Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

Chương 25




"Đang làm chuyện sẽ khiến chị thấy thoải mái." Editor: *PHỤT*
Cảnh Tiểu Lang ngơ ngác chớp chớp mắt,
"Chuyện thoải mái... là ai dạy em."
Thanh âm Nạp Lan Chỉ Thủy ngày càng thấp, như trước cơn cuồng phong bạo vũ ập đến.
"Là Tiểu Lang tự học." Cảnh Tiểu Lang ngây ngô trả lời.
"Tự học?"
Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy thở phào nhẹ nhõm, trước dìu cô bé từ dưới đất đứng dậy, xem xét đỉnh đầu, hình như vừa rồi xuống tay hơi dùng sức.
"Trên vi tính chiếu như thế đấy ạ... sau đó em thấy hai người bên trong hình như rất thoải mái..."
Cảnh Tiểu Lang ấp úng vừa nói, gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy đầy hắc tuyến, phim gì thế này? Ai lại cho trẻ con xem phim này, cô không cho rằng Cảnh Tiểu Lang sẽ có thiên phú tự tìm loại phim này xem.
"Ai đưa em xem?" Nạp Lan Chỉ Thủy tiếp tục chất vấn,
"Ô! Là Tiểu Lang xem lén trong máy tính của mẹ..."
Thanh âm Cảnh Tiểu Lang càng nói càng nhỏ, toàn bộ tiểu thân thể cũng sắp co lại thành một đoàn.
Thật là ba mẹ không có trách nhiệm... may mắn cô bé là nữ, lỡ là nam, Cảnh Tiểu Lang không phải sẽ...
"Tiểu Lang, tại sao em đột nhiên lại nghĩ đến làm loại chuyện này với chị?"
"Hôm nay Tiểu Lang thấy dáng vẻ chị Trấp Thủy hình như rất không vui, muốn cho chị được thoải mái và thả lỏng thôi ạ."
Cảnh Tiểu Lang trả lời một cách đơn thuần.
"Ưm, lần sau không cho phép em lại làm loại chuyện này, biết chưa?"
Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm khắc nói,
"Ô ô! Chị Trấp Thủy không vui, đừng đánh Tiểu Lang nha, lần sau Tiểu Lang sẽ không thế nữa!"
Hai tay Cảnh Tiểu Lang khẩn trương ôm đầu ngồi chồm hổm xuống.
Nạp Lan Chỉ Thủy thở dài, nét mặt hòa hoãn,
"Tiểu Lang, chị không phải trách em. Chỉ là chuyện vừa rồi không phải với ai em cũng có thể làm."
"Ô?" Cảnh Tiểu Lang khẽ nâng đầu,
"Được rồi, tiếp tục tắm đi."
Nạp Lan Chỉ Thủy kéo Cảnh Tiểu Lang lại, hai người cùng đứng dưới vòi sen.
"Để chị giúp em tắm."
Nạp Lan Chỉ Thủy trích dầu gội lên tóc, xoa tóc cho Cảnh Tiểu Lang.
"Ô! Cảm ơn chị Trấp Thủy."
Cảnh Tiểu Lang lanh lợi đứng yên không nhúc nhích, mặc cho Nạp Lan Chỉ Thủy gội đầu giúp mình.
"A!"
Nạp Lan Chỉ Thủy khẽ hô một tiếng, chuyển người.
"Cảnh Tiểu Lang!"
Cảnh Tiểu Lang co ro hơi né tránh, trên tay cầm cái khăn lông.
Hai tay Nạp Lan Chỉ Thủy che ngực, cảnh giác trợn mắt nhìn Cảnh Tiểu Lang.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang cũng muốn giúp chị tắm rửa."
Cảnh Tiểu Lang hai mắt vô tội, chớp chớp nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Tự chị được rồi..."
Thì ra vừa rồi Nạp Lan Chỉ Thủy gội đầu nửa chừng cho Cảnh Tiểu Lang, thì có một cặp móng vuốt tự ý đè lên ngực cô, da thịt va chạm, nhạy cảm khiến cô kêu thành tiếng.
"Ô... chị Trấp Thủy không thích Tiểu Lang..."
Cảnh Tiểu Lang yên lặng cúi đầu.
Gì với gì thế này, giữa hai vế câu chẳng có bất kỳ mối liên quan nào cả!
Nạp Lan Chỉ Thủy che trán, cảm giác đã đụng phải khắc tinh trong đời.
"Tiểu Lang, em nghe kỹ đây. Chị không có không thích em... không, phải nói là giữa chúng ta dùng từ thích này sẽ rất kỳ quái."
Sợ Cảnh Tiểu Lang lạnh, Nạp Lan Chỉ Thủy tiến lên nắm tay cô trở lại dưới vòi sen.
"Ô? Tại sao vậy? Tiểu Lang thích chị Trấp Thủy mà."
"Em cũng thích ba với mẹ đúng không?"
"Vâng ạ."
"Còn có một loại thích mà chỉ giữa người yêu mới có." Nạp Lan Chỉ Thủy kiên nhẫn giải thích.
"Người yêu?" Cảnh Tiểu Lang cúi nghiêng đầu,
"Vượt trên loại tình cảm giữa người thân với bạn bè." Nạp Lan Chỉ Thủy nói như vậy,
"Tình yêu?"
Cảnh Tiểu Lang ngưng mắt nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy,
"Tiểu Lang đối với chị Trấp Thủy không phải tình yêu sao?"
"A, đương nhiên không phải."
"Tình yêu là loại tình cảm phải đến từ cả hai phía, là song phương mến mộ lẫn nhau."
"Chị Trấp Thủy không yêu em sao?"
Cảnh Tiểu Lang sốt ruột, cô lay lay cánh tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Hai... không phải ý này." Nạp Lan Chỉ Thủy khổ não nhìn Cảnh Tiểu Lang.
"Tiểu Lang là thích chị Trấp Thủy a." Cảnh Tiểu Lang nhấn mạnh lặp đi lặp lại,
"Không, em không hiểu, Tiểu Lang. Chúng ta không thể, cũng không được." Nạp Lan Chỉ Thủy dở khóc dở cười,
"Lẽ nào một ngày hai bốn giờ Tiểu Lang đều luôn nhớ đến chị sao?"
"Một ngày không gặp chị, em sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng...?"
"Huhu! Tiểu Lang biết, chị Trấp Thủy là cảm thấy Tiểu Lang đã gây thêm phiền toái cho chị."
"Chị Trấp Thủy là cảm thấy Tiểu Lang phiền phức..."
"Chị Trấp Thủy..."
Nhìn cái miệng nhỏ nhắn cứ không ngừng lải nhải, Nạp Lan Chỉ Thủy lắc đầu, trong lòng một cỗ phiền não xông lên, chợt cúi đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn.
"Ưhm."
Hai mắt Cảnh Tiểu Lang mở thật to, chăm chú nhìn gương mặt bỗng dưng trở nên thật lớn, bàn tay nhỏ bé của cô liều mạng cầm lấy tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
Trong chốc lát, Nạp Lan Chỉ Thủy lui về sau, đỏ mặt nhìn về nơi khác, không dám nhìn Cảnh Tiểu Lang.
Mới vừa rồi cô làm gì a! Nạp Lan Chỉ Thủy chỉ cảm thấy một tòa tháp cao tít trong lòng ầm ầm sụp đổ, trái tim cô nhảy lên 'thình thịch' không ngừng, cô có chút cảm thấy mình đã phạm tội. Vừa rồi chỉ xúc động nhất thời, cô lại làm chuyện khinh nhờn với một thiếu nữ hồn nhiên trong sáng như vậy.
So với cô, Cảnh Tiểu Lang cũng không khá hơn bao nhiêu, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hồng thấu, hơi thở dồn dập, trái tim đập nhanh, cô bé ngây ngốc sờ lên môi.
"Chị xin lỗi..." Nạp Lan Chỉ Thủy áy náy nói,
"Ô! Chị Trấp Thủy... đây là hôn sao?" Cảnh Tiểu Lang còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, lầm bầm lầu bầu nói.
"Tiểu Lang, vừa rồi là bất ngờ!"
"Tuyệt đối sẽ không có lần sau!" Nạp Lan Chỉ Thủy nói xong, vọt ra khỏi phòng tắm.
"Chị Trấp Thủy!" Cảnh Tiểu Lang muốn gọi cô lại, nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn cô đẩy cửa rời đi.
Sau khi Nạp Lan Chỉ Thủy trở lại phòng, dùng khăn lông liều mạng lướt qua thân người. Lặp đi lặp lại dùng sức lau chùi cơ thể, ngay cả Cảnh Tiểu Lang đi tới sau lưng cũng không để ý thấy.
Tiện tay vứt khăn lông, Nạp Lan Chỉ Thủy nắm áo choàng tắm một bên đang định phủ lên, giương mắt lại thấy thân người gầy nhỏ trước mặt, hốc mắt cô bé hồng hồng, trên tóc còn bọt chưa rửa sạch, trên người cũng đang nhỏ nước không ngừng.
"Òa" một tiếng, Cảnh Tiểu Lang òa khóc, Nạp Lan Chỉ Thủy gấp rút cởi áo choàng tắm trên người choàng lên cho cô bé, ôm cô bé ngồi một bên giường.
"Tiểu Lang, ngoan, không khóc."
"Đều là lỗi của chị."
"Chị không phải cố ý đâu..."
Nạp Lan Chỉ Thủy bên tai cô một lần lại một lần áy náy, Cảnh Tiểu Lang chẳng qua chỉ liều mạng vùi cái đầu nhỏ vào lòng cô.
Nạp Lan Chỉ Thủy khẽ vuốt ve sau lưng, hồi lâu, Cảnh Tiểu Lang mới ngừng khóc thút thít, cô bé khịt cái mũi, ngẩng đầu.
"Chị Trấp Thủy, đừng ghét bỏ Tiểu Lang!"
"Tiểu ngốc nghếch, những lời này nên là chị nói với em mới đúng."
"Chị đã làm chuyện quá phận với em như vậy." Nạp Lan Chỉ Thủy lẩm bẩm nói.
"Tiểu Lang thích chuyện vừa rồi mà." Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu nhỏ lên, vô cùng nghiêm túc nói.
"Không đâu, Tiểu Lang. Chuyện vừa rồi một chút cũng đều không đúng, hãy quên nó đi."
Nạp Lan Chỉ Thủy cố ý né tránh ánh mắt cô bé,
"Chị bế em vào tắm lại." Nạp Lan Chỉ Thủy vừa nói, vừa định đứng dậy.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang nặng lắm, bế em chị đi được không?"




————————————————
Bớ Lục Hồng, Cảnh Lang trữ phin heoooooo kìa =))))))))))))~~ 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.