Hai mươi bảy tháng chạp, bước chân của một năm mới
đang ngày càng đến gần. Cơn cảm cúm của Tô Thu đã được trị liệu kịp thời, hai
ngày nay đã khá hơn nhiều. Mới sáng sớm con bé đã đòi đi ra vườn thú chơi, Cố
Nguyên liền đưa con đi đổ xăng. Tô Dao và mẹ thu dọn đồ đạc, quyết định ra siêu
thị ở gần nhà mua chút đồ ăn mang theo cho con gái.
Lúc này người đi siêu thị chật ních, trước các quầy
thu ngân là những hàng người dài dằng dặc. Tô Dao và mẹ mua không nhiều đồ, đi
một vòng rồi quay trở lại quầy thu ngân.
Trong khi xếp hàng, Tô Dao và mẹ nói chuyện câu được
câu chăng. Tô Dao cúi đầu xem lại những thứ đã chọn, lật lại đồ đạc xếp trong
giỏ, phát hiện chưa mua sữa tươi mà Tô Thư thích uống, liền để mẹ lại xếp hàng,
còn mình thì rẽ ra một góc đi tìm khoang bày sữa tươi.
K tìm tới quầy sữa thì bất ngờ gặp Hứa Đông Dương ở
đó.
Tô Dao không chần chừ gì thêm, quay người bước đi,
nhưng đúng lúc đó Hứa Đông Dương ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô. Anh đuổi theo
tóm được cô: “Dao Dao!”
Tô Dao giãy giụa ra khỏi tay Hứa Đông Dương, quay người,
cố lấy hết sức bình tĩnh nhìn anh: “Anh cũng tới mua đồ à?”
Ánh mắt của anh vẫn còn vẻ mệt mỏi, Hứa Đông Dương
buông Tô Dao ra, nhìn cô: “Ừ, năm nay đón tết nhưng phải làm thêm giờ, chỉ có
một mình anh, vì vậy tới mua ít đồ.”
Anh ngập ngừng rồi hỏi: “Em về Nam Thành rồi à? Không
đón tết ở Bình Thành sao?”
Tô Dao khẽ nhăn mày: “Vâng”
Hứa Đông Dương nhìn người phụ nữ trước mặt: “Xảy ra
xung đột gì với anh ta? Hay là xung đột gì với gia đình sao?”
“Phó tổng Hứa” – Tô Dao ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Dương
– “Những việc này đều là việc riêng của tôi, anh quan tâm có vẻ hơi quá rồi.”
Nói xong Tô Dao quay người bỏ đi. Hứa Đông Dương dường
như chẳng kịp nghĩ ngợi gì vội bước lên trước một bước ngăn cô lại: “Dao Dao,
anh…”
“Tô Dao
Bất chợt vọng lại tiếng gọi đã cố gằng kìm lại từ bên
cạnh, khiến Tô Dao và Hứa Đông Dương đều chết sững, Tô Dao quay người nhìn
sang, mặt trắng bệch. Bên cạnh là mẹ Tô Dao, không biết bà đã quay lại từ khi
nào, nhìn cô một cách nghiêm khắc.
“Buông con gái tôi ra.” Mẹ Tô Dao bước lên trước, cất
giọng.
Hứa Đông Dương nhìn Tô Dao rồi lại nhìn mẹ Tô Dao, từ
từ buông tay Tô Dao ra: “… Bác ạ.”
“… Tôi nào dám.”
Mẹ Tô Dao kéo cô đứng phía sau mình, nhìn Hứa Đông
Dương từ trên xuống dưới: “Tôi đã gặp qua cậu, cậu là cấp trên của Tô Dao?”
Hứa Đông Dương không ngờ bị mẹ Tô Dao bắt gặp cảnh này
nên có phần ngượng ngùng: “Xin lỗi bác, cháu…”
“Ngày hai mươi nhăm tháng chạp hôm trước cậu tới Bình
Thành tìm Dao Dao nhà tôi có phải không?”. Mẹ Tô Dao cắt ngang lời của Hứa Đông
Dương. Mặ
t Tô Dao trắng bệch, không kịp ngăn lại thì Hứa Đông
Dương đã gật đầu thừa nhận: “Vâng.”
Mẹ Tô Dao quay người lại, giáng một cái tát thật mạnh
vào mặt Tô Dao. Cái tát này mạnh đến mức những người xung quanh nhìn thấy cảnh
tượng đó bất ngờ.
Tô Dao chỉ cảm thấy mặt mình nóng như lửa, nhưng cô
không dám trốn, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn m
“Chúng ta đi.”
Mẹ Tô Dao cố gắng kìm nèn cơn giận dữ ở trong lòng,
lôi Tô Dao quay người bỏ đi.
Hứa Đông Dương sững sờ trước cái tát của mẹ Tô Dao, lúc
này dường như đã hiểu ra điều gì, vội vã đuổi theo.
“Thưa bác.”
Vừa ra tới cạnh đường lớn, Hứa Đông Dương đã đuổi kịp
hai mẹ con Tô Dao: “Nếu bác tức giận vì hôm hai mươi lăm cháu đi tìm Tô Dao thì
sai là tại cháu…”
“Cậu…”
Mẹ Tô Dao dừng bước, quay người chỉ thẳng vào mặt Hứa
Đông Dương, ngón tay bà run run: “Cậu…”
“Mẹ!” – Tô Dao kéo bà lại, vừa giận vừa vội vã, ngẩng
đầu nhìn về phía Hứa Đông Dương mắng khẽ anh – “Anh đừng có đi theo nữa được
không?”
“Để nó nói! Giờ mẹ muốn nghe, mê hoặc vợ người khác
thì hắn còn có thể nói được gì?”
Mẹ Tô Dao tức giận, đẩy mạnh tay Tô Dao ra, nhìn Hứa
Đông Dương.
Hứa Đông Dương lúc này đã bình tĩnh lại, anh nhìn Tô
Dao một cách lạnh lùng rồi nhìn chăm chú vào mẹ Tô Dao nói: “Vợ người khác?”
Hứa Đông Dương cười cười, nhìn Tô Dao lạnh lùng: “Bác
à, Hứa Đông Dương cháu coi như không ra gì cũng không thể nào đi quyến rũ vợ
người khác. Trong hộ khẩu của phòng nhân sự công ty chúng cháu, ở cột ghi tình
trạng hôn nhân của Tô Dao có ghi rõ ràng là đã ly hôn. Cháu không cho rằng cháu
theo đuổi một người phụ nữ độc thân thì có gì là sai. Bác cần gì mà phải tỏ ra
giận dữ nhường ấy?”
“Cậu nói gì?”
Đầu mẹ Tô Dao trở nên lùng bùng, chỉ cảm thấy các mạch
máu trong cơ thể đều trào lên đầu. Tô Dao bước lên trước ôm lấy mẹ mình thì bị
bà tóm chặt, giọng bà đanh lại: “Dao Dao! Những lời cậu ta nói có ý gì? Ly hôn
gì? Độc thân gì?”
“Việc em và Cố Nguyên ly hôn gia đình không biết sao?”
Giọng của Hứa Đông Dương vang lên lạnh băng từ đằng
sau lưng cô: “Vì vậy mà người nhà em mới cho rằng em là người vụng trộm.”
“Mẹ, mẹ!”
Tô Dao đã không nghe thấy Hứa Đông Dương nói gì nữa.
Trong ánh mắt khiếp sợ của cô, gương mặt mẹ càng lúc càng trắng bệch. Mẹ cô ôm
lấy ngực mình, chỉ Tô Dao: “Mày, được, được…” nói liền hai chữ “được” thì bà
không thể nói tiếp nữa, bà ngất ngay tại chỗ.
“Mẹ!”
Tô Dao kêu lên một tiếng thảm thiết, hoang mang ôm lấy
cơ thể mẹ đang trượt xuống từ tay mình, nhìn Hứa Đông Dương một cách tức giận:
“Gọi điện thoại cấp cứu, mẹ tôi bị bệnh tim.”
Hứa Đông Dương không ngờ lại xảy ra cơ sự này, nhìn
ánh mắt căm thù của Tô Dao, anh như bị chôn chân tại chỗ.
Hứa Đông Dương ngồi trên dãy ghế dài tại bệnh viện,
cúi đầu nhìn tay mình, không nhúc nhích.
Tô Dao đứng tại cửa phòng phẫu thuật cách chỗ anh
không xa, dựa vào tường, vòng tay ôm lấy mình, không nói một lời.
Khoảng cách giữa cô và anh thật gần, chỉ cần giơ tay
tới là có thể chạm đến cô nhưng lần này thì anh không thể làm theo suy nghĩ
trước đây được nữa.
Hứa Đông Dương có một linh cảm không may, anh sẽ mãi
mãi không thể níu kéo được người phụ nữ đang đứng trước mặt mà anh đã từng đánh
mất nữa.
Linh cảm đó khiến toàn thân anh lạnh toát, trái tim
trống rỗng, cũng giống như khi Tô Dao rời bỏ anh mấy năm trước.
Từ phía hành lang vọng lại tiếng bước chân vội vã, Hứa
Đông Dương ngẩng đầu nhìn lên, Cố Nguyên nhìn anh rồi chạy lại phía Tô Dao.
“Dao Dao?”
Cố Nguyên đưa tay ra kéo Tô Dao, cô ngước lên hoang
mang nhìn rõ người đàn ông trước mặt rồi gục đầu dựa vào anh, nói một cách vô
thức: “Mẹ em, mẹ em
“Không sao, không sao.”
Cố Nguyên thở dài rồi ôm chặt lấy cô như dỗ dành một
đứa trẻ, anh khẽ vuốt tóc cô: “Mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, đừng nghĩ
nhiều quá.”
Tô Dao hoang mang đứng yên trong vòng tay anh hồi lâu.
Hơi ấm từ cơ thể và vòng tay của anh khiến cô dần dần trấn tĩnh lại, Tô Dao hơi
lùi lại, nhìn quanh Cố Nguyên: “Tô Thư đâu?”
“Anh đã nhờ trợ lý của anh ở bên phòng triển lãm ảnh
trông giúp rồi, anh sợ bên này có việc gì, con đi theo sẽ không tiện. Bác sĩ
nói thế nào?”
Mắt Tô Dao rưng rưng, lắc đầu: “Bác sĩ chẳng nói gì
cả, đưa luôn vào phòng cấp cứu.”
Cố Nguyên quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bất
động trên ghế rồi cố gắng kiềm chế mình, quay sang nhìn Tô Dao: “Rốt cục đã xảy
ra chuyện gì?”
“Mẹ biết chuyện chúng ta ly hôn, vì vậy mà mẹ ngất.”
Cố Nguyên trong lòng vô cùng lo lắng. Trên đường tới
đây, khi anh nghe Tô Dao qua điện thoại câu được câu chăng kể lại, anh đã đoán
được bày tám phần, chỉ không ngờ tới bệnh viện lại gặp Hứa Đông Dương.
“Em nói à?”
Cố Nguyên trầm giọng hỏi, Tô Dao lắc đầu. Cố Nguyên
quay người chỉ sang phí Hứa Đông Dương: “Là anh ta nói?
Tô Dao im lặng.
Cố Nguyên buông Tô Dao ra, hít một hơi thở dâu, cố
gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng rốt cục anh vẫn không thể kìm nén được cơn thịnh
nộ đang trào dâng trong lòng, đột nhiên anh quay người sải bước đi tới, tóm lấy
cổ áo của Hứa Đông Dương, lạnh lùng nói: “Bây giờ anh hài lòng rồi, anh vui rồi
đúng không? Anh còn muốn phá gia đình tôi đến mức nào nữa?”
Cùng với câu nói này, Cố Nguyên đấm mạnh vào mặt Hứa
Đông Dương, anh phải lùi sau mấy bước. Anh cũng không có ý chống cự hoặc ngăn
cản, cứ lùi sau mãi cho tới sát tường mới dừng lại. Anh đưa tay lau, khóe
miệng, mũi đều chảy máu. Cú đấm như trời giáng này của Cố Nguyên không chút
thương tình.
Hứa Đông Dương ngẩng đầu. Tô Dao đứng một bên, vẫn
nhìn về phía phòng phẫu thuật, dường như cô không nhìn thấy tất cả những gì vừa
xảy ra giữa Cố Nguyên và anh.
Không, kể từ khi bước vào bệnh viện, trong mắt cô
dường như không còn chỗ dành cho anh nữa.
Tất cả những gì mà bản thân muốn, từ trước tới nay anh
chưa bao giờ phải phí sức để tranh cướp. Đây là lần đầu tiên, anh cảm thấy mình
hình như đã sai rồi. Tất cả những gì anh làm khi đối diện với Tô Dao hình như
đều sai mất rồi.
Hứa Đông Dương cố nhịn cơn đau, từ từ đứng dậy nhìn
thẳng vào Cố Nguyên đang đứng trước mặt, không nói một lời.
Cố Nguyên hít một hơi thở sâu, cố gắng kiềm chế để
không đánh tiếp Hứa Đông Dương: “Anh thực sự có hiểu không, dù cho tôi và Dao
Dao có tạm thời ch dứt cuộc hôn nhân vì một nguyên nhân nào đó, nhưng đối với
tôi và cô ấy, đối với gia đình, chúng tôi vẫn là một chỉnh thể, còn anh chỉ là
một người dưng. Hành động này của anh chẳng khác hành động cướp đoạt vợ người
khác là mấy. Dao Dao đã từ chối anh dứt khoát như vậy nhưng anh, anh hoàn toàn
không nghĩ tới hoàn cảnh của người khác.”
“Hứa Đông Dương, anh đã muộn sáu năm rồi. Tô Dao không
thể quay trở về bên anh nữa. Dù sáu năm trước hai người đã từng có tình cảm như
thế nào, đối với cô ấy bây giờ, anh chẳng qua chỉ là một người bạn trai mà cô
ấy đã chia tay lâu lắm rồi, còn tôi mới là chồng và là người cùng vượt qua sóng
gió với cô ấy trong suốt sáu năm qua.”
“Thế nên yêu cầu anh khi xử lý vấn đề tình cảm cá nhân
của mình đừng bao giờ tỏ ra ấu trĩ và quá khích như vậy. Người phụ nữ này là vợ
của tôi, là mẹ của con tôi, không có bất kỳ mối quan hệ nào với anh bây giờ
nữa.”
Giọng Cố Nguyên vô cùng bình tĩnh, từng lời anh nói
giống như những nhát dao đâm vào trái tim Hứa Đông Dương. Hứa Đông Dương không
ngờ bản thân mình sẽ có một ngày bị những lời nói của tình địch làm cho không
còn sức lực để phản kháng.
Ba người im lặng, cửa phòng khám bỗng bật mở, bác sĩ
bước ra ngoài. Tô Dao hoảng sợ, vội vã chạy lên trước: “Bác sĩ, mẹ tôi thế
nào?”
“Không sao, không cần lo lắng quá.” – Bác sĩ vừa nói
vừa cởi khẩu trang – “Cô là con gái của bệnh nhân? Bây giờ chúng tôi sẽ cho
chuyển bệnh nhân tới phòng bệnh để theo dõi một thời gian, bà ấy vẫn trong tình
trạng hôn mê nên gia đình phải sắp xếp người ở bên túc trực. Bệnh nhân đã có
tiền sử bệnh tim, sau này nên tránh để bà ấy quá kích động, như vậy không tốt
cho bệnh tình của bệnh nhân.”
“C
Tô Dao nhìn mẹ nằm trên giường bệnh được đẩy ra ngoài,
cô vội chạy theo. Cố Nguyên lạnh lùng nhìn Hứa Đông Dương rồi đi tới bên cạnh
Tô Dao, ôm chặt cô: “Không sao, anh đang ở cạnh em.”
Hứa Đông Dương vẫn đứng yên nhìn Tô Dao và Cố Nguyên
đi theo giường bệnh đang xa dần. Vừa rồi cuộc ẩu đả giữa anh và Cố Nguyên đã
gây sự chú ý của không ít người, nhưng giờ đứng ở đây anh chẳng có cảm giác gì
đối với những ánh mắt của người xung quang.
Cố Nguyên nói đúng, anh ấy mới là chồng và là người
thân của cô ấy.
Còn Hứa Đông Dương anh thì sao? Anh cố gắng tranh cướp
Tô Dao nhưng lại luôn làm tổn thương cô, đẩy cô càng lúc càng rời xa anh.
Gây ra cái họa này, Hứa Đông Dương cảm thấy mình nên
cố gắng bù đắp điều gì đó, vì vậy anh không rời đi mà ngồi bất động ở đại sảnh
của bệnh viện. Thời gian trôi qua, anh đã ngồi đó cả một ngày.
Buổi tối khi Cố Nguyên xuống tầng đi mua đồ ăn cho Tô
Dao, anh nhìn thấy Hứa Đông Dương đang ngồi ở đó, bước chân anh khẽ dừng lại
nhưng rồi anh lại bước qua.
*********
Hơn bảy giờ thì mẹ Tô Dao mới tỉnh, nhìn thấy con gái
và con rể ngồi trước mặt mình, bà khẽ thở dài.
“Mẹ.”
Cố Nguyên nắm chặt tay Tô Dao: “Mẹ, con và Tô Dao
không có ý định chia tay, mẹ đừng giận.”
Mẹ Tô Dao quay đầu sang một bên, không nói gì.
“Mẹ…”
Tô Dao đang định nói thì bị mẹ Tô Dao cắt ngang lời:
“Mẹ muốn ngủ, các con đừng làm ồn nữa.”
Tô Dao ngước lên nhìn Cố Nguyên một cách bất lực, anh
đành vỗ nhẹ vai cô: “Em cũng trông mẹ một ngày rồi, em ăn chút gì đi.”
Cố Nguyên đưa Tô Dao ra ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang
rồi đưa cho cô hộp thức ăn. Tô Dao mở ra, ăn được hai miếng rồi lại nấc lên,
nước mắt cứ trào ra.
“Cố Nguyên, em thực sự cảm thấy những việc em làm
trước đây thật hồ đồ, không ngờ lại gây nên hậu quả như ngày hôm nay.”
Cố Nguyên thở dài, ôm lấy Tô Dao: “Đừng nghĩ quá
nhiều, những việc đã xảy ra rồi chúng ta không có cách gì thay đổi, sau này
chúng ta sống thật tốt là được.”
Cố Nguyên dừng lại phút chốc, chần chừ rồi nói: “Dao
Dao, Hứa Đông Dương vẫn chưa rời khỏi đây.”
Tô Dao rời khỏi vòng tay của Cố Nguyên, ngẩng đầu nhìn
anh. Cố Nguyên khẽ vuốt tóc cô: “Bây giờ là cơ hội tốt để nói rõ với anh ta.
Hãy nói hết những suy nghĩ thực sự trong lòng em cho anh ta, đừng để vương vấn
mãi, đối với anh ta cùng tốt, đối với chúng ta cũng tốt, đều là một việc tốt.”
Hứa Đông Dương ngồi trong đại sảnh không ngờ Tô Dao sẽ
xuống.
Anh chờ ở đây vì muốn chuộc lỗi, nhưng không biết mình
nên làm gì, vì vậy chỉ ngồi ở đây để bản thân cảm thấy bớt day dứt.
Tô Dao đi qua đại sảnh, tới trước mặt Hứa Đông Dương.
Lúc này đã qua thời điểm bác sĩ khám bệnh, buổi tối chỉ còn lại phòng cấp cứu,
vì vậy trong đại sảnh vắng tanh, trên trần nhà, ánh sáng của những ngọn đèn
trắng phản chiếu những bức tường trắng, càng nhìn càng lạnh lẽo.
“Tôi muốn nói chuyện với anh.” – Cô nói.
Hai người một trước một sau rời khỏi cổng lớn bệnh
viện rồi đi dọc theo hàng cây xanh bên ngoài. Tô Dao im lặng.
“Dao Dao, xin lỗi em.” Hứa Đông Dương lên tiếng, phá
vỡ sự im lặng. Tô Dao dừng bước, quay người nhìn sang phía anh.
“Đông Dương, ban đầu khi tôi cương quyết rời xa anh,
có phải là anh không thể hiểu nổi lý do tại sao đúng không, vì vậy mãi cho tới
bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy không cam tâm?”
Hứa Đông Dương im lặng không phản bác.
“Anh là một người đàn ông xuất sắc.” – Tô Dao cười –
“Ban đầu khi tôi rời xa anh, anh muốn tôi đưa ra một lý do cụ thể, tới bây giờ
tôi vẫn chỉ trả lời anh như thế này, tôi không rõ lý do cụ thể nào khiến tôi
rời xa anh. Tôi không muốn vương vấn gì với anh, không muốn tranh cãi đúng sai
những sự việc ngày xưa, tôi muốn anh hiểu
Tô Dao dừng lại hồi lâu: “Khác với suy nghĩ của anh,
tôi rời xa anh không hoàn toàn vì thái độ của anh với những người phụ nữa khác,
đó chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi.”
“Anh là một người đàn ông ưu tú, cũng có thể là vì anh
quá ưu tú nên có rất nhiều việc trong mắt anh chỉ có một mình anh, anh không
bao giờ nghĩ cho người khác.”
“Những lý do tôi nói ra đây có thể anh sẽ cảm thấy rất
buồn cười” – Tô Dao cúi đầu cười, gương mặt cô hiện rõ sự mệt mỏi – “Tôi và anh
yêu nhau mấy năm trời, tôi hỏi anh, anh có biết thứ tôi thích ăn nhất là gì,
thứ tôi ghét ăn nhất là gì không? Anh có biết mỗi sáng tôi thức dậy, thói quen
của tôi là làm gì không? Anh có biết nơi tôi muốn đi nhất là đâu không?”
Hứa Đông Dương không nói gì.
“Anh không biết.” – Tô Dao cười khẽ - “Bởi vì khi ở
bên cạnh tôi, anh mãi chỉ gọi những thứ mình thích ăn, luôn áp đặt cho tôi. Mỗi
sáng khi anh thức dậy, bữa sáng tôi đã chuẩn bị cho anh. Khi đó anh luôn nói,
lúc sống cùng tôi, cuộc sống của anh được sắp xếp gọn gàng, nhưng anh chưa bao
giờ nghĩ rằng, người giúp anh sắp xếp mọi thứ thay anh đều là tôi, còn tôi cũng
có công việc của tôi, tôi phải gánh vác nhiều thứ hơn anh.”
“Những điều này đối với rất nhiều phụ nữ có lẽ là
những việc kinh thiên động địa, nhưng vì từ nhỏ tôi luôn được giáo dục để trở
thành người phụ nữ cho gia đình nên tôi có thể làm được những việc như vậy,
song tôi không muốn người đàn ông của tôi lại ngày càng đòi hỏi khắt khe từ
tôi. Anh luôn rộng rãi với bản thân nhưng lại khe khắt với người khác, dù tôi
có làm gì đi nữa, anh đều chỉ nhìn thấy những điểm không tốt của tôi.”
“Anh là một người theo chủ nghĩa hảo rất khó gần và
yêu cần người khác cũng phải hoàn hảo, anh luôn coi mình là trung tâm một cách
cực đoan” – Tô Dao dừng lại – “Tôi nói như vậy có thể anh sẽ cảm thấy lời nói
của tôi hơi nặng nề. Tôi tin rằng nếu hôm nay không vì xảy ra việc của mẹ tôi,
anh cũng sẽ không bình tâm đứng đây nghe tôi nói những điều này, anh sẽ phản
bác ngay tức khắc, thậm chí còn phản bác cho đến khi tôi không nói được lời
nào. Cũng giống như trước đây, bất luận dù có sai, anh cũng luôn làm cho người
khác cảm thấy người đúng vĩnh viễn là anh, người sai vĩnh viễn là tôi.”
“Tôi nghĩ rất lâu rồi mới quyết định rời xa anh.” – Tô
Dao bình thản nói – “Tôi yêu anh, Đông Dương, thế nhưng yêu anh không có nghĩa
là phải chịu đựng tất cả từ anh, yêu anh không có nghĩa là anh có thể dùng tình
cảm của tôi dành cho anh để làm tổn thương tôi. Trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có
một mình anh, anh không nhìn thấy tôi ở bên cạnh anh.”
“Trước đây khi tôi rời xa anh, anh đã kéo tôi lại, nói
với tôi, anh không có gì với người phụ nữ khác, nói tôi đừng có nhỏ mọn” – Tô
Dao hít một hơi thật dài, kiềm chế sự chua xót đang trào dâng trong lòng –
“Thực ra từ rất lâu rồi tôi đã cảm thấy, thái độ của anh dành cho những người
phụ nữ khác rất mềm mại, anh thích người khác luôn vây quanh anh như những vì
sao xoay quanh mặt trăng. Tôi tin anh không có bất cứ ý định gì với họ, nhưng
tôi không chấp nhận việc anh không có một giới hạn tối thiểu nào đối với họ.”
“Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi mới là bạn
gái của anh, đối với bạn gái của mình và đối với những bạn là con gái thì thái
độ của anh phải có sự phân định rõ ràng. Cũng chính vì anh có thái độ như vậy
nên người ta mới hiểu lầm. Nửa đêm gọi điện cho anh, nói có tâm sự, thế là anh
đi, rồi cũng người ta đi du lịch và làm rất nhiều, rất nhiều thứ.”
“Có lẽ trong mắt mình, anh chỉ coi họ như những người
bạn, những điều này chẳng là gì, bao gồm cả việc thỉnh thoảng có đụng chạm thể
xác, nhưng tôi thấy những điều này đều là những dấu hiệu nguy hiểm. Tình cảm là
những thức rất ích kỷ, tôi không thích việc rõ ràng anh biết người ta có tình
cảm với mình nhưng anh một mặt vẫn tận hưởng những tình cảm họ dành cho anh,
mặt khác vẫn đối xử với họ nhẹ nhàng nhưng lại luôn thể hiện cái mà anh gọi là
chung thủy đối tôi.”
“Tôi biết tại sao anh luôn quyến luyến tôi. Khi mới
chia tay anh luôn nói với tôi, tôi với anh không phải vì tình cảm có vấn đề mới
dẫn tới chia tay. Tình cảm giữa chúng ta sâu đậm như vậy, hai người đều cảm
thấy rất đau khổ. Anh không tin tôi có thể quên anh, ngay cả bây giờ anh vẫn
cho là như vậy, vẫn cho rằng tôi còn yêu anh.”
“Tôi không phủ nhận là tôi ít nhiều vẫn còn chút tình
cảm với anh” – Tô Dao dũng cảm nhìn thẳng vào Hứa Đông Dương – “Nhưng anh phải
hiểu rõ rằng, trong cuộc sống, không phải chỉ có tình cảm, tình cảm không phải
là vượt lên trên tất cả.”
“Nếu khi đó tôi và anh kết hôn thì cũng sẽ đổ vỡ. Tôi
có thể nhìn thấy trước cuộc sống cùng anh trong tương lai, tôi sẽ bị anh làm
tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần, còn anh vẫn luôn cảm thấy mình chẳng phạm
sai lầm gì cả.”
“Anh không phải là một đối tượng phù hợp để kết hôn” –
Tô Dao lạnh lùng cười – “Hôn nhân không phải như anh nghĩ, là một biện pháp
giải quyết vấn đề; trên thực tế, hôn nhân là sự bắt đầu của rất nhiều vấn đề.
Hôn nhân cũng có nghĩa là tôi tìm cho mình một người đi bên mình suốt cả cuộc
đời. Tôi không có đủ dũng khí để đi tiếp cùng anh, người tôi cần là một người
có trách nhiệm, yêu tôi, bảo vệ tôi, cùng nắm tay tôi. Người đó là Cố Nguyên,
không phải là anh.”
“Hãy buông tôi ra và đi đi, Đông Dương.”
Tô Dao nói một cách bình tĩnh và rõ ràng: “Đối với
những việc đã qua đừng cố níu kéo ám ảnh nữa. Anh phải biết, sự ám ảnh của anh
đối với tôi đã trở thành sự tổn thương mất rồi.”