Sở Vương Phi

Chương 13: Tướng phủ có chuyện vui ư?




"Di nương, tam muội cùng ngồi đi!” Đưa hai người vào sảnh, Vân Thiên Mộng ngồi xuống nói.

Nhưng Liễu di nương tự biết lúc này mình còn phải nhờ cậy đến Vân Thiên Mộng, nào dám cùng ngồi ngang hàng với nàng, bèn cười, khéo léo từ chối:

“ Nô tỳ hầu hạ đại tiểu thư dùng bữa!”

Thấy nàng ta lấy lòng mình như thế, Vân Thiên Mộng cũng không nhiều lời nữa, nhận lấy chén trà Mộ Xuân đưa lên, tinh tế đưa lên miệng, con ngươi đen láy nhàn nhạt nhìn về phía giữa viện…

“Tiểu thư, bữa tối nô tỳ đã chuẩn bị xong!”

Trời đêm đang dần buông xuống, chén trà trong tay Vân Thiên Mộng cũng đã châm được hai lần, Thủy nhi mới đưa bữa tối lên!

“Nữ nhi tham kiến phụ thân!”

Thủy Nhi vừa nói xong chợt thấy Vân Thiên Mộng đứng dậy, cúng kính hướng về phía người đang đến hành lễ!

Mọi người thấy vậy đều vội quay sang hành lễ với Vân Huyền Chi đang bước vào sảnh phòng khách !

“Mộng Nhi sao con lại ở đây?”

Không ngờ lại gặp được Vân Thiên Mộng ở đây, lại thấy hai người đang kính cẩn khép nép đứng phía sau nàng, trong lòng Vân Huyền Chi nổi lên nghi vấn!

Đứa con gái lớn này của hắn từ nhỏ đã nhút nhát, trừ những dịp đặc biệt quan trọng, bình thường cũng không bước ra khỏi Khởi La Viên, vậy mà hôm nay lại ở cùng với Liễu di nương, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Vân Thiên Mộng lại cười rất sáng lạn, nhu thuận đi đến bên người Vân Huyền Chi, ngẩng nhẹ đầu lên, khóe mắt tràn đầy tôn kính nhìn Vân Huyền Chi :

“Con gái hôm nay cảm thấy trong người khỏe ra, lại nghĩ cũng lâu rồi không cùng phụ thân dùng bữa, bèn để bọn nha đầu ở đây chuẩn bị bữa tối, không biết phụ thân có thời gian cùng dùng bữa với con hay không?”

Vân Thiên Mộng nói xong, vẫy vẫy tay, Thủy Nhi hiểu ý, lập tức đưa thức ăn lên, cẩn thận đặt từng món từng món lên bàn ăn lớn!

Vân Huyền Chi vốn định từ chối, vì đã đồng ý hôm nay cùng dùng bữa với Tô Thanh và Vân Nhược Tuyết, nếu quá giờ không đi, hai mẹ con họ nhất định sẽ giận dỗi!

Nhưng Vân Thiên Mộng lại không đợi hắn mở miệng, đã lệnh cho hạ nhân chuẩn bị bàn ăn. Đến khi thấy bàn ăn lớn như vậy mà chỉ bày có vài cái bát, vài đôi đũa ít đến đáng thương,Vân Huyền Chi cảm thấy mất mặt trước kẻ dưới, lông mày thầm nhíu lại, ánh mắt sắc bén hỏi Triệu quản gia:

“Chuyện này là sao? Đây là bữa tối mà các ngươi chuẩn bị cho đại tiểu thư?”

Triệu quản gia vừa nghe thấy câu nói ấy của Vân Huyền Chi, biết ông ta đã tức giận thật sự rồi, trong lòng khẩn trương, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống đi lên phía trước giải thích:

“Tướng gia, chuyện này chắc là lỗi của nhà bếp, nô tài nhất định sẽ đi trách phạt trưởng sự , không biết trong đầu họ nghĩ gì nữa, đến thức ăn của đại tiểu thư cũng dám để xảy ra sai sót!”

Lời dứt, Triệu quản gia lập tức đưa mắt ra hiệu cho tên gia đinh bên cạnh để hắn ta nhanh nhanh xuống phòng bếp đưa tin.

Mà Vân Thiên Mộng luôn quan sát hắn từ nãy,đã nhanh hơn một bước ra hiệu cho Thủy Nhi, Thủy Nhi lặng yên nhẹ nhàng đi đến chắn trước mặt tên gia đinh kia.

Vân Thiên Mộng bước đi thong thả đến trước mặt Triệu quản gia, cười nhẹ nói:

“Nói như vậy, đồ ăn cũng ta thời gian này đều xảy ra sai sót sao? Quản sự phòng bếp và Triệu quản gia đều đã là những người có tuổi, có kinh nghiệm, đến một chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong, xem ra hai vị có thể về quê nghỉ ngơi dưỡng lão được rồi!”

Vân Thiên Mộng “hừ” nhẹ một tiếng, khiến Triệu quản gia không nhịn được mà run nhẹ lên, trong lòng không khỏi nghi hoặc, vị đại tiểu thư này từ khi nào có thể gây áp lực lớn cho người khác như vậy, vẻn vẹn một tiếng “hừ” ấy cũng đã khiến hắn kinh hồn bạt vía!

“Triệu quản gia, các ngươi thật to gan, đến khẩu phần ăn của đại tiểu thư mà cũng dám cắt xén!”

Vân Thiên Mộng trước mặt mọi người nói ra chuyện này, khiến Vân Huyền Chi hắn thẹn quá hóa giận, tay run run chỉ vào Triệu quản gia vẫn luôn cúi đầu quỳ dưới đất, mà nha hoàn gia đinh cũng đều quỳ cả xuống rồi, ai ai cũng không dám thở mạnh, sợ bản thân sẽ bị liên lụy đến!

Phòng khách trong chốc lát lặng ngắt như tờ, Liễu di nương và Vân Yên đưa mắt nhìn nhau, lần nữa nhìn sang Vân Thiên Mộng, trong mắt thêm phần kính nể.

Ai có thể ngờ, chỉ một hành động nhỏ của vị Vân gia đại tiểu thư này lại có thể khiến cho kẻ ngày thường làm mưa làm gió như Triệu quản gia bị dọa thành như vậy!

Vốn nghĩ rằng, Vân Thiên Mộng đưa hai mẹ con họ đến phòng khách này là vì hôn sự của Vân Yên, lại không ngờ trong lòng nàng đã sớm có dự tính, chỉ e chuyện phía sau sẽ càng nằm ngoài sự trưởng tượng của Triệu quản gia.

“Tướng gia, nô tài tuyệt đối không dám cắt xén khẩu phần ăn của đại tiểu thư! Nô tài nghĩ, nhất định là do tên quản sự nhà bếp thấy tiền liền sáng mắt, tướng gia, chuyện này không liên quan đến nô tài, mong ngài minh xét!”

Triệu quản gia hắn biết rõ, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của tướng phủ, lỡ như bị truyền ra ngoài, bị người ta nói là người hầu trong phủ ức hiếp chủ nhân, thì e rằng lúc đó dù Vân Huyền Chi không muốn làm khó hắn, nhưng vì muốn ngăn miệng lưỡi người đời, bản thân hắn cũng sẽ khó tránh một kiếp nạn !

Chi bằng, đem lỗi lầm này đẩy cho người khác, bản thân cùng lắm chỉ có tội giám sát không nghiêm, thêm nữa Tô di nương sẽ nói giúp hắn vài câu, chức quản gia tướng phủ này, còn không phải là của hắn hay sao?

Nhưng Vân Thiên Mộng hoàn toàn không cho hắn cơ hội mở miệng. Triệu quản gia vừa dứt lời, bên tai mọi người đã truyền đến giọng nói bình tĩnh của nàng:

“Nghe nói gần đây trong tướng phủ chúng ta có hỉ sự, thiết nghĩ Triệu quản gia vì chuyện này là lo nghĩ, cho nên mới sơ sót quản lý nhà bếp đi!”

Liễu di nương và Vân Yên nghe xong sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, mà Triệu quản gia thì toàn thân run lên, đến Vân Huyền Chi đang tức giận cũng sửng sốt, không thể không nhìn sang Vân Thiên Mộng đang cười nhạt:

“Mộng Nhi, trong tướng phủ từ khi nào có hỉ sự vậy?”

Mà Vân Thiên Mộng lại kín đáo cười, sau đó thản nhiên nói:

“Nữ nhi cũng chỉ là nghe nói, phụ thân hay là người tự mình hỏi Triệu quản gia đi!”

Nói xong, nàng xoay người đi đến bên Vân Huyền Chi, lạnh nhạt cười nhìn Triệu quản gia, xem hắn ta sẽ ứng phó ra sao?

Còn Triệu quản gia hoàn toàn không ngờ đến Vân Thiên Mộng sẽ nói ra chuyện này nhanh như vậy, nhất là thấy Vân Huyền Chi đang nổi giận đùng đùng, hắn thầm nghĩ e rằng chuyện này không thể thuận lợi tiến hành rồi!

Ánh mắt tàn nhẫn của Vân Huyền Chi khiến Triệu quản gia cảm giác như trên lưng có đặt một lưỡi đao sắc lạnh vậy, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng nói:

“Bẩm tướng gia, Tô di nương đã đồng ý sẽ gả tam tiểu thư cho khuyển từ nhà nô tài.”

Liễu di nương cùng Vân Yên nước mắt rưng rưng chạy đến trước mặt Vân Huyền Chi quỳ xuống.

“Xin lão gia khai ân! Tô di nương muốn gả Yên Nhi cho con trai cả Triệu quản gia làm thiếp! Tuy Yên Nhi chỉ là còn thứ, nhưng chung quy cũng là tiểu thư tướng phủ, làm sao có thể gả cho con trai hắn làm thiếp, như vậy thì thể diện của lão gia còn đâu nữa!”

Lời Liễu di nương nói khiến Vân Huyền Chi sắc mặt trầm xuống, thêm vào tiếng khóc thương tâm của Vân Yên, con mắt tràn ngập giận giữ giờ càng là nổi trận lôi đình.

“Ngươi, tên cẩu nô tài to gan này, đến tiểu thư tướng phủ mà cũng dám mơ tưởng đến!”

Nghĩ đến đứa con vô dụng bất tài của Triệu quản gia, lại nhìn đến dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của Vân Yên, Vân Huyền Chi trong cơn giận dữ , bước một bước đến, rồi đá một cước vào vai của Triệu quản gia!

“Lão gia, người đang làm gì vậy?”

Chợt thấy Tô Thanh cùng Vân Nhược Tuyết đáng lẽ đang trong phòng mình, giờ lại cùng xuất hiện ở phòng khách trước mặt mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.