Sống Chung Sau Ly Hôn

Chương 21: Đánh mất điều quý




Nửa đêm, Tô Dao bị đánh thức bởi những lời nói mê sảng của Tô Thư. Con bé ngủ không ngon giấc, cô đưa tay sờ lên trán con, thấy nóng như lửa đốt.

Mấy ngày nay ở Bình Thành, con bé chơi với các bạn suốt, trước đã bị cảm cúm, lẽ nào trên đường trở về Nam Thành lai bị trúng gió, vì vậy mới sốt cao? Tô Dao không dám nghĩ nhiều, ngồi vội dậy mặc quần áo, lấy túi xách của mình rồi ôm Tô Thư vội vội vàng vàng rời nhà.

Bầu trời đêm vẫn một màu xanh đậm, chỉ có một vài ngôi sao thấp thoáng. Tô Dao vừa ra khỏi cửa lớn của tòa nhà thì bị một làn gió mạnh thổi buốt tận xương tủy, cô co ro ôm chặt chiếc áo khoác cuộn con vào lòng, vội vàng chạy sang bên đường lớn.

Lúc này ngoài đường dường như cũng không có người, xe cũng rất ít. Vừa ra tết, lượng xe taxi phục vụ vẫn chưa ở lại bình thường. Tô Dao cố gắng bồng con trong lòng, lo lắng nhìn dòng xe qua lại, chỉ hi vọng có thể đón được một chiếc xe trống, đưa con đến bệnh viện.

Cô đứng bên đường không lâu thì sau lưng vọng tới tiếng bước chân. Cô nghĩ là khách đi đường, người đó cứ đi mãi, đi mãi và đứng lại bên cạnh cô: “Tô Dao, sao vậy?”

Tô Dao quay đầu bỗng chốc sững người, cô thật không ngờ lại gặp Hứa Đông Dương. Gương mặt anh có chút ngượng ngùng, anh lẩn tránh ánh nhìn của cô, không biết phải giải thích tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, anh im lặng một lúc rồi nhìn Tô Thư đang trong lòng Tô Dao: “Con em bị ôm ư?”

Tô Dao gật gật đầu, không còn tâm trạng nào chất vấn Hứa Đông Dương: “Sốt.”

“Đưa con bé cho anh, anh sẽ đưa hai người tới bệnh viện”

Anh dứt khoát đón con từ tay cô, xoay người sải bước về phía trước. Tô Dao đưa con cho anh một cách vô thức, sau đó định thần lại, vội bước theo sau. Hứa Đông Dương để Tô Dao lên xe trước sau đó cẩn thận đưa con cho cô, rồi vòng sang một bên, lên xe gọi điện thoại: “Anh Tiêu, tôi là Hứa Đông Dương, muộn thế này thật ngại quá. Tối nay anh có trực ban không? Đúng, con một người bạn tôi bị bệnh, sốt. Vâng, tôi sẽ đưa tới ngay bây giờ.

Anh cúp điện thoại rồi khởi động xe, suốt chặng đường anh cứ mím chặt môi không nói gì với Tô Dao ngồi ở phía sau.

Quãng đường không xa lắm, đêm tối không có xe, Hứa Đông Dương lái rất nhanh. Tới bệnh viện nhi của thành phố, anh dừng lại rồi quay xuống ghế sau, rất tự nhiên anh đón lấy Tô Thư từ trong tay Tô Dao: “Để anh bế con bé, em khóa xe.”

Anh dẫn cô đi một mạch tới tầng ba. Đã có một người đàn ông đứng đợi ở trước cửa phòng khám, anh ta đưa tay chào Hứa Đông Dương rồi cười lịch sự với Tô Dao đang đứng ở phía sau anh, sau đó để Hứa Đông Dương đặt đứa trẻ xuống giường và cúi xuống bắt đầu kiểm tra.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Bác sĩ Tiêu nhìn mắt và màu môi của Tô Thư, cởi áo ngoài của bé rồi lấy chiếc ống nghe ra.

Tô Dao nói không hề suy nghĩ: “Năm tuổi.”

Lời nói của Tô Dao khiến Hứa Đông Dương đứng phía sau chết lặng.

“Trẻ con tới khám sau tết nhiều vô cùng.”

Bác sĩ Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Nghịch pháo bị bỏng, đau bụng, cảm lạnh do không đủ ấm, cháu bé không gặp vấn đề gì lớn, mấy hôm trước cháu đã bị cảm rồi thì phải?”

Tô Dao gật gật đầu. Bác sĩ Tiêu rút ống nghe ra: “Để hơi lâu nên đã chuyển thành sốt cao. Cháu bé còn nhỏ nên thể lực không bằng người lớn, rất dễ bị lây, người lớn chúng ta phải cẩn thận, đừng thấy bề ngoài đã hết cảm lạnh mà ngừng thuốc, tốt nhất là nên đi đến bệnh viện để khám lại.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

“Tối hôm nay thì cứ truyền nước ở bệnh viện. Anh Hứa, anh xuống dưới lấy giúp một số đeo cho cháu, sau đó tôi sẽ kê đơn cho anh. Truyền xong nước thì cháu có thể ra viện, ngày mai quay trở lại là được.”

Bác sĩ Tiêu ngẩng đầu nhìn Tô Dao: “Cháu bé hơn năm tuổi hay chưa tới năm tuổi

“Cháu sinh tháng hai, vừa mới năm tuổi.”

Bác sĩ Tiêu gật đầu: “Loại thuốc này chuyên dành cho trẻ trên bốn tuổi, một ngày ba lần… anh Hứa, sao anh vẫn chưa đi à?”

Mặt Hứa Đôn Dương trắng bệch, anh gật đầu nhìn bác sĩ Tiêu rồi quay người ra khỏi phòng bệnh.

Lòng anh đang nổi sóng.

Tô Thư vừa tròn năm tuổi?

Anh nhớ rất rõ lần trước anh hỏi tuổi con gái Tô Dao, cô nói với anh rằng nó mới ba tuổi, làm sao lại có thể nói nhầm, thiếu mất hai tuổi?

Nếu là năm tuổi, sinh vào tháng hai, tính theo thời gian thì đó không phải là thời điểm anh và cô vừa chia tay thì cô đã có mang sao?

Suy nghĩ này khiến anh kinh hãi. Anh quay người nhìn đứa trẻ trong phòng bệnh, mỗi lần nhìn thấy đứa trẻ này đều cảm thấy gương mặt rất quen thuộc.

Rốt cuộc là đứa trẻ này là con của anh hay là Tô Dao đã làm những việc có lỗi với anh trước khi rời xa anh?

Hứa Đông Dương quay lại phòng bệnh thì Tô Thư đã được tiếp nước. Tô Dao ngồi bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái. Bước chân của Hứa Đông Dương ngập ngừng nơi cửa phòng rồi mới chầm chậm tiến vào.

Anh làm cô gần như giật mình. Tô Dao quay đầu lại, thần sắc có vẻ hơi lo lắng và mệt mỏi, cô nhận lấy tờ khai từ tay anh: “Cảm ơn anh.”

Tô Dao ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Tô Dao rồi nhìn Tô Thư đang nằm trên giường. Càng nhìn kĩ thì trong lòng anh lại càng hốt hoảng.

“Anh không có ý gì khác.”

Hứa Đông Dương lên tiếng, ánh nhìn của anh cứ dán chặt lên người Tô Thư: “Anh không muốn tiếp tục làm phiền cuộc sống của em, tối hôm nay đi qua chỉ là muốn cho lòng mình bình tĩnh hơn một chút.”

“D thế nào thì cũng cảm ơn anh.”

Tô Dao không nhìn Hứa Đông Dương, sờ nhẹ tay con gái. Đứa bé dưới tác dụng của thuốc đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Hứa Đông Dương yên lặng vài giây rồi lại nói: “Dao Dao, anh ấy đối với em có tốt không?”

Tô Dao ngẩn người rồi gật đầu: “Anh ấy đối với em rất tốt.”

“Hai người sao lại quen nhau?”

“Chúng em quen nhau từ bé, anh ấy là hàng xóm của em.”

“Hai người cưới nhau khi nào?”

Tô Dao quay đầu nhìn anh, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức lạnh lẽo: “Mùa xuân năm hai nghìn linh ba.”

Như vậy là cô vừa chia tay với anh đã vội lấy một người đàn ông khác.

Hứa Đông Dương cảm thấy dường như mình bị người khác giáng cho một trận, đau đến nghẹt thở.

“Em trông cháu, anh đi đến chỗ anh Tiêu xem thế nào.”

Hứa Đông Dương đứng dậy, vội quay người rời khỏi giường bệnh. Tim Tô Dao đập loạn nhịp, vừa rồi lo lắng quá nên bất cẩn nói ra tuổi thực của Tô Thư, lẽ nào anh đã nghi ngờ?

Hứa Đông Dương ra hành lang đứng một lúc rồi tới phòng bác sĩ Tiêu: “Anh Tiêu, em có việc nhờ anh.”

Tô Dao ở tròng phòng bệnh trông con suốt đêm, còn Hứa Đông Dương chờ Tô Dao ở ngoài hành lang cả một đêm.

Cô không biết là người đàn ông này không hề rời đi, buổi sáng Tô Thư tiếp thuốc xong, cô ôm con ra ngoài mới thấy Hứa Đông Dương vẫn ở đó. Người đàn ông đó ngồi ở dãy ghế nhựa trên hành lang, hơi dựa vào tường, anh đang ngủ.

Sắc mặt anh mệt mỏi xanh xao vì thức trắng đêm, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, chiếc c cương nghị đã lún phún đầy râu, lại thêm mái tóc rối và chiếc áo xuệch xoạc.

Tô Dao ban đầu định ôm Tô Thư rời khỏi nhưng nhìn anh như vậy cô không nhẫn tâm, dù thế nào đi nữa thì đêm hôm qua cũng nhờ có sự giúp đỡ của anh, vì thế cô bèn đi lên phía trước, khẽ gọi anh: “Phó tổng Hứa tổng, phó tổng Hứa…”

Hứa Đông Dương mở mắt, bỗng chốc ánh mắt của anh chạm vào ánh mắt của cô, Tô Dao rất nhanh quay đầu đi: “Tô Thư đã tiếp nước xong rồi, bây giờ tôi đưa cháu về nhà.” Cô dừng lại rồi nói: “Làm phiền anh đêm qua theo tới đây chờ cả một đêm, cảm ơn anh.”

Hứa Đông Dương đứng dậy, cử động gân cốt, anh co ro nằm ở hành lang cả đêm, cả người đau ê ẩm: “Xong việc rồi à? Anh đưa hai mẹ con em về nhà.”

“Không cần đâu, đã làm phiền anh lắm rồi, để tôi tự gọi xe là được.”

Cô một câu cảm ơn hai câu cảm ơn, lịch sự một cách xa lạ, giữa anh và cô đã có một bức tường vô hình mà anh không thể nào vượt qua. Anh không muốn cô hiểu lầm là anh ép cô, bèn gật đầu: “Nếu đã như vậy thì anh đi trước, anh về đi làm.”

Nói dứt lời anh lại cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng Tô Dao. Tô Thư chưa thức, cuộn tròn trong lòng mẹ ngủ một cách ngon lành, gương mặt của bé hồng hồng.

Hứa Đông Dương khẽ chững lại, ngẩng đầu nhìn Tô Dao, cởi chiếc áo khoác ngoài choàng lên người cô, bọc ấm lấy cô và con.

“Anh…”

Tô Dao chưa kịp nói thì bị Hứa Đông Dương cắt ngang: “Buổi sáng là thời gian lạnh nhất, sức khỏe của cháu vẫn chưa bình phục, nếu bị nặng còn làm bệnh nặng thêm. Anh đi xe, vài bước là tới, không lạnh lắm.”

Giọng anh trầm xuống: “Áo không phải trả lại anh, nếu em cảm thấy khó chịu, về đến nhà em bỏ đi.”

Nói xong anh quay người, sải bước rời đi.

Tô Dao do dự, anh đã nói tới mức như vậy cô cũng không từ chối ý tốt của anh

Vừa về đến nhà thì Cô Nguyên điện thoại về.

“Sao đêm hôm qua không có người ở nhà? Anh gọi vào di động em cũng không nghe?” Giọng anh có vẻ không vui.

Cô bây giờ mới nhớ ra, hôm qua vội ra khỏi nhà điện thoại không mang theo.

“Tô Thư sốt cao em đưa con ở lại bệnh viện ở lại một đêm truyền nước.”

“Cái gì?” – Giọng Cố Nguyên bỗng chốc trở nên lo lắng – “Con không sao chứ?”

“Có thể phải tiếp nước nữa mới được.” – Tô Dao quay đầu nhìn Tô Thư đang nằm trên giường, con bé vẫn trong trạng thái mê man – “ Bác sĩ cho đơn rồi, anh không phải lo lắng.”

“Ừ, anh gọi điện về nhà nhờ bố mẹ qua giúp em.” – Rồi anh dừng lại – “Dao Dao, xin lỗi em, Tô Thư bị bệnh mà anh lại không thể ở bên cạnh em, làm em vất vả.”

“Không sao đâu…”

Tô Dao cúi đầu, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc áo khoác vừa bị tuột tay rơi xuống sàn. Chiếc áo màu đen của Hứa Đông Dương nằm yên lặng trong đáy mắt cô, làm nhức nhối dây thần kinh. Rõ ràng là không xảy ra điều gì, nhưng cô cảm thấy chiếc áo như một bằng chứng của việc phản bội Cố Nguyên.

“Bố mẹ để em gọi điện anh à.”

Tô Dao hít một hơi để lấy tinh thần: “Anh bên đó thế nào, có thuận lợi không?”

“Ừ, rất thuận lợi.”

Lời nói của Cố Nguyên đầy niềm vui: “Dao Dao, mấy ngày nữa anh về, thời gian này em chăm sóc mình và Tô Thư nhé, anh sẽ về bù đắp cho em.”

“Vâng.”

Tô Dao nhẹ nhàng đáp lại rồi cúp điện thoại, đứng yên tại chỗ nhìn chiếc áo hồi lâu, rồi cuộn nó lại, mang xuống nhà bỏ vào thùng rác.

Nghe nói Tô Thư bị sốt cao nên ông bà hai bên vội đi đến.

Mẹ Tô Dao sức khỏe vẫn chưa tốt nên không giúp gì được, nhưng lo lắng cho con gái và cháu ngoại nên bà vẫn kiên quyết đi. Ban ngày đã có dì Dư nên không ai phải làm việc gì.

Tô Dao đưa Tô Thư đi tái khám cùng với bố mẹ Cố Nguyên, bác sĩ nói phải tiếp tục truyền nước. Sau khi sắp xếp xong, mẹ Cố Nguyên nhìn nét mặt xanh xao của con dâu vì một đêm thức trắng trông cháu nên rất thương, bèn giục con về nhà ngủ bù.

Giao con cho bố mẹ chồng, cô bắt xe về nhà.

Nào ngờ cô ngủ đến tối mịt, không dậy nổi, và bị sốt cao.

Tô Dao sau khi trở về phòng cứ mê mang cho tới tối, bố Tô Dao xót con gái bèn gọi con dậy đi ăn tối mới phát hiện cô cũng bị sốt cao như Tô Thư.

Tô Dao bị sốt cao, mặt mũi đỏ ửng. Người mềm nhũn, thần trí có phần mê sảng, không biết là đã sốt trong phòng bao lâu.

Bố mẹ Tô Dao bèn đưa cô đến bệnh viện. Thế là hai mẹ con một người nhập viện ở Nam Thành, một người nhập viện ở Bắc Thành. Khi Tô Dao tỉnh lại thì mẹ Tô Dao đang ngồi túc trực ở đầu giường con gái, nhìn thấy cô mở mắt vội trách yêu: “Cái con bé này, may mà lần này chúng ta và bố mẹ chồng con đều tới đây nếu không thì phải làm thế nào?”

“Con làm sao vậy mẹ?”

Tô Dao lên tiếng, chỉ cảm thấy cổ họng khô rát như bị lửa đốt, giọng thều thào.

Mẹ Tô Dao lắc đầu: “Giống con gái con, sốt cao. Mẹ và bố phải gọi cấp cứu 120 để đưa con tới bệnh viện.”

Chẳng trách người cô mềm oặt, chẳng còn sức lực gì hết.

Tô Dao ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ, con bị bệnh, mẹ dặn bố mẹ chồng con một tiếng đừng nói cho Cố Nguyên. Anh ấy ở xa như vậy, còn có việc của mình, biết rồi chỉ thêm lo lắng.”

Mẹ Tô Dao gật đầu, bảo bố Tô Dao đi gọi điện theo đúng lời dặn của cô.

Bị bệnh lần này hóa ra lại là một việc tốt, những áp lực là phiền muộn đè nén trong lòng suốt thời gian qua như được gỡ bỏ, dù cơ thể không còn sức nhưng lòng lại thấy nhẹ nhõm muôn phần.

Mẹ Tô Dao cầm lấy bát cháo trắng, thổi nhẹ: “Dao Dao, con ăn một chút nhé, về nhà mẹ sẽ làm những thứ ngon bù đắp cho con.”

Tô Dao ngẩng đầu nhìn mẹ cười, đón lấy bát cháo: “Vâng.”

Mẹ Tô Dao xót xa nhìn con gái: “Dao Dao, con bé này, đã có con một lần rồi mà không biết gì sao?”

Tô Dao kinh hãi ngẩng đầu: “Sao ạ?”

“Bác sĩ nói con có mang rồi.”

Mẹ Tô Dao nói giọng đau xót: “Vừa có mang không lâu, đứa bé này tới thật đúng lúc, nhưng…con bị sốt như vậy dùng thuốc nên không thể giữ được. May là vừa có mang không lâu nên có thể hút được. Con và Cố Nguyên còn trẻ, có thể có sau.”

Con? Đứa con của cô và Cố Nguyên?

Tô Dao bỗng chốc cảm thấy nghẹt thở, không nuốt nổi thức ăn, đặt bát cháo trong tay xuống, ôm lấy chiếc bụng bằng phẳng của mình, không ngớt tự trách.

Làm sao cô có thể bất cẩn, làm sao cô có thể phòng tránh sai mà có mang?

Làm sao cô có thể bất cẩn đến mức có mang mà không biết?

Trước đây cô nói không muốn có thêm con nhưng bây giờ, đứa con này thực đã tồn tại, nhưng cô vì bất cẩn mà không giữ được. Bỗng chốc cảm giác buồn bã đau đớn và tự trách trào dâng trong lòng cô.

Đây là con của cô! Là một sinh mệnh bé nhỏ giống như Tô Thư, một sinh mệnh mang dòng máu của cô, là đứa trẻ biết nói biết cười, biết khóc! Thế nhưng con vẫn chưa hoàn toàn thành hình thì cô đã đánh mất

“Chuyện này mẹ đã dặn cha con rồi, không được nói cho gia đình thông gia biết.”

Mẹ Tô Dao tiếp tục nói: “Mẹ chồng con nếu biết con đánh mất đứa con này thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.”

Mẹ Tô Dao nắm chặt tay Tô Dao vỗ nhẹ: “Thời gian này con nằm viện, nhà Cố Nguyên sẽ phải chăm sóc Tô Thư, chúng ta làm phẫu thuật. Đợi sau này bồi bổ sức khỏe tranh thủ năm sau lại sinh tiếp.”

Tô Dao nói không ra lời.

Trước đây khi học đại học, Tô Dao có một người chị em chơi rất tốt với nhau, khi còn đi học người này đã có quan hệ với bạn trai, ngày đó còn trẻ và bồng bột nên có mang. Người con trai đó đã đưa tiền nói cô ấy đi bỏ thai.

Những việc như thế trong trường đại học mỗi lúc một nhiều, nhiều người bây giờ coi nhẹ và không tôn trọng mạng sống con người. Càng nhiều người chỉ biết lo cho bản thân mình dù cho có điều kiện sinh con cũng phải tính là sau khi sinh có làm ảnh hưởng tới mình không hoặc có ảnh hưởng như thế nào. Có rất nhiều cặp vợ chồng sau khi kết hôn không lâu thì đưa nhau ra ly hôn, nếu bên phái nữ phát hiện ra mình có mang thì những người bên cạnh cũng khuyên là cô không nên giữ lại đứa con mà sau này sẽ trở thành gánh nặng với mình.

Trước đây, Tô Dao cũng có cái nhìn mơ hồ về sinh mệnh con người, không biết hàm ý thực sự của hai từ “sinh mệnh”. Nhưng một ngày cô và người bạn gái đó đi dạo, đi qua khu bán hàng cho trẻ nhỏ, người bạn gái đột nhiên khóc nấc lên khi thấy một đứa trẻ: “Nếu con tớ được sinh ra thì bây giờ cũng gần một tuổi rồi…”

Thì ra chuyện đó đã đem lại nhưng đau đớn dai dẳng và sâu đậm.

Cô rời khỏi Hứa Đông Dương rồi không ngờ việc tương tự lại xảy đến với mình. Khi đó cô rất đau khổ, sợ hãi, nhưng cuối cùng cô quyết định giữ đứa bé này lại. Cô đã phải trả giá rất nhiều cho sự lầm lỡ của tuổi trẻ, chỉ có giữ lại Tô Thư và hi sinh mọi thứ cho Tô Thư cô mới không thấy hối hận.

Đó thực sự là sự kết tinh, là sự tồn tại một phần của người cô đã từng yêu, cũng là sự lưu truyền kì diệu sinh mệnh

Bây giờ cô lại có phúc phận được làm mẹ, nhưng phải đối diện với tình cảnh này.

“Dao Dao, đừng đau lòng quá.”

Mẹ Tô Dao phần nào hiểu được tâm trạng của con gái, bà khẽ thở dài: “Cũng là do đứa bé bạc phận nên không thể ở lại…”

Mẹ Tô Dao dụi dụi khóe mắt đã hoen ướt, dặn dò Tô Dao: “Chuyện đứa bé con cũng phải giấu không cho Cố Nguyên biết. Nghe mẹ câu này, tuy nói rằng giữa vợ chồng cần phải thành khẩn nhưng có những chuyện không nói vẫn tốt hơn. Các con vẫn còn trẻ, vẫn còn có hi vọng. Đứa bé này đành coi như chưa từng có vậy.”

Trong giai đoạn đầu của thai kì, nếu dùng quá nhiều thuốc rất dễ làm cho thai nhi bị đột biến gen dẫn tơi dị dạng hoặc ảnh hưởng đến trí tuệ của bé sau này.

Vì thời gian mang thai không dài nên bác sĩ khuyên Tô Dao dùng thuốc cho ra thai. Tô Dao nằm viện hai ngày, đợi hạ sốt, cô đành nghe theo lời khuyên của bác sĩ.

Buổi tối uống thuốc xong thì đến nửa đêm bụng cô đau dữ dội, cô đi ra nhà vệ sinh thì thấy mình bắt đầu ra máu.

Chỉ đơn giản như vậy thôi, một sinh mệnh đã tan biến.

Sau khi hạ sốt, sức khỏe của Tô Dao vẫn còn rất yếu, mẹ cô vội nắm chặt tay cô: “Không sao, không sao, đừng nghĩ nhiều quá.”

Hai ngày nữa lại trôi qua, Cố Nguyên cuối cùng cũng đáp máy bay trở về.

Lúc này anh mới biết không chỉ có Tô Thư bị bệnh mà Tô Dao cũng đang nằm viện. Tô Thư được điều trị cũng đã bắt đầu đỡ hơn nhiều và được bố mẹ Cố Nguyên chăm sóc còn Tô Dao vẫn đang nằm viện.

Khi Cố Nguyên đến bệnh viện thì Tô Dao đang nằm yên trên giường. Nửa tháng không gặp, cô dường như xanh xao và gầy guộc hơn rất nhiều. Có lẽ là do bị bệnh nên sắc mặt mới xấu như vậy, Cố Nguyên an ủi mình rồi ngồi xuống bên cạnh Tô Dao: “Dao Dao.”

Cô mở mắt ra nhìn anh lặng lẽ. Trong ánh mắt cô dường như có điều gì đó mà anh không hiểu, Cố Nguyên cúi đầu hôn lên trán Tô Dao: “Xin lỗi, anh không biết em ốm, anh trở về đã muộn quá rồi.”

“Em không muốn để anh phải lo lắng.”

Tô Dao khẽ nói, Cố Nguyên cảm thấy buồn bã và đau lòng: “Anh đến đón em về nhà để em nghỉ ngơi.”

Một nhà đông như vậy không thể ở lại hết nhà Cố Nguyên và Tô Dao, thế là bố Cố Nguyên và bố Tô Dao về Bình Thành trước, để lại hai bà mẹ chăm sóc Tô Dao và Tô Thư.

Mẹ Tô Dao là người duy nhất biết rõ sự tình, sẩy thai và ở cữ đều giống nhau, nếu không xử lí tốt thì sẽ để lại bệnh về sau, vì thế bà rất chú ý tới đồ ăn của Tô Dao. Việc mẹ Tô Dao cứ chăm chút quá mức cho Tô Dao như trong thời gian ở cữ khiến mẹ Cố Nguyên cũng đã từng sinh con bắt đầu nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.