Nhi dùng cánh tay này lau cái cổ đầy mồ hôi, vốn là cô còn muốn gia đình này tính tiền dọn dẹp cho cô theo thời gian cũng không có gì là quá đáng đi, ngôi nhà này quá lớn, mệt chết cô nha. Hơn nữa tất cả đồ đạc đều tốt như vậy vô cùng tinh xảo, sang trọng, có bỏ ra thêm chút tiền cũng không đáng gì, chờ lấy được tiền rồi cô sẽ khao mình một bữa thật ra trò. Thấy Abe đi lên, Bảo Nhi thở dài nói: "Abe, cậu là muốn chuẩn bị ngủ sao? Nhà các cậu thật lớn, còn phải đợi một lúc nữa mới được."
Abe lắc đầu một cái, hắn không thể đợi rồi, không chờ nổi, thật sự là quá thơm rồi, cánh tay chảy máu này thật sáng ngời làm hắn hoa cả mắt, hắn thật đói, đói đến chóng mặt, hắn nghĩ muốn uống máu.
Lúc đối mặt với thức ăn, tốc độ của Abe cực dũng mãnh khác biệt hoàn toàn với lúc bình thường, mắt thấy hắn vội chạy tới bên cạnh Bảo Nhi miệng há to muốn cắn xuống một cái, chợt bị một bóng đen chặn lại, cũng một phát đạp bay. . . . . .
Bảo Nhi còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chàng trai lạnh lùng đó đang đứng trước mặt, tốc độ của hắn nhanh như vậy sao? Cô cơ hồ không chú ý lúc hắn tới đây, còn người mập mạp kia đâu? Mới vừa rồi vẫn còn ở đây.
Chỉ nghe được dưới lầu "Bùm" một tiếng vang thật lớn, còn có tiếng của Abe mập mạp gào khóc, hù dọa Bảo Nhi giật mình, cô khẩn trương hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hắn không trả lời vấn đề của cô, chỉ là cặp mắt hung hăng nhìn chằm chằm cánh tay cô, giống như muốn xuyên một cái lỗ ở đó, Bảo Nhi rụt vội cánh tay lại, không khỏi có chút khẩn trương: "Xong ngay đây, đợi thêm một lúc, các anh có thể nghỉ ngơi rồi. . . . .Cậu Abe kia không sao chứ, tôi nghe được hắn giống như. . . . . ."
Không đợi Bảo Nhi nói xong, đột nhiên cảm thấy mình bị xách đi lên, vứt xuống ghế sa lon.
Ghế sa lon rất lớn rất mềm mại, cô lập tức lún xuống.
"Đừng động." Tịch Nhan bỏ lại hai chữ, xoay người vào căn phòng ngủ ở giữa, một lát sau, mang theo một cái hộp nhỏ tinh xảo ra ngoài.
Bảo Nhi ngu ngốc nhìn, lúc này thấy Abe đang chậm rì rì lên tới nơi. Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm mình quả nhiên là thấy ảo giác, nếu thật sự từ nơi này té xuống, không chết cũng phải tàn, tầng lầu này cao gấp ba so với nhà trọ bình thường.
Abe quy củ đứng ở một bên, không có đến gần cô.
Tịch Nhan ngồi xuống ở bên cạnh Bảo Nhi, mở hộp ra, lại là một hòm thuốc, bên trong để chỉnh tề các loại thuốc trị thương, thuốc sát trùng, cái nhíp, băng gạc....
Hắn cũng không ngửng đầu lên, ngón tay thon dài cầm lên một cái nhíp gắp lấy một cái bông, nhúng vào thuốc sát trùng, nhẹ nhàng lau sạch vết thương trên cánh tay cô.
Bảo Nhi rất không quen muốn đem tay rụt lại, lúng túng nói: "Không nghiêm trọng, chỉ là vết thương nhỏ, không cẩn thận xây xát chút thôi, rất nhẹ, thật không sao cả."
Đã phải chịu quá nhiều cay đắng, ghẻ lạnh, tùy tiện có người quan tâm cô, ngược lại không thích ứng được, giống như để chứng minh lời của mình, cô làm bộ như chẳng hề để ý, ngẩng cao đầu, bị mồ hôi cùng các loại mỹ phẩm lấm lem đầy mặt, cô vội dùng cánh tay lau qua gương mặt, có thể thấy trên gương mặt cũng có một vài vết sẹo xấu xí, là do vết thương lần trước bị đám nữ sinh kia đánh lưu lại, lần đó cô cũng chỉ dán vết thương lại.
Tịch Nhan cau mày nhìn gương mặt của Đào Bảo Nhi, không biết là nhớ tới cái gì, sắc mặt rất đen, mở miệng nói: "Câm miệng."
Abe cũng bị lãnh khí tản ra của Tịch nhan làm cho lạnh run, lại cẩn thận lui về sau một bước.
Bảo Nhi nhìn hắn nhẹ nhàng rửa sạch sẽ vết thương trên cánh tay cho nàng, sau đó rắc bột thuốc lên, đắp băng gạc, một vòng một vòng dùng băng dính dán lại, cuối cùng hắn không có dùng cây kéo cắt đứt băng dính, mà là cúi đầu, dùng răng nhẹ nhàng đem băng dính cắn đứt, chẳng biết tại sao, cô cảm giác khi hơi thở lạnh buốt của hắn phả vào vết thương trên cánh tay, một chút cũng không đau.
Tịch Nhan giúp cô xử lý vết thương xong, thu hồi cái hòm thuốc đứng lên, xoay người đi luôn.
Bảo Nhi nhìn bóng lưng của hắn, cắn môi, kêu một câu: "Cám ơn."
Tịch Nhan đáp lại là tiếng đóng cửa:
"Bùm!"
Bảo Nhi trong nháy mắt cảm thấy nói không ra lời. . . . . .
Abe nhìn đống băng gạc trên tay Bảo Nhi, quả thật là trông mòn con mắt, chỉ sợ là nếu cô còn ở lại hắn sẽ không nhịn được mà xé toạc đống băng gạc ấy ra liếm liếm, thế nên để nàng ngày mai quay lại.
Bảo Nhi cứ như vậy bị Abe đưa ra ngoài.
Cô cỡi chiếc xe cũ kỹ của mình lao như bay về trường học, mặc dù tối nay làm việc rất vất vả, còn bị đứt tay, nhưng tâm tình của cô rất tốt, ở lúc Tịch Nhan thay cô xử lý vết thương, cô nghĩ tới khi còn bé ngã xuống, mẹ cũng là nghiêm túc tận tâm vì cô mà băng bó, trong nháy mắt đó, giống như mẹ chưa từng rời khỏi cô, mặc dù hắn lạnh lùng, nhưng đối với Bảo Nhi mà nói, trong nháy mắt ấy, cô rất cảm động. Còn có cái cậu Abe mập mạp tròn vo thật đáng yêu.
Giờ phút này Abe đáng yêu đang si ngốc đứng ở cửa biệt thự rưng rưng tiễn Bảo Nhi, thật là một thiếu nữ cỡ nào tươi đẹp nha, cứ như vậy đi nha.