Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss

Chương 17: Bảo bối trong di động




Thịnh Cẩn Minh vốn đã đi đến trước mặt cô, đột nhiên thấy cô như vậy, cũng sợ hết hồn.

Mặc dù những người khác cũng có khóc lại ói, sắc mặt tái nhợt, nhưng không giống cô dùng tính mạng để kêu đau.

Hai tay cô che bụng, còn kém chút ở trên đất lăn lộn, người xung quanh đều bị cô dọa sợ hết hồn, có người oán hận tháp rơi tự do khủng bố, nhìn thấy Kiều Văn Văn biểu hiện giống như bị bệnh thần kinh, đều xấu hổ vì mình đến đây bị dọa.

Sắc mặt Thịnh Cẩn Minh đột ngột biến đổi, sắc mặt anh cũng hơi trắng bệch, một phát túm được cổ áo người tiến cử, trầm giọng hỏi: “Lúc trước anh không có nói, ngồi cái này sẽ mắc bệnh thần kinh. Cô này điên rồi, anh bồi thường được cho nửa đời sau cô ấy hay không?”

Người tiến cử cũng rơi vào trạng thái mơ mộng, kết quả là nghe được lời boss hỏi, ánh mắt khác thường nhìn cô. Rất rõ ràng anh ta cảm thấy so với trợ lý Kiều, boss giống người mắc bệnh thần kinh hơn.

“Thịnh tiên sinh, từ khi Hoan Nhạc Cốc của chúng tôi mở tới nay, chưa từng có khách hàng nào bởi vì ngồi tháp rơi tự do mà mắc bệnh thần kinh.”

Rõ ràng Thịnh Cẩn Minh không tin, “Rõ ràng tinh thần cô gái này bị suy sụp. Mau gọi xe cứu thương!”

Đợi xe cứu thương đến, cuối cùng Kiều Văn Văn cũng bị khiêng đi. Trước khi cô đi, vẫn không quên

kéo ống tay áo Thịnh Cẩn Minh khóc lóc kể lể: “Tôi mà chết, sẽ không bỏ qua cho anh. Tôi đau như vậy, anh hài lòng chưa? Đứa bé tôi cũng không có, ngay cả là phụ nữ tôi cũng không phải…”

“Mẹ kiếp sao tôi lại thảm như thế a a a, ô ô ô…” Kiều Văn Văn khóc thét bên tai không dứt, nếu không phải là nhìn cô đau đến mức vẻ mặt dữ tợn, người khác còn tưởng rằng Thịnh Cẩn Minh làm gì cô giữa ban ngày ban mặt.

**

Lúc Kiều Văn Văn làm phẫu thuật xong tỉnh lại, đã nhìn thấy boss ngồi ở bên giường, trong tay cầm tạp chí kinh tế, nhìn cực kỳ nghiêm túc.

Rõ ràng anh chỉ ngồi trên ghế, nhưng mà lưng anh rất thẳng, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn giống như là ngồi long ỷ. Trên đầu được đèn huỳnh quang chiếu sáng, hết lần này đến lần khác chiếu sáng mày kiếm anh, hình dáng rõ ràng, giống như có người dùng đèn flash chụp.

“Boss, tôi như vậy tính là tai nạn lao động, anh trả tiền thuốc cho tôi!” Cô nhẹ giọng mở miệng, cổ họng khô ách.

Cô vừa phẫu thuật xong, thuốc tê còn chưa hết, miệng vết thương còn không cảm giác được đau nhức, nhưng mà trái tim đau, đau đến sắp rỉ máu.

Thịnh Cẩn Minh nghe được giọng nói của cô, đem tạp trí ném sang một bên, giương mắt kiểm tra kỹ cô, vẻ mặt như cười như không.

“Kiều Văn Văn, cô thật lợi hại. Người ta ngồi tháp rơi tự do nhiều lắm là đem mật phun ra, vậy mà cô bị dọa thành viêm ruột thừa cấp tính, để 120 tiếp cô tới phẫu thuật.”

Kiều Văn Văn vốn cảm thấy lông mi boss thật dài, vừa đen lại dày, phù hợp với hình tượng người đàn ông gợi cảm. Đáng tiếc anh vừa nói chuyện, liền làm cô cảm thấy miệng chó không phun ra được ngà voi.

“Thì sao? Tôi đây là thân thể làm ra phản ứng. Huống chi lúc trước có thể bàn bạc được với Hoan Nhạc Cốc, vẫn là vì quan hệ tới tôi, nên Tưởng tổng mới đồng ý. Rõ ràng anh còn nói tôi là đại công thần, lúc trước nói gì mà tội sống khó tha sớm đã lật chuyển, bây giờ anh lại nói với tôi muốn tôi lấy công chuộc tội. Boss, anh đúng là thiếu đạo đức!”

Bây giờ Kiều Văn Văn đang nằm trên giường, tư duy xoay chuyển rất nhanh, lập tức phân tích công lao vĩ đại của mình.

Thịnh Cẩn Minh vừa nhìn liền biết có phải là người đàn ông tốt hay không, hành vi tiểu nhân lôi chuyện cũ ra nói, anh làm quả thực như nước chảy mây trôi, rõ ràng là thường xuyên làm như vậy. Cái gì mà tội sống khó tha, đều đã là chuyện của mấy trăm năm trước.

Mắt Thịnh Cẩn Minh lóe sáng, ánh mắt hơi mất tự nhiên, “A, tôi đã quên. Cô nhắc nhở quá muộn.”

Trong lòng Kiều Văn Văn bạo động: Anh bị bệnh tê liệt!

Cô mới làm việc được mấy tháng, vậy mà đem thiếu nữ xin đẹp mọi thứ đều tốt, bức thành thiếu nữ cả ngày nói tục!

“Sao anh lại quên mất tội sống khó tha chứ? Thịnh Cẩn Minh, anh cố ý phải không? Anh khinh người quá đáng, tí nữa tôi sẽ gọi cho mẹ tôi, để cho bà ấy biết anh bắt nạt nhân viên, để bà ấy đánh chết anh!” Kiều Văn Văn kích động muốn đập giường, nhưng mà động tác lớn, thiếu chút nữa động vào miệng vết thương, đau đớn làm cô nhe răng trợn mắt.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nơi nào có phu nhân Hà Cầm, sức chiến đầu của Kiều Văn Văn cô yếu kém. Theo thói quen đóng cửa thả thái hậu, cắn người.

“Tôi đã gọi cho mẹ cô, lát nữa dì ấy sẽ đến. Còn chuyện để cô ngồi tháp rơi tự do, tôi sẽ đền bù tổn thất cho cô.” Thịnh Cẩn Minh nói xong hai câu này, lại lần nữa lấy tạp chí lên đọc, vô luận Kiều Văn Văn nói gì, anh đều không trả lời, giống như tỏ thái độ muốn cô câm miệng.

**

Lúc Hà Cầm vào phòng bệnh trông thấy cô, bộ dáng đều là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Thịnh Cẩn Minh đợi bà đến, mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Dì, thật sự xin lỗi, để dì phải vội vàng chạy đến. Tất cả chi phí của trợ lý Kiều ở bệnh viện, sẽ do công ty chi trả.” Anh rất khách khí với Hà Cầm, nói chuyện rất lễ phép, mặc dù trên mặt không có dáng vẻ tươi cười, nhưng thái độ đó làm người ta rất thoải mái.

Cùng người bức bách Kiều Văn Văn lên tháp rơi tự do tưởng như hai người.

“Ai da, Thịnh tiên sinh khách khí rồi. Văn Văn nhà chúng tôi bị rất đúng lúc, hết lần này đến lần khác bị viêm ruột thừa trong lúc công tác, tiền phẫu thuật còn phải bắt công ty chi trả.” Hà Cầm vung tay lên, trái lại không có khách khí với anh, thuận tiện giúp Kiều Văn Văn quyết định chuyện công ty chi trả.

Ánh mắt Thịnh Cẩn Minh lóe lên, trái lại gật đầu, nói khách sáo với Hà Cầm vài câu, liền rời đi.

Anh xem như hiểu được, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, đại tham tiền tuyệt đối sẽ sinh hạ tiểu tham tiền. Mẹ Kiều Văn Văn xem như là phúc hậu hơn cô.

“Chao ôi, đấy là ông chủ của con sao, vóc người soái còn hào phóng, sự nghiệp thành công, rất có phong thái. Chậc chậc, đúng là người đàn ông tốt.” Hà Cầm ngồi cạnh giường bệnh, không hề cố kỵ khen Thịnh Cẩn Minh.

Kiều Văn Văn nhíu mày, nếu như không phải phu nhân Hà Cầm vội vàng tới gặp cô, cô thật sự cho rằng đây không phải là mẹ ruột mình.

“Mẹ, con bị như bây giờ là do anh ta làm hại đấy!”

Hà Cầm nhếch miệng, khinh thường nói: “Con lại nói hươu nói vượn, lúc trước con đi khu vui chơi không phải nói muốn chơi hạng mục kích thích sao? Khi đó hệ số an toàn không được tốt, mẹ sợ con đi gặp thượng đế, cho nên không cho con ngồi, bây giờ ông chủ con hoàn thành giấc mơ lúc trẻ cho con, sao con lại không cảm kích người ta thế? Con đừng nghĩ là mẹ không biết, lúc trước con ngồi cáp treo còn nhắn tin với bạn, nói rất thoải mái.”

Kiều Văn Văn đuối lý, đúng thật là cô thích hạng mục kích thích, nhưng mà lúc đó là mười bảy mười tám tuổi, bây giờ chơi không nổi nữa. Hơn nữa cô còn chơi ra viêm ruột thừa, chắc là từ đây các hạng mục từ trên cao cô phải tránh xa, bóng ma trong lòng quá lớn.

“Có phải cậu ta là người con gặp mặt lần trước hay không? Chao ôi, sao con không nhìn trúng, nếu như mẹ trẻ lại hai mươi tuổi, mẹ sẽ bắt lấy cậu ta, có mị lực hơn chú Nguyễn của con nhiều.”

Hà Cầm ngồi xuống liền không đứng đắn, chuyên môn nói gì đó kích thích cô. Kỳ thật Hà Cầm cũng không có ý tứ gì khác, chủ yếu là ghét bỏ Kiều Văn Văn không có bạn trai, nếu quả thật phải thay đổi chú Nguyễn, chỉ sợ bà sẽ đổi ngay.

Kiều Văn Văn bĩu môi không nói lời nào, giống như là cô vừa ý người ta, boss sẽ coi trọng cô đấy.

Đang nghĩ ngợi, di động rung lên, có người gửi tin nhắn đến: Người ngồi cùng bàn.

“Văn Văn, cậu không sao đấy chứ? Bị làm sao mà phải phẫu thuật? Tớ đang họp, không gọi điện thoại được, chỉ có thể vụng trộm gửi tin nhắn cho cậu. Cậu mau khỏe lại.”

Kiều Văn Văn nhìn chằm chằm tin nhắn trong di động, giống như Lý Gia Viễn đứng trước mặt cô nói. Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt sốt ruột của anh ta, cùng giọng nói trầm thấp mang theo lo lắng.

Cô nhanh chóng gửi mấy chữ để anh ta an tâm.

“Mẹ nói con này, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, gặp phải người thích hợp thì cứ thẳng thắn nói. Không cần tự ti, tuy mọi phương diện của con đều bình thường, nhưng mà khó tránh khỏi có người mắt mù vừa ý con. Ánh mắt của boss con, mẹ vừa nhìn là biết không tốt, hay là con dũng cảm thử một chút…” Phu nhân Hà Cầm giống như nói nghiện, lẩm bẩm không dừng lại được.

Kiều Văn Văn không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa. Cô mở album ảnh ra, tìm ảnh chụp Lý Gia Viễn: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Con có bạn trai rồi, là anh ấy. Là bạn ngồi cùng bàn trung học với con, bây giờ chúng con đang qua lại.”

Miệng Hà Cầm đang lải nhải, giống như đột nhiên có người lấy cặp kẹp lại, bỗng nhiên dừng lại. Bà đoạt lấy di động, nhìn trái nhìn phải khó có thể tin, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“Tiểu tử này thật đẹp trai. Văn Văn, không phải là con gạt mẹ đấy chứ, đúng lúc vậy!”

Kiều Văn Văn liếc mắt, vô số lần hoài nghi rốt cuộc mẹ ruột mình là ai, sao có thể nhẫn tâm ném cô cho một vu bà chăm sóc. Mỗi ngày lấy lời nói công kích cô, làm cho tiểu tâm linh yếu ớt của cô không chịu nổi.

“Tin hay không, đợi sau này tình cảm của chúng con ổn định, sẽ mang về nhà cho mẹ gặp.” Cô vốn không nắm chắc, dù sao Lý Gia Viễn cũng không nói bọn họ đang hẹn hò, mặc dù trạng thái của bọn họ giống như vậy, nhưng cô lấy anh ta ra làm bia đỡ đạn, trong lòng không hiểu sao bình tĩnh rất nhiều, dứt khoát làm vẻ mặt chắc chắn.

Hà Cầm còn định nói gì đó, di động Kiều Văn Văn lại rung lên, Hà Cầm vừa thấy vẻ mặt cô hớn hở, lời nói bị nén trở về.

Vài ngày nằm ở trên giường bệnh nghỉ ngơi lấy lại sức, Hà Cầm chắc chắn khuê nữ ngốc nhà mình đang yêu, mỗi ngày di động đều vang lên không ngừng, khóe miệng cong cong chưa hạ xuống.

Có đôi khi gần nửa đêm, còn thấy cô trốn ở trong chăn, di động sáng vì có tin nhắn gửi tới.

“Ăn cơm, Kiều Văn Văn, bỏ di động trong tay con xuống, nếu không mẹ ném nó từ trên tầng xuống!” Gọi Kiều Văn Văn ba bốn lần không thấy cô trả lời, Hà Cầm hơi tức giận, hạ tối hậu thư cho cô.

Quả nhiên nghe được uy hiếp chết người này, Kiều Văn Văn không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn nằm, đợi bà đến hầu hạ mình ăn cơm.

Sắc mặt Hà Cầm không được tốt lắm, lườm cô một cái, đỡ cô ngồi dậy, mở hộp giữ nhiệt ra.

“Hôm nay là canh bồ câu, boss của con rất hào phóng, cho quán ăn chính tông nấu canh hầm cách thủy, người ta xếp hàng cũng không mua được. Chậc chậc, mỗi ngày còn đều nói xấu cậu ta với mẹ, lão nương có mắt, tự mình nhìn được!”

Mùi canh thịt thơm bốn phía, lập tức làm hai mẹ con nuốt nước miếng.

Vài ngày nay biểu hiện của Thịnh Cẩn Minh quả thực là hoàn mỹ, mặc dù không có xuất hiện, nhưng mà làm hảo cảm của Hà Cầm tăng đến đỉnh ngọn núi. Bởi vì Kiều Văn Văn nằm ở bệnh viện ngoài thành phố, phẫu thuật phải ăn kiêng, không thể ăn ở nhà ăn, Thịnh Cẩn Minh để cho người trong khách sạn làm cơm cho hai mẹ con, một ngày hai bữa đưa, các cô liền giải quyết.

“Mẹ, mẹ nói mẹ đã quen làm nữ cường nhân, tại sao chỉ có vài bữa cơm đã thu mua được mẹ. Anh ta bức con nhảy lầu, lúc con bị viêm ruột thừa, tới bây giờ cũng không suy nghĩ cho con!” Kiều Văn Văn uống vài ngụm canh, bất mãn phản bác một câu.

Hà Cầm cười lạnh, nói ra: “Tốt hơn nhiều bảo bối trong di động của con, ngày ngày bồi tán gẫu cười, cái rắm đều nghe không thấy không gặp!”

Bà nói là Lý Gia Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.