Sổ Tay Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 48: Mát xa cho Khúc Vô Dạng




Editor: Himee

Vân Đào tắm rửa xong mới đi tìm Tô Bình Trắc, lúc vào phòng, Tô Bình Trắc mới vừa chữa trị cho Khúc Vô Dạng, trông hắn rất mệt mỏi, duỗi thắt lưng, ngón cái và ngón giữa tay phải xoa huyệt thái dương hai bên, chiếc kính gần như chưa bao giờ tháo xuống cũng bị hắn đặt ở một bên.

Khúc Vô Dạng trên giường vẫn chưa tỉnh lại, vết rạn nứt trên người sau khi chữa trị đã khép lại, vết máu chưa khô còn dính trên da, nhắc nhở Vân Đào những gì mình thấy lúc trước không phải là ảo ảnh.

“Đào Đào?” Tô Bình Trắc nghe thấy tiếng động ngẩng đầu.

Vân Đào tuy rằng đã hạ quyết tâm, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ khi nói ra điều đó, cô đỏ mặt, nói một cách tương đối khéo léo, “Tô tiên sinh, em muốn sao chép dị năng của anh, sau đó cùng anh cứu Khúc Vô Dạng.”

Tô Bình Trắc đồng tử co rút, trong lòng không biết là vui hay là chua chát, mặc dù Vân Đào đã hứa sẽ ngủ với hắn, nhưng hắn không ngờ lần đầu tiên làm với Vân Đào sẽ là vì cứu Khúc Vô Dạng.

Nói đến đây, nếu không phải Khúc Vô Dạng đột nhiên muốn đến ăn chực, đêm hôm đó còn có chuyện gì đã xảy ra ở Úy Lý nữa? Bây giờ còn muốn hắn làm tình với Vân Đào vì hắn ta? Chỉ cần nghĩ đến điều đó hắn đã đánh Khúc Vô Dạng một trận rồi.

Nhưng mà, hắn không thể từ chối Vân Đào. Hắn rất muốn làm tình với Vân Đào, cho dù vì Khúc Vô Dạng thì hắn cũng muốn, huống chi Khúc Vô Dạng chỉ đáng đánh, không đáng chết.

“Không được sao?” Vân Đào thấy Tô Bình Trắc trầm mặc, thấp thỏm cẩn thận từng li từng tí hỏi.

“Anh rất vui, chỉ là…” Tô Bình Trắc có chút nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ là anh không thể rời khỏi Khúc Vô Dạng, với tình trạng hiện giờ của cậu ấy, anh phải chữa trị cho cậu ấy hai mươi phút một lần.”

Đồng tử Vân Đào run rẩy, có ý gì?

Tô Bình Trắc nhìn hiểu ánh mắt của cô, “Ý là chúng ta phải ở trong phòng này, trông chừng Khúc Vô Dạng.”

Mặt Vân Đào đột nhiên đỏ bừng, cô nhìn Khúc Vô Dạng một lúc lâu, “Hắn đang hôn mê, chắc không có ý thức đâu đúng không?”

Ngón tay Tô Bình Trắc bất giác co lại, quả quyết nói: “Không.”

Hắn quyết định Khúc Vô Dạng là kẻ thù của Tô Bình Trắc hắn!

Vân Đào không phát hiện ra sự lạnh lùng chợt lóe trong đáy mắt Tô Bình Trắc, cô thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt.”

“Nhưng Đào Đào à, dị năng em vừa sao chép thậm chí còn không phải cấp một, nó không giúp ích gì nhiều cho vết thương của Khúc Vô Dạng.”

“Em sẽ dùng tinh hạch để nâng cấp.” Vân Đào không đợi Tô Bình Trắc biến sắc liền vội vàng giải thích, “Em sẽ không sao, em đã nói với Diệp Hào rồi, anh ấy cũng đã đồng ý, cho dù anh không tin em cũng nên tin anh ấy chứ, đúng không?

Hệ thống nhanh chóng đi ra khoe mẽ: [ Ký chủ cứ yên tâm xông lên, có tôi ở đây cô sẽ không sao đâu! ]

Mau ăn sạch Tô Bình Trắc, chỉ cần ký chủ cho tên nghiện tình dục này ăn mặn, nó còn sợ sau này không có năng lượng ăn sao?

Có Diệp Hào bảo đảm, Vân Đào không tốn bao nhiêu miệng lưỡi đã thuyết phục được Tô Bình Trắc.

Tô Bình Trắc thức đêm ba ngày, hiện tại lần đầu tiên lên giường với Vân Đào, đương nhiên phải đi tắm.

Tô Bình Trắc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Khúc Vô Dạng đang hôn mê và Vân Đào.

Vân Đào ngồi ở bên giường, đến gần Khúc Vô Dạng, lần đầu tiên quan sát hắn ở khoảng cách gần.

Khúc Vô Dạng có khuôn mặt đoan chính tuấn lãng, là kiểu người có thể phù hợp với nhiều phong cách khác nhau, khi mặc đồ ngụy trang thì hắn chính là anh lính gốc miêu hồng, mặc trang phục trang trọng chính là tổng tài lạnh lùng, mặc trang phục thoải mái chính là vận động viên cởi mở. Nhưng chỉ tiếp xúc ngắn ngủi, Khúc Vô Dạng sẽ mang đến cho người ta cảm giác khác với những điều trên.

Khúc Vô Dạng có hơi hung dữ, là loại hung dữ tàn nhẫn, giống như loại người lăn lộn trong xã hội đen trong phim ảnh, giống như con sói  đơn độc đầy cảnh giác và thù địch, thành thật mà nói Vân Đào có chút sợ hắn.

Bây giờ nghĩ lại, cuộc sống của Khúc Vô Dạng ở khu an toàn số 3, không khác gì lăn lộn trong xã hội đen.

Mà hiện tại, con sói đơn độc hung dữ đang hấp hối, toàn thân đẫm máu.

Tâm trạng Vân Đào có chút phức tạp, hắn không nên như vậy.

Cô đi lấy nước, dùng khăn lông cẩn thận lau vết máu trên người Khúc Vô Dạng.

Động tác của cô rất nhẹ, sợ mình có thể vô tình làm vết thương Tô Bình Trắc đã chữa khỏi nứt ra, cũng may không sao, những vết nứt tia sét kinh khủng này như chưa từng tồn tại, nhưng nếu nhìn kĩ vẫn có thể nhìn thấy những đường vân nhỏ màu xanh tím dưới da.

Vân Đào biết, sau một thời gian, những hoa văn nhỏ này sẽ lại biến thành vết nứt lần nữa.

Sau khi lau mặt trước rồi lại lau mặt sau, chờ sau khi lau sạch sẽ, ánh mắt Vân Đào tập trung vào chỗ quần lót đã che khuất của Khúc Vô Dạng.

Vân Đào mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, cô không thể chịu đựng được việc Khúc Vô Dạng vẫn mặc chiếc quần lót gần như bị máu thấm ướt! Nếu như không phải sợ Khúc Vô Dạng tỉnh lại sẽ giết mình, cô cũng muốn cạo sạch tóc của Khúc Vô Dạng!

Ai hiểu được chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?

Vân Đào rối rắm trong chốc lát, nghĩ Tô Bình Trắc đã nói Khúc Vô hôn mê không còn ý thức, vậy lau cho hắn chắc không sao đâu nhỉ?

Vân Đào không chắc chắn lắm, cô ghé sát vào Khúc Vô Dạng: “Khúc tiên sinh, anh có nghe thấy không? Nếu có thể thì động ngón tay một cái.”

Ngón tay Khúc Vô Dạng vẫn không nhúc nhích.

Tốt lắm.

“Mình là y tá, mình là y tá, mình là y tá!” Vân Đào tự cho mình ba ám chỉ tâm lý,  sau đó cởi quần lót của Khúc Vô Dạng.

dương v*t của Khúc Vô Dạng mềm nhũn rủ ở giữa hai chân, Vân Đào không dám nhìn, cũng không dám chạm vào. Dùng khăn lông lau qua vết máu sau đó lấy chăn mỏng che lại cho Khúc Vô Dạng, chỉ để lộ phần đầu.

“Phù!” Vân Đào thở dài, cầm khăn và chậu nước rời đi, cho nên cô không nhìn thấy dương v*t đang mềm của Khúc Vô Việc kia giật giật, cương lên.

٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥

ミ★ hết chương 48 ★彡

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.