Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 45: - Kịch tính (hông có Tiểu Lang Lang)




"Tại sao cô không giết tôi?"
Laura hôn lên trán, rồi hôn lên mắt, lúc sắp đến bờ môi.
Thì cô hơi ngẩn người, nhìn người phụ nữ trước mặt.
"Giết tôi đi..."
Lạc Thanh sớm đã rơi đầy lệ, hai hàng nước mắt cứ chậm rãi rớt xuống khỏi đôi mắt thất thần.
Tâm Laura cứng lại, cô ngồi dậy đứng qua một bên.
"Ha~ giết cô, há chẳng phải tôi sẽ nhàm chán à."
Laura nói với giọng điệu tồi tệ, thái độ thờ ơ, tỏ rõ người phụ nữ nằm trên sàn nhà chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, cô cũng không để tâm cảm thụ của cô ấy.
"Vậy thì tôi tự giết mình..."
Lời còn chưa dứt, ngay vào lúc Laura ý thức được lời cô, Lạc Thanh bỗng dùng sức cắn đầu lưỡi của mình.
Máu đỏ tươi theo bên mép tràn ra,
"Cô làm cái gì vậy!"
Laura đưa tay bóp cổ cô, khiến cô phải há miệng.
Trong mắt Lạc Thanh hiện đầy tiếu ý, thời khắc cuối cùng trước khi bất tỉnh, cô run rẩy giơ ngón giữa tay phải lên.
Mắt Laura không chớp nhìn toàn bộ những thứ này, một cơn sóng thần sâu trong lòng vực dậy.
-----
"Coi chừng!"
Một chiếc xe chuyển hàng màu trắng dừng trước cửa viện bảo tàng vốn rất nổi tiếng, tài xế đang ngân nga một khúc nhạc, như đang đùa bỡn đạp gấp thắng xe.
Nhân viên theo xe ngồi cạnh tài xế trợn mắt hung ác nhìn hắn,
"Ai ui, vị tiểu ca đây, tôi chỉ giỡn một chút thôi mà~" tên tài xế cười ha hả nói.
"Giỡn hả? Giá trị đồ trên xe rất là quý, lỡ mà xảy ra sơ xuất gì, tiểu tử cậu đền nổi sao?"
Một thanh niên mặc đồ xám tro, tuổi chừng hai mươi lăm nổi trận lôi đình nói, lòng bàn tay hắn thậm chí đã túa ra mồ hôi lạnh.
"Người anh em, cậu trêu tôi à?"
"Anh tải đồ đến đây cũng đâu phải lần đầu, cái viện bảo tàng này triển lãm toàn đồ giả thôi."
"Không hỏng thì cũng nát? Trị giá chả được mấy đồng." Tài xế xem thường.
"Đúng là gỗ mục không thể điêu khắc." Tên thanh niên hừ lạnh, vội vã mở cửa xuống xe.
Vừa xuống xe, điện thoại hắn reo lên.
"Bệnh thần kinh! Tục ngữ nói đúng lắm, mười nhà gạch hết chín là hố, cái này cũng chả là ngoại lệ." Tên tài xế xem thường.
"Tiền lão sư, chúng tôi đến rồi."
"Đồ đang nằm trên xe..."
"Vậy được, Tiền lão sư, tôi sẽ liên lạc với quán trưởng."
Tên thanh niên nghe điện thoại xong, hướng tên tài xế nháy mắt, tỏ ý hắn xuống mở cửa xe sau.
Tên tài xế huýt sáo, nhảy xuống xe. Cửa mở ra, trong nháy mắt hắn thấy hơi hiếu kỳ rốt cuộc trong này có bảo bối gì.
"Má ơi, thứ này là cái gì vậy?!"
Hắn kinh ngạc mở to mắt, đập vào mặt hắn là khí lạnh thấu xương, cóng đến hắn không nhịn được run cầm cập.
Bên trong buồng xe lớn, chỉ trưng duy nhất một cỗ quan tài đen hình chữ nhật. Nhưng ngoại trừ quan tài, lấy nó làm trung tâm ra chung quanh còn kết đầy những lớp băng sương dày nữa, tựa như nơi này là một cái thất ướp lạnh trong tự nhiên vậy. Tài xế thậm chí không dám tin vào mắt mình,
"Tiểu ca, đây là chuyện gì vậy?!"
"Bốp" một tiếng, gậy sắt đập thẳng sau ót tên tài xế, chất lỏng màu đỏ văng khắp nơi dính đầy lên gương mặt yên lặng của tên thanh niên.
Lại "bốp" một tiếng, tên tài xế đã lâm vào trạng thái chết ngất, nằm hấp hối trên xe.
Tên thanh niên xoay người nhìn xung quanh, viện bảo tàng nằm ở vùng ngoại ô, người xung quanh vốn đã thưa thớt, rất ít người ở.
Hắn ném gậy sắt xuống, hai tay kéo lê chân tên tài xế về trước.
Máu loang lổ còn lưu trên xe lấy tốc độ không thể tưởng tượng chảy tới chỗ cỗ quan tài, tạo thành một khung cảnh quỷ dị.
Sau khi tên thanh niên xử lý thi thể tài xế, hắn ngậm điếu thuốc trong miệng tựa lên xe.
Đại khái chừng mười lăm phút sau, "tạch tạch tạch" trên bầu trời truyền tới một trận âm thanh tiếng đập của cánh quạt trực thăng.
Tên thanh niên ngẩng đầu nhìn, vứt bỏ tàn thuốc, nhanh chóng chạy về phía bãi đất trống cách đó không xa.
Trên trực thăng, một lão già tóc bạc trắng được vệ sĩ đỡ xuống.
"Tiền lão sư, đã xử lý sạch sẽ." Tên thanh niên mặt đầy cung kính nói.
Lão già gật đầu, ánh mắt trông về chiếc xe tải màu trắng,
"Quán trưởng đang ở bên trong đợi chúng ta." Tên thanh niên bổ sung nói.
"Không, tôi muốn xem nó một chút." Lão già vội vàng nói.
"Mời đi cùng tôi."
Tên thanh niên mang đoàn người của lão già tới cửa sau xe vận chuyển, hắn nặng nề mở toang cửa xe lần nữa.
"Rốt cuộc tôi cũng đã tìm được..." Hô hấp lão trở nên dồn dập, bỗng lão ho khan.
"Tiền lão sư, ngài không sao chứ." Tên thanh niên quan tâm nói.
"Không sao... không sao."
"Chuyện tổ tông giao phó lại rốt cuộc đã hoàn thành trong tay ta... hahaha." Lão già cười lên.
"Tiền lão sư, hay là chúng ta vào rồi mới khai quan." Tên thanh niên uyển chuyển nói với lão.
"Được."
Bốn tên vệ sĩ đi cùng gã thanh niên và lão già cùng khiên cỗ quan tài ra, lúc bọn hắn tiến vào viện bảo tàng, thì quán trưởng Kim Đông Húc nhiệt tình tiến lên chào đón.
"Lão Tiền, chào ông!"
Lão già phất tay, tỏ ý vào rồi nói sau. Kim Đông Húc vẻ mặt tươi cười gật đầu.
Kim Đông Húc dẫn bọn hắn tới tầng ngầm bên dưới viện bảo tàng,
"Vào buổi sáng sớm một tháng trước lúc tôi nhận được tin tức, đã liền sắp xếp người chuẩn bị cái thất ướp lạnh này."
Thông qua nhận dạng vân tay, cánh cửa thất ướp lạnh mở ra.
Đoàn người mang cỗ quan tài đen đặt vào sân,
"Tốt lắm." Lão già hài lòng gật đầu.
"Tiền lão sư là đại nhân vật chuyến làm ăn lần này của chúng ta, sao có thể lạnh nhạt chứ!"
Kim Đông Húc xoa hai bàn tay vào nhau, tuổi hắn chừng bốn lăm, tướng mạo bình thường, trên gương mặt đeo một cái mắt kiếng to gọng đen.
"Nào."
Lão già tỏ ý với tên thanh niên, tên thanh niên liền lập tức đưa một tờ chi phiếu tới tay Kim Đông Húc.
"Tôi thấy viện bảo tàng của cậu cũng cần tân trang lại một chút." Lão già mỉm cười nói.
"Có nơi nào, đất nào mà không thuộc về quốc gia nào, hết thảy đều phải nghe theo chỉ huy đúng không."
Kim Đông Húc nhìn con số trên chi phiếu một cái, liền lập tức nhét nó vào túi.
"Lão Tiền, trong quan tài này rốt cuộc chứa thứ gì vậy?"
"Cũng để Kim mỗ được mở mang tầm mắt, hahaha!"
Kim Đông Húc trong lòng tính toán thứ đồ quỷ này tột cùng là đào lên từ đâu, mà không dựa phóng ướp lạnh không được, quái dị.
"Mở ra đi."
Lão già nhìn tên thanh niên, gã tiến tới trước quan tài, hai tay bọc trên nắp quan tài, dùng sức đẩy lên.
Khí lạnh sâu bên dưới, có thể nhìn thấy chỉ là một lớp sương mù, Kim Đông Húc theo bản năng dùng tay che mắt lại.
Thẳng đến khi hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mới chậm rãi dời tay.
"Đây là..."
Hắn trợn mắt há hốc nhìn thứ đồ trong quan tài,
"Nó đây rồi, tổ tông hiển linh!"
Lão già gần như sắp quỳ xuống, tên thanh niên kịp thời đỡ hắn.
"Lão sư!"
Cất giữ trong quan tài là một khối băng, bên dưới lớp băng là một cái chuôi lưỡi dao được khảm nạm có hình dáng kỳ lạ. Nơi xung quanh chuôi kiếm có một đường vân cổ quái, chính giữa có một viên đá quý màu ngọc bích. Thân kiếm nhỏ dài được bảo tồn rất tốt, không có một tỳ vết. Tuy bị đóng băng, nhưng cả thanh kiếm vẫn tản ra hơi thở, như một cỗ tôn khí thuần tự nhiên, khiến người ngắm nhìn nó không kềm được mà nằm rạp xuống kính lễ quỳ lạy.
Cho người ta một loại cảm giác vật này chỉ có ở trên thiên giới, người phàm không thể theo kịp.
"Trời ơi... đây là thứ quỷ gì vậy?!" Kim Đông Húc đẩy gọng kiếng,
"Liền nói khối băng này, tôi nhìn thế nào cũng thấy nó có tuổi rồi đi, hơn nữa còn là tự nhiên hình thành."
"Nhưng mà thanh kiếm này..."
"Lão Tiền! Tôi thấy vật này chúng ta không nên lưu lại!"
Kim Đông Húc bừng tỉnh khỏi mộng, hắn làm ăn cũng đã mấy chục năm, gặp phải không ít chuyện ly kì cổ quái. Hắn cũng rất tin vào điều này, Mác thuần túy chỉ là người vớ vẩn.
Rõ ràng thanh kiếm này lộ ra một cổ tà khí, là vật bất tường!
"Tổ tiên tôi thật ra là người rèn sắt." Lão già bỗng dưng nói.
"Hả?!"
Kim Đông Húc ngẩn người, Tiền Đức Chung là một bảng hiệu vàng trong giới khảo cổ, nói đến hắn, trong ngành này không ai không biết đến. Bất luận là chìm dưới đáy nước, hay chôn dưới đất sâu, hắn cũng vẫn có thể moi vật báu lên được. Nghe nói lăng mộ Tần Thủy Hoàng, đều do hắn toàn quyền phụ trách. Lăng mộ chân chính của Tần Thủy Hoàng cơ bản không phải như ngoại giới đã công bố, có tin đồn nói hắn thật ra là kẻ đào mộ, lập nghiệp nên từ việc buôn lậu hiện vật văn hóa khảo cổ quốc gia.
Nói hắn nhà đời đời đều là đào mộ, truyền cho tới thế hệ hắn, nhắc tới hắn thì đều treo cái danh hiệu này.
Ban đầu Tiền Đức Chung tìm tới hắn, hắn cơ bản cũng không nghĩ tới. Nghe lão nói là có món đồ muốn tạm thời gửi ở chỗ hắn, lúc đó hắn cũng không nghĩ nhiều, vừa có thể bám vào một đại nhân vật như vậy vừa có thể kiếm được một khoản nhỏ, hắn kiểu gì mà không làm chứ.
Chỉ là lão Tiền lại muốn hắn chuẩn bị một gian phòng ướp lạnh, đây cũng là điều hắn hết sức không hiểu.
Bây giờ nhìn lại bản thân ngược lại đã chọc phải cục diện rối rắm không nhỏ, Kim Đông Húc đang suy nghĩ nên làm thế nào cho phải.
Lại nghe Tiền Đức Chung nói tổ tiên hắn thật ra làm nghề rèn sắt, quả thật hắn lấy làm kinh hãi.
"Một ngày nọ, Tiền lệnh công tổ tiên tôi trông thấy có một ngọn lửa từ trên trời rơi xuống..."
Ánh mắt Tiền Đức Chung trở nên xa xăm,
"Từ lòng hiếu kỳ, Tiền lệnh công đi tới nơi ngọn lửa rơi xuống, trong ngọn lửa cháy mạnh ông ấy đã nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên..."
"Từ đó Tiền lệnh công phát nguyện nhất định phải đúc ra binh khí xứng với thần khí của cái chuôi này, chỉ tiếc đến lúc chết vẫn không thể hoàn thành."
"Thần binh người phàm há có thể đạt đến, Tiền lệnh công đến lúc chết mới hiểu được. Vì vậy ông đã lệnh cho họa sĩ vẽ lại cảnh tượng thấy được, đời đời truyền lại cho con cháu, lệnh bọn họ nhất định phải tìm được thanh kiếm này. Lúc đó, danh ông rèn kiếm cũng đã nổi tiếng gần xa." Tiền Đức Chung chậm rãi kể.
"Nếu trong ngọn lửa đó là thanh kiếm này, lúc đó vì sao tổ tiên lão Tiền lại không nhặt lấy?"
Kim Đông Húc nghe mà rơi vào mớ sương mù,
"Huống chi nếu chỉ là một cái chuôi kiếm của thần binh từ trên trời rơi xuống, thật có thể để người ta cố chấp như vậy?"
Kim Đông Húc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, dựa theo suy luận của hắn, xem như kiếm là thần vật hiếm có, nhưng vào trong tay người phàm thì nên làm thế nào với nó chứ? Cầm đi bán lấy tiền hay là đúc một cái chuôi như đúc, ý nghĩa lại ở đâu?
"Haha." Tiền Đức Chung gật đầu,
"Kim lão đệ có lẽ không hiểu, người một đời hơn phân nửa đều trong trạng thái vô tri vô giác, không biết vì sao sinh ra, hết đời cũng không hề biết, niềm tin thì càng không cần phải nói."
"Tuy nhiên Tiền lệnh công tổ tiên tôi lại là một trong số ít người có được Thiên Khải, chỉ thoáng nhìn thì đã thay đổi số mệnh cả đời của ông. Nếu không có tín niệm đó, phát đại nguyện này, làm sao tới được tôi Tiền gia như hôm nay?"
"Lão Tiền nói đúng, là tiểu đệ ngu muội." Kim Đông Húc nở nụ cười,
"Ngày đó trong ngọn lửa không chỉ có kiếm, còn có một người con gái trần truồng, cũng cùng được ghi chép vào trong bản vẽ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.