Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Chương 75




Lúc con gái tròn sáu tháng, Lộ Tấn chuyển công ty đến thành phố B.

Con gái được một tuổi rưỡi, Lộ Tấn nhờ phúc con gái được hưởng trọn một năm "áo đến đưa tay, cơm đến há mồm" cũng không giữ được Cố Thắng Nam ở nhà nữa, phải để cô về Tử Kinh làm việc.

Không thể giao con gái cho bà ngoại hoặc bà nội chăm sóc vì người không được chăm sóc sẽ lên án mãnh liệt, Lộ Tấn chỉ có thể tự nuôi con.

Cứ thế, hai vợ chồng nuôi con đến lúc con gái đii học lớp mẫu giáo bé. Lúc con gái được nghỉ hè, mỗi lần Lộ Tấn tâm huyết dâng trào mang con gái đến công ty là Mạnh Tân Kiệt lại nó nỗi khổ mà khó nói ra. Cậu ta sẽ bị cô bé lộ vô vong này hành hạ thê thảm.

"Chú Mạnh! Cháu muốn ăn bạch tuộc mẹ làm." Cái gọi là bạch tuộc chẳng qua chỉ là khúc lạp xưởng dùng dao rạch ra rồi chiên dầu mà thôi, đây không phải vấn đề, nhưng vấn đề nằm ở...

"Mẹ cháu đang đi làm, chú mua bạch tuộc người khác làm được không?"

Vô song cô nương không vui, miệng mếu máo, Mạnh Tân Kiệt dỗ dành thế nào cũng vô dụng, cuối cùng không có cách nào khác, cậu ta chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu ông chủ Lộ Tấn ném con cho trợ lý trông, còn mình thì đi làm việc khác.

Lộ Tấn đã quá quen ứng phó với những chuyện thế này, lập tức nảy ra một kế: "Cứ nói với nó nếu nó chịu nghe lời thì buổi tối sẽ được đến nhà anh Duệ Duệ ăn cơm."

Mạnh Tân Kiệt vội gật đầu nghe lời, chuẩn bị đặt điện thoại, đột nhiên cậu ta lại nghĩ đến một chuyện, không nhịn được tiếp tục hỏi: "Lộ tiên sinh, còn nữa, múa dây đeo là múa kiểu gì? Nó bắt tôi mua dây đeo cho nó xem."

Lộ Tấn ở đầu dây bên kia không biết liên tưởng đến hình ảnh gì, nhỏ giọng bật cười sau đó mới nghiêm túc trở lại: "Chính là kiểu múa mặc áo có hai dây đeo vặn vẹo như rắn ấy. Cậu tự lên mạng xem đi."

Mạnh Tân Kiệt choáng váng, thực sự không biết tại sao một cô bé con lại thích sắc nữ như vậy? Đó chẳng phải là điệu múa mấy gã háo sắc thích xem sao?

"Có thể không múa không?" Mạnh Tân Kiệt hỏi.

"Không được." Lộ Tấn lại quả quyết từ chối. "Bây giờ chính là cơ hội để cậu thể hiện tình thương của người cha, Celine Từ của cậu đến giờ vẫn không chịu nhận lời lấy cậu, để cô ấy thấy cậu thích trẻ con đến mức nào, nói không chừng cô ấy sẽ động lòng nhận lời luôn ấy."

Mạnh Tân Kiệt gác máy, khóc không ra nước mắt.

Biện pháp của Lộ Tấn quả thật hữu hiệu, vừa nghe thấy buổi tối được đến nhà cô Lê và anh duệ duệ ăn cơm, vô song cô nương lập tức trở nên ngoan ngoãn, ngay cả bạch tuộc mẹ làm cũng quên luôn, cầm iPad của Mạnh Tân Kiệt xem múa dây đeo một hồi rồi ngẩng lên nói: "Chú Mạnh! Còn bao lâu nữa thì đến tối?"

Mạnh Tân Kiệt ngồi sau bàn làm việc gõ tổng kết công tác bận rộn sắp không ngẩng được đầu, chỉ thuận miệng trả lời: "Sắp rồi, sắp rồi."

Đại khái khoảng nửa phút sau, Mạnh Tân Kiệt đột nhiên phát hiện có chuyện khác thường: Âm nhạc vô song cô nương đang xem tại sao tự nhiên lại dừng lại? Mạnh Tân Kiệt ngẩng lên, giật mình.

Cô bé vốn đang ngồi xa xa không biết đã đi tới trước mặt cậu ta từ lúc nào, vì còn quá thấp nên cô bé ra sức đưa tay bám lấy mép bàn, đôi mắt vừa đủ lộ ra khỏi mặt bàn, tròn xoe mắt nhìn cậu ta: "Chú Mạnh, còn bao lâu nữa thì đến tối?"

Mạnh Tân Kiệt cũng không khỏi tò mò: "Vì sao cháu thích chơi với anh duệ duệ như vậy?"

Nửa cái đầu lộ ra trên mặt bàn nghiêng nghiêng suy nghĩ một lát rồi mỉm cười: "Bởi vì anh ấy xinh trai."

Câu trả lời đúng là rất thẳng thắn... Xem ra tiểu sắc nữ vừa thích nữ sắc lại vừa thích nam sắc.

Đúng là sự đời biến đổi, năm đó Lê Mạn quấn lấy Lộ Tấn đến mức chỉ hận không thể buộc mình vào dây lưng Lộ Tấn, bây giờ lại đến phiên vô song cô nương ngày ngày bám duệ duệ ca ca.

Bao giờ cậu ta và Celine Từ cũng phải phòng hồi lộ chuyển, để Celine Từ yêu cậu ta sống đi chết lại, nhất quyết đòi cưới... Mạnh Tân Kiệt bắt đầu mơ mộng.

Vì buổi tối, Lộ tiên sinh còn phải họp nên Mạnh Tân Kiệt đành đưa vô song cô nương đến nhà Lê Mạn. Cuối cùng, Mạnh Tân Kiệt cũng biết vô song cô nương thích duệ duệ ca ca đến mức nào...

Cô bé suốt ngày bám theo sau mông duệ duệ, lúc nào cũng cười toe toét. duệ duệ chỉ lớn hơn vô song mấy tháng nhưng phong thái lại rất lạnh lùng, cô bé càng bám thì cậu bé càng phớt lờ, Mạnh Tân Kiệt chán nản, lắc đầu: "Hai đứa này lớn lên thì lắm chuyện lắm đây."

Cơm tối xong, Lộ Tấn tới đón con gái, lúc chào Mạnh Tân Kiệt, con gái Lộ Tấn không quên nhắc nhở cậu ta: "Lần sau chú phải múa bắp đùi cho cháu xem đấy."

Múa bắp đùi là điệu múa gì?

Mạnh Tân Kiệt còn chưa kịp hỏi thì đã thấy vô song cô nương lên xe, đóng cửa, sau đó Lộ Tấn lái xe nghênh ngang mà đi.

Vô song cô nương ngồi trên chiếc ghế trẻ em lắp bên cạnh chỗ ngồi của Lộ Tấn, nghịch đế giày của mình một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lộ Tấn đang lái xe. "Bố, con ở đâu ra vậy bố?"

"Con..." Lộ Tấn suy nghĩ một lát. "Bố đến hiệu sửa xe thế là người ta tặng con cho bố."

Cô bé lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lẩm bẩm: "Tại sao ai cũng được tặng hết vậy nhỉ?"

Lời này có vẻ kỳ lạ, Lộ Tấn lập tức vặn hỏi: "Cái gì?"

Cô bé chớp chớp đôi mắt to, ngẩng đầu nhìn Lộ Tấn rất tha thiết. "Cô Lê cũng nói với anh duệ duệ là người ta tặng anh ấy cho cô Lê lúc cô Lê đi mua rượu."

Lộ Tấn lắc đầu ngán ngẩm: "Gã Trình Tử Khiêm vô dụng kia không lay chuyển được Lê Mạn, để con trai theo họ của Lê Mạn không nói làm gì, cũng không quản được cái miệng Lê Mạn, để cô ta nói linh tinh với trẻ con."

Về đến nhà, lộ vừa cởi giày giúp vô song cô nương xong đã nghe thấy cô bé nói: "Bố ơi, con đói rồi!"

Lộ Tấn vẫn ngồi thay dép lê cho con gái. "Con vừa ăn cơm mà, sao giờ đã đói rồi."

vô song cô nương tỏ vẻ rất thần bí, nhỏ giọng ghé vào tai bố thì thầm: "Cô Lê nấu cơm rất khó ăn, nếu không phải vì anh duệ duệ..."

Lộ Tấn làm bộ vỡ lẽ, đứng dậy vỗ vỗ vai con gái, bảo cô bé vào phòng khách trước, còn mình thì đi vào bếp: "Để bố xem trong tủ lạnh còn gì nào."

May mà Cố Thắng Nam biết anh ta kén ăn, lại thêm con gái cũng không kém nên đã để rất nhiều đồ ăn đã làm sẵn trong tủ lạnh. Nhưng Lộ Tấn mở tủ ra xem mới phát hiện tất cả đồ dự trữ đã ăn hết, còn anh ta... Vợ mới vừa về nhà đã đòi hỏi không chừng mực... Thế là quên béng cả chuyện bổ sung đồ ăn...

Lộ Tấn chỉ có thể cố gắng tự nấu, nửa tiếng sau, món mì Ý xào tôm bóc vỏ ra lò. Không cần anh ta phải gọi, cô con gái kén ăn đã theo mùi thơm chạy tới, tự động ngồi xuống bên chiếc bàn ăn nhỏ chuyên dụng của mình.

Vô song cô nương mới ăn được một miếng đã cau mày, ngẩng lên, khó xử nhìn Lộ Tấn: "Bố..."

Lộ Tấn ngồi bên bàn ăn lớn, sau khi nếm thử một miềng mì mình tự nấu, vẻ mặt cũng giống y chang cô con gái rượu.

Lộ Tấn đặt dĩa xuống, hỏi con gái: "Sao?"

"Vì sao bố nấu dở tệ như vậy?"

Mười giờ đêm, Cố Thắng Nam từ chỗ làm về nhà, vừa vào cửa đã phát hiện hai đôi mắt đáng thương đang gắt gao nhìn mình chằm chằm.

Đưa mắt nhìn lại, trên sofa phòng khách, hai bố con đang ngồi với tư thế giống nhau như đúc, uể oải tựa vào lưng sofa, hai tay khoanh trước ngực, hai chân duỗi thẳng đặt trên bàn uống nước trước mặt, đương nhiên, chân con gái còn quá ngắn nên không chạm được đến bàn uống nước, chỉ thò được ra ngoài sofa một chút.

"Bà xã, anh đói rồi."

"Mẹ, bụng con đói..."

Hai bố con nhìn cô, bốn mắt phát sáng, vẻ mặt lại rất nghiêm túc. Cố Thắng Nam thở dài ngán ngẩm, còn chưa kịp cúi xuống cởi giày, cô đã vội vã hất giày, kéo tay áo, đi thẳng vào bếp: "Được! Mẹ nấu cơm cho hai bố con đây!"

Trong nhà có hai cái tàu há mồm, không biết những ngày tiếp theo cô còn phải vất vả thế nào nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.