Beta: Minh Nguyệt
Mật mã sai rồi? Sao có thể chứ?
Trong đôi mắt của Đổng Thi Thi chứa đầy kinh ngạc, lúc nhìn thấy người phục vụ đưa máy POS qua, sắc mặt nghiêm chỉnh, ôn nhu nói:
“Tôi thử lại lần nữa, có thể là ấn sai rồi……”
Nhưng mà chỉ có mình cô biết trong lòng cô không tin những lời này cỡ nào! Mật mã kia chính là sáu số hai, đơn giản như vậy sao cô có thể sẽ ấn sai chứ!
Sau khi ấn sáu số hai lần nữa, Đổng Thi Thi đưa lại máy POS cho người phục vụ.
Đợi thêm vài giây, Đổng Thi Thi liền thấy người phục vụ với sắc mặt càng thêm xấu hổ nói rằng:
“Việc này…… Mạo muội hỏi một chút, có phải cô đã nhớ lầm mật mã rồi không?”
Nhìn trên máy POS nhắc nhở mật mã nhập vào bị sai, người phục vụ hơi béo có chút đổ mồ hôi lạnh, rõ ràng nhìn cô gái này mặc một bộ váy đầm xa xỉ, ngay cả trang sức cũng là thương hiệu, có lẽ không đến mức cố ý nhập mật mã sai chỉ để không mua cái vày này chứ!
Đổng Thi Thi không hề suy nghĩ đã bác bỏ: "Tôi không thể nào nhớ lầm được.”
Người phục vụ thấy trong đôi mắt to của cô toàn bộ đều là chân thành, sắc mặt hơi trắng, môi mỏng mềm mại cắn chặt lại, thoạt nhìn quả thật không giống như đang cố ý, liền thử nhắc nhở:
"Vậy…… Có phải cô đã nhập sai rồi không?”
“Không biết nữa……"
“Nếu không…… Cô đừng thử nữa? Nhập sai ba lần trong một ngày thì thẻ sẽ bị đóng băng. Hoặc cô cũng có thể hỏi bạn trai của cô thử là có phải cô đã nhớ lộn không?”
Bên ngoài đã có vài người nhìn lại, cô vẫn luôn nhập mật mã sai, tính tình muốn hơn người trời sinh khiến cô nhất định phải mua được bộ váy này trong hôm nay.
Mà tiếng bạn trai từ miệng người phục vụ chui vào trong lòng Đổng Thi Thi giống như bị đau đớn ăn sâu vào tim gan, đặc biệt là nhắc tới ở trước mặt Tần Hoan Hoan.
Đổng Thi Thi nhìn Tần Hoan Hoan, khuôn mặt trắng nõn mềm mại mang theo nụ cười, một đôi tay được bảo dưỡng xinh đẹp vừa mới nhận lấy cái túi người phục vụ đưa tới, vừa so với cô, bản thân liền giống như một con hầu gái hèn mọn.
Đố kị ở trong lòng càng ngày càng lớn, cuối cùng Đổng Thi Thi cũng không áp chế được tính tình vốn đã ngang ngược của bản thân, đoạt lấy máy POS, nói với người phục vụ:
“Mật mã chỉ có sáu số hai, cô mới có thể nhập sai đấy! Là máy quét thẻ của các người có vấn đề! Xảy ra chuyện gì thì trước tiên nên tìm vấn đề từ trên người mình đã có được không!”
Người phục vụ bị Đổng Thi Thi bỗng nhiên thay đổi thái độ lại càng hoảng sợ, nghe thấy lời cô nói, trong lòng lại đặc biệt không thoải mái.
Mà vào lúc Đổng Thi Thi nói ra mật mã của cô mới kịp phản ứng lại, cô thế mà lại nói ra mật mã của thẻ ngân hàng rồi!
Đều do người phụ nữ kia! Đổng Thi Thi oán hận nhìn thoáng qua Tần Hoan Hoan đúng lúc nhìn qua phía cô, vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt lập tức trở nên điềm đạm đáng yêu.
Tần Hoan Hoan nghe thấy lời Đổng Thi Thi nói, liền biết mọi chuyện là thế nào.
Tả Quân Trác cái đồ não tàn này, thế mà lại đưa thẻ phụ (1) của thẻ đen ngân hàng cho Đổng Thi Thi, bộ ngày đó đã quên uống thuốc rồi sao!
(1) Thẻ phụ ngân hàng là thẻ con dùng cho việc sử dụng nhiều thẻ trong cùng một tài khoản, có vai trò giống thẻ chính và được quản lý bởi thẻ chính, thường cho người thân trong gia đình chủ thẻ chính dùng.
Sau khi Tần Hoan Hoan nhận lấy túi quần áo, chậm rãi đi vài bước, nói với Đổng Thi Thi với vẻ mặt phức tạp hay thay đổi:
“Ngại quá, sáng hôm nay tôi đã sửa lại mật mã, chồng của tôi chưa kịp nói với cô, bởi vì tôi còn chưa có kịp nói cho anh ấy.”
Một tay khác của Tần Hoan Hoan vuốt sợi tóc mềm mại của cô, nói một cách không hề gì:
“Hôm nay quần áo này coi như là tôi tặng cô, mật mã là 879542. Sau này, mời cô cách xa chồng tôi một chút, cảm ơn vì đã phối hợp.”
Nói xong, đôi mắt biết cười của Tần Hoan cong lên độ cung càng lúc càng lớn, cái miệng nhỏ anh đào hơi cong lên, dựa sát vào Đổng Thi Thi nói:
“Đúng rồi, quên nói với cô nữa, đừng mỗi lần bản thân táo bón không ra phân lại trách trái đất không có lực hút, cái người này ấy, có xảy ra chuyện gì thì trước tiên phải tìm vấn đề từ trên người mình đã.”