Sơn Hà Biểu Lý

Quyển 2 - Chương 41




Tiếng tù và khi vang khi không, Chử Hoàn rõ ràng cảm thấy mình đã đến gần, nhưng bỗng nhiên chẳng nghe thấy âm thanh gì nữa.

Anh không manh động, tay cầm dao đứng im tại chỗ, mắt không thể nhìn tứ phía, nhưng tai lại phải nghe bát phương.

Xung quanh tối om như mực. Chử Hoàn nghĩ, Nam Sơn là một Người Thủ Sơn, ngũ quan lục cảm trời sinh phải nhạy hơn anh nhiều, nghe thấy tiếng tù và, động tác của cậu hẳn sẽ nhanh hơn.

Vừa nghĩ như vậy, anh liền an tâm.

Trong bóng tối, Chử Hoàn có ảo giác nơi này chỉ còn lại mình, mà ảo giác này tự dưng làm lòng anh vững vàng hẳn.

Anh không sợ bóng tối, cũng chẳng sợ cô độc.

Về mặt này, dường như anh ngược với đại đa số, càng nhiều người thì anh sẽ càng bận tâm và do dự hơn, trái lại khi một thân một mình, cho dù đang ở tuyệt cảnh, anh cũng cảm thấy không sợ hãi gì.

Bị tiếng tù và kỳ lạ kia thu hút đến dĩ nhiên có cả bọn quái vật chứ không riêng Chử Hoàn, rất nhanh, ngày càng nhiều quái vật tụ tập gần anh, Chử Hoàn bất đắc dĩ phát hiện mình quả thật sa chân rất sâu, trở thành bia ngắm di động. May mà kẻ địch không hề trên dưới một lòng “chăm sóc” anh, chúng đánh rất bận rộn, thường xuyên phải nội chiến một phen.

Nhờ kẻ địch tự hao tổn rất mạnh, Chử Hoàn tạm thời chưa bị nghiền thành một cái bánh nướng thịt người.

Ngay khi Chử Hoàn chạy giữa rừng quái vật, vừa đánh vừa lui và bị thương thêm, tiếng tù và biến mất một lúc lâu đột nhiên lại vang lên, lần này đã đủ gần, cơ hồ ngay trong gang tấc, Chử Hoàn thậm chí nghe thấy tiếng người.

Viên Bình đang thúc giục: “Mau mau mau!”

Tinh thần Chử Hoàn thình lình chấn động: “Viên Bình? Nghe thấy không? Những người khác đâu? Có đi cùng mày không?”

Bên kia dừng một chút, ngay sau đó anh nghe thấy Viên Bình la lên phẫn nộ: “Mày bò hả! Hơn nửa ngày rồi! Bọn tao còn tưởng mày giữa đường bán muối rồi chứ.”

Vào lúc này, chỉ cần nghe thấy tiếng người là có cảm giác thân thiết, thế nên Chử Hoàn lơ đi nội dung tên này nói.

Viên Bình càm ràm: “Được rồi, mau nhường đường!”

Chử Hoàn chợt nghe thấy động tĩnh phía sau khác thường, đang định nghiêng người né thì một bàn tay đột ngột thò tới, hoảng loạn lần mò, vừa chạm đến anh thì ngón tay lập tức run rẩy, túm anh tới dùng cả hai tay mà ôm chặt, chết sống cũng không chịu buông ra.

Chử Hoàn trong bóng tối chạm đến cánh tay Nam Sơn, chỗ chạm vào lại dinh dính lạnh ngắt, Nam Sơn rên khẽ một tiếng, càng siết chặt hơn.

Máu?

Chử Hoàn đang tính mở miệng hỏi, tức khắc lại cảm thấy một cơn gió mạnh cuốn tới.

Viên Bình: “Xông lên!”

Tiếp theo là một tràng kêu réo om sòm, Chử Hoàn lắng tai nghe, nhận ra tiếng mấy Người Thủ Sơn, không thiếu một ai, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, một thứ to đùng sượt qua người anh, cành lá lộn xộn suýt nữa cào nát mặt anh.

Chử Hoàn vội vàng ngửa đầu – cái của khỉ gì đây?

Mấy tên này đã đi chặt cây hả?

Anh nghe tiếng Tiểu Phương: “Đi theo đi theo! Hảo tiện nhân, tộc trưởng, mau đi theo!”

Vừa dứt lời, Viên Bình lại lấy tù và ra, bắt đầu thổi như mở đường.

Nam Sơn lưu luyến ôm Chử Hoàn trong lòng một lúc lâu, mới chưa thỏa mãn mà hơi buông tay, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay Chử Hoàn.

Hai người đi theo sau tiếng tù và mở đường, bọn Tiểu Phương thì đứng thành hàng dọc, cùng khiêng một gốc đại thụ, tề bước chạy như xô sơn môn, Chày Gỗ chịu trách nhiệm thổi kèn thống nhất nhịp bước. Đếm theo nhịp “một hai một”, dùng tiếng Hán, tiếng dân tộc Ly Y có số lượng âm tiết quá dài, khá là bất tiện.

Chắc chủ ý này của Viên Bình, song chỉ e hắn đã phạm sai lầm khi không hiểu rõ người ta.

Mới đầu Chử Hoàn còn cảm thấy rất bình thường, sau đó Chày Gỗ hô một hồi liền rối, “một hai một” vừa sơ sẩy đã biến thành “một hai ba”, sau ba thì hết đường cứu luôn, bốn năm sáu ào ào theo ra, riêng bảy quên mất cách đọc.

Chính Chày Gỗ cũng cảm thấy không đúng, hắn khựng lại một chút, phát hiện mình đã quên những điều ban đầu Viên Bình dạy, không sửa được, thế là bèn đếm lung tung luôn.

Viên Bình vừa đóng vai lá cờ đầu và quan chỉ huy, vừa ngán ngẩm: “Chỉ có hai số là một và hai mà cũng đếm sai, tôi phục ông anh rồi!”

May mà Người Thủ Sơn có sức chiến đấu rất mạnh, sau khi nhớ tiết tấu không cần đếm cũng chẳng đi nhầm. Họ khiêng cành đại thụ, lộn xộn lao bừa tới đám quái vật cũng đang lộn xộn không kém, giống như gây ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn làm người ngã ngựa đổ, ở trong rừng đâm ra một đường máu.

Chử Hoàn và Nam Sơn yểm hộ ở hai bên, tránh để quái vật lao tới xô gãy đại thụ.

Dùng phương pháp IQ không cao đối phó quái vật IQ không cao, vậy mà lại hữu hiệu bất ngờ.

Dọc đường có tiếng kèn âm hiệu tuyệt vời của Viên Bình, mấy người đã quen với bóng tối tức khắc giống như trong cơn hỗn loạn tìm được ngọn hải đăng chỉ đường, trên đường vừa lăn vừa lết chật vật vô cùng, chờ cuối cùng lao ra khỏi dải núi rừng quỷ dị ấy, phương đông cơ hồ đã xuất hiện màu bụng cá. (màu bụng cá tức màu trắng bạc)

“Đằng sau đừng đẩy, kẹt rồi!”

“Buông tay buông tay buông tay hết!”

“Bây giờ mở mắt được chưa? Chúng còn đuổi theo không?”

Chử Hoàn mở mắt ra. Lúc này họ đã chạy tới rìa cánh rừng, không xa phía sau vẫn có quái vật gầm gừ, bọn Viên Bình bốn người khiêng một gốc đại thụ gãy từ chính giữa, do chưa kịp róc sạch nên cành cây quá rậm rạp, dẫn đến kẹt giữa hai gốc cây to mọc cạnh nhau.

Nam Sơn: “Được rồi, mở mắt đi.”

Bốn người kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, cùng mở mắt ra, ném đại thụ xuống đất.

Chử Hoàn: “Muốn nghỉ ngơi thì đừng ở đây, không an toàn, tiếp tục đi về phía trước, tìm một nơi kín đáo – từ từ, Đại Sơn, mắt cậu sao vậy?”

Hai hàng mi vừa dài vừa cong của cậu thiếu niên Đại Sơn đã bết máu, mắt chỉ có thể mở hé, run rẩy lộ ra một chút tròng trắng. Cậu thiếu niên ấy sắc mặt vàng ệch, nghe vậy gượng cười với Chử Hoàn, nhưng do dọc đường vẫn dựa vào nghị lực chèo chống nên hiện không còn nói được thành lời.

“Bị thực nhãn thú gây ra,” Viên Bình đi tới, khoác cánh tay Đại Sơn lên vai mình, “May mà cách khá xa, tạm thời kệ đi, để tôi cõng cậu ấy, ta mau đi thôi.”

Đến lúc này, Chử Hoàn mới biết tên chính xác của quái thú ấy. Họ vừa rút đi cực nhanh theo ánh mặt trời nhỏ nhoi, vừa nghe Viên Bình và Tiểu Phương luôn mồm kể lại những việc đã trải qua.

Thì ra mấy kẻ xúi quẩy này dọc đường trải qua còn nhấp nhô hơn – mới đầu họ đụng trúng một toán người dẹp và mutai chạy tán loạn, không phân tốt xấu đánh nhau một trận, tù và trong tay Viên Bình chính là cướp từ bên đó.

Đối phó xong toán địch nhân này, họ men theo sông đi xuống hạ lưu. Chắc là trên hoàng lịch nói hôm nay không nên đi xa, vận số của bọn Viên Bình xấu khủng khiếp, vừa thoát được mutai thì lại đụng ngay phải âm thú, dọc đường bị đuổi theo như điên, bấy giờ mới vào nhầm cánh rừng này.

“Chuyện này phải trách tôi,” Viên Bình quẹt mũi, thản nhiên nhận lỗi, “Tôi phán đoán sai lầm, cảm thấy hai con âm thú kia chạy nhanh như vậy là vội tìm người cho vào nồi, không ngờ chúng kỳ thực cũng đang chạy thoát thân.”

Chử Hoàn gật đầu: “Không sao, tao hiểu mà, mày ngay cả thạch sùng còn sợ, nhìn thấy rắn cơ bản đã vãi đái, đụng trúng loài bò sát to như vậy cũng thật khó cho mày.”

Điểm yếu bị thẳng tay đâm trúng, Viên Bình lập tức thẹn quá hóa giận: “Ngậm cái mồm thối lại!”

Chử Hoàn phá lên cười. Anh còn đang chạy trốn, vết thương lớn nhỏ trên người chi chít như sao trên trời, bị gió sớm thổi và mồ hôi ngấm, cảm giác thật khỏi cần nói, thế nhưng anh vẫn có tâm trạng để cười, có tâm trạng tán dóc với Viên Bình. Trong lòng anh có cảm giác chờ mong đã lâu, mặc dù anh biết rõ phía trước cơ bản chẳng có gì tốt đẹp ngoài gian nan hiểm trở, nhưng sự chờ mong phi lý tính này vẫn chẳng đuổi đi được.

Đằng đông trên không trung tối tăm ngột ngạt ló ra một tia sáng cực nhỏ, sắp đến bình minh rồi.

Nam Sơn: “Được rồi, đừng cãi nhau, sau đó thì sao?”

“Vào rừng rồi, chúng tôi liền có cảm giác bị thứ gì đó theo dõi, lúc ấy xung quanh liên tục có tiếng sột soạt, mới đầu tôi còn cho là chim chóc sâu bọ nọ kia, sau cảm thấy không bình thường, thanh âm quá theo quy luật,” Viên Bình nói, “Lúc ấy chúng tôi quyết định phải rút, nhưng không kịp, đám rùa con đó đã mai phục sẵn sàng, chỉ chờ chúng tôi lên đĩa.”

Với hình thể của thực nhãn thú, ăn bọn Viên Bình e còn chưa đủ dính răng, mai phục nghiêm túc như vậy chắc hẳn không vì họ, mà là vì mấy con âm thú to kềnh kia.

Thực nhãn thú chắc hẳn dốc hết trí tuệ cả chủng tộc, vất vả lắm mới bố trí được cạm bẫy như vậy, lại bị bọn Viên Bình đánh bậy đánh bạ làm hỏng hết.

“Chủ yếu lúc ấy không ai ngờ là sẽ có thực nhãn thú, thế rồi một con đột nhiên chui ra làm mắt Đại Sơn bị lóa, bấy giờ chúng tôi mới nhận thấy bất thường, tự ẩn nấp không dám mở mắt. Tôi chỉ có thể lần mò để lại ký hiệu cho hai người, nhưng chưa vẽ xong thì đã bị lôi đi.”

Chử Hoàn: “Lôi đi?”

Tiểu Phương tức tối nói: “Chúng nó lấy một con thực nhãn thú làm mồi. Khi biết xung quanh có loài này, nhất định bọn tôi sẽ nhắm mắt, lũ thực nhãn thú mai phục sẵn từ trước lại đột nhiên từ phía sau chui ra, lôi chúng tôi đi. Thực nhãn thú đều sống riêng lẻ, chưa ai gặp một bầy như vậy, nên chúng tôi hoàn toàn không phòng bị! Tóc tôi còn bị mắc trên cành cây, con kia nôn nóng, muốn cắt đầu tôi, bấy giờ tôi mới đành phải tự cắt tóc.”

Quả nhiên, điệu đà là phải trả giá…

Nam Sơn: “Các anh bị kéo đến đâu?”

“Một cái hang trong cây, rất rộng và rất sâu,” Viên Bình nói, “Ở nơi sâu nhất trong rừng, chúng phái ba con thực nhãn thú to nhất canh chừng, trong hang toàn các loại xác đã phơi khô, đại khái là nơi chúng dự trữ thức ăn cho mùa đông.”

Nói xong, có khả năng là đói bụng, hắn không tự chủ được liếm môi, hầu kết nhích nhẹ.

Chày Gỗ bị trẹo chân, chạy hơi tập tễnh, nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ hay việc tán dóc, gấu cha vui vẻ nói: “Sau đó chúng tôi bẻ tay chân thây khô, nhắm mắt lần mò ném thực nhãn thú. Có một con canh ở cạnh cửa hang thò đầu vào gầm lên, hai con kia cho rằng nó muốn ăn vụng, vậy là đánh nhau.”

Đây là… hai thây khô giết ba quái thú?

“Bọn tôi nhân loạn bỏ chạy,” Tiểu Phương nói, “Giữa đường lại gặp thực nhãn thú tập kết hàng loạt, Đại Sơn nói cậu ta nghe thấy tiếng đao, chúng tôi hoài nghi hai người cũng tới, liền vội vàng chạy đến, may mà anh bạn Người Thủ Môn này có tù và.”

Họ vừa nói vừa chạy một mạch mười mấy kilomet, mới tìm được một sơn động tự nhiên.

Chử Hoàn ra vào mấy lần, hận không thể lật cả con nhện trong góc chổng vó lên trời, lúc này mới xác định trong sơn động không có nguy hiểm, quanh đây tựa hồ cũng tạm thời không có các loại sinh vật lạ tồn tại.

Mọi người đi vào, cơ hồ lập tức nằm ngổn ngang ra đất, ai cũng thảm hại, vất vả lắm mới được nghỉ một hơi, chẳng kịp nhiều lời, vội vàng kiểm tra mắt Đại Sơn trước.

Chử Hoàn chỉ nghe Nam Sơn nói không thể nhìn thẳng vào thực nhãn thú, do tính cẩn thận, anh vẫn không mở mắt ra, nên hoàn toàn không có khái niệm đối với việc thực nhãn thú có thể lợi hại đến mức nào.

Cho tới khi thấy rõ mắt Đại Sơn.

“Cậu bé này phản ứng cũng coi như rất nhanh,” Viên Bình nói, “Vừa lóa mắt thì lập tức biết là thực nhãn thú, nhưng vẫn không kịp.”

Chử Hoàn cẩn thận chạm rất nhẹ vào mí mắt Đại Sơn, mà Đại Sơn đã run rẩy khe khẽ.

Chử Hoàn: “Bao xa?”

“Ít nhất hơn mười mét.” Viên Bình nói xong quay sang Nam Sơn, “Ôi, tộc trưởng, anh bạn trẻ này sẽ không mù chứ?”

Nam Sơn ra hiệu cho Tiểu Phương và Chày Gỗ đè đầu Đại Sơn: “Có thể cảm giác được trời đã sáng chứ?”

Đại Sơn chần chừ một chút, sau đó gật đầu: “Có ánh sáng.”

“Được, không mù đâu.” Nam Sơn thở phào nhẹ nhõm. Đại Sơn tuy còn trẻ nhưng hết sức đáng tin, thảm hại như vậy mà thức ăn và thuốc bảo mang theo cũng không để mất.

Nam Sơn lấy cái hộp nhỏ kỳ dị trong túi thuốc, hộp trông có vẻ lâu đời, đại khái đã được nhiều năm, để thuốc dưới mũi cẩn thận ngửi thử: “Đè cậu ta lại, hòa vào nước sạch, trực tiếp nhỏ lên vết thương.”

Chày Gỗ lập tức đáp một tiếng rồi ra ngoài lấy nước.

Tiểu Phương lại hơi lo lắng: “Tộc trưởng, cậu ấy có thể chịu được không?”

Nam Sơn vỗ đầu Đại Sơn an ủi: “Không chịu được cũng phải chịu, chịu qua lại dưỡng thêm vài ngày là khỏi, bằng không sẽ mù đấy.”

Cậu thiếu niên Đại Sơn gật đầu một cách khó khăn.

Song đồng ý là một việc, thực thi lại là một việc khác, giây lát sau, trong sơn động vẳng ra một tiếng kêu thảm thiết.

Nam Sơn không hề mềm lòng: “Đè cậu ta lại.”

Viên Bình và Chày Gỗ mỗi người đè một bên Đại Sơn, Tiểu Phương ôm đầu cậu ta, bịt miệng lại, không cho kêu ra tiếng, nước thuốc liên tục từ tay Nam Sơn chảy vào mắt Đại Sơn, thoạt đầu rửa ra rất nhiều máu đen, một lúc lâu mới dần từng chút hóa đỏ và nhạt.

Đại Sơn quả thực như con cá hấp hối, cứng còng ưỡn người, gân cổ lồi cao lên.

Viên Bình không đành lòng nhìn: “Còn chưa được sao? Phải bao lâu nữa? Sao như bọn cặn bã đổ nước ớt vậy?”

Hắn chưa dứt lời, Đại Sơn đã thở hắt ra một hơi, hôn mê bất tỉnh.

Nam Sơn không để ý, động tác trên tay không ngừng, cho đến khi trong nước thuốc rửa vết thương chảy ra chỉ còn màu hồng nhạt, cậu mới dừng lại, vạch mí mắt Đại Sơn ra xem.

Trong mắt cậu thiếu niên ấy đã không còn tơ máu, chỉ là trên tròng mắt phủ một lớp xám xịt.

Nam Sơn cẩn thận rắc đều thuốc bột lên mắt cậu ta, sai Tiểu Phương dùng lá cây quấn lại: “Hẳn là không sao nữa.”

Nói xong cậu ngẩng đầu, phát hiện Chử Hoàn đang nhìn mình, lập tức hơi thất thần, ánh mắt không thể khống chế dừng ở môi Chử Hoàn, lưu luyến giây lát như ăn tủy biết vị.

Nam Sơn phát hiện mình còn muốn được nếm mùi vị ấy lần nữa, sau đó cậu định thần lại, hơi xấu hổ cúi đầu, không biết đang giải thích với ai: “Cậu ta còn trẻ, các dũng sĩ trong tộc đều phải trải qua như vậy, về sau đủ kinh nghiệm là được.”

Chử Hoàn không nói một lời kéo tay cậu tới, trên cánh tay Nam Sơn có một vết thương dài hơn mười centimet, vừa vặn là tay từng cột vào nhau.

Chẳng biết có phải là do lúc dây thừng đứt, người này khăng khăng cố chấp không biết tránh móng vuốt thực nhãn thú, đưa tay mò lung tung hay không.

Nam Sơn đăm đăm nhìn tay Chử Hoàn: “Không đau.”

Ánh mắt tộc trưởng thật sự hoảng loạn quá rõ, hiện giờ trừ cậu thiếu niên Đại Sơn mù thật, ba người kia đều cảm thấy lóa như bị ánh sáng ma quỷ của thực nhãn thú chiếu vậy.

Chày Gỗ và Tiểu Phương liếc nhìn nhau. Tiểu Phương dù con gái đã lớn tướng, vẫn đặc biệt thiếu mẫn cảm với việc này, Chày Gỗ thì khác, tay gấu bố lớn tuổi này có độ nhạy cảm khác thường với những việc màu hồng phấn, hắn ngay cả đếm cũng không xong, mấy ý nghĩ bậy bạ trái lại cả đống.

Chày Gỗ bất ngờ dùng khuỷu tay đụng Tiểu Phương, Tiểu Phương buột miệng hỏi: “Tộc trưởng, mắt cậu bị sao vậy? Sao lại đăm đăm như thế?”

Nam Sơn: “…”

Chày Gỗ cười trộm khùng khục như gà mái, Viên Bình bưng kín mặt như đau răng, quay sang bên kia.

Nam Sơn hơi xấu hổ đứng dậy, đi đến dòng suối nhỏ bên cạnh rửa vết thương.

Viên Bình dòm Chử Hoàn, ho một tiếng, muốn mở miệng hỏi, nhưng mở ra ngậm lại vài lần vẫn chẳng hỏi được – hắn và Chử Hoàn tuy quen nhau rất lâu, nhưng hai bên đối phó nhau là tình huống đa số, còn thiểu số là đều coi đối phương như không khí, thật sự chưa thân thiết đến mức đi dò hỏi chuyện tình cảm của người ta.

Viên Bình một mặt không muốn biểu hiện như một bà tám chẳng ra gì cho Chử Hoàn thấy, một mặt lại ngứa ngáy muốn biết, hai mặt đâm vào nhau, làm hắn khó chịu muốn chết, không đường trút ra, đành phải vô cớ gây hấn, chỉ chiếc áo sơ mi rách bươm Chử Hoàn đang mặc và từng vết thương bết máu bên trong: “Xem cờ sao(1) trên người mày kìa, quân bán nước sính Mỹ!”

Chử Hoàn mệt mỏi liếc hắn một cái: “Thằng đần!”

Chử Hoàn đứng dậy, xé chiếc áo sơ mi đã không thể mặc đem vứt đi, chẳng hề kiêng dè lộ ra các vết thương chồng chéo sau lưng, mắt hơi hạ xuống, đuôi mắt thon dài, hoạt động gân cốt một chút, người vốn nhã nhặn đến gần như cấm dục bỗng nhiên liền phảng phất nét dã tính.

Dây thần kinh trên trán Viên Bình tức khắc nảy nhẹ, mang máng cảm thấy cơn đau khi bị đánh toác đầu trong ký ức vụn vỡ.

Nam Sơn vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, nhưng cậu không thưởng thức nét đẹp bạo lực của tuổi nổi loạn và bại não này, vừa thấy lưng Chử Hoàn thì cậu lập tức bước nhanh tới, chỉ cảm thấy vết máu bị cào ra trên làn da tái nhợt của Chử Hoàn nhìn mà đau lòng.

“Sao lại nghiêm trọng như thế?” Nam Sơn nói, “Ngồi xuống, đừng nhúc nhích, anh không biết mình không giống với chúng tôi sao?”

Cậu vừa nói vừa nhanh nhẹn lấy thuốc ra, lại dùng lá cây sạch lấy nước, nửa quỳ bên cạnh Chử Hoàn.

Chử Hoàn giả ngầu không có kết quả, vội nói: “Không sao, không cần… Á.”

Anh bị cảm giác đau đớn kịch liệt của cao óc cắt ngang lời nói.

Động tác trên tay Nam Sơn lập tức khựng lại, nghe thấy anh la đau một tiếng thì tim thắt lại: “Đau à?”

Đối lập rõ ràng với hình ảnh này là Viên Bình đang cười hơn hớn, đểu cáng nói: “Ha ha, cao óc quái thú, chuyên trị các loại không phục.”

Chử Hoàn nhìn Nam Sơn, lại sốt ruột ngó Viên Bình, nghĩ bụng: “Trên trời dưới đất.”

Mọi người thương lượng một chút, cuối cùng Nam Sơn quyết định, tạm thời nghỉ ngơi một ngày trong sơn động.

Chử Hoàn bị Nam Sơn đè xuống bôi thuốc xong, lục lọi phát hiện họ mang theo cơ bản toàn là lương khô, bèn xách cung tên lên, tính đi xung quanh xem có thể săn được chim thú gì hay không.

Viên Bình: “Tuyệt quá, tao muốn ăn thỏ, muốn ăn cá, muốn ăn nướng…”

Chử Hoàn đầu cũng không ngẩng lên, làm bộ không nghe thấy.

Nam Sơn luôn luôn nhạy cảm với mỗi một cử động của anh, Chử Hoàn vừa đứng lên, cậu đã đứng dậy theo, căng thẳng nói: “Tôi… tôi đi cùng anh.”

Viên Bình thẳng thừng xua tay: “Trời ơi tộc trưởng, để nó tự đi đi, không chết được đâu.”

Chử Hoàn quay đầu lại, nghiêm túc giơ ngón giữa, sau đó vừa quay đi thì mặt mày đã dịu dàng hẳn, vẫy tay gọi Nam Sơn: “Được, đi nào.”

Viên Bình thấy ngón giữa, mới đầu muốn xắn tay áo đại chiến ba trăm hiệp, nhưng chính mắt thấy Chử Hoàn trở mặt như trở bàn tay, lập tức lại có cảm giác kỳ lạ.

Sau chót, hắn cảm thấy không quen, buồn bực ngồi chồm hổm ở đó, nghĩ bụng: “Đậu mè, khác nhau một trời một vực luôn!”

  1. Cờ sao chỉ quốc kỳ Mỹ, ý Viên Bình (có lẽ) là Chử Hoàn sính Mỹ mặc áo thủng lỗ chỗ như hình lá cờ nhiều sao.
Ngoài ra, chữ thực trong thực nhãn thú nghĩa là ăn, thực nhãn thú là loài thú ăn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.