Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 83: Cuộc sống nếu mãi như mới gặp




Tứ a ca đi tới hai bước, tự tay nâng Thập Tứ, dò xét cẩn thận bào đệ gió sương đầy mặt, trên mặt chân thành tha thiết vui sướng rất chân thật mà rõ ràng, nửa ngày không nói gì, huynh đệ hai người chỉ là cầm tay nhìn nhau, nhưng không khí lại dị thường cảm động. Qua một lúc lâu, Tứ a ca mới nói:

“Đen! Gầy! Tốt! Thập Tứ đệ thật không hổ là đại tướng quân vương gia mà tiên đế đã từng nói. Vì Đại Thanh ta lập được chiến công như thế, lòng trẫm rất mừng. Cao Vô Dung mang rượu tới”

Cao Vô Dung vội vàng lấy ra ly rượu rót đầy ngự tửu (rượu vua ban), đưa cho Tứ a ca cùng Thập Tứ, rất nhanh văn võ bá quan theo giá cùng các tướng sĩ trở về cũng giơ ly rượu lên. Tứ a ca giơ ly rượu lên lớn tiếng nói:

“Chư vị tướng sĩ vì bảo vệ lãnh thổ Đại Thanh ta ngày đêm quyết chiến, trẫm ở chỗ này kính các vị một ly, các ngươi là Ba Đồ Lỗ dũng cảm nhất Đại Thanh ta.”

*Ba Đồ Lỗ (tiếng Mãn Châu: Baturu.png, phiên âm: Baturu, chữ Hán: 巴图鲁) là một danh hiệu vinh dự của người Mãn Châu vào thời nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc. Ba Đồ Lỗ là danh hiệu dành cho những tướng lĩnh và những binh sĩ chiến đấu dũng cảm, can trường và thiện chiến trong chiến trường hay trong những trận đánh, các cuộc đọ sức.

Trong tiếng Mãn Châu, Ba Đồ Lỗ có nghĩa là Dũng sĩ hay Dũng sĩ Mãn Châu/Nữ Chân hay Dũng sĩ của Bát Kỳ (Mãn Kỳ dũng sĩ) dùng để chỉ về những chiến binh dũng cảm. Ba Đồ Lỗ bắt nguồn từ tiếng Mông Cổ là Bạt Đô (Batu hay Baγatur) cũng có nghĩa tương tự là Dũng sĩ. Đây là sự ảnh hưởng văn hóa tương đồng giữa hai dân tộc du mục ở phía bắc Trung Quốc. Batu hay Baturu có phát âm tương đồng với Babur/babr/Bābur (بابر) hay Ba-lưa (Бар), tiếng Mông Cổ có nghĩa là Hổ.

Vào lúc bắt đầu của triều đại nhà Thanh, chỉ có người Mãn Châu và người Mông Cổ mới được đặt cách có đủ điều kiện để nhận danh hiệu Ba Đồ Lỗ. Trong giai đoạn cai trị của Hoàng Đế Gia Khánh tức hơn 100 năm sau khi triều đại của người Mãn Châu được thành lập trên lãnh địa Trung Quốc, các nhà Vương giả Mãn Châu mới bắt đầu công nhận danh hiệu này cho một số binh sĩ có nguồn gốc là người Hán. Kể từ khi giai đoạn hoàng đế Hàm Phong những người không tham gia chiến trận hay những người nước ngoài (như trong đội quân đánh thuê Thường Thắng quân) cũng bắt đầu có cơ hội để triều đình xem xét công nhận danh hiệu Ba Đồ Lỗ.

Nói xong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, mọi người theo Tứ a ca đều uống một hơi, Cao Vô Dung vội vàng lại rót một ly, Tứ a ca nói tiếp:

“Một ly này là kính những những anh hùng ở trên chiến trường anh dũng hy sinh, trẫm vĩnh viễn nhớ ơn bọn họ, Đại Thanh vĩnh viễn nhớ ơn bọn họ!”

Nói xong nhàn nhạt nhấp một miếng, còn dư lại vẩy vào trên đất, giơ ly rượu thứ

“Ly rượu thứ ba trẫm kính tiên đế, nguyện tiên đế trên trời có linh thiêng phù hộ Đại Thanh ta thịnh thế vạn năm trường cửu!”

“Đại Thanh thịnh thế vạn năm trường cửu, vạn năm trường cửu!”

Giọng nói như chuông đồng hô to đinh tai nhức óc, Sở Sở thầm nghĩ: đừng xem Tứ a ca bình thường kín kẽ vô cùng, trường hợp như vậy giống như rất có lực kích động, đây đại khái chính là tư cách của một đế vương. Khóe mắt quét qua Bát a ca bên cạnh - chính là Liêm Thân Vương Dận Tự hôm nay, cng Thập Tứ a ca oai hùng anh phát tạo thành tương phản mãnh liệt. Vương tử dịu dàng như ngọc như gió xuân nhẹ nhàng, hôm nay đã yên lặng không có sức sống gì, như một lão nhân chập tối, không khí trầm lặng.

Nghĩ đến Cửu a ca ở Anh quốc bừa bãi, Sở Sở không khỏi âm thầm may mắn, tuy nói động cơ ban đầu của mình không tinh khiết, là vì khiến Cửu a ca thay mình kiếm tiền, mang vật chất hưởng thụ cho mình, nhưng dù sao vẫn là cứu hắn một mạng, nếu không lúc này nào có chuyện hắn đang tự tại sống ở nước Anh. Nghĩ xong Sở Sở cảm giác mình ban đầu thật sự anh minh ghê gớm.

Về sau chính là đại yến ở điện Thái Hòa, tướng sĩ có cấp bậc và hoàng thân quốc thích đều dự yến tiệc. Tứ a ca đối với Thập Tứ rất thân thiết, tự tay dắt chiến mã nói:

“Thập Tứ đệ, lúc đệ xuất chinh chính huynh tự mình dắt ngựa, hôm nay vẫn là trẫm, cũng coi như đến nơi đến chốn, lên đi Thập Tứ đệ!”

Thập Tứ cảm động, gối quỳ xuống đất lạy một lạy nói:

“Như thế làm phiền Tứ ca rồi.”

Thốt lên một tiếng Tứ ca biểu hiện trở nên thân thiết hơn xưa, hôm nay giống ngày đó xuất chinh, cả kinh thành là thuộc về các tướng sĩ, thuộc về đại tướng quân vương gia Thập Tứ a ca. Ngồi trên chiến mã,Thập Tứ nhìn Sở Sở nhếch môi cười nói:

“Ta làm được, đúng như nàng nói, tự tin là pháp bảo chiến thắng, đệ đệ thụ giáo!”

Hốc mắt Sở Sở có chút nóng lên, tuy nói qua nhiều năm như vậy, Thập Tứ rốt cuộc vẫn phải kết thúc tình yêu đơn phương với mình, trở về đến vị trí chị dâu – em chồng, mặc dù đã là người đàn ông trung niên nụ cười lại sáng chói làm Sở Sở giống như thấy được thiếu niên u mê ngây thơ hai mươi năm trước

Năm Ung Chính thứ hai khi huynh đệ Thập Tứ cùng Tứ a ca gặp nhau, Đại Thanh cũng nghênh đón biên quan dẹp yên mấy năm, mà có một số việc Sở Sở cũng bắt đầu không biết, từ khi Thập Tứ cùng Tứ a ca hòa thuận, lịch sử giống như liền chệch hướng đi trước đó của nó, hướng tới một phương hướng phát triển mà Sở Sở không biết, trong bình tĩnh lại nổi lên bao phong ba.

Năm Ung Chính thứ bảy, Thập Tam bệnh không dậy nổi, là Di Thân vương của triều đại này, cuối cùng theo bước chân của lịch sử. Vào một ngày hoàng hôn mùa đông, tuyết bay rơi tán loạn, cửa chính phủ Di Thân vương chạc một tiếng mở ra, Sở Sở cùng Tứ a ca bước vào trong phủ, theo hầu một bên là Lưu Trung - đại tổng quản phủ Thập Tam. Đây là lần thứ hai Sở Sở bước vào Di Thân vương phủ, cùng bảy năm trước có khác biệt trời vực, không có lụn bại tiêu điều ngày đó. Cửa chính rộng rãi, trước mặt có bảy chánh điện rộng lớn, có bảy lầu các hai bên, năm hậu điện, hiển lộ ra thừa kế nghiêm chỉnh, to lớn của phủ thiết mạo tử vương, ân điển rất lớn của Ung Chính.

Ngay cả như vậy, đối với người đàn ông sắp chết nằm ở trên giường êm mà nói, những thứ này lại có ý nghĩa gì đâu. Thần trí Thập Tam đã có chút hoảng hốt, trong phòng ngủ rộng rãi thê thiếp cùng con trai con gái quỳ đầy đất, phía trước là Triệu Giai thị tiều tụy già nua, cho Sở Sở cảm xúc rất lớn, mỹ nhân tuổi xế chiều anh hùng mạt lộ, Thập Tam anh hùng mạt lộ, Triệu Giai thị mỹ nhân tuổi xế chiều.

Thập Tam suy nghĩ sâu xa hoảng hốt, nghe được tiếng gọi của Tứ a ca, con ngươi vẩn đục chuyển động hai cái, ngón tay khô gầy bắt hai cái, Tứ a ca đưa tay cầm thật chặt tay Thập Tam, có chút nghẹn ngào, nói:

“Thập Tam đệ, Tứ ca tới, đệ có cái gì chưa nói vậy đệ cùng Tứ ca nói đi, Tứ ca nhất định sẽ đáp ứng!”

Tròng mắt Thập Tam chuyển động mấy cái, nhìn thấy Sở Sở bên cạnh, trên mặt hiện lên một nụ cười mông lung mộng ảo, đôi môi động mấy cái, nói gì đó, chỉ là không có âm thanh, người khác cũng nghe không rõ, nhưng cũng phát hiện tiêu điểm của ánh mắt Thập Tam vẫn là nhìn chằm chằm Sở Sở. Tròng mắt Tứ a ca chợt lóe, đem lỗ tai tiến tới khóe miệng Thập Tam mới miễn cưỡng nghe rõ. Sắc mặt Tứ a ca phức tạp liếc mắt nhìn Sở Sở, đứng l hướng về phía gia quyến quỳ trên mặt đất nói:

“Các ngươi tạm thời tất cả lui ra, trẫm có chuyện nói cùng Thập Tam đệ!”

Mọi người vâng một tiếng lui ra, chỉ là đến cạnh cửa, Triệu Giai thị xoay người lại, sâu sắc nhìn Sở Sở một cái, trong mắt phức tạp khó có thể nói, Tứ a ca ngồi ở bên giường, Thập Tam nói:

“Nếu là người khác, trẫm có thể đã giết hắn rồi, nhưng là Thập Tam đệ, Tứ ca thật không đành lòng, cũng được, liền làm thỏa mãn ý của đệ, để cho nàng tiễn đưa đệ đoạn đường cuối cùng đi!”

Nói xong xoay người nói với Sở Sở:

“Nàng ở nơi này bồi Thập Tam đệ một lát, cũng coi như hoàn thành tình cảm từ nhỏ của các ngươi!”

Nói xong liền đi ra ngoài, Sở Sở rất buồn bực ngồi tới bên giường, rất kỳ quái. Trong phòng chỉ còn lại mình và Thập Tam thì Thập Tam cũng có chút tinh thần. Mắt quét qua khuôn mặt của Sở Sở, ánh mắt thoáng qua một tia trong trẻo, mặc dù nói quá nhỏ người khác không nghe được, sắc mặt lại cực kỳ dịu dàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Sở giống như đang nhìn người mình thương. Tay khô gầy chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng vô lực đụng chạm gò má của Sở Sở, Sở Sở không khỏi rất không tự nhiên.

Nếu nói là là Cửu a ca, thậm chí Thập Tứ lộ ra thần thái như vậy, mình cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Nhưng là Thập Tam,Thập Tam vẫn cứ như bạn bè, mình thật không có phát hiện hắn đối với mình có ý định gì. Dù sao mình cũng không phải là mỹ nữ khuynh quốc gì, sẽ không tự luyến cho là mỗi người đàn ông cũng len lén thầm mến mình. Nhưng bộ dạng hôm nay của Thập Tam, lại cũng không phải mình không nghĩ như vậy. Nhưng Sở Sở không được tự nhiên quá lâu, Thập Tam đèn đã cạn dầu, cuối cùng nhìn Sở Sở một cái, chậm rãi nhắm hai mắt, lúc Sở Sở ở bên cạnh, Thập Tam dị thường bình tĩnh vĩnh biệt cõi đời. Cuối cùng Sở Sở rốt cuộc nghe rõ Thập Tam trong miệng không ngừng lặp lại lời nói:

“Cuộc sống nếu mãi như lúc mới gặp...”

Sở Sở không khỏi thở dài, mình thật không nhìn ra tình ý của Thập Tam đối với mình, nhưng thời khắc sau cùng thì ra là so với Thập Tứ, hắn cố chấp cực đoan hơn nhiều. Sở Sở đứng dậy đi ra khỏi phòng. Trong viện bão tuyết đã bao trùm ở tất cả mọi nơi, phóng mắt nhìn đi đều là một mảnh trắng xóa thật sạch sẽ. Trên áo choàng bằng da màu đen của Tứ a ca đã rơi một tầng bông tuyết thật mỏng, bóng dáng mặc dù vẫn cao ngất như , nhưng tóc đã trắng đen đan xen, lần này là Thập Tam, lần sau là ai đây?

Lịch sử có nhiều chỗ sửa lại, nhưng có nhiều chỗ một ít cũng không có sai, như Na Lạp Thị chết đi, sau khi chết được phong hậu. Niên thị chết đi, Niên Gia xuống dốc, cho dù không có Niên Canh Nghiêu ngang ngược càn rỡ, cuối cùng cũng đi về phía diệt vong. Tào gia khuynh đảo. Giữa năm Ung Chính thứ tư, Tứ a ca tìm ra bằng chứng kết đảng, bốn phía thanh toán Bát gia đảng, trừ Cửu a ca cùng Thập Tứ không có một người nào may mắn thoát khỏi, thậm chí Hoằng Thì - con trai ruột của Tứ a ca cũng bị Tứ a ca ban cho cái chết.

Những thủ đoạn chính trị này Sở Sở không muốn tham dự, đàm phán hay bình luận tới, nhưng Sở Sở sợ chính là càng ngày càng gần năm Thập Tam, còn có chính là Hoằng Lịch càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng địch ý, thở dài thật thấp, Tứ a ca xoay người, ánh mắt sáng quắc nhưng nói:

“Thật không nghĩ tới Thập Tam thế nhưng ẩn dấu lâu như vậy, nếu không phải trước khi chết thần trí mơ hồ, trẫm đại khái vĩnh viễn cũng không thể biết!”

Sở Sở có chút ảm nhiên nói:

“Đi thôi!”

Hai người theo đuổi tâm tư của mình rời đi Di Thân vương phủ. Mùa đông năm Ung Chính thứ bảy, Di Thân vương bệnh qua đời, hưởng thọ bốn mươi lăm tuổi. Tứ a ca đối đãi cũng không phải thân thiết tầm thường, sau khi chết đặc lệnh chôn cất trong thái miếu, thụy hào là “Hiền”, lấy bao chúng mỹ, cũng lấy tám chữ “Trung Kính Thành Trực Cần Thận Liêm Minh”, trên quan với thụy pháp, chứng tỏ được sủng ái biết bao. Còn đặc biệt với thừa lệnh vua, Trực Đãi, Giang Nam, Chiết Giang tất cả xây đền đài, được cúng bái, sau cảnh tượng như thế, Sở Sở thấy Thập Tam buồn bực thất bại nửa đời ẩn nhẫn cũng được đền bù chút ít.

Di Thân vương bệnh qua đời, Tứ a ca mất đi một cánh tay, càng thêm ngày đêm không ngừng cần chính. Sở Sở khuyên qua vô số lần không kết quả, rồi nảy ra chút chán nản, xem ra ở vài phương diện mình cố gắng can thiệp cũng không thể thực hiện được. Buổi chiều ngày hôm đó Sở Sở thấy Tứ a ca lại dựa bàn viết, không khỏi khẽ thở dài, từ trắc điện đi ra ngoài, nghĩ đến tới trong lâm viên giải sầu, đi vài bước, nghe thấy Tây Noãn Các mơ hồ truyền đến một hồi tiếng đàn, vả lại vận luật quen thuộc kèm thêm tiếng hát thanh thúy dễ nghe nhẹ nhàng truyền tới đây.

Sở Sở không khỏi cười thầm, nghĩ thầm giờ là giữa mùa đông, dù sao trong lâm viên cũng lạnh, không bằng đi chỗ Thanh nhi ngồi một chút ngược lại là chủ ý thật tốt. Nghĩ tới liền xoay người về phía Tây noãn các đi tới, càng gần Tây noãn các tiếng đàn càng rõ ràng, tiếng hát cũng càng du dương, là tiểu nha đầu đang đàn dương cầm, mấy năm thời gian khổ luyện, đánh đàn cũng có da có thịt rồi, xem ra thầy giáo John tìm đến cũng không tệ lắm.

Phòng đánh đàn của Tây noãn các thiết lập ở ngoài cùng bên phải, thông với phòng ngủ Thanh nhi, qua cửa sổ thủy tinh có thể rõ ràng nhìn thấy tiểu nha đầu đang đánh đàn, Sở Sở đứng ở ngoài cửa sổ lắng nghe, tiểu nha đầu theo âm phù lặp lại ngâm xướng bài hát, đúng là bài mấy độ hoàng hôn mình ở trên thuyền hát cho con bé nghe:

“Thời gian không giữ được,

Xuân đi đã không còn dấu vết,

Thủy triều lên rồi lại xuống,

Sum họp ly biệt đau thương vội vã,

Chuyện cũ không thể quên,

Lục bình trôi ngược dòng,

Núi xanh như trước ở đây,

Mấy độ hoàng hôn.

Và lại lau nước mắt đêm nay,

Ở lại với gió đêm,

Cơn gió mang theo giấc mộng của tôi,

Về những chân trời vô tận,

Chiều chiều sớm sớm tương tư cùng kim cổ

Mấy độ hoàng hôn.”

(Ost trong phim 几度夕阳红– dịch sang Việt là Tình Buồn - Love In The Rain. Là tiểu thuyết Bóng hoàng hôn (hay hoàng hôn cuối cùng) của Quỳnh Dao)

Khổ lắm nha, lúc đầu search ra ta tưởng phim xóm vắng vì thấy Tần Hán và Lưu Tuyết Hoa, lại thấy tên Quỳnh Dao nữa chớ, haizzz… cuối cùng lấy cm tiếng Trung ở dưới mang qua QT dịch, thấy tên Ngụy Như Phong, mới search gg lần nữa, nó mới ra cái tên phim này đấy! Haizzz…

Ta dịch cái bài hát này nghe nó cứ sao ấy, may là bài hát ngắn + phim hiện đại chứ mấy bài của phim cổ trang thì post tiếng Trung lên cho ai biết thì coi chứ ta bó tay! ^^

Uyển chuyển hàm xúc triền miên lúc lại có hồi ức quá khứ, mong đợi cảm khái tương lai, mình và Tứ a ca khi nào mới có thể cùng ngắm biển rộng. Tiếng hát vẫn còn tiếp tục. Sở Sở ngẩng đầu lên không khỏi sửng sốt, mới vừa rồi không nhìn thấy sau lưng tiểu nha đầu đang ngồi trên ghế chính là Hoằng Lịch. Lúc này đứng lên đi tới sau lưng Thanh nhi Sở Sở mới nhìn rõ. Hoằng Lịch mười sáu tuổi đã nghiễm nhiên là một thái tử tay cầm thiên hạ rồi, khí phách lăng nhân, so với Tứ a ca khí phách hơn rất nhiều, có lẽ là do sự kín kẽ, Tứ a ca thích loại tính cách này của Hoằng Lịch.

Mấy năm gần đây Hoằng Lịch càng ngày càng toát ra tính phong lưu háo sắc. Dù còn nhỏ tuổi, chánh phi trắc phi thị thiếp thì có hơn mười người, so với hoàng a mã của nó còn nhiều hơn. Mặc dù cách kính lưu ly có chút mơ hồ, nhưng trên mặt trong mắt Hoằng Lịch là không tha, khó có thể che giấu nhớ nhung, yêu thương, tuyệt đối không phải là cảm giác một huynh trưởng đối với muội muội, là tình cảm giữa nam nữ... Ái mộ, mang theo nồng đậm tham muốn giữ lấy! Sở Sở không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ Hoằng Lịch đối với Thanh nhi có cái gì nha, cẩn thận hồi tưởng tuy rằng nó đối với mình thủy chung có ngăn cách, nhưng đối với Thanh nhi cũng tốt cực kỳ, chẳng lẽ có tâm tư như thế sao?

Tiếng đàn dừng lại, Sở Sở liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Thanh nhi cao hứng nói:

“Ngạch nương! Là ngạch nương tới!”

Nói xong đứng lên mấy bước ra đón, nhìn Sở Sở đứng ở trước cửa, Thanh nhi không kéo tay Sở Sở nói:

“Ngài sao không vào, con đánh đàn tốt hay không tốt, cảm giác không có ý vị như ngài hát!”

Sở Sở cười như không cười nói:

“Chờ con đến tuổi của mẹ, liền hát có ý vị.”

Thanh nhi le lưỡi một cái nói:

“Ngài còn nói ngài giống như bao nhiêu tuổi, bây giờ nhìn lại cùng con không sai biệt lắm, con ước có thể thanh xuân vĩnh trú giống như ngài là được!”

Sở Sở điểm một cái vào cái trán của nàng nói:

“Có lúc mẹ lại tình nguyện bề ngoài cũng già nua một chút, tốt hơn nhìn người bên cạnh từng người già đi như vậy!”

Thanh nhi lôi kéo Sở Sở vào phòng đánh đàn, trong mắt Hoằng Lịch chợt lóe lên nhưng vẫn cung kính hành lễ. Sở Sở cẩn thận nhìn hắn. Lần đầu tiên Hoằng Lịch cảm thấy ánh mắt sắc bén cùng xem kỹ đến từ nữ tử này. Mặc dù từ nhỏ ở bên người nàng lớn lên, nhưng Hoằng Lịch cảm giác vị này không để hắn vào trong mắt, giống như tất cả mọi chuyện của mình nàng đã sớm biết, không cần thiết cũng không có hứng thú đem lực chú ý thả vào trên người mình. Loại khinh thị trắng trợn này vẫn là chỗ Hoằng Lịch ghét nhất ở nàng. Nhưng mà ánh mắt bây giờ, cho dù Hoằng Lịch không có ngẩng đầu, cũng cảm thấy cái loại ánh sáng vô cùng có lực xuyên thấu, giống như có thể nhìn đến bí ẩn nhất trong lòng, làm bên trán Hoằng Lịch không khỏi toát ra chút mồ hôi lạnh.

Cảm giác uy nghi bị áp bức như vậy, Hoằng Lịch chỉ gặp qua ở trên người hoàng mã pháp Khang Hi. Qua một lúc lâu, Sở Sở mới nói:

“Ngươi xem ra rất rảnh, nghe nói phúc tấn của ngươi sắp lâm bồn rồi, ngươi không phải là nên tẫn trách bồi ở bên người nàng ư, dù sao nàng rất vất vả!”

Trong lời nói lộ ra ý lạnh cùng châm chọc làm Hoằng Lịch thầm buồn bực, Hoằng Lịch ngẩng đầu lên vừa đúng đụng vào ánh mắt nghiêm nghị của Sở Sở, tròng mắt trong trẻo sắc bén giống như một thanh lợi kiếm cắm vào lòng của Hoằng Lịch, Hoằng Lịch không khỏi cả kinh. Sở Sở nhìn hắn hồi lâu, tròng mắt chợt lóe nói:

“Thanh nhi cũng lớn, hoàng a mã của ngươi đang bắt tay vào công việc chỉ hôn cho nó, tình cảm huynh muội các ngươi tốt thì cũng phải giúp nhìn một chút mới phải!

Thanh nhi cùng Hoằng Lịch đồng thời nói:

“Không được!”

Sở Sở trợn mắt nhìn Thanh nhi một cái, ánh mắt quét qua Hoằng Lịch khó có thể che giấu khẩn trương nói:

“Sao không được, có câu nói trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, Thanh nhi cũng không nhỏ!”

Thanh nhi buồn bực nhìn mình ngạch nương, thầm nghĩ hôm nay ngạch nương rất không thích hợp, Hoằng Lịch âm thầm ngăn chặn mình nóng nảy, nhỏ giọng nói:

“Con sẽ lưu ý, chỉ là muội muội còn nhỏ, vả lại tài cao xinh đẹp, còn nam tử tầm thường tục tằng kia không xứng với muội muội!”

Sở Sở gật đầu một cái:

“Vậy thì mượn ngươi phí tâm!”

Hoằng Lịch vội vàng cáo lui xoay người đi ra ngoài, thân hình đi tới cửa bên Sở Sở nói:

“Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri, mặc dù rất đẹp nhưng đầu tiên phải làm rõ thân phận “quân” này, hi vọng ngươi cẩn thận suy nghĩ!”

Dịch nghĩa:

“Núi có cây, cây có lá

Trong lòng ta có người, nhưng người lại không biết.”

Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo “Thuyết uyển”, thiên “Thiện thuyết”, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc Quân Tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc Quân Tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.

Đây được coi là bài thơ dịch đầu tiên trong văn học Trung Quốc. Bài này có ảnh hưởng trực tiếp tới Sở từ

Hoằng Lịch khẽ cắn răng nhỏ giọng nói:

“Thụ giáo!”

Cũng không ngừng lại bước nhanh ra khỏi noãn các, Thanh nhi nói:

“Ngạch nương, con lần đầu tiên nhìn thấy ngài nghiêm túc như vậy!”

Sở Sở xoay người lại, nhờ đèn cung đình trong phòng sáng ngời quan sát Thanh nhi, da thịt thắng tuyết, hai mắt vẫn còn tựa như một dòng nước xanh, nhìn xung quanh, tự có một phen khí chất thanh nhã, trong lãnh ngạo linh động lại có vài phần quyến rũ câu hồn nhiếp phách. Mặc một bộ y phục bằng tơ màu trắng, tay áo thu eo hẹp, lộ ra một ít cổ tay trắng muốt như ngọc, phía dưới váy màu thủy lam, dài tới chấm chân. Vóc người đã rất có phong thái thiếu nữ. Tuổi độ mười ba dáng mảnh mai, như hoa đậu khấu mới giêng hai. Huống chi nha đầu này đã sớm qua mười ba rồi, mỉm cười lôi kéo nàng nói:

“Hoằng Lịch thường xuyên đến tìm con sao?”

(Tặng biệt kỳ 1 贈別其一 Tặng lúc chia tay kỳ 1 - Đỗ Mục)

Bài gốc:

Phinh phinh niệu niệu thập tam dư,

Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ.

Xuân phong thập lý Dương Châu lộ,

Quyển thượng châu liêm tổng bất như.

Dịch nghĩa

Nàng ấy mảnh mai yểu điệu, mới hơn mười ba tuổi,

Như hoa đậu khấu trên ngọn cây mới nở tháng hai.

Gió xuân thổi trên mười dặm đường Dương Châu,

Rèm châu đều cuốn lên, nhưng chẳng có ai giống như nàng.

Dịch thơ:

Tuổi độ mười ba dáng mảnh mai

Như hoa đậu khấu mới giêng hai

Gió xuân mười dặm Dương Châu thổi

Rèm ngọc treo cao vẫn vắng ai.

Thanh nhi gật đầu một cái:

“Từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, tự nhiên so người khác thân hơn chút!”

Sở Sở muốn nói lại thôi, thầm nghĩ: nha đầu này chỗ khác cũng thông minh làm người đau đầu, đến trên người mình sao cứ chậm chạp như vậy, nhưng là nếu như mình nói toạc ra càng không tốt, tốt nhất nghĩ cách đem nha đầu này đưa đi. Nói thật, mấy năm nay ở chỗ này đến mình cũng sắp hít thở không thông, nhưng mình không đi được, Sở Sở thở dài thật thấp nói:

“Đầu mùa xuân con sẽ theo du thuyền của John đi Anh quốc ở một thời gian ngắn đi, vừa lúc ở nơi đó có nhiều danh sư dạy đàn hơn!”

Thanh nhi thật vui vẻ, nói:

“Thật? Nhưng hoàng a mã sẽ cho ngài đi không?”

Sở Sở nói:

“Mẹ trước ở lại chỗ này, chính là con đi đi, dù sao Cửu thúc cùng Đông thúc của con ở bên kia cũng sẽ chăm sóc con!”

Thanh nhi mãnh liệt bất an nói:

“Có phải nơi này có chuyện gì rồi, từ lúc Thập Tam thúc đi, ngài liền buồn bực không vui, cũng không vui vẻ tùy ý như ban đầu nữa!”

Sở Sở giơ tay lên nhẹ nhàng mân mân bên tóc mai của con gái, nói:

“Yên tâm, ngạch nương không có sao, con phải thật tốt, ngạch nương sẽ không có

Tuy nói Sở Sở nhận ra tâm tư xấu xa của Hoằng Lịch, Hoằng Lịch biết như vậy không ổn, mình cần nhẫn nại nhất thời, nhưng vẫn nhịn không được cứ đi tìm Thanh nhi. Khi biết đầu mùa xuân Thanh nhi lại đi Anh quốc thì sắc mặt Hoằng Lịch rất khó coi, nhưng hiểu lấy năng lực của mình bây giờ là không có khả năng ngăn cản chuyện này, vì vậy đối với Sở Sở càng ngày càng hận hơn.

Mùa xuân năm Ung Chính thứ tám, Thanh nhi lần nữa theo thuyền ra biển đi Anh quốc, Tứ a ca vốn phản đối, nhưng thấy Sở Sở lưu lại cũng liền miễn cưỡng đồng ý. Lại nói Tứ a ca phát hiện Sở Sở mấy ngày gần đây có chút không bình thường, hay bi quan, thương cảm, nóng nảy, dễ giận, so với Sở Sở vui vẻ tiêu sái trước kia giống như hoàn toàn là hai người khác nhau. Nhanh chóng nghĩ tới tìm ngự y vội tới xem mạch cho nàng. Sở Sở ghét nhất không có bệnh tự chuốc lấy phiền phức, đối với quy củ không có sao lại coi mạch bình an trong hoàng cung ghét cay ghét đắng, cho nên không thích truyền thái y.

Đưa Thanh nhi đi, cuối cùng không cự tuyệt ý của Tứ a ca nữa, cho truyền thái y đến xem. Mấy thái y thay phiên xem mạch thật lâu, cũng âm thầm đổ mồ hôi: vị chủ tử này cũng không phải là người bình thường, nếu là có một chút xíu không may, đoán chừng mình mất chức là chuyện nhỏ, đầu của cửu tộc sợ rằng đều muốn dọn nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.