Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 28: Tại Thành Nam Kinh Sở Sở vào ở Chức Tạo phủ




*chức tạo phủ: cơ quan dệt quần áo cho Hoàng gia và cung đình tế tự. Có 3 chức tạo phủ được lập ở Giang Ninh phủ, Tô Châu phủ, Hàng Châu phủ, đó là ý nghĩa từ phủ trong chức tạo phủ.- delafere119 - ttv

Sau đêm mưa, Sở Sở và Khang Hi ngồi ở trong thiện phòng Linh Tháp tự, cùng vị thần cằn nhằn kia nhưng Khang Hi rất kính nể cái người gọi là cao tăng Giác Tuệ đại sư luận kinh tham thiền. Theo lý thuyết Sở Sở đối với mấy cái này rất không tin tưởng, nàng là một người theo thuyt duy vật, mặc dù đã xuyên việt rồi nhưng vẫn không tin tưởng lắm những thứ huyền chi hựu huyền (đạo thể siêu vi là cửa thiêng sinh xuất ra mọi điều huyền vi ảo diệu),hoàn toàn nghe không hiểu gì này. Nhưng bất đắc dĩ Khang Hi nhất định bắt mình theo hầu, cũng không có biện pháp, huống chi lão hòa thượng Giác Tuệ này mỗi lần nhìn thấy mình cũng thần thần bí bí nói vài lời hoàn toàn nghe không hiểu.

“Thử hữu cố bỉ hữu. Thử sinh cố bỉ sinh. Do cái này có nên cái kia có, do cái này sinh nên cái kia.” (trích trong Kinh Hoa Nghiêm)

Một đống lời nói chỉ hay ở bề ngoài làm Sở Sở rất là bất đắc dĩ.

Ba ngày tiếp theo, các nơi của Sơn Đông cũng dùng biện pháp tạo mưa của Sở Sở, chỉ là tiền vốn quả thật không thấp. Hơn nữa đại pháo Hồng Y nếu chỉ dùng cho những thứ này cũng không phải biện pháp lâu dài, cho nên Khang Hi gia tiếp tục chọn lựa các biện pháp khác của Sở Sở. Nam thủy Bắc điều, chờ thực vật hoa màu đều phát triển tươi tốt, tình hình hạn hán sẽ có thể hóa giải, tóm lại hai bên cùng nhau xuống tay, tựa như Sở Sở nói:

“Hai tay muốn bắt cái gì, hai tay đều phải cứng rắn.”

Khang Hi gia nghĩ đến điều đó bất giác mỉm cười nhìn Sở Sở bên cạnh buồn chán ngủ gật gà gật gù. Đối diện là cao tăng Giác Tuệ, bởi vì ngày mai sẽ phải lên đường chạy thẳng tới Giang Ninh phủ, cho nên Khang Hi đặc biệt cùng vị cao tăng này ngồi đối diện giảng kinh tham thiền. Sở Sở cũng không có tuệ căn, giống như chính nàng nói mình chính là một tục nhân thật to.

Nhưng Giác Tuệ cũng rất ưa thích nhìn thấy nàng. Lý Vệ nói qua Giác Tuệ này rất tích chữ như vàng cũng không dễ dàng cùng ai nói chuyện, ngay cả cùng Khang Hi ngồi đối diện tham thiền cũng là phần nhiều nói về kinh Phật, rất ít khi nói chuyện khác, nhưng chỉ cần thấy Sở Sở liền sẽ nói rất nhiều, vì thế Sở Sở rất buồn bực. Khang Hi ngược lại cảm thấy đây nhất định là có duyên cớ, cho nên mỗi ngày đều mang theo Sở Sở tới tham thiền cùng Giác Tuệ này.

Không biết tại sao, luôn cảm thấy kinh Phật bác đại tinh thâma đầu này có chỗ tốt. Bên ngoài mưa phùn còn rơi, mặc dù không lớn nhưng đất hoang chung quanh Cao Thanh huyện có thể gieo trồng rồi, cho dù chậm chút nhưng thu hoạch một quý hoa màu vẫn còn kịp. Năm nay xem ra dân chúng Sơn Đông có thể ăn no cái bụng.

Trong lòng Sở Sở âm thầm nói:

“Khang Hi không biết bị sao nữa, ngày ngày tới Linh Tháp tự này niệm kinh, ông muốn tham thiền thì tham thiền đi, đừng lôi kéo tôi, cái này còn ghê gớm hơn so với âm nhạc thôi miên ở hiện đại.”

Nỗ lực giơ giơ mí mắt sắp khép lại, đêm đã khuya rồi. Thời điểm Sở Sở quá vật vã, sắp không chống lại được cơn buồn ngủ, Khang Hi gia thỏa mãn đứng dậy. Sở Sở ngáp ngắn ngáp dài đi theo bước chân Khang sư phụ ra khỏi thiện phòng. Đại sư Giác Tuệ đứng dậy đưa tiễn đến bên ngoài thiện phòng, nói với Sở Sở:

“Nữ thí chủ xin dừng bước.”

Sở Sở liếc mắt thầm nghĩ ‘lại tới nữa rồi, tưởng hôm nay lão hòa thượng này quên mình rồi chứ, thì ra chờ mình lúc này đây’, Sở Sở xoay người lại đọc câu a di đà Phật nói:

“Đại sư ta đã biết, ‘do cái này có nên cái kia có, do cái này sinh nên cái kia…; không vô cớ cái kia bị diệt, là cái này diệt cái kia’ đúng không? Tiểu nữ đã nhớ rồi, ngài yên tâm đi, trở về tiểu nữ đem câu này viết trên giấy, dính vào đầu giường mỗi ngày nhìn nó.”

Khang Hi cười lắc lắc đầu, Giác Tuệ đại sư ngược lại không có cười, nhỏ giọng đọc câu Phật hiệu, mới dùng ánh mắt tràn đầy trí khôn thâm thúy nhìn chằm chằm Sở Sở nói:

“Lúc sắp tạm biệt lão tăng tặng cho nữ thí chủ một câu, xin thí chủ ghi nhớ: do yêu nên sinh lo, do yêu nên sinh sợ hãi; nếu như cách cách yêu ai đó, đừng lo cũng đừng sợ hãi. Bần tăng cung tiễn vạn tuế và cách cách.”

Sở Sở làm mặt quỷ với Giác Tuệ, xông ra ngoài.

Qua ngày hôm sau liền cùng Khang Hi chạy tới Giang Ninh phủ theo đường bộ, đi mấy ngày mới tới bên ngoài thành Nam Kinh, còn chưa có vào thành, ngoài thành đã là một mảnh nghi thức tiếp giá nghiêm túc tề chỉnh rồi. Cái gọi là ngự đạo, tên như ý nghĩa, chính là con đường lớn trải đá x dành riêng cho hoàng gia chỉ có hoàng đế cùng đại thần thân tín mới có thể đi. Ngự đạo thành Nam Kinh này, cách Chính Dương môn đến 2 cây số, chính là Quang Hoa môn ở hiện đại, bên đường ngự đạo là tiểu đình, núi giả, hành lang cùng hoa và cây cảnh đem hơi thở cuộc sống bình dân và ngựa xe như nước ngăn cách.

Sở Sở tò mò vén lên một góc màn cửa sổ bên hông long giá nhìn ra ngoài, thấy so với ngự đạo ở hiện đại cũng không kém nhiều lắm, vân sam hai bên đường thẳng tắp, cao chọc trời. Hai bên đã vây lên trướng màu vàng sáng, thị vệ đứng nghiêm trang, phía trước là mấy thái giám theo long giá đi chậm rãi, hai bên quỳ xuống hô vạn tuế một tiếng, Khang Hi cong ngón tay lên điểm đỉnh đầu Sở Sở cười nói:

“Nha đầu con muốn xem, đợi lát nữa để cho con đường đường chánh chánh nhìn đủ, cần gì bộ dáng lén lén lút lút diệt khí thế như vậy.”

Cây vân sam

Sở Sở buông rèm cửa sổ xuống đến gần Khang Hi nói:

“Con thật sự tò mò. Thập Tam gia nói ngài lúc này cũng ở tại chức tạo phủ Tào gia, ngài sao lại ở nhà bọn họ, không phải có hành cung sao?”

Khang Hi nói:

“Tào gia cùng trẫm là có duyên pháp rất sâu, thê tử của Tào Tỳ - tiền nhiệm chức tạo của Tào gia - là nhũ mẫu của trẫm khi còn nhỏ...”

Khang Hi lâm vào kí ức xa xưa cùng Tào gia. Thì ra là chức tạo Giang Ninh cùng Tào gia là do tình cờ, là duyên phận khó hiểu kết gần nửa thế kỷ, đây tất cả là từ Tôn thị thê tử của Tào Tỳ - tằng tổ Tào Tuyết Cần (ông cố), cho đến khi Khang Hi lên ngôi. Khang Hi lúc còn nhỏ từng bị bệnh đậu mùa, hoàng thái hậu Hiếu Trang sai bà vú cũng chính là Tôn thị ở một tòa nhà trong miếu Nam Trường Nhai ở Tử Cấm thành. Theo như phương thuốc ngự y cung đình cung cấp chữa bệnh cho Khang Hi, được bà hết lòng chăm sóc Khang Hi cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn như trong họa có phúc.

Vài năm sau, Thuận Trị hoàng đế bởi vì bệnh đậu mùa đột nhiên qua đời, trước khi lâm chung lưu lại ý chỉ, muốn ở trong các hoàng tử chọn lựa người đã phát bệnh đậu mùa kế nhiệm, mà trong các hoàng tử chỉ có Khang Hi phát bệnh đậu mùa. Cứ như vậy, Khang Hi liền may mắn trở thành người n nghiệp đất nước, thành tựu về văn hoá, giáo dục, võ công, khai sáng một đời thịnh thế, cũng trở thành vị đế vương tại vị thời gian dài nhất trong vương triều phong kiến hơn hai nghìn năm của Trung Quốc. Rất khó tưởng tượng, một bệnh đậu mùa, lại đổi lấy một đời minh quân, đồng thời cũng đổi lấy số mạng Tào gia nửa thế kỷ làm sủng thần.

Dĩ nhiên sau này Tào gia suy tàn, mới có Hồng Lâu Mộng ra đời, tất cả những chuyện này mang sắc thái truyền kỳ. Bây giờ chức tạo Giang Ninh chính là con trai của Tôn thị, cũng là Tào Dần bạn chơi còn nhỏ của Khang Hi, là tổ phụ (ông nội) của Tào Tuyết Cần nổi tiếng, dĩ nhiên hiện tại Tào Tuyết Cần còn chưa thấy bóng dáng. Thập Tam nói qua chức tạo Giang Ninh này tuy là quan giám thị hàng dệt bằng máy, nhưng bởi vì được hoàng đế đặc thù tin tưởng cho nên kì thực Tào gia nắm giữ phần lớn tài chính của Giang Ninh, nên địa vị chính trị càng cao. Trên thực tế vượt qua tuần phủ cùng đô đốc, so với phong cương đại lại(đại quan biên giới) bình thường còn có quyền thế địa vị hơn.

Trước đây Khang Hi Nam tuần đều ở tại chức tạo phủ, có nguyên nhân rất lớn là bởi vì Tôn thị. Sau đó Tôn thị đã qua đời, nhưng Tào Dần dù sao cùng Khang Hi tình cảm bất đồng, nên mỗi lần Nam tuần vẫn ở tại trong phủ của ông ta tỏ vẻ ân sủng.

Đại khái đi chừng một canh giờ, long giá mới tới trước chức tạo phủ, giọng nói rõ ràng của Lý Đức Toàn truyền tiến tới:

“Vạn Tuế Gia đến chức tạo phủ Giang Ninh!”

Sở Sở vội vàng sửa sang lại long bào cho Khang Hi, hướng quan, nhanh chóng quan sát mình mấy lần, trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu hồng nhạt coi như là khá lắm rồi, đưa tay vịn cánh tay Khang Hi, bước ra long giá. Rất hiếm khi, đúng vào trời tháng tư thế nhưng không có mưa, ánh nắng rực rỡ vạn dặm không có bóng mây, khi Khang Hi vừa ra tới, trước mặt lạp quỳ xuống một mảnh, hô vạn tuế xong, Khang Hi nói bình thân, mọi người mới đứng dậy cung kính đứng một bên.

Trước mặt là hai cung phi đến trước, khụy chân hành lễ với Khang Hi, đứng một trước một sau. Phụ nhân trước mặt nhìn như hơn ba mươi tuổi, khóe mắt dính vào chút vết chân chim năm tháng, nhưng nhìn khí chất toàn thân rất không tục, người mặc một bộ phượng bào màu hạnh hoàng, trên đầu mang hướng quan đông châu rất trân quý, khí sắc cũng không tốt lắm nhìn ra thân thể không được khỏe mạnh.

Sở Sở lập tức đoán được vị này chính là Đông quý phi theo giá mà đến, cùng bổn gia mình lệ thuộc hiện tại. Phía sau một người rất trẻ tuổi, Sở Sở cũng chỉ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai, mặc một bộ trang phục phụ nữ Mãn Thanh xanh nhạt, kỳ đầu* đơn giản chỉ gắn một đóa hoa mẫu đơn màu hồng đào nở rộ, hơi ánh lên mặt phấn trắng nõn hết sức xinh đẹp, tựa như mới vừa đâm chồi ở bờ sông, càng giống như là hoa đào trong viện lần đầu tiên lặng lẽ nở rộ.

Hướng quan

Đại lạp sí – Kỳ đầu

Sở Sở đoán vị này đại khái chính là Mật quý nhân rất được Khang Hi sủng ái trong lịch sử. Sở Sở vội vàng phất khăn làm lễ ra mắt hai vị sủng phi. Mật quý nhân có chút ngạc nhiên nhìn Sở Sở mấy lần, khách khí mấy câu thôi, Đông quý phi thân thiết kéo tay Sở Sở, dò xét cẩn thận trên dưới chốc lát cười nói:

“Đây chính là Đông cách cách nhà chúng ta sao, nhìn thấy nha đầu này đầy đại khí, đến, ta coi như là cô cô của con rồi, đừng có gọi nương nương, về sau liền kêu cô cô là được, coi như cô chất (cô cháu) chúng ta là có duyên phận.”

Khang Hi cười nói:

“Điệt nữ (cháu gái) này nhưng là đệ tử trẫm, trẫm rất ưa thích, đi vào bên trong cô chất các nàng sẽ có thời gian nói chuyện.”

Lúc này Đông quý phi mới buông Sở Sở ra. Sau đó Cửu Thập a ca cùng Thập Tam Thập Tứ cùng một quan viên trung niên làm lễ ra mắt xong, cũng đứng ở bên cạnh Khang Hi, Khang Hi đi về phía trước hai bước, sắc mặt rất thân thiết đưa tay đỡ quan viên trung niên đang quỳ xuống dập đầudậy, quan sát chốc lát nói:

“Lệ Hiên, mấy năm không thấy, ngươi bảo dưỡng không tệ.”

Sở Sở đã hỏi lặng lẽ Thập Tam, mới biết vị này chính là Tào Dần - tổ phụ Tào Tuyết Cần nổi tiếng lừng lẫy, tên tự là Lệ Hiên, nhanh chóng tỉ mỉ quan sát, cũng chỉ là một người đàn ông trung niên rất bình thường, có thể thấy được hàng năm làm quan trên người tự có một loại khí thế uy nghiêm. Khi nhìn Khang Hi trong mắt đầy chân thành tha thiết hiếm khi thấy, đại khái bởi vì thời thơ ấu cùng trải qua với Khang Hi, vẫn có tình cảm rất sâu rất thật, ở trên người đế vương rất khó nhìn thấy hữu tình, Sở Sở cảm thấy ở trên người hai người này, rất động lòng người.

Cửu a ca lặng lẽ lại gần Sở Sở nhỏ giọng nói:

“Gia thật đúng là không có nhìn ra, cô còn có thể làm trời mưa, không phải yêu tinh quỷ quái gì trong núi tu luyện thành người chứ hả?”

Thập Tam Thập Tứ cùng Thập a ca hiển nhiên là nghe thấy, cũng che miệng cười khẽ, Sở Sở trừng mắt liếc hắn một cái cũng nhỏ giọng trả lời:

“Theo như nô tỳ thấy, Cửu gia càng giống như yêu tinh quỷ quái mà ngài nói, người từng thấy qua mấy yêu tinh quỷ quái tu luyện thành, không phải dáng dấp như hoa như ngọc, khuynh quốc khuynh thành, phương diện này Cửu a ca ngược lại so với nô tỳ giống nhiều hơn.”

Cửu a ca dở khóc dở cười nói:

“Được lắm, gia nói không lại cô, giờ đã tới, nên thương lượng chuyện của chúng ta đi.”

Sở Sở gật đầu một cái. Mọi người vào cửa chính chức tạo phủ, qua hai cửa vào, đến một viện rất lớn, mặt bên có một cổng chào lớn đi thông qua một vườn rất lớn, phía trên cổng chào là vài chữ to “Giang Ninh Ngự Uyển”.

Sở Sở nghĩ đây đại khái Tào gia cố ý xây hành cung cho Khang Hi, Khang Hi liếc mắt nhìn Sở Sở nói:

“Nha đầu con lần đầu tiên tới đây, xem lâm viên này một chút so với làng du lịch của con như thế nào.”

Sở Sở nói:

“Sư phụ ngài đây là chê cười con rồi, lâm viên này vừa nhìn biết ngay là danh gia thiết kế kiến tạo, đem làng du lịch của con so sánh với chỗ này là lên không được mặt bàn rồi, con hiểu lắm.”

Khang Hi cười to hướng về phía Tào Dần nói:

“Nha đầu này ở kinh thành Tây Giao xây một lâm viên biệt trí, có cảnh đẹp bốn mùa, kiến trúc ly kỳ, ôn tuyền thư giãn, cùng đồ ăn mới mẻ. Lần sau ngươi tới kinh thành thì trẫm cùng ngươi ở chỗ này mấy ngày, so với Sướng Xuân Viên của trẫm còn tốt hơn chút. Chính là quá mắc.”

Vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ đầu Sở Sở nói:

“Nha đầu này chính là con sâu tiền, con nhóc này cứ đúng hạn tính toán khi ở lâm viên ấy, một ngày mấy trăm lượng bạc, thực sự quá mắc tiền.”

Sở Sở cười hắc hắc nói:

“Sư phụ lão ngài còn oán trách, giá tiền của ngài là con cố ý giảm giá còn 30% cho ngài, ngài còn chê đắt, không tin ngài hỏi Cửu gia một chút, ngài ấy ở Thanh Quán một ngày bao nhiêu bạc!”

Cửu a ca còn chưa lên tiếng, lão Thập đã mở miệng nói:

“Đúng vậy, Hoàng a mã ngài nói cái giá tiền kia, Cửu ca một ngày phải tốn bạc đến gần gấp đôi, là 50% giá tiền, chính là như vậy, còn là người bình thường cũng không được cái giá này, nha đầu này so với Cửu ca còn tham tiền hơn...”

Cửu a ca vội vàng ho khan mấy tiếng, lúc này Thập a ca mới lắp bắp dừng lại, Khang Hi ngược lại cười cười, liếc mấy nhi tử của mình một cái, cất bước vào ngự uyển.

Tào Dần đã sớm nghe nói chuyện về Sở Sở, mấy trận mưa ở Trực Đãi Sơn Đông, khiến cho dân gian đã đem vị Đông cách cách này truyền đi càng ngày càng thần kỳ, tự mình thấy cũng chẳng qua là một tiểu nha đầu mười sáu mười bảy, nhưng nghe lời nói của Vạn Tuế Gia cùng mấy a ca, tiểu nha đầu này nhưng là một nhân vật lợi hại vô cùng. Nghe nói là người của Tứ a ca, được Vạn Tuế Gia yêu thích phong làm trắc phúc tấn cũng không khó, vì sao hôm nay vẫn cận thân không rõ như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.