Sở Vương Phi

Chương 9: Giáo huấn quản gia




Sắc mặt Vân Thiên Mộng lạnh lùng nhìn chăm chú vào vẻ mặt dương dương tự đắc của Triệu quản gia, trong lòng đã có tính toán!

Nhìn thấy bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Triệu quản gia, trong lòng Mộ Xuân nhất thời khinh thường, vốn dĩ định tiến lên cùng Triệu quản gia nói lý lẽ. Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Vân Thiên Mộng đưa đến, ngầm hiểu nên an vị đứng ở chỗ cũ, kẻo lại đa sự!

“Vậy theo ý tứ của Triệu quản gia, chân dung của bổn tiểu thư bị nam tử xa lạ nhìn thấy cũng là sự tình không quan trọng phải không? Chuyện này liên quan đến thanh danh của bổn tiểu thư đây, Triệu quản gia lại hành sự qua loa, suy cho cùng ngươi an tâm cái gì!”

Tục ngữ nói, không thể đưa tay đánh vào mặt người đang tươi cười!

Triệu quản gia cho rằng nhìn vẻ mặt tươi cười của hắn, Vân Thiên Mộng ắt sẽ cho hắn chút thể diện!

Thế nhưng rõ ràng hắn đã tính toán sai lầm, sắc mặt Vân Thiên Mộng chẳng những lộ vẻ hàn ý mà ngay từ khi bắt đầu đã định tội hắn!

Người này làm việc tại Tướng phủ, ỷ vào Tô di nương làm mưa làm gió nhiều năm, khuôn mặt Triệu quản gia nhất thời tối sầm lại, vốn dĩ đang tươi cười trong khoảnh khắc ngưng đọng lại. Thế nhưng hắn không muốn Vân Thiên Mộng nhìn thấy trong lòng hắn đang tức giận, trong lúc nhất thời bày ra gương mặt già nua lúc trắng lúc xanh cực kỳ rối bời, làm cho Mộng Xuân ở phía sau cố gắng nhịn cười!

Bị Vân Thiên Mộng chất vấn nhưng mà Triệu quản gia lại không khinh tâm, nụ cười trên mặt từ từ tắt ngấm, trong nháy mắt hắn đứng thẳng người lên, ánh mắt lộ tia nguy hiểm nói:

“Tiểu thư hà tất gì phải gây khó xử cho đám hạ nhân chúng ta? Chúng ta chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của chủ tử! Huống hồ, nếu như tiểu thư không ra khỏi phòng ngủ, người khác cũng không thể nhìn thấy dung mạo của người?”

Không ngờ rằng Vân Thiên Mộng khi nghe đến Triệu quản gia tranh biện lại không tỏ vẻ giận dữ, ngược lại còn nở nụ cười. Sau khi cười nhạt qua đi, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hàn ý lại vang lên:

“Chuyện này nếu là Vân Nhược Tuyết, cho dù có mười cái lá gan, Triệu quản gia cũng không dám làm như thế đi! Huống hồ, Triệu quản gia không nhớ rõ nguyên nhân hôm qua phụ thân trách phạt Tô di nương sao?”

Lúc này chỉ vừa mới sáng sớm, trừ bỏ vài tiếng gà gáy ở phía xa, Khởi La Viên hẻo lánh thật sự yên tĩnh như đêm. Vì thế, câu hỏi ngược của Vân Thiên Mộng rành mạch rót vào tai của mỗi người làm cho sắc mặt Triệu quản gia nhất thời trắng bệch, vẻ ngoan độc trong mắt tiêu tán, chỉ còn lưu lại vẻ mặt lo lắng.

“Tô di nương thân là nữ quyến trong Tướng phủ lại một mình xuất phủ, bị phụ thân trách mắng cấm túc mười ngày! Còn giờ đây, Triệu quản gia ngươi rõ ràng không chút kiêng nể đem nam tử tiến vào Khởi La Viên, ý đồ phá hỏng danh dự bổn tiểu thư. Không biết nếu đem tội danh này bẩm báo đến nơi Thái Hậu, Triệu quản gia muốn một cái chết như thế nào đây?”

Vân Thiên Mộng cũng không định cho Triệu quản gia cơ hội giải thích, xuất khẩu liền định Triệu quản gia tội chết làm cho mười mấy tên nam nhân phía sau cũng không khỏi sắc mặt trắng bệch!

Bọn họ tuy sống ở tầng thấp nhất của xã hội, nhưng trong tư tưởng phong kiến ăn sâu vào rễ cũng đủ để họ hiểu được một đạo lý, vương quyền to như trời!

Lúc này nghe từ môi tiểu thư mỹ miều nói ra hai chữ “Thái Hậu” khiến cho bọn họ lập tức phục hồi tinh thần lại, tuân theo mỹ sắc, lập tức ào ào cúi thấp đầu không dám nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng như trước!

Triệu quản gia cho dù ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Vân Thiên Mộng tìm ra lý do Tô Thanh bị phạt, càng không tính đến Vân Thiên Mộng có thể đem hai sự tình hoàn toàn bất đồng xâu chuỗi đến cùng một chỗ!

Chỉ là về việc này hắn cũng không thể nhận sai được, với tính cách của Vân Thiên Mộng hiện giờ, cho dù hắn có nhận sai đi chăng nữa, Vân Thiên Mộng cũng không buông ta hắn!

Chi bằng thà chết không chấp nhận, chỉ cần hắn khẳng định bản thân không có chút tâm tư, mặc dù Vân Thiên Mộng có Thái Hậu làm chỗ dựa nhưng không có chứng cứ rõ ràng cũng không thể làm gì được hắn!

Huống hồ, Khởi La Viên ở tận cùng bên trong của Tướng phủ, lúc này cổng vào lại có người của hắn canh gác, Vân Thiên Mộng có thể đi ra ngoài hay không, e rằng cũng không ai biết đến!

Nghĩ như thế, trong lòng Triệu quản gia hơi thả lỏng một chút, trên mặt lập tức bày ra một bộ biểu cảm đại công vô tư, cất cao giọng nói:

“Chẳng lẽ tiểu thư chỉ dựa vào phỏng đoán của bản thân liền muốn định tội nô tài sao? Chẳng lẽ tiểu thư không sợ tâm tư mọi người trong Tướng phủ đều rét run cả sao? Hơn nữa, hàng ngày Thái Hậu có rất nhiều việc, làm sao có thời gian để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này chứ? Tiểu thư lại là vọng môn khuê tú, càng không thể mỗi ngày đều xuất phủ đi đến hoàng cung, quấy rầy Thái Hậu lão nhân gia!”

Nói một phen là nói đến oai phong lẫm liệt, trong lòng Vân Thiên Mộng lại cảm thấy khinh thường!

Xem ra Triệu quản gia này chẳng những bắt nạt kẻ yếu mà còn là một tên rất sợ chết, vô lại như thế thì có tư cách gì làm tổng quản Tướng phủ đây?

Hơn nữa lại nhìn thấy tên Triệu quản gia kia còn dám ở khuôn viên của nàng bố trí người trông coi, càng làm cho trong lòng Vân Thiên Mộng sôi trào từng trận lãnh ý!

“Thuỷ Nhi!” Nàng quát lạnh một tiếng làm Triệu quản gia khó hiểu nhìn về phía Thuỷ Nhi đang đi lên đằng trước, trong lòng tính toán xem Vân Thiên Mộng lại muốn diễn trò gì?

“Tiểu thư có gì phân phó?” Thuỷ Nhi cùng Băng Nhi quan sát cả nửa ngày, trong lòng đối với Triệu quản gia vô sỉ này đã sớm có cảm giác chán ghét sâu sắc. Lúc này thấy bản thân rốt cuộc bị tiểu thư chỉ đích danh, liền lập tức tiến lên chờ sai phái!

"Bổn tiểu thư đau đầu kịch liệt, ngươi mang theo kim bài Thái Hậu tiến cung thỉnh thái y đi. Nếu như Thái Hậu hỏi đến, nhớ đem sự tình đã xảy ra hai ngày nay, từng chuyện từng chuyện nói cho lão nhân gia nghe!" Vân Thiên Mộng trong lòng hiểu rõ đối phó với loại quản gia tiểu nhân như thế này, nếu chỉ bằng võ miệng thì sẽ không làm gì được hắn!

Nhưng kim bài Thái Hậu lại không giống như vậy, kim bài kia có thể quyết định chuyện sống chết của một người, cho dù là Vân Huyền Chi nhìn thấy cũng có chút cố kỵ, đừng nói chi hắn chỉ là một tên quản gia nho nhoi!

Thuỷ Nhi lại là người thông minh, lập tức từ ống tay áo lấy ra miếng Kim Bài. Hiện tại sắc trời sáng chói, nắng sớm xuyên thấu qua các tầng mây bắn về phía đại địa làm cho miếng Kim Bài trong tay Thuỷ Nhi sáng chiếu lấp lánh, nhất thời làm đau mắt Triệu quản gia…

Cho đến lúc này, Triệu quản gia mới thật sự hiểu được sợ hãi cái chết, hai chân run rẩy không thể khống chế được, nhìn thấy thần sắc Vân Thiên Mộng vẫn lạnh lùng như trước, trong nháy mắt liền quỳ xuống …

“Tiểu thư tha mạng! Tiểu thư tha mạng a! Tiểu nhân chỉ là một tên nô tài, một lòng mong muốn tiểu thư sớm ngày có thể vào ở gian phòng mới rộng lớn sáng ngời, tuyệt đối không hai lòng a, xin tiểu thư minh xét!” Lúc này quản gia cuối cùng cũng đã hiểu được tại sao hôm qua Vân Huyền Chi đối đãi với Vân Thiên Mộng khác biệt như thế, còn hắn lại chỉ lo báo thù chuyện hôm qua bị nhục nhã mà thôi, hoàn toàn không suy nghĩ đến việc Vân Huyền Chi thay đổi!

Bây giờ nghĩ lại, thật sự là hối hận không kịp a!

Nhưng mà hiện tại Vân Thiên Mộng không phải là thiên kim khuê phòng nhu nhược, mềm lòng như trước kia nữa. Đối mặt với quản gia đang đau khổ cầu xin tha thứ, Vân Thiên Mộng sắc mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn qua Thuỷ Nhi. Thủy Nhi thu Kim Bài lại, không chút do dự đi đến phía cửa khuôn viên…

“Bái kiến Tướng gia!” Vừa mới bước ra đến cửa khuôn viên, Thuỷ Nhi liền gặp phải Vân Huyền Chi đang vội vã đi đến hướng này!

Nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Thủy Nhi, Vân Thiên Mộng trong lòng hơi rùng mình, sau đó liền cười lạnh!

Xem ra Vân Huyền Chi mười phần đã dự đoán được chuyện này, biết rằng nàng muốn xử trí người trong Tướng phủ nên mới lôi Thái Hậu ra nên lập tức đi đến đây ngăn chặn!

Mà Vân Huyền Chi biết được việc làm của quản gia hôm nay cũng cảm thấy không ổn nên lập tức bảo tên sai vặt đi đến hoàng cung cáo bệnh, sau đó liền cấp bách đi đến hậu viện này!

Dù sao hiện nay, bên phía Khúc gia của đương kim Thái Hậu trong triều giống như mặt trời ban trưa, dĩ nhiên hắn không thể cùng Thái Hậu sinh ra mâu thuẫn!

“Bái kiến phụ thân!” Quét mắt nhìn sang vẻ mặt Triệu quản gia rõ ràng thả lỏng xuống, Vân Thiên Mộng lạnh nhạt đi về phía trước, nhẹ nhàng hành lễ với Vân Huyền Chi, sau đó yên tĩnh đứng bên cạnh Vân Huyền Chi!

Nhìn thấy bộ dáng Vân Thiên Mộng không nguyện ý nói chuyện nhiều, Vân Huyền Chi không khỏi âm thầm nhíu mày!

Hôm qua bản thân vội vàng trấn an Tô Thanh nên đã quên dặn dò Triệu quản gia, không nghĩ đến sáng nay hắn liền gây ra sự tình này!

Nghĩ như thế, Vân Huyền Chi trừng mắt vào Triệu quản gia gây họa, quát to “Người đâu, đuổi những tên nam nhân này ra ngoài cho ta! Riêng Triệu quản gia lại không để ý đến lời dặn dò của bổn tướng, tự tiện quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi. Người đâu, kéo Triệu quản gia đi xuống, đánh hai mươi roi, phạt nửa năm không được hưởng lương!”

Triệu quản gia nghe thấy bản thân được bảo toàn tính mạng, lại biết được Vân Huyền Chi có ý che chở, vẻ mặt lập tức hiện sắc vui mừng, vừa định tạ ơn lại bị thanh âm của Vân Thiên Mộng cắt đứt!

“Phụ thân, tên Triệu quản gia này từ trước đến giờ không coi ai ra gì, coi nhẹ sinh mệnh của người khác, phá hỏng danh dự nữ nhi khuê phòng, người lại dùng tâm địa Bồ Tát như thế, chỉ sợ sau này hạ nhân trong Tướng phủ đều sẽ vô pháp vô thiên!” Lúc này Vân Thiên Mộng nhìn thẳng phía trước, thanh âm không nhanh không chậm, ý kiến bức bách Vân Huyền Chi phải ra tay độc ác với Triệu quản gia!

Nghe vậy, Triệu quản gia cùng Vân Huyền Chi đều ngơ ngác, Triệu quản gia đưa mắt khẩn cầu nhìn về phía Vân Huyền Chi, còn Vân Huyền Chi lại khẽ nhíu mày, có chút khó xử mở miệng:

“Theo ý Mộng Nhi là?”

Nghe thấy Vân Huyền Chi đem vấn đề nan giải giao cho nàng, Vân Thiên Mộng lại cười sáng rỡ, dường như cái gì cũng không nói ra:

“Không biết lúc đầu ai đã tiến cử Triệu quản gia, có lẽ người này ắt hẳn cũng nên gánh vác trách nhiệm đi! Dù sao Tướng phủ cũng không phải phủ đệ thông thường, nếu như dẫn sói vào nhà thì điều này sẽ làm mất đi sự tín nhiệm của mọi người đối với phụ thân, một trong những rường cột của Tây Sở quốc chúng ta rồi!”

Vân Huyền Chi hoàn toàn không nghĩ đến Vân Thiên Mộng lại làm cho vấn đề thêm thăng cấp!

Nghĩ đến lúc đầu người đề cử Triệu quản gia với mình chính là Tô Thanh, vì thế hắn dĩ nhiên không thể để cho Tô Thanh chịu uỷ khuất, chỉ có thể quét mắt nhìn Triệu quản gia đang đau khổ khẩn cầu, nhẫn tâm nói:

“Một khi đã như vậy, cứ theo ý của Mộng Nhi đi, nhưng việc tìm quản gia khác thay thế cũng cần chút ít thời gian, chi bằng cứ để Triệu quản gia tiếp tục cho đến khi phụ thân tìm được người thích hợp, sau đó sẽ sa thải hắn!”

Nghe vậy khoé mắt Vân Thiên Mộng ánh lên tia sáng, thoáng nhìn sắc mặt xanh xám của Vân Huyền Chi, trong lòng nàng hiểu rõ, nếu lúc này tiếp tục ép buộc hắn chỉ sợ phản tác dụng, liền gật đầu đồng ý: “Vậy cứ theo ý của phụ thân đi!”

Dứt lời nàng không hề để ý tới những người trong khuôn viên nữa, dẫn mấy nha hoàn trở lại bên trong lầu các …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.