Sơ Hiểu Mộ Niên

Chương 14-2




Sơ Hiểu rất buồn bực, cực kỳ buồn bực.

Đường núi mà bọn họ đi, bình thường có rất ít người, ngã rẽ khắp nơi, rất dễ lạc đường. Hơn nữa, suốt đoạn đường hoàn toàn yên tĩnh.

Nghĩ đến điều này nên Sơ Hiểu mới lựa chọn con đường này, mà có ai biết rằng dưới khuôn mặt không thay đổi của nàng bây giờ có biết bao nhiêu là hối hận.

Bởi vì hiện tại bọn họ đang ngồi xe ngựa nên nếu so sánh chiều rộng, chỉ có thể cho phép một chiếc xe ngựa cùng với mấy người đi đường cùng đi qua.

Mà phía trước không xa, có một chiếc xe ngựa chặn ngang dừng ở một chổ, thị lực của Sơ Hiểu rất tốt nên nhìn thấy bánh xe mắc vào tảng đá lớn bên cạnh, làm thế nào cũng không thể tiếp tục di chuyển.

Lúc đầu Sơ Hiểu không có cảm giác gì, kéo dài thời gian một chút cũng không quá ảnh hưởng đến nàng, Mộ Niên vẫn còn nằm ở trong ngực, tay hắn nắm vạt áo nàng thật chặt.

Cho nên......

Nửa nén hương...... Một nén hương...... Nửa canh giờ...... Một canh giờ......

Sơ hiểu buồn ngủ, Mộ Niên cọ cọ nàng, phát ra tiếng hừ hừ thỏa mãn.

Xoa xoa mắt, “Ưm, Sơ Hiểu...... Vẫn chưa tới sao......”

Sơ Hiểu thức tỉnh, sờ sờ hắn theo thói quen, nhìn về phía trước than thở: “Xe ngựa trước mặt hình như xảy ra vấn đề.”

Mộ Niên trợn to hai mắt, kinh ngạc “A” một tiếng: “Vậy phải mất bao lâu, người bị đả thương trong rừng......” Dứt lời còn có chút nóng nảy xoắn y phục, ánh mắt thẳng tắp nhìn Sơ Hiểu.

“Ta đi xem một chút......” Nàng than thở, Sơ Hiểu hơi không tình nguyện nhảy xuống xe.

“Ta cũng đi vậy......” Mộ Niên nháy nháy mắt với nàng.

Vươn tay vòng quanh hông ôm hắn xuống, để hắn tựa vào bên người nàng.

--- ------ ------ ------

Đi đến, hai nữ tử mặc đồ đen đeo bội kiếm trên lưng đang cau mày thương lượng cái gì, Sơ Hiểu xem các nàng nói chuyện, rốt cuộc cũng hiểu rõ, dáng vẻ các nàng giống như bị thương.

Không trách được còn phải dừng ở nơi này, có lẽ vì tay không hoạt động được nên không thể đẩy xe ra khỏi hòn đá.

Cô gái phía trước biết mình cản đường, mà xe ngựa phía sau cũng ngừng thật lâu, thấy có người xuống xe đi tới, các nàng xoay người lại.

“Xin lỗi đã quấy rối hành trình của cô nương, xin cô nương có thể thay đổi một con đường khác?” Tuy nói là thương lượng, nhưng giọng nói cũng không cho phép phủ định.

Nghe lời của nàng, người trong xe cũng thò đầu ra.

Sơ hiểu vẫn giữ bộ dạng cô nương tốt, khẽ mỉm cười nói: “Ta có thể giúp ngươi xem một chút......”

Lúc này trong xe toát ra một giọng nam bén nhọn: “Phu xe kia xứng được đụng vào xe của chúng ta sao, nàng thì có danh tiếng gì......”

“Sơ Hiểu......” Bộ dáng Mộ Niên hơi sợ hãi, hắn sợ Sơ Hiểu sẽ tức giận.

Sơ hiểu khẽ nghiêng cười cười với hắn, đang muốn nói gì, một cái roi dài không kiên nhân xông tới.

“Bớt quấy rầy xe của chúng ta, biết điều còn không mau cút đi.” Giọng nói nam tử lớn lối, không có một chút kiên nhẫn.

Sơ Hiểu nhíu mày, cái roi vững vàng rơi vào tay nàng, hơi dùng sức, chỉ nghe nam tử “A” một tiếng, trong nháy mắt cái roi đã rơi vào trong tay Sơ Hiểu.

Sơ Hiểu vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhưng trực giác của Mộ Niên cho biết tâm tình nàng có chút khó chịu.

Chỉ thấy cánh tay của nàng hơi run, cái roi giống như có linh tính quấn lên bánh xe.

Dùng lực, bánh xe liền bị nhâc lên, chỉ là dùng sức quá mức nên làm nó méo mó ngã xuống ven đường......

Mặc kệ tiếng nói tức giận ho khan phía sau lưng, Sơ Hiểu cười cười với Mộ Niên, đầu ngón chân điểm một cái, nhẹ nhàng rơi vào trên xe ngựa.

Kéo cái roi bên người, mỉm cười giương lên, mặc kệ cảnh tượng chật vật ven đường, nhanh chóng rời đi.

“Chết tiệt!” Nam tử được cô gái đỡ ra khỏi xe ngựa, quần áo màu đen dính đầy cỏ khô héo “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi......”

--- ------ ------ ------ ---

Sơ hiểu nhìn thấy bóng người xa xa vẫn té trên mặt đất, lông mày bé nhỏ đến mức không thể thấy nhẹ nhàng giơ lên.

...... Lại có thể còn ở đây, thật không biết vận khí người nọ quá tốt hay là như thế nào......

Đây là nàng lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát người này, mặt mày bình thường, mặc dù mặc quần áo nữ trang nhưng vừa nhìn thân hình của hắn Sơ Hiểu đã nhận ra hắn là nam tử: mặt mũi nghiêm túc, mặt không có một tia cảm xúc, nghĩ đến nguyên nhân hắn đeo mặt nạ da người.

Vốn muốn trực tiếp ném hắn vào buồng xe trước rồi hãy nói, nhưng thấy vết máu lớn trên vạt áo của hắn thì liền bỏ đi ý niệm trong đầu.

“Đút thuốc vừa mua được cho hắn.” Thấy bộ dáng khẩn trương của Mộ Niên, nàng nhẹ nhàng nói với Mộ Niên.

“Chỉ đơn giản như vậy sao?.” Nhìn hắn bị thương rất nặng nề.

“Ừ, máu trên người hắn hầu như cũng là của người khác.” Đây coi như là một lời nói dối có thiện ý.

“Không cần để ý một chút sao?” Mộ Niên nhíu nhíu mày, hơi lo lắng.

Nếu để lại di chứng......

“Không có chuyện gì, chúng ta là người tập võ, vết thương trên người phải dựa vào mình mới có thể tăng cường tố chất thân thể,“ Nàng cũng không thể không thừa nhận, thật ra thì nàng chẳng qua là ngại phiền toái.

Đối mặt với ánh mắt trong suốt tín nhiệm vô điều kiện của Mộ Niên, Sơ Hiểu không tự chủ sờ sờ tóc của mình, trong lòng có một tí áy náy.

Xem ra nên ở lại chỗ này một đêm.

Ai, phiền toái.

--- ------ ------ -------

Trong bao quần áo có hai cái thảm, đem một cái trùm lên trên người nam tử, hai người thì chụm lại vào tấm thảm lớn hơn một chút.

Một tay Sơ Hiểu nhẹ nhàng lật con thú nhỏ đang nướng, một tay vòng qua người Mộ Niên, cầm một góc thảm.

Hơi nghiêng đầu, nói với người bên cạnh: “Hôm nay không xem được thương thế của chàng rồi, đợi ngày mai.”

Mộ Niên nghe xong hơi đỏ mặt, đẩy nàng một cái: “Đáng ghét, nàng nói cái gì đó.”

Khóe miệng Sơ Hiểu nhẹ cười, làm như không nghe thấy.

Hai người cứ yên lặng như vậy, ai cũng không nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Một lát sau, Sơ Hiểu gần nướng chín, thoa đều nước cỏ thơm lên trên, nhẹ nhàng kéo xuống một miếng thịt, dùng lá cây thật to bọc lại, nhẹ nhàng đưa tới.

“Cẩn thận nóng.” Sơ Hiểu cẩn thận dặn dò.

“Ưm......” Thận trọng nhận lấy, dùng sức hít hà.

...... Thơm quá......

Sơ hiểu nhìn cái miệng nhỏ đang nhai kỹ thức ăn, cảm thấy trong lòng mềm mại.

Ngón tay lau đi khóe miệng dính dầu mỡ của hắn, để cho hắn đổi lại tư thế thoải mái tựa vào trong ngực nàng.

--- ------ ------ ------

Trong ánh trăng mờ, Tiếu Tuân ngửi thấy được mùi thơm kỳ lạ, khẽ mở mắt ra.

Cách đó không xa, có một nữ tử nằm nghiêng một, trong ngực của nàng có một bóng dáng nho nhỏ hơi nhúc nhích không yên.

Đó là một nam tử, cầm trong tay cái gì đó, miệng nhỏ khẽ gặm, vẻ mặt thỏa mãn, giống như chiếm được toàn bộ thế giới.

Hắn nhìn cảnh tượng này vốn ấm áp, nhưng cảm thấy vết thương mơ hồ đau âm ỷ, như con kiến gặm thức ăn, một loại đau sâu tận xương tủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.