Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 50: - Tiểu Kim Mao gặp khó khăn




"Đau không?"
Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má Cảnh Tiểu Lang, trong mắt Nạp Lan Chỉ Thủy thoáng qua vẻ đau xót, thương yêu.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang bây giờ không còn đau nữa."
Cảnh Tiểu Lang nắm tay Nạp Lan Chỉ Thủy, cọ một cái.
"Cậy mạnh."
Một nửa bên má Cảnh Tiểu Lang vừa đỏ vừa sưng, hiển nhiên người hạ thủ dùng hết sức mình. Trong đầu Nạp Lan Chỉ Thủy nổi lên một tia không tỉnh táo, cô sẽ không bỏ qua cho tên đã đánh Cảnh Tiểu Lang, thậm chí cô có xúc động muốn băm vằm người nọ, cô muốn hắn phải thống khổ gấp trăm ngàn lần.
Lý tính đã ngăn Nạp Lan Chỉ Thủy lại, nhưng nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của Cảnh Tiểu Lang, cơn tức trong lòng cô làm thế nào cũng không tiêu bớt được.
"Ta nói Nạp Lan, sói con nhà cô bị ủy khuất lớn như vậy, cô chuẩn bị xử lý thế nào đây?"
Trong lòng Nguyệt thuần túy là xem trò vui, tuy nhiên đối với những tên loài người vừa xúc phạm cô, cô cũng muốn nghiêm trị. Mà Cảnh Tiểu Lang bởi vì cô mới bị đánh một phát, cô cũng muốn thay Cảnh Tiểu Lang xã cơn tức, chỉ có điều cô đơn thuần chỉ là không muốn thiếu nợ gì Cảnh Tiểu Lang.
Nạp Lan Chỉ Thủy nắm chặt nắm đấm,
"Sao cũng phải chặt bỏ tứ chi của tên đó chứ ha~"
Nguyệt bỗng nhẹ nhàng toát lên một câu, đối với chuyện người sống chết, cô dường như hoàn toàn không có khái niệm.
"Tôi sẽ xử lý." Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh lùng nói.
"Chị Trấp Thủy~ Tiểu Lang không bị gì cả, đừng làm chuyện tàn nhẫn như vậy."
Thấy Nạp Lan Chỉ Thủy ngồi bên cạnh mình, toàn bộ thân người Cảnh Tiểu Lang lập tức nhào vào lòng cô.
"Không có tiền đồ!" Nguyệt thuận miệng nói một câu.
"Tiểu Lang Lang, chuyện này là họ không đúng, phải chịu sự trừng phạt. Chị cũng nên bị phạt, là chị đã sơ sót."
Nạp Lan Chỉ Thủy lẳng lặng nhìn vào mắt cô bé, sờ lên chỗ bị thương trên gương mặt.
"Không liên quan chị Trấp Thủy mà." Cảnh Tiểu Lang nói một cách đơn thuần.
"Tiểu Lang Lang, hôm nay muốn chị làm chuyện gì cũng đều được nga~"
Cảnh Tiểu Lang càng hiền lành, Nạp Lan Chỉ Thủy càng đau lòng, trách bản thân không chăm nom cho cô bé thật tốt.
"Thật sự chuyện gì cũng đều được?" Ánh mắt Cảnh Tiểu Lang sáng rỡ lên,
"Ừm." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu.
"Cái đó... chị Trấp Thủy, em vẫn chưa nghĩ ra." Cảnh Tiểu Lang rụt cổ,
"Vậy chờ em nghĩ ra lại đến nói với chị ha, chuyện gì cũng được hết~" Nạp Lan Chỉ Thủy hôn một cái lên trán cô bé.
"Đồ ngốc, cơ hội tốt như vậy..." Nguyệt một bên lèm bèm.
"Ô~"
Bỗng, bên trong căn phòng vang lên tiếng kêu giống như tiếng con chó nhỏ, Cảnh Tiểu Lang tò mò nhìn về tiểu tử màu vàng bên chân Nạp Lan Chỉ Thủy. Nguyệt cũng góp đầu qua.
"Đúng rồi, Tiểu Lang Lang, đây là Kim Mao. Sau này nó chính là thành viên mới của nhà chúng ta." Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy Kim Mao trên đất.
"Ô ô~" Kim Mao lại kêu lên,
"Tên này..." Nguyệt mở to hai mắt,
"Dàng dấp nó hình như rất giống..."
Cảnh Tiểu Lang nghĩ muốn nắm chặt lấy tiểu móng vuốt của nó.
"Ngao ô!"
Trước ánh mắt kinh ngạc của Nạp lan Chỉ Thủy, Kim Mao vụt móng vuốt chụp vào mu bàn tay Cảnh Tiểu Lang, trên da thịt trắng nõn lập tức xuất hiện ba vệt máu.
Cảnh Tiểu Lang nhìn Kim Mao sững sờ, Nạp Lan Chỉ Thủy ném Kim Mao xuống, lập tức cầm tay Cảnh Tiểu Lang, xem xét chỗ đau.
"Tiểu Lang, em có sao không?" Nạp Lan Chỉ Thủy khẩn trương hỏi,
"Hình như nó không thích em..."
Kim Mao vốn dáng người rất bé, chỉ là một đứa trẻ. Cảnh Tiểu Lang không hề cảm giác thấy cái đau của vết thương, ngược lại việc tiểu tử không thích cô khiến cô nhàn nhạt cảm thấy một loại ưu thương. Rõ ràng dáng dấp của nó giống y mình khi còn bé.
"Ngao ô!"
Tứ chi Kim Mao chạm đất, bày ra bộ dạng công kích, nhe nanh toét miệng trợn mắt nhìn Cảnh Tiểu Lang.
"Kim Mao!"
Nạp Lan Chỉ Thủy rầy la nó một tiếng, lần này Kim Mao cũng không ngoan ngoãn nghe lời Nạp Lan Chỉ Thủy, tiếp tục trừng mắt ngó Cảnh Tiểu Lang.
"Chị Trấp Thủy..."
Cảnh Tiểu Lang kéo ống tay áo Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Đi ra ngoài!"
Nạp Lan Chỉ Thủy đứng dậy, chỉ hướng cửa, hướng Kim Mao quát lên.
"Ngao ô ô ô~~~!" Kim Mao ủy khuất kêu một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
"Để chị xem tay em một chút."
Nạp Lan Chỉ Thủy ôn nhu nói, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Cảnh Tiểu Lang, ngón tay thoáng chạm lên vết thương trên đó.
"Ui da!" Cảnh Tiểu Lang muốn rụt tay về,
"Còn nói không đau."
Nạp Lan Chỉ Thủy nửa nổi nóng, nửa cưng chiều dùng ngón tay vuốt ve.
"Kim Mao... nó..." Cảnh Tiểu Lang ấp úng nói,
"Đầu quả dưa, rõ ràng là nó cào xước tay em, em còn lo lắng cho nó?"
Đầu ngón Nạp Lan Chỉ Thủy chọt chọt trán cô bé.
"Chị Trấp Thủy, em rất thích Kim Mao." Cảnh Tiểu Lang nói rất nhỏ.
"Trước không để ý nó."
Bỗng, Nạp Lan Chỉ Thủy đưa ra đầu lưỡi liếm lên vết xước máu, cả người Cảnh Tiểu Lang giật mình,
"Nhột, nhột quá~ chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang vừa nói, toàn bộ thân người vừa ngã ra sau salon. Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không thả tay, ngược lại tiếp tục liếm lên chỗ bị đau, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt. Cả hai không xem ai ra gì hôn nóng bỏng.
"Nạp Lan, giữa thanh thiên bạch nhật dưới con mắt mọi người mà cô làm ra chuyện đồi bại phong tục như vậy, cô đúng là được lắm!" Nguyệt lạnh lùng ném ra một câu.
"Có hả?" Nạp Lan Chỉ Thủy thờ ơ,
"Tôi một người sống sờ sờ ra đây thế nhưng vừa chuẩn bị nhìn thấy hiện trường đông cung đồ rồi á!" Nguyệt quát lên.
"Tôi bỗng cảm thấy cô với Sở Khiết ngược lại rất là xứng đôi." Khóe miệng Nạp Lan Chỉ Thủy hiện lên nụ cười.
"Bổn tiên tử với loài người không thể luận bàn chuyện ở chung, hừ!" Nguyệt cao ngạo nói.
"Thần tiên mắc nạn còn đòi luận bàn." Nạp Lan Chỉ Thủy bĩu môi.
"Nói lại thì ta đã mang sói con ngu ngốc đến cho cô đó, cô cảm tạ ta thế nào đây?" Nguyệt bỗng đổi đề tài.
"Cảm tạ? Dấu vết trên mặt Tiểu Lang Lang là do ai mà ra hả?"
Nạp Lan Chỉ Thủy chất vấn. Nguyệt không lên tiếng, Nạp Lan Chỉ Thủy quả nhiên không phải một người dễ dàng hù dọa.
"Thẻ vàng tôi cho cô tạm thời thu lại."
"Xem như trừng phạt cô để Tiểu Lang Lang bị thương."
Nạp Lan Chỉ Thủy thản nhiên nói.
Nạp Lan Chỉ Thủy cô đúng là đồ phụ nữ nhỏ mọn thích so đo! Nguyệt gào lên,
"Đồ đã cung phụng cho bổn tiên tử, bổn tiên tử quyết không trả lại."
"Giúp tôi tìm Kim Mao về đây." Nạp Lan Chỉ Thủy không mặn không nhạt nói.
"Cô còn dám ra lệnh cho ta á?" Nguyệt gần như muốn nhấc cẳng lên.
"Thẻ vàng hoặc Kim Mao?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn cô,
"Xem như cô hay!"
"Nhưng cô phải nhớ kỹ, bổn tiên tử là tự nguyện đi!"
Một đường tới cửa, Nguyệt vẫn còn tiếp tục nói.
Bên trong căn phòng rốt cuộc chỉ còn lại Nạp Lan Chỉ Thủy và Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy ôn nhu mỉm cười với Cảnh Tiểu Lang. Cảnh Tiểu Lang thì đem đầu dựa lên bắp đùi của cô,
"Chị Trấp Thủy, chị tai nhọn thật thú vị~"
Cảnh Tiểu Lang cười nói.
"Tiểu Lang Lang thích chị ấy sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy cất cao giọng,
"Dạ." Cảnh Tiểu Lang ngốc ngốc trả lời.
"Tiểu Lang Lang thích chị không?"
"Dạ thích!" Sói ngố nào đó tiếp tục ngốc ngốc.
"Nga." Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng nhiên hơi dời sang bên cạnh, không còn "gối dựa" thoải mái, Cảnh Tiểu Lang ngồi dậy.
"Chị Trấp Thủy?" Cảnh Tiểu Lang chớp mắt.
"Tiểu Lang Lang nếu cũng thích Nguyệt, vậy đi tìm chị ấy đi."
Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêng mặt đi, cố ý không nhìn tới Cảnh Tiểu Lang.
"Ô! Tiểu Lang thích là chị Trấp Thủy ạ!" Cảnh Tiểu Lang ôm lấy eo Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Không phải nói thích cô ấy sao?" Nạp Lan Chỉ Thủy nín cười,
"Không giống nhau!"
"Đối với chị tai nhọn là thích của tình bạn, còn chị Trấp Thủy là vợ của em."
Cảnh Tiểu Lang bĩu môi, nghiêm túc nói.
"Ai là vợ em." Nạp Lan Chỉ Thủy trách giận, trên mặt dần dâng lên một lớp ửng đỏ.
"Tiểu Lang là vợ chị Trấp Thủy!" Cảnh Tiểu Lang kêu lên.
"Đồ ngốc~!"
Lúc này Nạp Lan Chỉ Thủy mới để cho đầu Cảnh Tiểu Lang tiếp tục dựa lên bắp đùi mình.
"Cái này cho em." Nạp Lan lấy điện thoại di động vừa mua ra,
"Tiểu Lang vốn cũng có một cái, là Hỏa Hỏa mua cho." Cảnh Tiểu Lang suy nghĩ một chút, nói.
"Sau này dùng cái chị cho, bên trong đã có số của chị." Nạp Lan Chỉ Thủy hơi bất mãn nhét điện thoại vào tay Cảnh Tiểu Lang.
"Cảm ơn chị Trấp Thủy~"
Cảnh Tiểu Lang vui vẻ nhận lấy điện thoại,
"Với chị còn nói mấy lời cảm ơn." Nạp Lan Chỉ Thủy chọt chọt gò má cô bé.
"Ô~ chị Trấp Thủy cho Tiểu Lang di động, Tiểu Lang không có đồ gì tặng lại chị Trấp Thủy cả."
Trên mặt Cảnh Tiểu Lang thoáng hiện lên vẻ hổ thẹn.
"Haha~ đầu dưa ngốc, vậy chị sẽ chờ em tặng lễ vật."
Nạp Lan Chỉ Thủy thân mật cọ lên cằm cô bé, dường như gần đây cô ngày càng thích cảm xúc cùng mùi hương trên người Cảnh Tiểu Lang, liên tục không kềm được muốn véo véo một cái, dày xéo một phen.
Giờ phút này, Nạp Lan Chỉ Thủy đắm chìm trong hạnh phúc, hóa ra đây chính là cảm giác yêu một người. Từ nay về sau, trong cuộc sống của cô đã nhiều thêm một người quan trọng, một người thân. Cô không còn cô đơn nữa.
"Tiểu Lang không biết chị Trấp Thủy thích đồ gì." Cảnh Tiểu Lang gãi đầu, vẫn quấn quýt.
Cảnh Tiểu Lang ngu ngốc, loại chuyện này chẳng phải bản thân nên lén lút hỏi thăm à, sau đó cho người ta một sự kinh ngạc mừng rỡ, có phải đâu hỏi thẳng như vậy.
"Chị Trấp Thủy... chị..."
"Không được hỏi!" Nạp Lan Chỉ Thủy ngắt lời cô bé, cố ý lộ ra vẻ mặt không vui,
"Ô!" Cảnh Tiểu Lang lập tức cúi đầu.
Thấy Cảnh Tiểu Lang không lên tiếng, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy cười trộm, hắng giọng,
"Ngày mốt tham dự một buổi yến tiệc với chị, đợi lát nữa sẽ mang em đi mua quần áo."
Party sinh nhật Lâm Quốc Đống mình tất yếu phải đi, xem như không cần nghĩ nhiều. Từ giọng điệu trong miệng hắn vừa rồi, tiết lộ một cỗ ý nhất định phải đạt cho bằng được, phải bảo đảm không để hắn giở được trò bịp bợm nào ở đó.
Nạp Lan Chỉ Thủy ngược lại muốn xem thử rốt cuộc hắn tính toán cái gì, huống hồ đến lúc đó nhất định cũng có những vị doanh nhân quan trọng khác trong giới kinh doanh sẽ đến, từ việc cân nhắc lợi ích trong buôn bán, cô cũng không đi không được.
"Chị Trấp Thủy, không đi có được không?"
Nghe thấy mấy chữ yến tiệc, quần áo, trong lòng Cảnh Tiểu Lang ngẩn ra, giống như con chó nhỏ bị hoảng sợ, yếu ớt hỏi.
"Tiểu Lang Lang, sao vậy?" Nạp Lan Chỉ Thủy nhận ra thần sắc trong mắt cô bé thay đổi khác thường, ân cần hỏi.
"Tiểu Lang trước kia có từng đi rồi..."
"Hả?"
Nạp Lan Chỉ Thủy nhíu mày, xem bộ dạng cái gọi là yến tiệc không mấy mang lại ký ức vui vẻ cho Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang không muốn đi..."
Tư thế quẫn bách của Cảnh Tiểu Lang càng dẫn đến sự chú ý của Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Nói chị biết trước kia đã phát sinh chuyện gì?" Nạp Lan Chỉ Thủy nắm tay cô bé, cưỡng ép cô bé nhìn mình.
"Bọn họ cười nhạo em..." Đầu Cảnh Tiểu Lang càng cúi thấp hơn. Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy căng thẳng.
"Ai?!" Nạp Lan Chỉ Thủy nâng mặt cô bé lên,
"Tất cả mọi người..."
Ánh mắt khó chịu của Cảnh Tiểu Lang đả thương lòng Nạp Lan Chỉ Thủy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.