Sổ Tay Sử Dụng Đàn Ông

Chương 69




"Anh phải kiện bệnh viện này!"

Đây là câu Lộ Tấn nhắc lại nhiều nhất trong ngày.

Cố Thắng Nam vừa lôi kéo, vừa dỗ vừa van Lộ Tấn ra khỏi bệnh viện, khó khăn lắm mới đẩy được anh vào xe, rồi nhấn ga, tăng tốc rời đi. Tưởng như vậy là mọi chuyện đã qua, không ngờ Lộ Tấn chỉ im lặng được một lát đã lạnh lùng lấy điện thoại ra, Cố Thắng Nam không biết anh ta gọi cho ai, chỉ liên tục nhìn anh ta qua gương chiếu hậu. Chỉ giây lát sau, cô đã nghe thấy Lộ Tấn nói với người ở đầu dây bên kia: "Luật sư Trang, tôi cần kiện bệnh viện XX."

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn, hình như hận không thể chém kẻ thù thành ngàn mảnh, Cố Thắng Nam hoảng sợ vội phanh lại, dừng xe ngay giữa đường.

Lộ Tấn vẫn bình thản, tiếp tục nói chuyện: "Bạn gái tôi bị khoa phụ sản bệnh viện này chẩn đoán sai là vô sinh, điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của chúng tôi. Tôi cần anh lập tức thảo đơn kiện giúp tôi."

"..."

"Được, bây giờ chúng tôi sẽ đến văn phòng của anh ngay, gặp mặt rồi nói chuyện sau."

Nói rồi, anh ta gác máy, bỗng nhiên quay sang nhìn Cố Thắng Nam, ra lệnh: "Quay đầu, đến văn phòng luật sư XX."

"Ơ..." Cố Thắng Nam hết sức khó xử. "Hay là thôi đi! Cũng không phải họ cố ý đánh tráo kết quả xét nghiệm của em với người khác, huống hồ vừa rồi trong phòng khám, họ đã xin lỗi em rất thành khẩn. Anh còn nhớ bác sĩ Lâm lần trước khám giúp Lê Mạn không? Ngay cả anh ta cũng đứng ra xin lỗi, mong em tha thứ, em nhất thời mềm lòng, đã nhận lời không truy cứu trách nhiệm của họ nữa."

Lộ Tấn trợn mắt nhìn cô ba giây, dáng vẻ cực kỳ thất vọng: "Em đúng là dễ bị người ta bắt nạt."

Cố Thắng Nam không muốn trực tiếp đôi co vấn đề này nữa, cô cúi đầu, thực sự không nghĩ ra cách nào để do chuyển sự chú ý của anh ta, chỉ có thể bất chấp khó khăn, ngẩng lên, đánh trống lảng hết sức lộ liễu: "Đúng rồi... Sao anh lại biết em ở bệnh viện? Với cả sao anh lại biết em vô sinh?"

Vừa nhắc tới hai chữ "vô sinh", sắc mặt Lộ Tấn lại sa sầm. Cố Thắng Nam đoán tin tức này chắc lộ ra từ chỗ Từ Chiêu Đệ nhưng lại không dám hỏi, sợ mình lại kích thích anh ta đi tìm luật sư kiện cáo. Dường như Lộ Tấn không muốn nói tới vấn đề này, không nổi giận như lúc nãy nữa mà hơi chột dạ, buông một câu: "Chuyện này em không cần biết."

Cố Thắng Nam không kìm được liếc anh ta đầy nghi ngờ: "Không phải Từ Chiêu Đệ nói với anh à?"

"Không phải."

"Vậy anh nghe ai nói?"

Hiển nhiên Lộ Tấn không muốn tiếp tục đề tài này: "Anh biết từ đâu không quan trọng, quan trọng là... Nếu anh không biết chuyện này thì em định giấu anh tới khi nào?"

Sở dĩ anh ta không muốn tiếp tục đề tài này, là bởi vì...

Người nói với anh ta là Chung Tử Nham...

Mà anh ta sao có thể để gã họ Chung đó ghi điểm được?

Chuyện phải nói từ tối hôm trước.

Gần tối hôm qua, anh ta đáp máy bay đến thành phố B, lúc đó, nhà nhà mới lên đèn, Lộ Tấn bắt xe từ sân bay chạy thẳng đến dưới lầu nhà họ Cố.

Lúc Lộ Tấn xuống xe, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ sáng đèn nhà Cố Thắng Nam, đột nhiên anh ta lại không có dũng khí để đi lên. Anh ta chưa từng bị người nào từ chối trước mặt người khác, dù sao cũng thấy hơi khó chịu. Lộ Tấn quanh quẩn hơn ba tiếng dưới lầu, đến tận lúc anh ta nhìn thấy một chiếc xe dừng lại cách đó không xa, Chung Tử Nham từ trên xe bước xuống.

Chung Tử Nham và Lộ Tấn nhìn thấy nhau, cả hai cùng sửng sốt.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông nữa từ trên xe bước xuống, Lộ Tấn cố chia đôi ánh mắt âm tàn để nhìn về phía người thứ ba đột nhiên xuất hiện đó.

Lộ Tấn thấy người này có vẻ quen quen, nghĩ một hồi rồi cũng nhớ ra, đó là bác sĩ Lâm ở khoa phụ sản.

Nửa đêm rồi, hai bác sĩ chạy đến đây để làm gì?"

Ánh mắt Lộ Tấn càng trở nên cảnh giác.

Tương tự, Chung Tử Nham cũng sững sờ, chỉ có bác sĩ Lâm vẫn vội vã bước lên trên thềm như có chuyện rất gấp, đi được một đoạn mới phát hiện Chung Tử Nham không đi theo, anh ta đành dừng lại giữa bậc thềm, vẻ mặt sốt ruột không ngừng vẫy tay, giục anh ta đi mau. Chung Tử Nham ngước mắt nhìn bác sĩ Lâm, lại quay sang nhìn Lộ Tấn, đột nhiên thay đổi ý định, đi thẳng tới trước mặt anh ta: "Lộ tiên sinh!"

Lộ Tấn không trả lời, chỉ im lặng cau mày.

"Có thể nể mặt đi uống với tôi một chén không?"

Lộ Tấn còn chưa trả lời, bác sĩ Lâm đứng chờ trên thềm đã cao giọng phản đối: "Bác sĩ Chung, anh quên chúng ta đến..." Đáng tiếc bác sĩ Lâm còn chưa nói xong, đã bị Chung Tử Nham giơ ngón trỏ lên miệng ngắt lời.

Lộ Tấn dùng ánh mắt như radar quét qua Chung Tử Nham, anh ta thản nhiên nhìn lại. Sau một hồi cân nhắc tỉ mỉ, cuối cùng Lộ Tấn nhận lời đi uống một chén với tình địch...

Lộ Tấn không ngờ Chung Tử Nham lại mua bia mang thẳng đến ghế đá trên bãi cỏ bệnh viện ngồi uống, đúng là bảo vệ môi trường, tiết kiệm năng lượng, cắt giảm khí thải...

Chung Tử Nham mở một lon bia, đưa cho anh ta: "Nơi này là nơi tôi nhìn thấy bạn gái anh lần đầu tiên."

Lộ Tấn đang định nhận lon bia, đột nhiên nghe thấy lời này, hành động lập tức dừng lại...

Đây là lời dạo đầy của chiến thư ư?

Lộ Tấn chờ xem diễn biến.

Thấy vẻ mặt Lộ Tấn hết sức nghiêm túc, Chung Tử Nham đột nhiên bật cười: "Đừng căng thẳng, tôi nói chuyện này không phải muốn giành bạn gái với anh." Lúc này, trong không gian này, nói những lời này, càng giống như đang khiêu khích.

Lộ Tấn nhíu mày khinh thường, tự lấy một lon bia, tự bật, tự uống.

"Hôm đó, một bệnh nhân của tôi bệnh nặng qua đời, đương nhiên đó không chỉ là bệnh nhân mà còn là một người anh em của tôi. Tận mắt nhìn thấy người thân ra đi, tôi đã uống say, trở lại bệnh viện, tiếp tục uống. Khi đó, tôi nhớ mình đã ngồi trên chiếc ghế đá này." Chung Tử Nham chỉ chiếc ghế đang ngồi. "Khi đó, tôi cũng như bây giờ, mua một túi bia lớn, nhưng mới uống được mấy lon thì bia trong túi đã hết, lúc này tôi mới phát hiện có mồ con sâu rượu vẫn đang ngồi đằng sau gốc cây này lấy trộm bia của tôi."

Sắc mặt Lộ Tấn đã không còn dễ coi nữa: "Đừng nó với tôi là con sâu rượu trộm bia của anh đó chính là Cố Thắng Nam."

Chung Tử Nham cười cười, xem như ngầm thừa nhận. Lộ Tấn thấy thế, bên tai lặng lẽ vang lên một giọng nói âm tàn đến cực điểm: "Cố Thắng Nam! Sau này còn dám uống say, ta sẽ chặt tay ngươi!"

"Khi đó, nhìn cô ấy rất nhếch nhác, rất đau lòng, vừa lúc tôi cũng thế. Mặc dù không biết vì sao cô ấy buồn nhưng tôi vẫn cảm thấy đồng bệnh tương lân..."

Đồng bệnh tương lân? Sắc mặt Lộ Tấn càng khó coi hơn... Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam! Vì sao cô uống say chỉ nôn lên người tôi? Trong khi lại biết cách giả bộ đáng thương trước mặt người đàn ông khác?

"Sau đó, cô ấy cứ than thở với tôi, nói cô ấy không muốn làm gái ế. Cô ấy lại hỏi tôi, có phải người đàn ông nào sống với cô ấy đều sẽ đen đủi cả đời không?"

Lộ Tấn sửng sốt.

Nếu người nào lấy cô tuyệt đối sẽ xui xẻo cả đời...

Tại sao lời này nghe có vẻ quen tai như vậy?

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Lộ Tấn đột nhiên nhớ lại...

Chẳng phải có một lần cô tìm cách hôn anh ta trong tiệc rượu không thành, nổi giận đánh anh ta bị thương, sau đó anh ta không nhịn được giận dữ nói vậy sao?

Anh ta nói lời này có khác nào tự nguyền rủa chính mình? Lộ Tấn há hốc miệng. Day huyệt thái dương, anh ta nghe Chung Tử Nham tiếp tục nói: "Nói thật, sau khi uống say, cô ấy rất quậy, cuối cùng còn ép tôi nhận lời, nếu đến khi cô ấy ba mươi tuổi mà còn chưa có ai lấy, thì tôi phải lấy cô ấy. Đương nhiên, những lời này chỉ là lời nói trong khi say, không tính."

Anh ta nói một cách hời hợt, Lộ Tấn lại đứng bật dậy, tóm cổ áo Chung Tử Nham: "Anh còn dám nói anh không xen vào giữa chúng tôi ư? Bây giờ cô ấy từ chối lời cầu hôn của tôi, chẳng phải anh có thể thừa cơ lợi dụng hay sao? Còn nói những lời nhảm nhí này với tôi làm gì?"

Chung Tử Nham cũng có chút khiếp sợ, anh ta thực sự chưa từng thấy Lộ Tấn nổi giận thế này bao giờ. Lộ Tấn mà anh ta biết thường thay đổi giữa hai tính cách: hoặc là chó sói âm hiểm, tàn nhẫn, hoặc là chó Husky làm bộ âm hiểm tàn nhẫn.

Còn như một con sư tử nổi giận thế này thì vẫn là lần đầu tiên.

Có điều, may mà những lời rào trước đón sau đã kết thúc, anh ta chậm rãi gạt tay Lộ Tấn ra: "Nếu tôi thực sự muốn lợi dụng lúc cô ấy gặp khó khăn thì tôi đã không gọi anh đến đây."

Nói xong, liền nhìn qua vai Lộ Tấn về phía tòa nhà văn phòng của bệnh viện, chỉ thấy bác sĩ Lâm cầm một túi hồ sơ vội vã đi tới chỗ họ. Bác sĩ Lâm nhanh chóng tới bên ghế đá, đưa túi hồ sơ cho Chung Tử Nham. Trong lúc anh ta và Lộ Tấn nói chuyện, bác sĩ Lâm đã tới văn phòng tìm hồ sơ.

Chung Tử Nham cầm túi hồ sơ, đang định đưa cho Lộ Tấn, bác sĩ Lâm lại chặn tay anh ta. Bác sĩ Lâm hơi e dè nhìn Lộ Tấn, ghé sát tai Chung Tử Nham, hỏi vừa đủ đề một mình Chung Tử Nham nghe thấy: "Anh chắc chắn muốn để anh ta xem chứ? Đây là bí mật của bệnh nhân, nếu để ai biết tôi sẽ bị đình chỉ công tác đấy."

Chung Tử Nham cũng ghé sát tai bác sĩ Lâm, nói: "Chẩn đoán nhầm thôi mà, không tính là bí mật cá nhân."

Lộ Tấn hoàn toàn không nghe thấy nôi dung trao đổi của hai người, chỉ khoanh tay, lạnh lùng nhìn đứng nhìn. Hai người đàn ông này thì thầm ra vẻ bí hiểm, sau đó, Chung Tử Nham mới đưa hồ sơ cho Lộ Tấn.

Lộ Tấn mở túi hồ sơ ra xem.

Kết quả xét nghiệm?

Của Cố Thắng Nam?

Ánh mắt Lộ Tấn càng lúc càng nặng nề, xem đến cuối báo cáo kết quả xét nghiệm, đột nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn Chung Tử Nham. Giọng nói lạnh nhạt của anh ta chứng thực những gì Lộ Tấn đọc được. "Không sai, là bệnh vô sinh."

"..."

"Nói thật, tôi rất có thiện cảm với cô ấy, lúc gặp tôi cảm thấy thật thoải mái, rất dễ chịu, chưa từng có bất người phụ nữ nào cho tôi cảm giác đó. Nếu anh không xuất hiện thì chắc chắn tôi đã theo đuổi cô ấy từ lâu rồi, chậm một bước là chậm mãi mãi, trời khiến anh biết cô ấy sớm hơn tôi, đây là điều tôi không thể nào thay đổi. Mặc dù sau khi cô ấy chia tay anh, chắc chắn tôi sẽ có cơ hội, nhưng tôi không thèm làm như vậy, tình cảm giành được bằng cách này không còn tinh khiết, vì vậy tôi cũng không cần."

"..."

"..."

Ánh trăng dần hiện lên sau tầng mây dày, Lộ Tấn bỗng dưng bị ánh trăng làm cho bừng tỉnh. Anh ta nhìn Chung Tử Nham, đột nhiên nắm chặt túi hồ sơ, quay đầu, chạy như điên. Chung Tử Nham nhìn bóng lưng Lộ Tấn nhanh chóng biến mất, không biết nghĩ gì mà vẻ mặt dần trở nên cô liêu.

Bác sĩ Lâm chỉ biết lắc đầu, một mặt không hiểu những gì Chung Tử Nham làm, mặt khác hết sức lo lắng cho công việc của mình: "Rốt cuộc anh làm cái trò gì vậy? Sau khi phát hiện chẩn đoán sai, tôi nói với anh ngay là muốn nhờ anh đến nhà bệnh nhân xin lỗi, vậy mà anh lại... Ôi!"

Chung Tử Nham mỉm cười, quay lại nhìn bác sĩ Lâm, không nói gì, hai tay nhét túi quần, phóng khoáng bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.