“Em ra đây.” Cố Nguyên bước lên trước một bước, nắm
chặt tay Tô Dao, kéo cô ra khỏi thang máy.
“Anh đến từ lúc nào thế?” – Tô Dao hiểu rõ là cảnh
tượng vừa rồi khi lọt vào mắt Cố Nguyên sẽ khiến anh hiểu lầm như thế nào,
nhưng cô cũng không có cách nào giải thích.
“Chậm hơn anh ta một bước.”
Cố Nguyên kéo Tô Dao tới bên mình, nhìn Hứa Đông
Dương: “Thấy hai người vào thang máy, anh đi thang máy bên cạnh lên đây.”
Hứa Đông Dương cười, cầm lấy túi đồ bước ra ngoài.
Cố Nguyên cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang dâng
trong lòng.
Hứa Đông Dương và Tô Dao vào thang máy, anh và anh ta
đã thoáng nhìn thấy nhau, anh biết Hứa Đông Dương biết là anh đến. Anh biết
cảnh tượng ở trong thang máy khi nãy là Hứa Đông Dương muốn khiêu khích anh,
nhưng bất luận thế nào đi nữa anh cũng không thể tha thức cho sự bất cẩn của Tô
Dao.
Thực ra anh rất để ý đến điều đó.
Tuy Hứa Đông Dương và cô đã từng có với nhau một đứa
con, tuy anh biết rằng Hứa Đông Dương đã từng là người đàn ông đầu tiên và duy
nhất của Tô Dao, song anh tự nói với mình, đó là những chuyện đã qua, không nên
để ý đến những gì không thể thay đổi được nữa. Nhưng bây giờ không phải như
thế. Cảnh tượng vừa rồi như một tiếng sét giáng vào anh. Anh không biết Hứa
Đông Dương đã từng vô cùng gần gũi, thân thiết với Tô Dao thì ở những nơi anh
không nhìn thấy, anh ta sẽ có những hành động như thế nào với Tô Dao, Tô Dao có
giữ đúng giới hạn với anh ta hay không.
“Xem ra tâm trạng của anh hình như không v
Hứa Đông Dương cười cười nhìn Cố Nguyên đang đứng
trước mặt: “Không biết anh có hứng thú cùng ăn cơm tối với chúng tôi không?”
Cố Nguyên bước lên trước một bước, Tô Dao kéo anh lại.
“Cảm ơn anh đã giúp chăm sóc con gái tôi” – Hứa Đông
Dương khua nhẹ đồ chơi trong tay mình – “Trên người nó hội đủ những ưu điểm của
tôi và Tô Dao, lớn lên giống như một thiên thần bé nhỏ.”
“Hứa Đông Dương, đủ rồi.”
Tô Dao lên tiếng ngăn không cho Hứa Đông Dương nói
tiếp. Cùng lúc đó cánh cửa phòng ba mẹ Tô Dao bật mở, ba Tô Dao nhìn ra bên
ngoài rồi bước ra cùng lúc: “Ba nghe thấy bên ngoài có tiếng của Tô Dao, thì ra
mọi người đều ở đây.”
“Bác Tô.” Hứa Đông Dương quay người lại: “Xin lỗi đã
làm phiền mọi người, cháu tới thăm Tô Thư.”
“Ừm, anh đến thăm nó cũng là điều bình thường.” – Ba
Tô Dao bước sang một bên nhường đường – “Con bé đang ở bên trong, vừa thức dậy,
cậu vào đi.”
Hứa Đông Dương đáp “dạ” một tiếng rồi bước vào trong
phòng.
Ba Tô Dao thấy Tô Dao và Cố Nguyên thần sắc không tốt,
ông chỉ vào cánh cửa phòng bên cạnh: “Có việc gì thì vào trong đó nói, đừng
đứng ở ngoài đường ồn ào, hôm nay xảy ra việc như vậy còn chưa đủ hay sao?”
Nói rồi ông đóng cửa lại.
Tô Dao lúc này mới buông tay Cố Nguyên. Anh cúi đầu
nhìn cô, mở cửa phòng bên cạnh, kéo Tô Dao vào trong. Sau khi đóng cửa, anh
không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô rồi hôn.
Nụ hôn của anh là sự trừng phạt, tức giận và đố kỵ Sự
thô bạo của Cố Nguyên khiến Tô Dao lặng đi vài giây rồi bắt đầu đẩy anh ra,
hành động của anh mỗi lúc một quá đáng, anh ôm chặt cô, ấn cô sát vào tường,
tay anh thọc sâu vào trong áo cô.
“Anh điên rồi!”
Tô Dao cuối cùng cũng khỏi nụ hôn của anh, nhẹ giọng
hỏi: “Anh bây giờ muốn làm gì?”
Cố Nguyên xoa cổ Tô Dao rồi rướn người lại gần cô một
cách vô cùng nguy hiểm: “Phải là anh hỏi em, anh ta muốn làm gì?”
Vì vậy mà anh mới trở nên thô lỗ như vừa rồi sao?
Tô Dao ôm má Cố Nguyên: “Cố Nguyên, em xin lỗi… “
“Anh không muốn nghe em nói xin lỗi anh.”
Cố Nguyên nới lỏng bàn tay: “Anh cũng không muốn nghe
em giải thích tại sao cứ hết lần này đến lần khác anh ta lại xuất hiện bên cạnh
em. Dao Dao, em đang đùa với lửa, em đang đánh cược với niềm tin của anh dành
cho em, đánh cược tầm quan trọng của em trong lòng anh.”
Tô Dao im lặng.
Cô biết thái độ của mình đối với Hứa Đông Dương vô
vùng mềm yếu, không kiên quyết, có lẽ trong tiềm thức, cô đã có sự dao động
tình cảm, điều này cô không thể phủ nhận, nhưng đó không phải là nguyên nhân
chính.
Cô không muốn quá lạnh lùng với Hứa Đông Dương, vì dù
sao đi nữa anh vẫn là cha đẻ của Tô Thư. Trước đây khi mọi người chưa biết điều
này thì không sao, bây giờ bí mật này đã được công bố, Tô Thư vẫn còn nhỏ nhưng
sẽ có một ngày nó lớn lên, hiểu những vấn đề giữa ba mẹ chúng, cô không muốn Tô
Thư phải nhìn thấy cảnh ba mẹ trở mặt với nhau như kẻ thù.
“Tô Dao” – Cố Nguyên cúi xuống nhìn sâu vào mắt cô –
“Em thế này khiến anh rất thất vọng.”
Bị tiếng mở cửa làm cho thức giấc, Tô Thư dụi dụi đôi
mắt mơ màng ngồi dậy, nhìn rõ khuôn mặt người mới tới rồi chiếc miệng nhỏ xinh
xắn cất tiếng gọi líu lo: “Ba Hứa.”
Hứa Đông Dương bước tới, đưa chiếc túi trong tay tới
trước mặt Tô Thư: “Tô Thư có nhớ ba không? Ba mua đồ cho con nè.”
Tô Thư nhìn đồ chơi nhưng không vui mừng như anh tưởng
tượng, cô bé đưa tay đẩy những đồ chơi trên tay anh rồi im lặng ôm lấy cổ anh,
nhoài người vào trong lòng anh.
S xảy ra ban ngày là một cú sốc đối với một đứa trẻ,
cô bé lúc này chỉ cảm thấy Hứa Đông Dương cho mình cảm giác an toàn nhất, cô bé
có biết bao điều tủi thân không nói thành lời, chỉ biết ôm chặt lấy cổ anh
không buông ra.
Ba mẹ Tô Dao nhìn nhau, thở dài rồi ngồi xuống, dòng
máu huyết thống không thể ngăn cách.
Hứa Đông Dương đưa tay ôm lấy con gái, sự tức giận
trước đây dần tan biến, chỉ còn lại một Hứa Đông Dương dịu dàng, Hứa Đông Dương
khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô bé rồi lên tiếng hỏi: “Tô Thư có đói không? Con muốn ăn
gì nào?”
“Bánh ga tô.”
Hứa Đông Dương đứng dậy bế Tô Thư lên: “Được, vậy ba
đưa con xuống nhà đi ăn bánh ga tô nhé?”
Tô Thư gật đầu, Hứa Đông Dương quay sang ba mẹ Tô Thư,
cất giọng điềm tĩnh: “Bác Tô, chúng ta cũng đi ăn chút gì thôi.”
“Được.”
Ba Tô Dao thở dài, lấy chiếc áo khoác rồi đứng dậy.
Khuôn mặt Hứa Đông Dương thoáng hiện lên nụ cười, anh cúi xuống thơm con gái
trong lòng: “Ba đưa con đi ăn bánh ga tô mà con thích ăn nhất nhé.”
Mấy người bước ra khỏi phòng, ba Tô Dao không muốn làm
phiền Cố Nguyên và Tô Dao, nhưng Hứa Đông Dương ôm Tô Thư thơm vào mặt cô bé:
“Có muốn gọi mẹ đi ăn cùng chúng ta không?”
Tô Thư gật đầu: “Muốn ạ.”
Gương mặt của Hứa Đông Dương hiện rõ nụ cười, anh
buông con gái xuống rồi đến gõ cửa phòng bên một cách tư nhiên.
Tô Dao khẽ đưa tay vuốt lại tóc rối và quần áo xộc
xệch. Tô Thư nhìn thấy Cố Nguyên đang đứng đằng sau, rốt cục vẫn là trẻ con,
lúc này đã quên hết mọi chuyện, cất tiếng gọi ba rồi nhào vào lòng Cố Nguyên.
Cố Nguyên cúi xuống bế Tô Thư lên, ngẩng đầu nhìn
người đứng bên ngoài.
“Tôi không ở đây lâu nữa.”
Cố Nguyên gật đầu khách khí với bố mẹ Tô Dao: “Ba, mẹ,
con còn phải về nhà, mấy ngày này làm thiệt thòi cho mọi người.”
Nói rồi đưa Tô Thư, mẹ Tô Dao vội đón lấy.
“Ba, mẹ, mọi người đi ăn trước đi, con và Cố Nguyên
còn có chuyện cần nói.”
Tô Dao quay người đẩy nhẹ ba mẹ mình, hai ông bà quay
sang nhìn nhau.
“Anh đã điện thoại đặt chỗ ở bên nhà hàng Chân Ký bên
cạnh. Bác Tô, mọi người đưa Tô Thư sang trước, con còn vài lời cần nói với Tô
Dao.” Hứa Đông Dương lên tiếng.
Mẹ Tô Dao định nói điều gì thì bị ba Tô Dao ngăn lại.
Bà lo lắng nhìn ba người rồi quay sang dỗ Tô Thư đang bị ba Tô Dao kéo đi.
Ba người im lặng.
Tô Dao không chịu nổi áp lực này nên lên tiếng trước:
“Đông Dương, anh đi đi, em muốn nói chuyện với anh ấy.”
“Anh không muốn em khó xử, Dao Dao.”
Hứa Đông Dương nhìn Cố Nguyên: “Tôi không biết rốt cục
hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cả nhà Dao Dao tại sao lại ra ngoài khách sạn ở,
nhưng tôi nghĩ là không thể không có liên quan tới anh. Suy nghĩ của tôi chắc
anh hiểu rất rõ.”
Hứa Đông Dương nói thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn Tô Dao.
Cô ấy là người phụ nữ duy nhất tôi yêu, huống hồ giữa tôi và cô ấy còn có một
đứa con. Tôi biết trong sáu năm qua cô ấy và anh sống chung với nhau. Tô Dao là
một người phụ nữ luôn cần người khác chăm sóc, tôi hiểu cô ấy, tính ỷ lại nhưng
trong tiềm thức cô ấy rất lớn, với tính cách nhu nhược, cô ấy rất có thể hiểu
lầm việc dựa dẫm vào anh trong cuộc sống thành tình cảm đối với anh.”
“Giữa tôi và cô ấy như thế nào trong lòng tôi hiểu rất
rõ, không đến lượt anh phải nói.” Cố Nguyên lạnh lùng nói, lòng như bị một nhát
dao cứa toác thành một vết thương lớn đẫm máu.
Lòng anh bỗng nhiên chùng xuống.
Có thực sự là cô hiểu lầm việc dựa dẫm vào anh thành
tình cảm đối
Con người ta khi gặp khó khăn thì theo bản năng sẽ vơ
lấy một số thứ, đối với Tô Dao mà nói, có phải anh chỉ là một miếng phao cứu
sinh đó thôi không?
Nếu không phải như vậy, tại sao khi anh hỏi cô có yêu
anh không thì cô không thể trả lời?
Cố Nguyên lãnh đạm nhìn Hứa Đông Dương: “Nếu đây là
những gì anh cần nói với tôi thì tôi cũng nói rõ ràng với anh rằng, Tô Dao bây
giờ vẫn là người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không dễ dàng rời xa cô ấy.”
Hứa Đông Dương cười, rồi không nhìn vào Cố Nguyên mà
quay sang nhìn Tô Dao: “Dao Dao, đừng quên anh và Tô Thư đợi em ở đó.” Nói rồi
Đông Dương rời đi.
Cố Nguyên không nói gì thêm nữa, kéo Tô Dao vào phòng
rồi đóng sập cửa lại. Anh biết đây không phải là lúc tức giận hay chất vấn, anh
cũng biết sau khi xảy ra sự việc ngày hôm nay, nếu còn tranh cãi với Tô Dao thì
sẽ khiến cho vết rạn nứt giữa họ càng lúc càng lớn hơn. Nhưng anh vẫn chỉ là
một người đàn ông, dù có lý trí như thế nào thì rơi vào tình cảnh như vậy, cơn
nóng giận vẫn cứ trào dâng.
Cố Nguyên đột nhiên đá mạnh vào chiếc cửa gỗ của phòng
vệ sinh rồi quay sang nhìn Tô Dao: “Dao Dao, anh thực sự muốn biết, hết lần này
đến lần khác em cho anh ta cơ hội gần gũi em, rốt cuộc là tại sao? Em cho anh
ta niềm tin gì mà anh ta lại nắm chắc như vậy?”
Vừa rồi, câu nói sau cùng của Hứa Đông Dương khiến Cố
Nguyên hồi tưởng lại, cảm thấy ngực mình như bị một quả núi đè nặng, sự tức
giận khiến anh không biết mình đang nói gì: “Em vừa rời khỏi anh thì anh ta
xuất hiện, thật kịp thời. Có phải là lúc xuống nhà em khóc rồi điện thoại cho
anh ta để anh ta bay tới chăm sóc em? Hay là phải nói rằng em thích nhìn thấy
tôi và anh ta khó xử, đều phải quanh quẩn bên em?”
Tô Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Anh nhìn
thấy sự kinh ngạc, tổn thương, tủi thân, phẫn uất và còn cả sự thất vọng trong
mắt cô, tất cả đan xen vào nhau, cuối cùng trong ánh mắt đó anh nhìn thấy hình
ảnh thảm hại của mình.
Cố Nguyên quay đầu đấm mạnh vào tường: “Mẹ kiếp, tôi
đang nói gì thế này!”
“Dao Dao” – Cố Nguyên
“Có phải em đã chấp nhận anh ta là ba của Tô Thư?” –
Anh hỏi cô.
Tô Dao im lặng không nói gì.
“Hay là phải nói rằng em đã chấp nhận anh ta?”
Cố Nguyên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ
trước mặt: “Dao Dao, anh biết hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, có thể bây giờ
không phải là lúc thích hợp để hỏi em câu này, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại em
một lần nữa.”
Anh dừng lại rồi nhìn vào mắt cô, cất giọng hỏi cô
từng câu từng chữ: “Rốt cuộc thì em có yêu anh không?”
Việc xảy ra ban sáng đối với cô và ba mẹ cô mà nói đã
là một sự sỉ nhục không sao kể được. Điều cô hoàn toàn không thể ngờ tới là
buổi tối anh chạy tới, họ không tìm được cách nào giải quyết vấn đề mà anh vẫn
tiếp tục sỉ nhục cô.
Đây là một Cố Nguyên cô từng tin tưởng và mong chờ
sao?
Tại sao anh có thể cho rằng cô vừa rời khỏi anh đã vội
vàng thông báo cho Hứa Đông Dương tới, anh coi cô là gì?
Dù cảnh tượng trong thang máy có khiến anh hiểu lầm
nhưng sự tin tưởng của anh đối với cô có lẽ nào chỉ vỏn vẹn có vậy thôi sao?
“Em chấp nhận hay không không quan trọng.”
Tô Dao lên tiếng, tránh câu hỏi của Cố Nguyên, sự tổn
thương, thất vọng và tức giận khiến cô mất đi lý trí, lời nói thốt ra không
chút nghĩ suy: “Hứa Đông Dương vẫn là cha của con gái em.”
Câu nói này khiến không khí giữa hai người trở nên
trầm xuống.
“Được.” Cố Nguyên gật đầu.
Anh không nói gì thêm nữa rồi đột nhiên mở cửa sải
bước đi.
Lạnh.
Vì sự kích động tình cảm nên mặt c lúc này đỏ bừng,
khi tâm trạng đã dần trở lại bình tĩnh, cô chỉ cảm thấy lạnh buốt xương tủy.
Cô và Cố Nguyên giống như rơi vào giữa một đám bùn lỳ
lạ, dù họ có cố gắng như thế nào cũng không thể thoát ra, thậm chí càng lúc
càng bị nhấn chìm trong đó.
Hoặc ngay từ ban đầu khi cô quyết định kết hôn giả với
anh thì cả hai đã rơi vào đám bùn lầy đó rồi, chỉ là khi đó chưa lún sâu, còn
bây giờ khi phát hiện ra thì đã lún quá sâu rồi.
Lời nói vừa rồi của Cố Nguyên làm tổn thương cô rất
nhiều, cô không thể tưởng tượng rằng Cố Nguyên lại thốt ra những lời như thế.
Trái tim cô đau đớn, mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm
nay đã vượt quá sức chịu đựng của cô, không đúng, nói một cách nghiêm túc thì
những sự việc xảy ra trong cuộc sống gần đây cứ chồng chéo lên nhau, vượt quá
sức chịu đựng của cô.
Trước tiên là việc xin nghỉ bị cản trở, thân thế của
Tô Thư bị phát hiện, mẹ bị Hứa Đông Dương làm cho tức quá phải nhập viện, việc
kết hôn giả của mình và Cố Nguyên bị phát hiện, sảy thai, rồi việc Hứa Đông
Dương tranh giành quyền nuôi dưỡng Tô Thư…
Bây giờ cô không thể gắng gượng được nữa, chỉ cảm thấy
mệt mỏi và thất vọng.
Anh không phải là người nên đứng bên cạnh cô, cùng cô
đối phó và gánh vác tất cả sao? Tại sao bây giờ anh lại quay lại làm tổn thương
cô, tạo thêm áp lực cho cuộc sống vốn đã vô cùng căng thẳng của cô?
Tô Dao đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, cô biết mình nên
đi tìm ba mẹ, nhưng bây giờ cô thực sự không còn sức lực nào đi gặp Hứa Đông
Dương. Tô Dao ngẩn người một lúc rồi rút điện thoại ra nhắn tin cho ba mẹ, nói
mình không được khoẻ nên không qua đó, cô muốn về phòng ngủ.
Mang theo một bầu tâm trạng, Tô Dao dần dần chìm vào
giấc ngủ, cho tới khi mẹ đi vào phòng nhẹ nhàng lay cô.
"Mẹ."
Tô Dao ngồi dậy, bật chiếc đèn nơi đầu giường rồi đưa
tay vuốt mái tóc rối, quơ tay vuốt
Những giọt nước mắt nơi khoé mắt cô giờ đã khô, bây
giờ chỉ còn lại đôi mắt hoe hoe đỏ sưng múp.
“Con cãi nhau với Cố Nguyên à?”
Mẹ Tô Dao ngồi xuống bên giường, đặt hộp cơm lên chiếc
tủ nơi đầu giường: “Mẹ mang cơm tối về cho con, ít nhiều con cũng ăn đi một
chút.”
Tô Dao “dạ” một tiếng rồi đáp lại, tuy không thấy đói
nhưng sợ ba mẹ lo lắng nên mở hộp cơm ra.
“Đã nguội chưa?”
“Không sao ạ” – Tô Dao cúi đầu, nuốt miếng cơm một
cách khô khan.
“Con và Cố Nguyên rốt cuộc thế nào rồi? Có phải là vì
chuyện xảy ra ngày hôm nay hay không? Hôm nay tuy mọi chuyện rối tung lên nhưng
không thể trách Cố Nguyên. Tính khí của mẹ nó như vậy, khi còn trẻ chúng ta đã
hiểu rất rõ…”
“Không phải đâu mẹ.”
Tô Dao cúi đầu hờ hững di di hạt cơm trong hộp, chỉ
cảm thấy ngực mình như khó thở: “Xin lỗi mẹ, con đã làm liên lụy đến ba mẹ.”
“Chúng ta không sao.”
Mẹ Tô Dao lắc đầu thở dài: “Quan trọng là con sẽ làm
sao? Con mang bầu con của nó lại làm sảy thai, bây giờ gia đình nó lại còn có
thái độ như vậy…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”
Mẹ Tô Dao nhìn dáng vẻ tiều tụy của con gái, bà không
kìm được lòng, thở dài thườn thượt: “… Hứa Đông Dương đã về rồi. Tô Thư để bố
mẹ dỗ nó ngủ, đêm nay để con bé ngủ với bố mẹ.”
Tô Dao gật đầu.
“Hứa Đông Dương nói sáng sớm mai nó lại tới, có việc
muốn bàn bạc với con.”
Tô Dao khẽ chau mày, cô không có bụng dạ nào để ăn nên
đặt đôi đũa
“Dao Dao, về việc của Tô Thư, nếu có thể giải quyết êm
xuôi trước khi ra tòa là tốt nhất.”
Mẹ Tô Dao thở dài: “Lẽ nào phải thực sự đưa nhau ra
tòa hay sao?”
Mẹ Tô Dao nhìn con gái đang ngồi im lặng: “Mẹ không biết
con nhìn nhận Cố Nguyên và Hứa Đông Dương như thế nào, nhưng mẹ và bố con có
thể nhận thấy Hứa Đông Dương đối với con thật lòng. Nói thực, ba mẹ thấy nó như
vậy cũng có chút mềm lòng. Về vấn đề của Tô Thư, cũng là tại con có lỗi với nó
trước, bây giờ nó mới tranh giành với con đến cùng… “
“Mẹ, con mệt rồi, con muốn ngủ.”
Tô Dao ngắt lời mẹ, đứng dậy kéo mẹ, nửa như cầu xin
nửa như thúc ép, đẩy bà đi ra ngoài: “Có gì ngày mai nói tiếp được không mẹ?”
Mẹ Tô Dao không còn cách nào khác đành bất lực nhìn
con gái rồi quay về phòng mình. Tô Dao đóng cửa lại, quay người dựa vào cửa
nhìn căn phòng rộng thênh thang.
Trái tim cô dần dần lắng xuống.
Nếu không có Cố Nguyên, nếu không có Hứa Đông Dương,
nếu không có Tô Thư.
Cuối cùng có phải cô không phải trở nên cô độc như thế
này, đến nhà của mình cũng không thể về?
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Đông Dương đã tới khách
sạn, có thể là sợ cả nhà Tô Dao đổi ý trở về Bình Thành nên mới sáu giờ đã thấy
anh đến ngồi ở đại sảnh, kết quả là gặp ba Tô Dao đi bộ.
“Bác Tô.”
Hứa Đông Dương đứng dậy cất tiếng chào. Ba Tô Dao mới
sáng sớm đã gặp Hứa Đông Dương nên cũng có phần ngạc nhiên, rồi ông chợt hiểu ý
định của anh.
“Bác đang định ra ngoài đi dạo vài vòng, cháu đến thật
đúng lúc, đi cùng bác ra ngoài.”
Ba Tô Dao khẽ gật đầu về phía anh, anh đáp lại rồi vội
vàng đi theo ông
Hai người rời khỏi khách sạn rồi chầm chậm đi bộ lên
phía trước, dọc theo đường dành cho người đi bộ. Lúc này xe qua lại còn ít, thi
thoảng chỉ thấy mấy cụ già đang tập thái cực quyền dưới bóng cây liễu.
“Ta có thể thấy cháu là người rất tốt và cũng rất chân
tình với Tô Dao nhà ta.” Ba Tô Dao lên tiếng phá tan sự im lặng: “Ta không hiểu
trước đây cháu và Tô Dao xảy ra việc gì để nó quyết định rời xa cháu. Dao Dao
từ bé đã được yêu chiều quá mức, làm việc gì cũng không bao giờ nghĩ tới hậu
quả. Nói ra thì cũng sợ cháu phật ý, nhưng nếu trước đây nếu chúng ta biết Tô
Dao mang thai thì chắc chắn cũng không để nó sinh ra Tô Thư.”
“Việc trước đây không thể trách Dao Dao, đều là lỗi
của cháu.”
Hứa Đông Dương lên tiếng: “Bác Tô, cháu và Dao Dao là
bạn học cùng lớp đại học, chúng cháu yêu nhau mấy năm trời. Trước khi tốt
nghiệp, chúng cháu cũng dự định là đưa nhau về nhà gặp bố mẹ hai bên. Khi đó
cũng vậy, bây giờ cũng vậy, cháu thực lòng muốn lấy cô ấy.”
Hứa Đông Dương khẽ dừng lại: “Khi đó cháu cư xử với
phụ nữ có phần mềm mỏng, đã rất nhiều lần Dao Dao nói với cháu nhưng cháu không
để ý, cứ nghĩ rằng chỉ cần trong lòng mình không có suy nghĩ đó là được, nói ra
thì cũng thực hư danh, cháu cảm thấy có nhiều phụ nữ vây quanh mình thì rất
oai.”
Anh cười gượng gạo: “Dao Dao nói, có rất nhiều thứ
trong tính cách của cháu khiến cô ấy không thể chịu nổi. Cháu quá coi trọng bản
thân, quá độc quyền, quá phong kiến… bây giờ cháu đã nhận ra những điều đó, vì
cô ấy cháu sẵn sàng thay đổi bản thân.”
Ba Tô Dao dừng bước, quay sang nhìn Hứa Đông Dương:
“Nói một cách bình tĩnh, đứng từ góc độ của Tô Dao, gạt bỏ vấn đề của mẹ Cố
Nguyên, bác vẫn mong nó và Cố Nguyên sống bên nhau.”
“Chúng ta biết Cố Nguyên từ khi nó còn nhỏ. Từ nhỏ nó
đã rất yêu chiều Tô Dao, việc gì cũng bảo vệ con bé. Tuy ban đầu là kết hôn giả
nhưng chúng nó đã sống với nhau hơn sáu năm rồi, con người có tình cảm, ta tin
rằng cũng vì những nguyên nhân này mà chúng nó mới nảy sinh tình cảm, vì thế
mới tạo nên kết cục của ngày hôm nay.”
“Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến nước này, gia
đình nhà Cố Nguyên phản đối gay gắt, làm ba mẹ như chúng ta không hi con gái
mình lựa chọn một con đường gian khổ như vậy” – Ba Tô Dao nhìn Hứa Đông Dương
rồi tiếp tục bước lên phía trước – “Nhưng điều này cũng không có nghĩa là ta và
mẹ Tô Dao phản đối Cố Nguyên hay ủng hộ cháu. Làm cha làm mẹ, chúng ta chỉ hi
vọng Tô Dao có nhiều sự lựa chọn, không nhất định là cháu hay Cố Nguyên, chúng
ta hi vọng con bé có thể lựa chọn cho mình một con đường mà nó cảm thấy dễ đi
nhất.”
“Bây giờ điều chúng ta có thể làm là không phản đối
cháu theo đuổi Dao Dao, rốt cục thì cháu vẫn là cha đẻ của Tô Thư” – Ba Tô Dao
lắc đầu, thở dài – “Còn về Tô Thư, ta cũng muốn nói với cháu suy nghĩ của ta và
mẹ Tô Dao. Nếu cháu có thể giải quyết tốt đẹp ngoài tòa án là tốt nhất, đừng
đưa nhau ra tòa làm gì. Nếu cuối cùng vẫn phải làm thế thì sẽ là một sự tổn
thương rất lớn đối với Tô Thư. Hi vọng cháu suy nghĩ thận trọng những gì ta đã
nói.”