Sở Vương Phi

Chương 45: Coi trọng Sở Phi Dương




Lão thái thái mặc dù đã lâu không sống tại kinh đô nhưng vẫn biết rõ tất cả các nhân vật nổi danh của các gia tộc nơi đây. Sau khi nghe Lưu hộ vệ bẩm báo, trong đầu bà lập tức nghĩ ra thân phận cùng bối cảnh của người kia, liền phân phó Lưu hộ vệ:

“Thay ta tạ ơn Sở tướng quân.”

Nghe lão thái thái nói, Vân Thiên Mộng không biểu hiện gì mà chỉ cười lạnh trong lòng, xem ra bà nội của mình không đợi được nữa rồi, bà muốn mau chóng đứng vững gót chân trong giới thượng lưu kinh đô đây mà.

Sở Phi Dương là người như thế nào chứ, việc nhường đường hôm nay chẳng qua là xuất phát từ sự kính trọng người già mà thôi. Nếu thật bàn về cấp bậc quan lại thì hữu tướng Vân Huyền Chi còn kém hơn tả tướng Sở Phi Dương một chút.

Trong tâm lão thái thái chỉ muốn tranh thủ thay hai đứa cháu trai trải đường mà thôi, đâu có nghĩ nhiều đến những thứ này.

Huống hồ, cho dù Vân Huyền Chi không giúp thì bà còn có thể dựa vào thông gia của mình là phủ Phụ Quốc Công, mà đằng sau đó chính là Thái Hậu.

Nghĩ như thế, giữa hai hàng lông mày lão thái thái hiện ra một tia đắc ý. Lại nghĩ tới, Sở Phi Dương này cũng thật quá mức truyền kỳ nên bà khá tò mò, không biết rốt cuộc nam tử này là người như thế nào mà tuổi còn trẻ đã được Ngọc Càn Đế ưu ái, có thể đứng đầu bách quan như thế?

Nỗi tò mò trong lòng càng lúc càng lớn, lão thái thái nhẹ đẩy một góc màn xe nhìn ra…

Chỉ thấy cách đó không xa có một gã nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh đen, dưới thân là một con hắc mã cao lớn. Nam tử kia mày kiếm mắt phượng, sống mũi ngay ngắn cùng làn môi hơi mỏng. Lúc này khóe mắt hắn nhìn tới xe ngựa có chút khiêu khích, đôi môi khẽ động như cười mà không phải cười, đôi mắt đen huyền như mực dưới hàng lông mày rậm khiến khuôn mặt hắn càng thêm nho nhã mà tà mị, tuấn mỹ cùng thần bí, khiến các cô nương đi ngang qua nhất tề đỏ mặt. Người gan lớn một chút còn cố liếc nhìn tư thế oai hùng bất phàm của hắn, nhất thời không rời mắt đi được.

Mà ngay cả lão thái thái luôn cho rằng cháu trai mình là nhất cũng không nhịn được mỉm cười nhẹ gật đầu, tựa hồ đối với Sở Phi Dương hết sức hài lòng.

Mà hiện tại Vân Thiên Mộng cũng đang chú ý đến tư thế oai hùng cùng khí chất vương giả uy chấn thiên hạ của Sở Phi Dương, nhất thời nàng lại nhớ đến gút mắc giữa hắn và hoàng gia. Vân Thiên Mộng khẽ nhướng mày nghĩ thầm, có lẽ từ nay về sau tốt nhất cứ nên tránh xa người này a.

Chẳng qua ánh mắt đen huyền kia tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn ưu nhã mà tuấn lãng nhìn mọi người tươi cười, nhất thời khiến dân chúng say mê đến ngây người. Vân Thiên Mộng cũng không nhịn được mà tròn mắt nhìn lại.

“Không ngờ phong thái của Sở tướng quân lại làm người ta sợ hãi thán phục đến như vậy? Không biết trong nhà Sở tướng quân đã có thê thiếp chưa?”

Lão thái thái tự nhận thân phận tôn quý, chỉ nhìn một lúc liền buông màn xe xuống, sau đó giống như nói chuyện phiếm hỏi Vân Thiên Mộng, trong mắt vui vẻ không ngừng tính toán.

Nghe thấy lão thái thái hỏi mình, Vân Thiên Mộng liền thu hồi ánh mắt, trả lời:

“Mộng Nhi ngày thường ít đi ra ngoài, cũng không tiện nghe ngóng chuyện hôn phối của nam tử nhà khác. Tổ mẫu nếu quan tâm thì cứ hỏi phụ thân là được.”

Lão thái thái nghe vậy, trong lòng có chút không vui, nhưng nghĩ lại thì thấy lời Vân Thiên Mộng nói cũng có lý nên chỉ lạnh nhạt nhẹ gật đầu, chẳng qua là trong đầu đã tự ghép Sở Phi Dương với Vân Dịch Dịch thành một đôi, càng nghĩ càng cảm thấy hai người rất tương xứng.

Vân Thiên Mộng cũng đoán được tâm tư của lão Thái Thái. Hiện tại trên triều đại khái chia thành hai phái, thứ nhất lấy vua Ngọc Càn đứng đầu, thứ hai là phái của Thần Vương.

Mà Sở Phi Dương chính là một biến số. Hắn không thân cận Ngọc Càn Đế, mà cũng chẳng giao hảo với Thần Vương, nhưng với tài năng trác tuyệt cùng trí tuệ của mình, hắn vẫn bảo trì được tình thế trung lập. Bởi vậy mới được Ngọc Càn Đế trọng dụng mà Thần Vương cũng không tìm hắn gây phiền.

Điều mà lão thái thái nhìn trúng chỉ sợ chính là điểm này.

Dù sao thì trong giới quý tộc, tuy nam tử có thân phận tôn quý rất nhiều, nhưng chỉ có Sở Phi Dương và Thần Vương là nhân tài kiệt xuất. Mà hiện tại tướng phủ đã theo về phe với Ngọc Càn Đế. Thần Vương lại cự tuyệt kết hôn với trưởng nữ của tướng phủ, giờ tất sẽ không đặt chủ ý kết thông gia lên người Vân Dịch Dịch nữa.

Như thế, thân phận Sở Phi Dương là tốt nhất. Không quản sau này Ngọc Càn Đế và Thần Vương ai thắng ai thua, tướng phủ gắn kết với Sở Phi Dương tất có thêm một tầng bảo đảm.

Nhất thời không khí trong xe yên tĩnh lại, lão thái thái và Vân Thiên Mộng đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, mãi đến khi thanh âm của Lưu hộ vệ lần nữa vang lên:

“Lão phu nhân, đại tiểu thư, đã đến tướng phủ rồi.”

Hai người trên xe lúc này mới liếc nhìn nhau, trong mắt lão thái thái lập tức hiện vẻ nghiên túc, mà Vân Thiên Mộng chỉ cười nhẹ, cung kính nói: “Cháu gái xin hầu bà nội xuống xe.”

Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng vẫn giữ bộ dáng ôn hòa hữu lễ như trước thì những bất mãn đối với nàng khi nãy dần biến mất, gật đầu vịn tay Vân Thiên Mộng xuống xe.

Tại cửa chính, Vân Huyền Chi tự mình dẫn toàn thể người hầu của tướng phủ đứng nghênh đón từ lâu, lúc này thầy lão thái thái bước xuống vội tiến lên:

“Nhi tử bái kiến mẫu thân. Thân thể người lâu nay vẫn tốt chứ ạ?”

Lão thái thái ngước mắt nhìn lên thấy nhi từ mà mình khổ tâm nuôi dưỡng nay đã là đại quan nhất phẩm, thừa tướng đương triều, sắc mặt không khỏi nổi lên một tia tự hào. Hiện tại lại thấy nhi tử tự mình ra đón nên cảm thấy vô cùng hãnh diện, bà vỗ vỗ tay Vân Huyền Chi, vui mừng nói:

“Tốt! Mọi chuyện đều rất tốt.”

Đúng lúc này, đám nô tài đứng sau Vân Huyền Chi chỉnh tề quỳ xuống, trăm miệng một lời:

“Lão phu nhân bình an! Lão phu nhân vạn phúc!”

Lão thái thái thấy thế, thần sắc trở nên cực tốt liên tục gật đầu, sau đó dưới sự dìu đỡ của Vân Huyền Chi và Vân Thiên Mộng bước vào tướng phủ….

Vân Huyền Chi sớm đã phân phó Triệu quản gia sửa sang lại Bách Thuận Đường ở phía nam. Ngay khi lão thái thái bước chân vào đây liền ngửi thấy mùi tử đàn hương lượn lờ xung quanh. Toàn bộ căn phòng vô cùng sạch sẽ, trên giá đặt đầy đồ cổ giá trị, còn trên tường treo tranh quý của các danh họa nổi tiếng, từng kiện từng kiện một đều là đại thủ bút khiến lão thái thái vô cùng thỏa mãn, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm.

Sau khi mọi người ngồi xuống, lão thái thái liền chỉ Vân Dịch Hoành và nói với Vân Huyền Chi:

“Con à, đây là là hai con trai của em trai con, Dịch Hoành, Dịch Kiệt. Lần này ta mang bọn hắn đến đây, một là vì suy nghĩ cho tiền đồ của hai hài từ này, hai cũng là vì muốn giúp đỡ con một chút. Sức khỏe của đệ đệ con càng ngày càng kém, con là đại ca duy nhất của hắn, không thể thấy chết mà không cứu được.”

Lão thái thái cũng không quanh co, vừa mở miệng liền chặn hết đường lui của Vân Huyền Chi khiến hắn không biết nói gì.

Chuyện năm đó quả thật là hắn không đúng, chẳng qua là lúc sáng nay nhận được tin tức Lưu hộ vệ truyền về, trong lòng Vân Huyền Chi tràn ngập đủ loại tư vị lẫn lộn, hiện tại chỉ có thể nhìn hai người Vân Dịch Hoành thi lễ, trên mặt ngượng ngùng cười cười, nhưng những lễ tiết tất yếu vẫn không mất đi. Hắn hỏi thăm đơn giản tình hình bài vở thường ngày của hai huynh đệ, sau đó gọi Triệu quản gia tới rồi phân phó hắn dẫn hai người tới ở Thanh Huy Viện, xong xuôi hết thảy mới tươi cười mở miệng nói với lão thái thái:

“Mấy ngày tới mẫu thân cứ nghỉ ngơi thật tốt đã, con sẽ kêu mấy vị di nương tới vấn an người.”

Lão thái thái vừa nghe thế, khuôn mặt nhất thời trầm xuống, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia chán ghét, có chút không vui nói:

“Những vị di nương kia của ngươi thật kiêu ngạo a, không ngờ ta còn phải đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể được gặp ư?”

Vân Huyền Chi nghe thấy sự bất mãn trong lời nói của lão thái thái, lập tức tươi cười khuyên:

“Mẫu thân bớt giận, là con cân nhắc không được chu toàn. Khi đến bữa cơm chiều sẽ mời các nàng đến vấn an người. Mẫu thân trước cứ nghỉ ngơi một lát, con sẽ đi an bài ngay.”

Nói xong, Vân Huyền Chi đánh mắt với Vân Thiên Mộng, hai người liền đồng thời đứng dậy rời khỏi Bách Thuận Đường.

Nhưng khi ra đến chiếc sân nhỏ của Bách Thuận đường, nụ cười trên mặt Vân Huyền Chi nhất thời biến mất, thay vào đó là một cỗ lửa giận ngút trời, sắc mặt xanh mét hướng Phong Hà Viên bước nhanh tới….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.