Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 14-1: Hạc giấy.




Ở cửa siêu thị mọi người ra ra vào vào, chỗ Diêu Thư Hàm đứng không tiện cho lắm, cô bước hai bước tránh qua một bên, nhìn thấy Hàn Giang Tuyết đang vội vàng muốn tới chỗ cô, cô sợ xe hàng của đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, liền nói:
"Giang Tuyết, em cứ đứng ở chỗ đó là được rồi, để chị đi qua, đừng vội!"
"Dạ, thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là sách chị cho em mượn mấy ngày trước em xem xong rồi."
Hàn Giang Tuyết biết Diêu Thư Hàm lo lắng cho cô đi thì xe Quan Đông Chử này không ai coi, sợ bị người mượn gió bẻ măng lớ rớ ít tiền lẻ cùng với mấy xâu viên, sự cảm kích đối với Diêu Thư Hàm càng tăng, nếu như có một ngày nào đó có thể hết khổ, nhất định phải báo đáp chị Thư Hàm thật tốt.
"Chị Thư Hàm tới mua đồ sao?"
Diêu Thư Hàm đi tới, Hàn Giang Tuyết liền chú ý tới túi mua đồ cô cầm trên tay. Những chiếc túi mua đồ ở siêu thị này đều phải thu phí, túi đựng đồ dùng một lần này quả thực không phải dạng bảo vệ môi trường, cho nên Diêu Thư Hàm vào siêu thị thường thường đều tự có túi bảo vệ môi trường.
"À, cái này.." Diêu Thư Hàm liếc nhìn chiếc túi vải thô trong tay, "Lúc ra cửa liền mang theo, đến siêu thị rồi mới nhớ đồ chị mua căn bản là để không vừa, nên cầm không thôi."
Hàn Giang Tuyết chớp chớp mi mắt, không biết lông vũ ở nơi nào bay tới rơi một ít trên lông mi, cô phải chớp chớp để nó rơi xuống.
"Chị Thư Hàm, chị muốn mua gì, túi lớn như vậy còn không chứa được?"
"Thảm điện với quạt điện."
Mấy ngày qua trời lạnh, làm sao những vật cần thiết qua mùa đông mà chị Thư Hàm cũng không có, Hàn Giang Tuyết nghe được cả kinh, hỏi:
"Ơ? Nhà trọ của chị không có hả? Sao bây giờ mới mua?"
"Không phải chị dùng, năm nay nhà trọ của chị có thêm một bạn cùng phòng, chị mua cho người đó."
Diêu Thư Hàm giải thích.
"Thì ra là vậy..."
Hàn Giang Tuyết gật đầu, hai đồng tiền nho nhỏ lộ ra rất ngọt ngào:
"Chị Thư Hàm đối đãi với mọi người thật tốt, như thế này đi, em nhờ bác Ngô giúp em canh hàng một lát, chờ chị mua đồ xong em giúp chị mang chúng về."
Một cái một người mang thì không có  vấn đề nhưng nếu như cả hai cái thì một người cầm có chút miễn cưỡng, có người giúp nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều, Diêu Thư Hàm thầm khen Hàn Giang Tuyết thật hiểu chuyện, lại nghĩ tới cảnh ngộ khổ cực của đứa nhỏ này, lại chó chút không nỡ:
"Được rồi, em cũng nên theo chị đi lên ngồi một chút, chị lấy thêm mấy cuốn sách cho em."
"Tốt quá, đi thôi. À, trước hết em nói một tiếng với bác Ngô đã, chị Thư Hàm chị đi siêu thị trước đi."
Hàn Giang Tuyết quay người đi tìm thím bán cơm nắm, trở về đem sách lần trước Diêu Thư Hàm cho cô mượn bỏ vào trong túi vải buộc kĩ. Cái túi này của cô là mua hồi tiểu học, màu sắc hoa văn bên trên đã phai nhạt, vết tích dây cầm được khâu lại có chỗ rõ ràng là dùng một loại chỉ khác có màu thô hơn khâu lên. Hồi xã quyên tặng quần áo và đồ dùng hằng ngày, Hàn Giang Tuyết đã chọn một chiếc áo khoác có nón rộng, chỉ cần không đội nón thì có thể che khuất đầu dây khâu lại rồi.
Bên kia Diêu Thư Hàm chọn một cặp thảm điện cùng quạt điện hình cầu vồng, thực ra trong phòng Thư Nhan đã có máy đều hòa, bất quá Thư Nhan chưa bao giờ dùng tới. Mỗi năm tiền thuê nhà là cố định, Diêu Thư Hàm cũng không thu thêm phí điện nước nhưng điều hòa đó Thư Nhan cũng không dùng, người kia nói qua mùa đông còn phải mở điều hòa thì sống quá xa xỉ, thế nhưng mỗi ngày Diêu Thư Hàm đều đưa đồ sưởi ấm cho Thư Nhan, cái này vậy mà người kia không có từ chối.  
Diêu Thư Hàm mơ hồ cảm thấy, Thư Nhan tiêu tiền rất chặt, luôn luôn tiết kiêm nhưng vẫn thiếu thậm chí có ý chiếm chút tiện nghi nho nhỏ, làm cho Diêu Thư Hàm có điểm kì quái, có phải điều kiện kinh tế của Thư Nhan không tốt lắm hay không? Nhưng loại chuyện như vậy làm sao có thể dễ dàng hỏi chứ, ngoại trừ càng thêm quan tâm Thư Nhan, càng đối tốt với Thư Nhan, cô không còn lựa chọn nào khác.
Diêu Thư Hàm nghĩ, dung tích của trái tim có thể có bấy nhiêu, chứa đựng quá nhiều tình cảm, thì sẽ tràn ra, tràn ra quá nhiều, thì sẽ biến thành nỗi nhớ,  nổi nhớ quá sâu sẽ không tự chủ được muốn quan tâm, muốn chăm sóc, cho dù không lây động được cảm giác của người đó thì cũng có thể đánh động được bản thân, một chút còn tốt hơn không.
Làm chút gì đó dù sao cũng tốt hơn không làm gì cả.
Hai người đem đồ đến dưới tòa nhà C. Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn tòa nhà:
"Chị Thư Hàm, chị ở tầng mấy?"
Diêu Thư Hàm xách quạt điện có chút nặng, nhịn không được thở gấp hai cái:
"Tầng 5."
"Hả..." Cái miệng nhỏ nhắn của Hàn Giang Tuyết há to, "A, có chút cao, lên thôi, mệt mỏi thì nghỉ một chút."
"Ừ."
Vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng hai người con gái bề ngoài nhu nhược nội tâm cường đại cũng mang được hai cái thùng lên. Hàn Giang Tuyết lại giúp Diêu Thư Hàm đem thảm điện trải xong, lau lau quạt rồi cấm điện, sau đó đem sách gởi trả Diêu Thư Hàm:
"Sách này gởi lại cho chị, cám ơn chị Thư Hàm, em còn phải tranh thủ về để buôn bán nữa."
Diêu Thư Hàm vội vàng chạy vào thư phòng rút hai quyển của Dư Thư Vũ là ‘Hành trình văn hóa’ và ‘Dư cư bút kí’
"Giang Tuyết, cái này em mang về xem đi."
Hai quyển sách rất dày, trang trí rất tinh xảo, cầm trong tay rất có khuynh hướng cảm xúc.
Sờ sờ bìa sách, Hàn Giang Tuyết gật đầu, đôi mắt to vụt sáng như nước trong veo:
"Em sẽ xem thật kĩ, chị Thư Hàm, chị thật tốt."
Diêu Thư Hàm cười cười, vỗ vai của đứa nhỏ:
"Thích đọc sách là chuyện tốt, chị có sách liền cho em mượn xem, hà cớ gì không làm chứ?"
Lúc này cánh cửa đang đóng truyền tới tiếng động, tiếng chìa khóa tiếp xúc với ổ khóa phát ra tiếng răng rắc, tiếp theo là tiếng bước chân, có người đang đi tới.
Thư Nhan vừa vào cửa đã nhìn thấy trong phòng khách Diêu Thư Hàm mỉm cười đưa tay khoát lên vai của Hàn Giang Tuyết, Hàn Giang Tuyết thì ngoan ngoãn cúi đầu, ôm sách đồng thời đôi mắt ngân ngấn nước lấp lánh lấp lánh lóe sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đánh phấn muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, muốn có bao nhiêu e lệ có bấy nhiêu e lệ.
Ôi trời, đây là chuyện gì vậy?
Đôi mắt hồ ly của Thư Nhan chậm rãi híp lại, khịt khịt mũi, chợt cảm thấy trong ngực có chút không vui, không quen nhìn thấy bộ dạng đáng thương với dáng dấp mảnh mai như vậy của cô em gái bán Quan Đông Chử ở trước mặt Diêu Thư Hàm, thiệt muốn đem đứa nhỏ này xách ra ngoài vứt dễ sợ.
-------------------------
Thư lão sư nổi cơn ghen,  Chỉ là ghen ghen ghen thôi mà :'))
Ps. Dạo này kiếm được mấy cách làm handmade mới, đi nhiều nơi gặp nhiều người mới phát hiện nhiều thứ hay hay :)))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.