Ngày hôm cô được nghỉ bù một ngày vì đã đi công tác
suốt đợt lễ, Tô Dao cũng không muốn đi làm để lại phải đối diện với người đàn
ông mà cô không biết phải đối diện như thế nào.
Mới sáng sớm Tô Thư đã thức dậy, nằm cuộn tròn trong
vòng tay Tô Dao. Mấy ngày không gặp mẹ tâm trạng của cô bé dễ dàng trở nên bất
an. Tô Dao ôm mãi con trong lòng, nằm trên kể truyện cổ tích Cách Lâm.
Cố Nguyên thức dậy muộn hơn Tô Dao một chút, anh vừa
đẩy cửa bước ra thì Tô Thư đã nhảy xuống, nhào vào lòng Cố Nguyên.
Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư, nhấc cô bé lên quay hai vòng,
đến khi cô bé cười khanh khách mới thôi. Cố Nguyên hôn con, cọ râu mới mọc vào
má cô bé khiến Tô Thư bị ngứa, cười ầm lên.
“Tô Thư có yêu bố không?”
“Yêu ạ!”
Tô Thư ôm chặt lấy mặt Cố Nguyên, hôn lên môi anh: “Tô
Thư yêu bố nhất.”
Tô Dao thấy vậy, lòng rối như tơ vò.
Con còn nhỏ như vậy mà đã yêu Cố Nguyên đến thế, mình
làm sao có thể rời xa anh được?
Đặt Tô Thư xuống đất, Cố Nguyên ngẩn đầu nhìn Tô Dao:
“Em dậy rồi à?”
“Vâng.”
Cũng không biết tại sao, Tô Dao cảm thấy thái độ của
Cố Nguyên dường như lạnh lùng hơn. Anh tuy không nói gì, không làm gì nhưng anh
thể hiện sự xa cách. Sự xa cách đó khiến Tô Dao lo sợ.
Người đàn ông này luôn hiền hậu, luôn chăm sóc cô, bao
dung cô, yêu chiều cô. Bây giờ anh đột nhiên trở thành như thế này, Tô Dao mới
phát hiện ra rằng mình không biết phải làm sao để xóa bỏ sự xa cách ấy.
“Em… em làm bữa sáng…”
“Anh không ăn.”
Cố Nguyên quay người đi vào nhà vệ sinh rồi đi ra, lấy
áo khoác và chìa khóa đi ra ngoài: “Anh còn có chút việc bận, hôm nay em trông
Tô Thư. Anh nói với dì Dư là cuối tuần này đến muộn một chút, sau chín giờ dì
ấy mới đến.”
“Vâng.” Tô Dao đáp nhỏ một tiếng.
Tô Thư không cảm nhận được cơn sóng ngầm giữa người
lớn, cô bé nhào qua ôm chặt lấy chân Cố Nguyên, bố đừng đi, bố chơi với Tô
Thư.”
“Ngoan nào, bố có chút việc, tối về bố mua cho con gái
đồ ăn ngon nhé, được không?” – Cố Nguyên cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Thư.
Tô Thư tội nghiệp đứng nhìn theo Cố Nguyên rồi lại
quay đầu nhìn Tô Dao.
Mấy ngày Tô Dao không có ở nhà, khó khăn lắm mẹ mới
về, bố lại đi ra ngoài, đối với con bé thì cả bố và mẹ cùng ở bên cạnh mới là
niềm hạnh phúc lớn nhất.
Ánh mắt của con khiến cả hai người đều trầm xuống. Cố
Nguyên vẫn cúi người, khẽ vuốt tóc Tô Thư, không nói rằng sẽ ở lại nhưng không
có ý phải đi ra ngoài ngay.
Tô Dao do dự một lúc, cuối cùng mới lấy hết can đảm
nói: “… Nếu việc không quá gấp, hôm nay anh có thể ở nhà chơi với con được không?”
Cố Nguyên không đáp, trầm ngâm hồi lâu, anh bế Tô Thư
lên, không nhìn Tô Dao, nhung lời thì nói để Tô Dao nghe: “Được rồi, bố không
đi nữa, ở nhà chơi với Tô Thư.”
“Bố tốt nhất! Tô Thư yêu bố nhất.”
Tô Thư ôm l
y Cố Nguyên thơm. Tô Dao khẽ thở phào: “Vậy anh ăn
chút gì nhé?”
Cố Nguyên quay sang nhìn cô: “Ừ.”
Tô Thư tuột xuống khỏi người Cố Nguyên, chạy vào bếp
cầm trứng rán và bánh mì cho bố.
Ăn sáng xong, hai người họ ở nhà chơi với Tô Thư. Chín
giờ ba mươi dì Dư mới đến dọn dẹp nhà cửa.
Chơi tới trưa, Tô Dao đi chuẩn bị cơm trưa. Con gái ăn
xong không bao lâu thì buồn ngủ, Cố Nguyên dỗ ngọt một lúc thì cô bé lăn ra ngủ
say trong vòng tay của anh. Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư đặt về phòng, khẽ khép cửa
lại. Tô Dao đang cùng dì Dư thu dọn chén bát trong bếp.
Anh đứng tựa người vào cửa bếp nhìn cô hồi lâu. Hôm
nay mặt trời rất đẹp, ánh nắng rọi chiếu vào nhà bếp, cô như tắm trong ánh nắng
mặt trời, Tô Dao làm việc nhà, giống như một người vợ thật sự
“Dao Dao.”
Cố Nguyên lên tiếng: “Anh muốn ra ngoài mua ít đồ, em
đi cùng anh nhé?”
“Dạ.”
Tô Dao ngẩn đầu lên, vì làm việc nhà nên mặt cô đỏ
hồng, dì Dư chạm vào người Tô Dao: “Hai người đi đi, những việc này mình dì làm
là xong. Tô Thư chút nữa dì sẽ trông.”
“Vậy làm phiền dì, chúng tôi đi một lúc sẽ về.”
Tô Dao lau tay, cười với dì Dư một cách ngại ngùng. Cô
hiểu phần nào dụng ý của Cố Nguyên, có lẽ vì sự có mặt của dì Dư, có một số
chuyện không tiện nói với cô trong nhà nên mới mượn cớ kêu cô ra ngoài.
Hai người thay quần áo, đi xuống lầu. Cố Nguyên không
lái xe, ra khỏi khu nhà, hai người đi bộ men theo đường quốc lộ.
Nơi hai người sống ở gần sông, con sông này chảy qua
thành phố, trước kia là nơi trao đổi hàng hóa rất tấp nập. Nhưng bây giờ thì
chẳng có tàu bè nào qua lại nữa. Sau này, thành phố cho trồng rất nhiều liễu
dọc bên hai bên bờ sông, đổ đường đá, khoác cho nó một diện mạo khác.
Lúc này tuyết rơi băng đóng, những cây liễu không chịu
nổi giá lạnh, giờ chỉ còn lại những cành màu xám khẳng khiu.
Hai người, kẻ trước người sau bước đi, Cố Nguyên không
quay đầu lại nhìn Tô Dao xem cô có bắt kịp anh không, anh đi cũng không nhanh.
Tới công viên bên cạnh sông, Cố Nguyên mới dừng bước, hai tay anh chống lên lan
can rào chắn của dòng sông, nhìn ra xa xa.
Cố Nguyên không nói gì, Tô Dao cúi đầu đếm những viên
đá vỡ trên đất.
Khá lâu, cuối cùng anh cũng khẽ thở dài nói: “Anh rất
quan tâm.”
Tô Dao chợt thót tim lại.
Cố Nguyên quay sang nhìn cô, rồi ngồi lên thành đá lan
can lạnh như băng, đưa tay kéo Tô Dao lại gần, nửa như ôm cô vào lòng: “Là đàn
ông, anh không thể không quan tâm
Như vậy là sự lạnh lùng xa cách mà anh thể hiện khi
nãy là vì anh đang tức giận?
“Dao Dao, trước đây anh đã nói với em những lời đó
rồi, tại sao em không suy nghĩ vậy?”
Cố Nguyên cúi đầu xuống, kéo cô lại gần hơn nữa. Trán
của anh dường như chạm vào trán cô, Tô Dao cảm thấy vô cùng bối rối. Cô muốn
đẩy anh ra nhưng như vậy không đúng, cô cứ đứng thẳng người ở đó không nhúc
nhích.
“Em.” – Tô Dao ngập ngừng, quyết định nói thật – “Em
không biết.”
Cố Nguyên im lặng hồi lâu nhìn cô, khẽ thở dài, giọng
anh buồn buồn: “Nếu em cảm thấy chúng ta không phù hợp, em có thể nói thẳng với
anh, không sao.”
“Em thật sự không biết.”
Tô Dao ngẩn đầu nhìn Cố Nguyên, sáu năm qua anh luôn
là người để cô tin cậy và dựa dẫm, cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn bên
cạnh bảo vệ cô.
Đêm Tô Thư chào đời, khi cô ốm đau, khi công việc
không thuận lợi, khi gia đình xảy ra chuyện… dù cho anh luôn có những chuyến đi
xa, nhưng khi cô có chuyện gì, anh luôn ở bên cạnh cô.
Càng nghĩ, Tô Dao càng cảm thấy có một góc trong trái
tim mình càng lúc càng mềm ra. Thời gian lâu như vậy, nếu nói không chút tình
cảm nào thì rõ là đang dối gạt. Chỉ là cô không biết, cảm giác cô dành cho Cố
Nguyên rốt cục là tình yêu hay tình thân.
Dù anh đã bày tỏ tình cảm với cô ở công viên này ngày
hôm đó, cả khi anh chắn cô trong nhà tắm đêm nào, cô đều không cảm thấy tình
cảm mãnh liệt mà cô đã từng cảm nhận từ Hứa Đông Dương. Ở Hứa Đông Dương, sự
hoảng loạn khiến người ta phải nín thở.
Cô do dự. Không nói tới việc của Hứa Đông Dương, ở lại
bên cạnh của Cố Nguyên xem như là sự lựa chọn tối ưu của cô, không chỉ vì bản
thân cô mà còn vì con gái. Thế nhưng, nếu cô đối với Cố Nguyên chỉ là tình thân
thì đối với anh thật không công bằng. Người đàn ông này đã bảo vệ cô lâu như
vậy, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn c
Cố Nguyên nhìn rõ những hoang mang và bất an tận sâu
trong đáy mắt của Tô Dao, chí ít là cô đối với anh không phải là hoàn toàn
không có tình cảm. Cố Nguyên đưa tay vuốt tóc Tô Dao, giọng như giãn ra: “Nếu
không biết thì em hãy nghĩ về nó nhé.”
Anh vuốt tóc cô, không có ý định buông cô ra, ngược
lại, anh kéo mạnh cô ngã vào lòng mình.
Anh ôm cô ấm áp và mạnh mẽ. Cố Nguyên rúc đầu vào cổ
cô, im lặng hồi lâu rồi nói khẽ: “Anh hỏi em câu này, em có thể không cần trả
lời anh.” Anh dừng lại hồi lâu: “Hai người… có phải là thật như vậy không?”
Mặt Tô Dao hồng lên, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay
anh, nhưng anh vẫn không buông ra. Tô Dao bị ôm chặt, do dự một lúc, cuối cùng
cũng nói: “Không có.”
Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Biết anh ta là bố đẻ của
con gái là một chuyện, đó chỉ là những việc đã qua, còn giữa họ không xảy ra
chuyện gì là việc khác, cũng có nghĩa Tô Dao bây giờ, là của anh.
Anh quyết định không truy hỏi những việc liên quan đến
chuyến công tác đó nữa.
“Anh ta bây giờ vẫn chưa biết chuyện của Tô Thư đúng
không?”
Tô Dao tái mặt, lắc đầu: “Em định sẽ không bao giờ để
anh ấy biết.”
Thế cũng tốt.
Cố Nguyên cười cười: “Dao Dao, nếu em đã không có ý định
quay về với anh ta, cũng không có ý định tìm một người đàn ông khác, vậy bây
giờ em cho anh một cơ hội nhé. Thử để anh sống với em với tư cách là một người
chồng chứ không phải là một người anh trai có được không?”
Tô Dao muốn nói gì đó nhưng bị Cố Nguyên chặn môi lại.
anh nhìn cô cười âu yếm: “Có lẽ như thế em sẽ hiểu rất nhanh, thứ em muốn rốt
cục là gì.”
Hai người ở công viên cạnh bờ sông nói chuyện rồi cùng
nhau đi siêu thị mua ít đồ. Cố Nguyên nắm chặt tay cô, không buông. Tô Dao ban
đầu thấy lạ lẫm nhưng dần cũng quen hơn.
Người đi mua sắm trong siêu thị rất đông thanh toán,
hai người phải xếp hạng chờ đợi. Tô Dao đẩy xe, Cố Nguyên đứng sau lưng cô,
dáng anh cao lớn ôm trọn cô trong lòng, hai tay đặt lên tay đẩy của xe. Hành
động của anh không hẳn là quá thân mật, nhưng đủ biết giữa hai người có mối
liên hệ thân thiết.
“Sắp hết năm rồi, tết năm nay mình đón tết ở nhà nhé?”
Hai người đi theo dòng người tiến về phía trước, Cố Nguyên cúi người ra phía
trước, khẽ nói bên tai cô.
“Vâng, về nhà nhé.”
Tô Dao không phản đối. Nếu không có gì đột xuất thì
Tết nào cô cũng muốn về nhà. Hai năm trước không về đón Tết vì Cố Nguyên ở nước
ngoài, bây giờ định cư rồi, bố mẹ hai bên nhất định sẽ kêu hai người về nhà.
“Đằng nào em cũng định nghỉ việc, hay là em xin nghỉ
sớm về Bình Thành. Anh sẽ cho công ty và triển lãm dừng sớm, đợi Tô Thư tuần
sau được nghỉ chúng ta cùng về?”
“Tô Thư được nghỉ?” – Tô Dao ngẩng đầu nhìn. Cố Nguyên
“ừ” một tiếng: “Thứ ba tuần sau là con nghỉ rồi”, anh dừng lại rồi lại nói
tiếp: “Bây giờ nói một tiếng trước với nhà trẻ thì cũng có thể nghỉ, thứ hai
tuần sau chỉ là họp phụ huynh thôi, không liên quan tới con nhiều lắm.”
Tô Dao cúi đầu chần chừ.
Ban đầu phát hiện ra cấp trên của mình là Hứa Đông
Dương cô đã định xin nghỉ, nhưng đã bị anh giữ lại, bây giờ hai người đã tới
mức này, xin nghỉ trước hai tuần cũng tốt.
“Vâng.” Tô Dao đồng ý với ý kiến của Cố Nguyên.
“Vậy buổi tối về nhà điện thoại cho bố mẹ, chúng mình
sẽ về ăn Tết sớm để bố mẹ vui.”
“Vâng.”
Cố Nguyên vuốt tóc cô. Tuy anh không nói nhiều nhưng
từ giọng nói của anh cô có thể cảm nhận rằng anh đang rất vui.
Tô Dao không điện thoại cho Hứa Đông Dương mà điện
thoại cho Hàn Thụy xin nghỉ phép. Cô chỉ nói rằng gia đình có việc, bắt buộc
phải quay về Bình Thành, qua Tết mới có thể đi làm trở lại. Không hiểu rõ chân
tướng sự việc, Hàn Thụy phê duyệt cho tô dao nghỉ phép, còn sắp xếp người tạm
thời thay thế công việc của Tô Dao.
Tô Dao xin nghỉ, Cố Nguyên vội điện thoại đến nhà trẻ
của Tô Thư, thông báo cho dì Dư qua Tết mới đi làm trở lại, chiều hôm đó anh
lái xe đưa cả nhà về Bình Thành.
Nhà Tô Dao và nhà Cố Nguyên vốn là láng giềng nằm
trong cùng một sân, đối diện nhau. Nhìn thấy các con đưa cháu về sớm để đón
tết, bố mẹ hai bên đều vô cùng hỉ hả. Phòng bên nhà Cố Nguyên tương đối rộng
nên hai vợ chồng được sắp xếp ở bên đó.
Tô Dao lúc này mới phát hiện ra một vấn đề.
Hai năm trước Cố Nguyên không đón tết ở nhà, trước đó
thì Tô Thư còn nhỏ, cô phải trông con nên khi đón Tết ở nhà đều không ngủ chung
với Cố Nguyên. Nhưng năm nay ông bà hai bên cứ ôm lấy khư khư Tô Thư, bữa tối
bất luận thế nào cũng đưa bé đi ngủ cùng, cô và Cố Nguyên không thể viện cớ
không ngủ chung được.
Tô Dao có chút hối hận về sự bồng bột của mình. Không
thể không nói rằng vì lẫn tránh Hứa Đông Dương cô mới gấp rút cùng Cố Nguyên về
nhà, nhưng từ giờ tới tết còn hơn mười ngày nữa, khoảng thời gian này sẽ như
thế nào?
Ngày trước coi Cố Nguyên là anh trai còn đỡ, bây giờ
biết anh có tình cảm với mình rồi thì làm sao có thể ở lại căn phòng này được.
Bên này thì mẹ Cố Nguyên đang bận rộn thu dọn phòng
cho con trai và con dâu, Tô Dao vội chạy qua giúp bà. Cố Nguyên đứng ở cửa,
cười cười.
Anh vội vã đưa cô rời khỏi cũng là vì không muốn cô bị
ảnh hưởng từ người đàn ông đó. Nhưng anh cũng quên không nghỉ tới vấn đề này.
Tô Dao chuẩn bị giường xong bèn đứng dậy, đúng lúc
nhìn thấy Cố Nguyên đang đứng ở cửa, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt anh, hai người
ngượng ngập nhìn đi chỗ khác.
Tô Thư rất thích khuôn viên này ở Bình Thành, bởi vì ông
bà nội, ông bà ngoại đều ở đây, hơn nữa trong khu này có rất nhiều bạn nhỏ. Tô
Thư vừa mới tới đã vội ùa ra sân chơi với các bạn nhỏ một cách vui vẻ.
Tô Dao không yên tâm, theo ra ngồi ở hành lang trông
chừng
Cố Nguyên cầm theo đĩa lạc ra ngồi trước mặt Tô Dao,
nhìn ra bên ngoài rồi không nhịn được cười: “Ngày bé chúng ta cũng như thế
này.”
Tô Dao quay sang nhìn Cố Nguyên, mỉm cười.
Ngày nhỏ, cô luôn nhõng nhẽo với Cố Nguyên. Cố Nguyên
hơn cô năm tuổi, có một người anh trai hơn mình nhiều tuổi như vậy là một việc
vô cùng tự hào. Cô vẫn nhớ nhà trẻ và trường tiểu học cách nhau một bức tường,
giờ ra chơi Cố Nguyên đứng ở hành lang trên tầng ba của trường tiểu học nhìn
sang sân bên này của nhà trẻ, nếu có ai bắt nạt cô, anh sẽ là người đầu tiên
xông vào. Khi đó rất nhiều người biết Tô Dao có một người anh trai vô cùng lợi
hại.
Hai người ngồi cạnh nhau vừa tắm nắng vừa ôn lại kỷ
niệm thời thơ ấu, xem ra rất hòa hợp. Bố mẹ hai bên ban đầu còn lo về hôn nhân
của họ, bây giờ nhìn thấy hai con như vậy cũng yên tâm phần nào.
Bố Cố Nguyên huých tay mẹ Cố Nguyên: “Em xem, hai con
không phải là rất hòa hợp sao, em cứ lo lắng quá.”
Buổi tối cả hai gia đình cùng quay quần ngồi ăn tối.
Ăn xong bố Cố Nguyên và bố Tô Dao cùng chơi cờ, còn hai bà thì thu dọn trong
bếp. Tô Dao ban đầu rất muốn vào bếp phụ hai mẹ nhưng bị hai người đẩy ra: “Ra
ngoài chơi, đừng làm vướng tay vướng chân.”
Tô Dao dở khóc dở cười đi ra phòng khách. Cố Nguyên
nghe thấy câu nói của hai mẹ thì không nhịn được cười, kéo Tô Dao ngồi xuống
bên cạnh, cọ vào mũi cô: “Em à, dù là mẹ của trẻ con rồi nhưng trong mắt mẹ thì
em vẫn chưa lớn.”
Tô Dao cười thành tiếng, khuôn mặt cô sáng bừng lên.
Cố Nguyên nhìn thấy cô như vậy cũng cười vui.
Chín giờ tối Tô Thư đã bắt đầu buồn ngủ, mẹ Tô Dao bèn
đưa cô bé về bên nhà ngủ. Bố mẹ Cố Nguyên, Tô Dao và Cố Nguyên ngồi ở phòng
khách nói chuyện một lúc, mẹ Cố Nguyên véo người bố Cố Nguyên, ông bèn ho hai
tiếng, đứng dậy nói: “Muộn rồi, hôm nay các con cũng mệt cả ngày rồi, đi nghỉ
sớm đi.”
“Đúng đấy, đi nghỉ sớm đi, Cố Nguyên đã lái xe cả
chiều rồi
Mẹ Cố Nguyên đứng lên, vội vã kéo bố Cố Nguyên lên gác
“Anh đi vào, đi ngủ.”
Bóng hai người nhanh chóng khuất sau cầu thang. Tô Dao
quay đầu nhìn Cố Nguyên, cô ngại ngùng tránh ánh mắt của anh. Cố Nguyên cười
nhẹ, đứng dậy kéo lấy tay cô: “Đi thôi, chúng ta đi nghỉ nào.”
Trước đây hai người chưa phải là chưa từng gặp trường
hợp như thế này, đều là Cố Nguyên nằm ngủ ở dưới sàn. Hai người vào phòng, đóng
cửa lại. Tô Dao nhìn lên giường, khi dọn phòng mẹ Cố Nguyên nói bà trải chăn,
khi đó cô ra ngoài trông Tô Thư, bây giờ chỉ có một chiếc chăn phủ lên giường
đôi.
Cố Nguyên nhìn lên giường, ánh mắt không thay đổi, anh
bật đèn ngủ phía đầu giường, tắt điện phòng, cởi áo khoác ngoài vứt lên ghế,
quay sang nhìn Tô Dao, như cười: “Em không ngủ à?”
Tô Dao đứng ở đó không cử động.
Cố Nguyên không nỡ trêu Tô Dao, đi tới xoa xoa vào đầu
cô: “Đây không phải là lần đầu tiên ngủ cùng anh, lẽ nào em không tin anh?”
Cũng đúng, lần trước khi hai gia đình đến Nam Thành,
hai người đã ngủ cùng nhau hai đêm. Thế nhưng khi đó Cố Nguyên còn lấy cớ xem
bóng đá, hầu hết thời gian ngủ ngoài phòng khách.
Tô Dao nhìn anh gượng cười rồi từ từ cởi áo khoác
ngoài ra, mặc áo len và quần ngủ lên giường nằm, quay người quay sang bên không
nhìn Cố Nguyên.
Cố Nguyên tắt điện, nằm cạnh Tô Dao.
Căn phòng yên lặng không một tiếng động.
Tô Dao không ngủ được.
Nóng.
Mặc áo len đắp chăn, không lâu sau cô cảm thấy mồ hôi
đang thấm ra.
Trong phòng rất ấm, làm cô nóng đến mức buồn bực trong
người nhưng không dám động đậy, cắn răng chịu đựng, chẳng bù cho Cố Nguyên nằm
bên cạnh, mặc quần áo ngủ nên ngủ rất ngon là
Tô Dao cuối cùng chịu không được, trở mình, nằm thẳng
nhìn lên trần nhà, giơ tay sờ sờ trán mình, mồ hôi ướt đẫm.
“Em không ngủ được sao?”
Tiếng Cố Nguyên đột nhiên vang lên bên tai cô, Tô Dao
khẽ giật mình, chỉ cảm thấy tất cả cử chỉ của mình đều lọt vào tầm mắt của
người đàn ông này, thấy cô ngượng ngập vô cùng, rất may là căn phòng chìm trong
bóng tối nên không nhìn rõ khuôn mặt của nhau.
Mặt Tô Dao nóng bừng lên, cô “vâng” một tiếng rồi lại
nói thêm: “Nóng.”
“Em mặc nhiều quá.”
Cố Nguyên lật chăn ngồi dậy, có lẽ vì không muốn cô
ngượng ngập nên anh không bật đèn, anh lại gần tủ, lấy ra một bộ đồ ngủ của anh
trước đây, đưa cho Tô Dao: “Em thay đi rồi ngủ.”
Tô Dao cầm chiếc áo ngủ khẽ “dạ” một tiếng rồi đứng
dậy, vào nhà vệ sinh.
Cô quay trở lại phòng, nằm xuống, cảm giác thoải mái
hơn nhiều, cái nóng bức vừa rồi đã tan biến. Cố Nguyên đã nằm yên ở đó. Tô Dao
khẽ đóng cửa lại rồi nằm xuống bên cạnh anh.
Cảm giác buồn bực lo lắng cộng thêm với việc ngồi xe
cả buổi chiều khiến Tô Dao cảm thấy buồn ngủ, không lâu sau cô mơ màng chìm vào
giấc ngủ.
Tô Dao nằm mơ.
Trong mơ có một người đàn ông nhìn không rõ mặt ôm
chặt cô vào lòng, hơi thở của anh khiến cô cảm thấy rất gần gũi, nhưng anh càng
ôm càng chặt rồi cúi xuống hôn cô.
Cô dẫy dụa nhưng anh vẫn ôm cô, cuối cùng là cô bị anh
đè xuống, cởi áo cô ra và áp vào.
Cô co người lên, dường như khi anh áp sát vào cô, cô
mơ màng nhìn rõ khuôn mặt là anh, là Hứa Đông Dương, nhưng rồi nhìn lại tại sao
lại trở thành Cố Nguyên.
Tô Dao sợ hãi toát mồ hôi cảm giác như không thở được,
cô dẫy dụa đau khổ trong giấc mơ và trong thực tại, cuối cùng cô lấy hết sức mở
ra thì trời đã sáng.
Tô Dao từ từ ngồi dậy, bây giờ cô mới phát hiện cô đã
cuộn hết chăn lên người mình, còn Cố Nguyên thì thật tội nghiệp, nằm co ro bên
cạnh vì lạnh.
Nhớ tới giấc mơ, Tô Dao ôm lấy mặt, chỉ cảm thấy toàn
thân mình nóng lên. Lẽ nào vì mình cuốn chăn chặt quá nên mới mơ giấc mơ kinh
hãi như vậy?
Cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho Cố Nguyên rồi
vào nhà tắm dùng nước lạnh vỗ lên mặt.
“Con dậy rồi à?” – mẹ Cố Nguyên nghe thấy tiếng động
trong nhà bếp liền đi ra: “Sao con không ngủ thêm chút nữa?”
“Con quen dậy sớm rồi ạ.”
Tô Dao ra khỏi nhà vệ sinh, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ
treo tường, bảy giờ ba mươi.
“Cố Nguyên vẫn chưa dậy?”
“Hôm qua anh ấy lái xa cả buổi chiều, chắc mệt lắm, để
anh ấy ngủ thêm một chút nữa.” Tô Dao ngại ngùng nói. Mẹ Cố Nguyên gật gật đầu:
“Chút nữa đón Tô Thư qua đây. À, đúng rồi, mới sáng sớm mà bạn Cố Nguyên đã
điện thoại tới, nghe nói các con về nên muốn mời họp mặt.”
Tô Dao gật gật đầu, cô chuẩn bị giúp mẹ Cố Nguyên làm
bữa sáng, vừa vào nhà bếp thì cửa phòng ngủ bật mở, Cố Nguyên bước ra.
“Anh không ngủ thêm nữa à?”
Tô Dao cất tiếng hỏi. Đêm qua cô cướp hết chăn của anh
nên mặt có vẻ ngượng ngập.
Cố Nguyên cười cười nhìn cô: “Không có em, anh không
ngủ được.”
Mẹ Cố Nguyên ho hai tiếng, mặt lộ ra nét cười, thế là
bà vào phòng bếp. Tô Dao mặt hồng lên, nghĩ tới lời mẹ Cố Nguyên vừa nói: “À,
đúng rồi, mẹ nói sáng nay có bạn tìm anh, anh dậy rồi thì đi điện thoại cho
người ta.”
Cố Nguyên gật đầu, rồi quay người đi vào phòng.
Khi anh ra thì mọi thứ đã thu dọn xong. Cố Nguyên bước
lại đập nhẹ vào trán Tô Dao: “Em đi sửa soạn lại đi, chúng ta ra ngoài.”
“Đi sớm như vậy sao ạ?”
Mẹ Cố Nguyên không vui: “Mẹ bận cả sáng, các con không
ăn một chút điểm tâm à?”
“Con không ăn đâu ạ.”
Cố Nguyên vừa nói vừa tìm áo khoác của mình: “Chúng
con còn phải lái xe qua đó, đến đó là buổi trưa rồi. Mẹ để Tô Dao cầm đồ ăn
sáng theo, chúng con sẽ ăn trên xe.”
“Đi đâu thế, sao phải ngồi xe lâu như vậy?”
Mẹ Cố Nguyên trách nhưng tay vẫn gói đồ ăn sáng cho
con. Cố Nguyên tìm áo khoác và túi của mình, lấy chìa khóa xe: “Hứa Phóng không
phải là thuê một đập nước ở Ninh Trân sao? Hai ngày nay, lớp con họp lớp, mọi
người đều đi. Cậu này không biết tại sao lại biết chúng con về, nên giục chúng
con qua đó.”
“Đập nước trời lạnh như thế này thì có gì hay?”
Mẹ Cố Nguyên nói rồi đưa đồ ăn sáng cho Tô Dao lúc này
đã thay xong quần áo, đang đi từ trong phòng ra: “Lên xe ăn cho nóng, đừng để
lạnh nhé.”
“Vâng ạ.”
Tô Dao ngoan ngoãn đáp. Cố Nguyên ôm tay mẹ mình: “Mẹ,
không phải là chúng con đi về trước hơn mười ngày sao, chỉ đi qua bên đó chơi
hai ngày là về. Tô Thư mấy ngày này, nhờ mọi người ở nhà chăm sóc giúp chúng
con.”
“Đi đi, đi đi.”
Mẹ Cố Nguyên đẩy tay con ra nhưng lại gọi họ lại, vào
phòng cầm hai chiếc áo khoác lớn: “Cầm lấy, đập nước bên đó lạnh lắm, cứ để ở
trong xe, đừng mặc, không đẹp đâu nhưng khi nào lạnh thì đắp lên.”
“Cảm ơn mẹ.” Cố Nguyên cầm lấy áo rồi kéo Tô Dao lên
xe, rất nhanh, họ rời khỏi
Bạn học của Cố Nguyên, Tô Dao không biết nhiều, những
người cô biết chỉ có một vài người bạn thân nhất của anh.
Có lẽ do giấc mơ hôm qua, Tô Dao cảm thấy tim mình như
có một điều bí mật khiến cô bất an, lo lắng bị người đàn ông bên cạnh nhìn
thấy, vì vậy cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài xe mà không dám nhìn anh.
“Đêm qua em ngủ có ngon không?”
Như có người nói trúng tim đen, Tô Dao đỏ mặt ấp úng:
“Rất ngon.”
Cố Nguyên quay sang nhìn cô: “Anh không biết là em ngủ
lại không nằm yên như thế.”
Ý gì đây?
Tô Dao bỗng chốc lo lắng, quay sang nhìn Cố Nguyên.
Anh đang mỉm cười, nhìn đường đằng trước, chăm chú lái xe, nói xong câu này thì
anh không nói nữa.
“Em… làm gì cơ?” Tô Dao hỏi mà giọng run run. Cảm giác
va chạm trong giấc mơ hôm qua quả là rất thực, có phải là cô đã làm gì Cố
Nguyên rồi không?
“Em nghiến răng, em nói mơ, em cuộn chăn, em đá người
ta.”
Cố Nguyên cười cười nhìn cô.
Tô Dao càng đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, không nói nữa.
Không chỉ có vậy.
Cố Nguyên nhìn đường trước mặt, tay nắm chặt tay lái.
Nửa đêm cô ngủ trong vòng tay của anh, thế là anh nhẹ
nhàng ôm cô. Ôm cô trong lòng thì có thể làm được gì, anh thức cả đêm cho tới
sáng mới chộp mắt được một lúc.
Cố Nguyên cười khổ sở, trong lòng thầm nghĩ: “Đêm nay
mình ngủ thật không dễ dàng chút nào.”