Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)

Chương 106




Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.

Edit: Giaychuidis, Mai Thúy.


Vì nhà sản xuất của chương trình này là người có mối quan hệ rộng trong giới, hơn nữa lại dốc hết vốn liếng để xây dựng một show đắt khách nên trong tập đầu tiên, tất cả các nghệ sĩ được mời đều là những người đang nổi tiếng. Ngoài Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm ra, còn có năm người nghệ sĩ khác, tổng cộng năm nam hai nữ. Ảnh tuyên truyền vừa được đăng tải trên mạng đã thu hút vô số lượt chia sẻ __ dẫu không phải fan, cơ mà chỉ nhìn mặt đẹp thôi cũng là một chuyện vui vẻ mà!

Thật ra, dựa theo kế hoạch trước đó, chương trình muốn chia khách mời thành hai nhóm AB đối chiến với nhau. Chẳng qua, khi cân nhắc cụ thể, cuối cùng lại quyết định không phân đội nữa, tùy cho đội trưởng dẫn dắt các thành viên đi thám hiểm. Luật chơi cũng rất đơn giản, dựa vào các chỉ lệnh khác nhau để tìm các địa điểm bất đồng, từ đó lấy được các mảnh bản đồ dẫn tới đích cuối để giành thắng lợi. Đương nhiên, cân nhắc tới sự an toàn của các minh tinh, nếu thực sự không thể tiếp tục, trên đường đi có thể lựa chọn dừng cuộc chơi bất cứ lúc nào.

Địa điểm hoạt động là đảo Phi Lộ, núi vây ba mặt, một mặt hướng biển, phong cảnh tuyệt đẹp, hải sản phong phú, không thua kém gì các hòn đảo Đông Nam Á. Có điều nơi đây vẫn đang trong quá trình khai phá, chưa triển khai du lịch đối với công chúng nên tạm thời chưa có nhiều người biết đến ___ chính quyền địa phương cũng muốn nhờ cơ hội này để truyền bá tên tuổi cho hòn đảo, đưa nó trở thành một khu du lịch cấp quốc gia nên hết sức ủng hộ, phối hợp về mọi mặt.

Thời tiết cuối tháng tư không còn lạnh thấu xương nhưng cũng không ấm áp là bao. Trước ngày bắt đầu một ngày, tất cả những người tham gia đều đã có mặt trong khách sạn trên đảo. Thẩm Hàm tắm xong mặc áo ngủ lông nhung chui vào chăn, lầm bầm:

“Lạnh quá.”

“Hệ thống sưởi của khách sạn còn đang điều chỉnh, đành chịu thôi.” Phương Nhạc Cảnh nhét cho cậu ta ba bốn cái túi giữ nhiệt, “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Không buồn ngủ, tớ ngủ trên máy bay cả quãng đường rồi.” Thẩm Hàm lấy di động ra lướt web.

“Mọi người đều dặn tớ phải chăm sóc cậu đấy.” Phương Nhạc Cảnh nằm xuống cạnh cậu ta.

“Sao không phải là tớ chăm sóc cậu?”

Thẩm mập tức giận, rõ ràng là mình vào giới giải trí trước, là đàn anh!

Phương Nhạc Cảnh đáp: “Vì tớ không sợ lạnh.”

Thẩm Hàm thử cầm tay cậu, quả nhiên vô cùng ấm áp, không hề lạnh chút nào!

“Tớ còn mặc áo ngủ cộc tay nữa này”, Phương Nhạc Cảnh vươn tay.

Thẩm Hàm suy nghĩ ba giây, sau đó nói như đinh đóng cột, “Chắc chắn BOSS đã cho cậu ăn thứ gì kì lạ rồi.”

Cho nên cả người mới nóng như lửa đốt, lạnh cắt da cắt thịt còn mặc đồ ngắn tay!

Loại suy luận này thật vô cùng hợp lý, đúng là một bạn béo giỏi khoa học.

Phương Nhạc Cảnh nhịn xuống xúc động muốn đập cậu ta một phát, quay người vào tường, “Ngủ đi.”

Thẩm Hàm chán muốn chết, đầu tiên lướt xem trang cá nhân của mình, sau đó lại xem trang cá nhân của Phương Nhạc Cảnh, quả nhiên thấy không ít fan gửi gắm dặn dò, đều nói Thẩm mập nhà tụi tui giảm béo quanh năm suốt tháng, cơ thể nhất định vô cùng yếu ớt, Nhạc Nhạc xin hãy chăm sóc cậu ấy nha! Phía dưới còn có người nêu ra mấy tâm đắc giấu đồ ăn vặt tích lũy được trong lúc tập quân sự, căn dặn Nhạc Nhạc phải cố gắng cho ăn đúng giờ, miễn cho Thẩm Mập đói ngất rơi xuống biển. Thật không hổ là fan mama thâm niên.

Thẩm Hàm đau thương đấm giường, vì sao lại miêu tả tui như một đứa ngốc vậy hả!

“Nếu cậu còn động đấy, tớ sẽ ném cậu ra ghế salon đấy.” Phương Nhạc Cảnh uy hiếp.

Cả người Thẩm Hàm nhanh chóng cứng đờ, đừng mà!

Phương Nhạc Cảnh tắt đèn, “Ngủ ngon.”

Trong bóng tối, Thẩm Hàm lặng lẽ trở mình, tiếp tục thả hồn vào cõi thần tiên.

Cậu đương nhiên không cần nhích tới nhích lui, cậu có sợ lạnh đâu!

Ỷ có BOSS làm chỗ dựa, được sủng mà kiêu, cậu đúng là đồ đểu cáng.

Đồ tiểu yêu tinh mê hoặc lòng người này!

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, tổ chương trình gọi điện tới, thông báo đúng bảy giờ sẽ tập hợp bên ngoài. Hai người rửa mặt xong, Thẩm Hàm ăn liên tục tới ba cái kẹo bạc hà siêu cay mới miễn cưỡng tỉnh táo lên đôi chút, một đường ngáp ngắn ngáp dài bị Phương Nhạc Cảnh xách lên xe.

“Bữa sáng này”, Phùng Chử ngồi ghế trước đưa qua hai cái túi giấy dầu, “Thời gian có hạn, đành phải ăn trên đường vậy.”

“Cảm ơn anh.” Phương Nhạc Cảnh nhận lấy, giúp Thẩm Hàm cắm ống hút vào hộp sữa.

“Tôi và Dương Hy sẽ theo sát đoàn xe, có chuyện gì cứ gọi điện tới, chẳng qua nghe nói trên núi không có sóng điện thoại thì phải.” Phùng Chử nói, “Hai người tự cẩn thận vẫn hơn, dù sao thì an toàn vẫn là quan trọng nhất.”

“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Anh yên tâm đi, bọn em sẽ cẩn thận.”

“Còn một chuyện nữa.” Phùng Chử nhắc nhở, “Tuy lần này Vệ Dật quay lại giới giải trí chưa có xung đột trực diện với Thẩm Hàm, nhưng mâu thuẫn nhưng năm trước vẫn có không ít người biết đến. Lần này vừa bắt đầu tuyên truyền, cư dân mạng đã có không ít bình luận rồi. Đến khi chương trình phát sóng, nhất định cũng sẽ khiến mọi người chú ý, cho nên phải thật cẩn thận xử lý quan hệ, cố gắng đừng để xảy ra sai lầm gì.”

“Lý Tĩnh cũng đã nhắc nhở em rồi.” Phương Nhạc Cảnh mỉm cười, “Em biết nên làm thế nào.”

“Đúng vậy.” Thẩm Hàm bĩu môi, “Ai thèm quan tâm tới tên kia chứ.”

“Có nhớ trước khi lên đường anh nói với em những gì không?” Dương Hy vừa lái xe vừa hỏi.

“Nhớ rồi!” Mắt Thẩm Hàm long lanh. Dương Hy khẽ cong môi, đạp mạnh chân ga.

Chiếc xe màu trắng lướt nhanh theo dọc quốc lộ ven biển, phía xa xa là ánh ban mai rực rỡ.

Ngoại trừ Vệ Dật, phong cách của bốn nghệ sĩ còn lại cũng không giống nhau. Tưởng Nhất Bạch là ca sĩ xuất thân từ chương trình tài năng, Mục Điềm là loại hình đại tiểu thư gia giáo. Ngô Vi Vi năm ngoái nhờ một vai nữ phụ chị gái nhà bên trong một bộ phim mà giành được giải nữ phụ xuất sắc nhất; ngoài đời cũng là một cô gái rất giỏi chăm sóc người khác. Còn lại một nghệ sĩ tên Dạ Phong Vũ, là con lai tám dòng máu, đôi mắt sâu thẳm như biển sâu, cơ bụng khiến người người hâm mộ.

(Dạ Phong Vũ đồng thời còn xuất hiện trong Thời thượng tiên sinh và Trò chơi theo đuổi. Mọi người nhớ đọc để ủng hộ tác giả và người edit nhá!)

“Lai tám nước!” Ngồi trên xe, Thẩm Hàm nghiêm túc nhìn Phương Nhạc Cảnh, “Cậu đã từng gặp người đó chưa?”

“Chưa gặp.” Phương Nhạc Cảnh lắc đầu.

Thẩm Hàm nói, “Mới debut đã diễn một bộ phim đồng chí sắc tình, còn rất hot, đạo diễn Chung rất thích ngoại hình của anh ta.”

“Nhưng đã thấy hai người họ hợp tác lúc nào đâu”, Phương Nhạc Cảnh nói.

“Thì bởi giám đốc Mục ghen đó”, Thẩm Hàm nói, “Vừa nhắc tới hợp tác là đòi rút vốn”.

Đúng là vô cùng đê tiện.

Vì thế đạo diễn Chung chỉ đành một lần lại một lần bỏ lỡ mất nam diễn viên chính con lai tám nước có điều kiện bậc nhất này.

Thực sự!

Vô cùng!

Khó chịu!

Muốn!

Ly hôn!

“Nhạc Nhạc!” Staff đã đứng bên ngoài chờ họ, cười giúp hai người mở cửa xe, “Hai người đến vừa đúng giờ.”

“Những người khác đã tới chưa vậy?” Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm xuống xe.

“Tới gần đủ rồi, Mục Điềm và Vi Vi cần trang điểm qua một chút, còn bên nam thì không cần.” Trợ lý nói, “Hôm nay trên đảo gió lớn lắm, có làm tóc cũng sẽ bị thổi loạn thôi, mọi người có muốn vào trong uống chén trà trước không?”

Phương Nhạc Cảnh gật đầu, hai người cùng vào phòng nghỉ.

“Hàm Hàm.” Dạ Phong Vũ ngồi tựa vào cửa, hai chân tùy ý vắt chéo, trông vừa đẹp trai lại vừa hấp dẫn.

Thẩm Hàm giúp Phương Nhạc Cảnh và Dạ Phong Vũ giới thiệu với nhau, lát sau lại thấy Tưởng Nhất Bạch cũng đẩy cửa bước tới, khuôn mặt đeo kính đen như trên TV, thấy ba người cũng mỉm cười nói “Hi.”

Tuy trừ Thẩm Hàm và Dạ Phong Vũ từng gặp mặt ra, còn lại tất cả mọi người đều chưa từng quen biết, nhưng dù gì cũng là người trong nghề, muốn tìm chủ đề nói chuyện chung cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Mười phút sau, Mục Điềm và Ngô Vi Vi cũng nắm tay thân thiết xuất hiện, trợ lý chương trình nhìn đồng hồ đeo tay, đứng một góc gọi điện thoại, không cần nghĩ cũng biết là gọi cho ai.

“Vệ Dật sao còn chưa tới?” Chờ cậu ta cúp điện thoại, Mục Điềm tò mò hỏi.

“Nghe nói cơ thể không khỏe nên phải tới bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt.” Trợ lý chương trình nói, “Có điều sẽ không làm muộn giờ đâu, cũng sắp tới rồi.”

“Đã bị sốt còn muốn tham gia chương trình, liệu có nguy hiểm gì không?” Mục Điềm nói.

“Tôi cũng không biết nữa.” vẻ mặt trợ lý chương trình đau khổ, “Để tôi hỏi đạo diễn xem ông ấy nói sao đã.”

Thẩm Hàm bĩu môi, nhỏ giọng nói, “Đồ trẻ trâu.”

“Hả?” Phương Nhạc Cảnh không nghe rõ.

“Không có gì”, Thẩm Hàm nói, “Đợi lát nữa nói cho cậu.”

Phương Nhạc Cảnh vỗ vai cậu ta, tỏ vẻ an ủi.

Dù không biết vì sao, nhưng nhìn vẻ mặt cậu ta, đoán chừng mười phần là liên quan tới Vệ Dật.

“Vệ Dật bị sốt?”, Đạo diễn Quách nghe tin cũng không khỏi kinh ngạc.

“Đúng vậy, vừa nhận được điện thoại báo”, trợ lý nói, “Nói là vừa tới bệnh viện tiêm thuốc xong.”

Tuy lúc này là buổi sáng nhưng nhiệt độ không khí vẫn rất thấp, càng đừng nói là toàn bộ quá trình quay đều ở trong núi và bờ biển, buổi tối còn phải dựng lều bên ngoài. Đạo diễn Quách đau đầu, “Lúc trước rõ ràng tôi đã dặn phải chú ý rèn luyện thân thể, không được để bị cảm, thế nào tới lúc gần quay lại bị bệnh thế này.”

“Đạo diễn Quách.”

Đang lúc họ nói chuyện, một chiếc xe thể thao màu lam chạy tới, Vệ Dật mặc áo bông dày, quấn khăn quàng cổ bước xuống xe, “Xin lỗi, chúng tôi tới muộn.”

“Cũng không muộn lắm, ban nãy nghe A Khôn nói cậu bị sốt?” Đạo diễn lo lắng hỏi, “Có nặng lắm không?”

“Không sao, nhiệt độ ngày đêm trên đảo này chênh lệch hơi lớn nên tôi sơ ý bị cảm lạnh.” Vệ Dật cười, “Nhưng đã tiêm thuốc rồi, bác sĩ cũng nói không quá nghiêm trọng.”

“Cậu chắc chứ?” Đạo diễn vẫn không yên lòng.

“Tôi cũng không thể lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa được”, Vệ Dật nói, “Huống hồ không thể chỉ vì một mình tôi mà ảnh hưởng tới kế hoạch chung của mọi người.”

“Được rồi.” Đã đến nước này cũng không thể thay đổi lịch trình được nữa, đạo diễn Quách đành nói:

“Vậy trước hết cậu cứ tham gia quay tập đầu tiên đã, chúng tôi cũng sẽ nói rõ sức khỏe cậu không được tốt, nếu như về sau không thể chịu được cũng có thể rút lui.”

“Cảm ơn đạo diễn.” Vệ Dật gật đầu, nhìn giờ nói, “Có phải sắp bắt đầu rồi không?”

Đạo diễn gọi trợ lý tới, dặn cậu ta thông báo các nghệ sĩ khác chuẩn bị.

Mấy phút sau, tất cả mọi người đã có mặt tại nơi ghi hình. Vì Vệ Dật còn đang bệnh nên chương trình quyết định không cần dùng tới áo đồng phục như ban đầu nữa, mọi người vẫn mặc áo khoác của bản thân, chỉ khác là cùng đeo một loại khăn quàng giống nhau.

“Cậu không sao chứ?” Dạ Phong Vũ quan tâm hỏi.

“Không sao, đi một lát ra mồ hôi là ổn thôi.” Vệ Dật mỉm cười, “Cảm ơn anh.”

“Mọi người đều quan tâm tới cậu mà, không chịu được thì cứ nói nhé”, Dạ Phong Vũ vỗ vai hắn, xoay người đi kiểm tra balo của mình.

Người dẫn chương trình do nhà báo Tiểu Tuyền kiêm nhiệm. Sau khi giới thiệu chương trình và bốc thăm chức đội trưởng xong, theo lệ cũ, mỗi người chơi sẽ được nói đôi câu, vừa cổ vũ tinh thần vừa có thể quảng bá thêm cho chương trình.

Đội trưởng mới nhận chức Dạ Phong Vũ nhận mic, “Mong rằng chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”

Quả nhiên trước sau vừa ít lời lại thần bí, rất phù hợp với hình tượng con lai tám nước.

Mục Điềm cười hì hì, “Dù mọi người đều cho rằng tôi sẽ là người ra về sớm nhất, tôi cũng nhất định sẽ nỗ lực đến cùng.”

Tưởng Nhất Bạch kéo balo, “Để không bị lạc đường, tôi đã mang theo bốn cái la bàn.”

Trước đây khi tham gia show tuyển chọn, cậu ta cũng từng vì chạy nhầm sân khấu mà vòng quanh mấy vòng không tìm được lối ra làm fans được một trận cười nhớ đời, đồng thời cũng phòng người này thành người mù đường siêu cấp.

Ngô Vi Vi giơ tay đầu hàng: “Tôi dở nhất là tư duy logic, chuyện tìm đầu mối xin phép bỏ qua, có điều tôi cũng đảm bảo sẽ chăm sóc mọi người thật tốt.”

“Rất vui vì có thể tham gia chương trình lần này.” Vệ Dật nói, “Tin rằng mọi người sẽ có một quãng thời gian thật vui vẻ bên nhau.”

“Ngày còn bé tôi vẫn thường xem chương trình thám hiểm, bây giờ xem như biến giấc mơ thành sự thật rồi.” Phương Nhạc Cảnh cười nói, “Vậy nên tôi rất mong chờ vào ba ngày tới đây.”

“Còn Hàm Hàm thì sao?” MC chuyển mic tới.

Thẩm Hàm suy nghĩ một chút mới nói: “Còn chiếm đề tài thì tuyệt giao!”

Video này nhanh chóng được chương trình dùng làm đoạn tuyên truyền trên mạng, fans Thẩm Hàm xem xong liền vỗ bàn cười haha như dự liệu, hài lòng cày tag #Chuẩn bị lưới nhỏ bắt Hàm Mập#, đồng thời vẽ tranh chibi __ một bé người cá béo béo đi thám hiểm bị ngã xuống sông, sau đó được người ta dùng lưới kéo lên gì đó, má bánh bao thật khiến người ta muốn véo!

Đúng là dễ thương muốn ói ra máu nuôn!

Đương nhiên, những điều này Thẩm Hàm tạm thời còn chưa biết, tín hiệu trên đảo không tốt lắm, hơn nữa đã bắt đầu quay thì không được phép dùng điện thoại.

Manh mối thứ nhất là tranh Phượng Hoàng niết bàn, mọi người nhanh chóng phân tích được địa điểm tới là Hỏa Phượng cốc ở phía bắc của đảo này, đoàn người nhanh chóng đeo balo đi tới mục tiêu. Thân là đội trưởng, Dạ Phong Vũ hiển nhiên muốn quan tâm tới từng thành viên trong đội, bèn hỏi Vệ Dật có cần hỗ trợ không.

“Không cần đâu.” Vệ Dật nói, “Tôi đã gần khỏi bệnh rồi, anh tới giúp hai thành viên nữ đi.”

Dạ Phong Vũ gật đầu, bước tới giúp Mục Điềm và Ngô Vi Vi vác bớt hành lý.

“Có mệt lắm không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi Thẩm Hàm.

“Vẫn ổn.” Thẩm Hàm nắm chặt dây balo, bắt lấy một dây cỏ dài mọc bên sườn nói, “Lúc trước có làm huấn luyện tăng thể lực rồi, không vấn đề gì.”

Phương Nhạc Cảnh mỉm cười, tiếp tục cùng cậu ta mở đường.

Ngoài là một chương trình truyền hình ra, một tác dụng khác của “Minh tinh discover” chính là thúc đẩy sự phát triển của ngành du lịch địa phương, cho nên con đường mà chương trình chọn lựa cũng rất gập ghềnh, vì phong cảnh ở những nơi như thế này mới đủ đẹp. Ngày đầu tiên tất cả mọi người đều không có kinh nghiệm, đến khi một đường bôn ba tới Hoả Phượng Cốc tìm được mảnh bản đồ tiếp theo thì sắc trời cũng đã nhá nhem tối, người dẫn đường nói gió có thể sắp thổi nên khuyên cả đoàn tốt nhất nên nghỉ ngơi qua đêm ở trong cốc.

“Nhưng chúng ta vẫn còn một địa điểm nữa.” Mục Điềm nói, “Nếu như không lấy được mảnh bản đồ tiếp theo, nhiệm vụ ngày mai sẽ càng thêm gian khổ.”

“Đúng vậy.” Tưởng Nhất Bạch cũng nói, “Địa điểm tiếp theo cách chỗ này không xa, bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, chi bằng chúng ta cứ đi tiếp?”

“Không được.” Dạ Phong Vũ từ chối, “Người dẫn đường đã nói trời sẽ nổi gió lớn, chúng ta lại không quen thuộc địa hình, nếu đi tiếp rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Vậy chẳng lẽ anh muốn ngày mai đi tận ba chặng?” mặt Mục Điềm đau khổ.

“Chỉ đành vậy thôi, an toàn vẫn là số một.” Dạ Phong Vũ nói, “Dựng lều ngay ở chỗ này đi.”

Phương Nhạc Cảnh, Thẩm Hàm và Vệ Dật, còn có Ngô Vy Vy đều không dị nghị gì, Mục Điềm và Tương Nhất Bạch cũng chỉ đành nghe theo số đông, mọi người tìm một nơi tránh gió trong núi, chuẩn bị dựng lều qua đêm.

Mục Điềm và Ngô Vy Vy đều là con gái, không có kinh nghiệm đi dã ngoại, năng lực hành động đều kém. Thẩm Hàm lấy đồ đạc từ trong ba lô ra thì nhìn thấy Mục Điềm đã bị cuốn vào trong lều trại của mình, bèn đứng dậy đi qua trợ giúp.

“Cảm ơn anh.” Mục Điềm hơi chật vật.

“Đừng khách khí.” Thẩm Hàm dựa theo hướng dẫn nhanh chóng dựng được khung lều, sau đó cùng với Mục Điềm chung sức phủ vải tránh gió lên.

Mấy chiếc máy quay đều đi theo, Vệ Dật ở một bên chỉ liếc nhìn qua một cái rồi cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

“A!” Mục Điềm không cẩn thận dẫm lên tấm lều, tự mình ngã lăn ra đất.

Những người còn lại đều nhìn qua bên này, Thẩm Hàm vội vàng kéo cô nàng lên, Dạ Phong Vũ cũng bỏ đồ trên tay xuống, chạy qua xem xảy ra chuyện gì.

“Không sao chứ?” Thẩm Hàm đỡ cô ngồi sang một bên.

“Không sao, không sao đâu.” Mục Điềm khoát tay, “Đều do em không cẩn thận.”

Vệ Dật đóng xong chiếc đinh cuối cùng, cũng đứng dậy bước nhanh về bên này, khi đi qua lều của Thẩm Hàm thì giả vờ lơ đãng đá một cái, một túi đinh ốc màu xanh dương tùm một cái lăn xuống núi.

Tất cả mọi người đều đang vây quanh Mục Điềm, không ai chú ý tới.

“Em thực sự không sao mà.” Thấy mọi người đều đi qua đây, Mục Điềm cũng thấy hơi ngại ngùng, nhanh chóng đứng dậy nói, “Chỉ là ngã một chút thôi.”

“Có cần bác sĩ tới kiểm tra không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Không cần đâu.” Mục Điềm nói, “Em mặc đồ dày lắm, cũng không bị thương.”

Xác định cô không sao cả, những người còn lại cũng an lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, nhanh chóng giúp Mục Điềm dựng trại. Thẩm Hàm cũng trở lại chỗ cắm trại của mình, mở hướng dẫn ra dựng khung lều.

Giúp Mục Điềm dựng lều xong, Thẩm Hàm cũng đã nhớ các bước thực hiện. Khung cơ bản nhanh chóng được dựng lên, đang chuẩn bị cố định chúng lại thì làm sao cũng không tìm được đinh ốc, lục tung ba lô lên, vẫn không thấy gì cả!

Ế! Thẩm Mập mờ mịt, rõ ràng đã kiểm tra kĩ một lần rồi mà! Hơn nữa cho dù cậu có quên mất, Dương Hy cũng sẽ chú ý tới mới phải, tại sao lại không thấy gì thế này.

“Tìm gì thế?” Phương Nhạc Cảnh đi qua.

“Không thấy đinh ốc đâu nữa.” Thẩm Hàm khuôn mặt đầy đau khổ.

Phương Nhạc Cảnh lại giúp cậu ta tìm thêm lần nữa, vẫn không thấy gì!

Lều trại của những người còn lại đã lần lượt dựng xong, chỉ có chỗ Thẩm Hàm vẫn là một đống hỗn độn, Dạ Phong Vũ đi qua hỏi, “Có chuyện gì thế?”

“Lều bị thiếu linh kiện, không thể dựng được.” Thẩm Hàm nói.

Dạ Phong Vũ cau mày, “Trước lúc tôi đi đã dặn dò mọi người phải kiểm tra kỹ càng tất cả đồ đạc rồi mà.”

“Thật xin lỗi, tôi sơ ý quá.” Thẩm Hàm thành thật cúi đầu xin lỗi.

Thật ra tổ chương trình cũng đã chuẩn bị lều trại dự bị, nhưng không ai ngờ ngay ngày đầu tiên đã xảy ra chuyện này, nên xe tiếp tế đều vẫn đang ở ngoài núi ___ Hơn nữa, dựa theo quy định, chỉ có tình huống khẩn cấp mới có thể xin tiếp tế, bình thường là lỗi của mình thì chỉ có tự mình gánh chịu.

Dù sao khán giả bây giờ khắt khe hơn nhiều so với mười mấy năm trước, muốn ăn gian cũng không thể quá lộ liễu được, bằng không hiệu quả quá giả thì chắc chắn sẽ bị chê bai.

“Hay chúng ta ở chung lều đi?” Phương Nhạc Cảnh nói, “Tuy hơi chật chút nhưng vẫn ở được.”

“Cũng đành như vậy.” Dạ Phong Vũ gật đầu, sau đó gọi mọi người chuẩn bị nấu cơm. Phương Nhạc Cảnh giúp Thẩm Hàm dọn dẹp đồ đạc, “Đừng nghĩ nữa, vấn đề được giải quyết là ổn rồi.”

“Ừm.” Thẩm Mập hơi ủ rũ.

Thật không ngờ mình lại là người đầu tiên xảy ra chuyện, lúc trước rõ ràng đã chuẩn bị rất kỹ rồi mà!

Vệ Dật đang rửa rau trong thùng nước, ngoài phạm vi mà máy quay có thể quay tới. Phương Nhạc Cảnh liếc hắn ta một cái liền kéo Thẩm Hàm sang một bên. Trước lúc xuất phát cậu cũng đã kiểm tra, hành lý của hai người đều không có vấn đề gì, bây giờ đột nhiên thiếu một túi đinh ốc, rõ ràng là có kẻ giở trò.

Về phần người này rốt cuộc là ai ___ nhớ lại lúc nãy Vệ Dật có đi qua chỗ cắm trại của Thẩm Hàm, Phương Nhạc Cảnh khẽ cau mày.

“Tớ đi rửa nồi trước đây.” Thẩm Hàm bưng cái nồi lớn đi đến bên thùng nước.

Phương Nhạc Cảnh cắt thịt xong, mượn cớ đi toilet, gọi điện cho Ngô Huyên.

Năm phút sau, điện thoại của camera man kêu lên, “Anh Tiểu Mã, là em đây.”

“Huyên Huyên?” Người quay phim lập tức lấy lại tinh thần! Người trong giới đều biết, anh ta chính là fan cuồng của Ngô Huyên, trình độ cuồng nhiệt giống như trở lại năm mười tám tuổi.

“Vâng.” Ngô Huyên cười nói, “Anh đang quay ‘Minh tinh discover’ phải không?”

“Đúng thế, em đọc được tin trên mạng sao?” Người quay phim vui như mở hội, loại cảm giác được nữ thần gọi điện tới này!

“Em có thể nhờ anh giúp một chuyện không?” Ngô Huyên hỏi.

“Đương nhiên là được, chuyện gì thế?” Người quay phim vỗ ngực đảm bảo, “Chỉ cần anh có thể làm được, chắc chắn không thành vấn đề.”

“Có thể giúp em quay cảnh của Vệ Dật nhiều một chút được không?” Ngô Huyên nói, “Không phải là kiểu quay cho tiết mục chính thức, mà là quay cảnh cuộc sống hàng ngày ấy.”

“Cái này thì có thể, nhưng vì sao phải quay cậu ta?” Người quay phim hơi bất ngờ.

“Bởi vì một người chị em tốt ngoài giới giải trí của em rất thích Vệ Dật, cô ấy sắp đón sinh nhật nên em muốn chuẩn bị một vài video bình thường không có ở trên mạng làm quà tặng.” Ngô Huyên nói, “Làm như vậy chắc không phạm quy chứ?”

“Đương nhiên là không rồi.” Vừa nghe hoá ra không phải là Ngô Huyên muốn xem Vệ Dật, người quay phim lập tức đầy máu sống lại, “Ngoài lúc quay chính thức, anh chắc chắn sẽ giúp bạn của em mỗi phút mỗi giây bám theo Vệ Dật!”

“Vậy thì cảm ơn anh quá.” Ngô Huyên dặn dò, “Nhớ giữ bí mật giúp em đấy nhé.”

“Không thành vấn đề.” Hai gò má của người quay phim ửng đỏ, cầm di động như muốn nhảy cẫng lên.

“Vậy khi trở về em mời anh ăn cơm nha.” Ngô Huyên cười hihi, “Anh Tiểu Mã có thời gian không?”

Người quay phim gật đầu như giã tỏi, chắc chắn có.

“Anh Mã quên không uống thuốc à?” Ngô Vy Vy đứng ở không xa kinh ngạc.

“Có lẽ là uống quá nhiều thuốc đấy.” Mục Điềm cũng cảm thấy anh ta dường như hơi hưng phấn…

Phương Nhạc Cảnh đứng một bên bình tĩnh nấu canh, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tổ chương trình sắp xếp cho mỗi người làm một món ăn, Dạ Phong Vũ nấu cà ri sườn heo, Mục Điềm xào trứng cà chua, Ngô Vy Vy làm salad trộn, Tưởng Nhất Bạch làm chân giò hun khói xào ngô, Vệ Dật vì sức khỏe không tốt nên chỉ phụ trách nấu cơm.

“Được rồi.” Phương Nhạc Cảnh lấy gà hấp muối trong nồi ra, “Ăn cơm thôi!”

Thẩm Hàm cũng bưng canh trứng tảo tía lên bàn. Mặc dù thức ăn không tính là phong phú nhưng mọi người đã đi một chặng đường dài nên ăn rất ngon miệng. Lúc Phương Nhạc Cảnh đơm cơm còn lặng lẽ giúp Thẩm béo nén chặt cơm xuống, tránh cho có camera mà cậu ta ngại đi xới cơm nhiều lần.

“Hàm Hàm, Phương Nhạc Cảnh làm cơm ngon hơn hay là Dương Hy làm cơm ngon hơn?” MC nhân cơ hội hỏi.

Hàm Hàm quả quyết vứt bỏ Dương tiên sinh, “Nhạc Nhạc!”

Tất cả mọi người đang ở trường quay đều cười ra tiếng. MC lại hỏi Vệ Dật, “Vệ Vệ còn có thể tiếp tục kiên trì không?”

“Đương nhiên, chỉ là cảm lạnh thôi.” Vệ Dật hướng về phía camera làm một thủ thế chiến thắng, “Mọi người không cần lo lắng.”

“Đội trưởng!” MC chuyển mic cho Dạ Phong Vũ, “Bây giờ đã qua một phần ba tổng thời gian, xin hỏi ai mới là đồng đội tốt nhất trong lòng anh?”

“Biểu hiện của mọi người đều rất tốt.” Dạ Phong Vũ nói, “Hy vọng có thể tiếp tục duy trì tinh thần như thế này.”

“Không được lảng tránh.” MC nói, “Nếu không chúng ta đổi cách hỏi khác, nếu như phải chấm điểm, anh sẽ chấm điểm cho ai cao nhất? Chỉ được chọn một người thôi nha.”

“Chỉ được chọn một người thôi?” Dạ Phong Vũ nhìn qua một lượt các đồng đội ở xung quanh, “Nhạc Nhạc, năng lực dã ngoại sinh tồn của cậu ấy rất cao, cũng có thể chăm sóc các đội viên còn lại.”

“Chúc mừng Nhạc Nhạc trở thành đội viên xuất sắc nhất hôm nay, xin hỏi cậu có lời gì muốn nói không?” MC hỏi.

“Mong rằng ngày mai sẽ nắng để chúng tôi có thể thuận lợi tìm được ba mảnh bản đồ còn lại.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Còn có một câu muốn nói với người quay phim nữa, đừng nghĩ rằng mấy người luôn quay lén là không bị phát hiện nhé, hạn định trong một giờ phải xoá cảnh tôi đang thắt dây lưng đi.”

Đoàn người lại một lần nữa cười to, Ngô Vy Vy cũng kháng nghị nói, “Anh Mã, quay lén là không tốt đâu nha.”

“Chúng tôi chỉ quay lén nam nghệ sĩ thôi.” Người quay phim nhanh chóng giơ tay đảm bảo.

“Vì sao chứ!” Tưởng Nhất Bạch trêu đùa, “Vậy tôi xin được gia nhập đội nữ.”

Phương Nhạc Cảnh vừa ăn canh, vừa liếc nhìn Vệ Dật, thấy vẻ mặt hắn thay đổi thì khẽ cười nhẹ.

Cứ từ từ mà lo lắng đi.

Suy nghĩ kĩ lại vài lần, Vệ Dật xác định lúc mình đá túi linh kiện kia đi có lẽ thực sự không bị quay lại mới tạm thời thả lỏng, nhưng cũng không còn tâm trạng ăn cơm nữa, lấy cớ không thoải mái muốn trở về lều trước.

Quay phim Tiểu Mã vác máy quay đi theo.

Vệ Dật đột nhiên quay đầu, “Vì sao phải quay tôi?”

Hắn đã xin được nghỉ rồi mà.

Tiểu Mã bình tĩnh, “Cảnh ngoài lề ấy mà.”

Vệ Dật nghẹn lời, lại cảm thấy từ chối hình như cũng không hay lắm nên đành mặc anh ta tiếp tục đi theo sau.

Ăn cơm xong, trời cũng đã tối hẳn. Dạ Phong Vũ phân công mọi người dọn dẹp lương thực dự trữ và dụng cụ nhà bếp, xong xuôi thì lần lượt tắm rửa trở về nghỉ ngơi.

Lều trại vốn dĩ chỉ dành cho một người nay phải chen chúc hai người, khó tránh khỏi chật chội. May mắn Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm không phải là người có thể hình cao to nên cũng không có vấn đề lớn gì.

Quay xong cảnh mọi người chìm vào giấc ngủ, hành trình của ngày đầu tiên cũng xem như chính thức kết thúc. Phương Nhạc Cảnh kéo khoá lều xong, lại kiểm tra các ốc vít cố định một lần nữa, xác nhận không có vấn đề gì mới tiến vào túi ngủ.

“Mệt quá.” Thẩm Hàm vẫn đội mũ ngủ như cũ, còn khăng khăng tặng Phương Nhạc Cảnh một cái để tránh nhiễm gió cảm lạnh.

“Ngày mai trước lúc máy quay đến đây, nhớ nhắc tớ bỏ mũ xuống nhé.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Trông có hơi buồn cười.”

“Sợ gì, sức khoẻ mới là quan trọng nhất.” Thẩm Hàm vô cùng nghiêm túc.

“Không có tín hiệu thật này.” Phương Nhạc Cảnh rút ra điện thoại ra nhìn qua, “Nửa vạch sóng cũng không có.”

“Cậu muốn gọi cho BOSS à?” Thẩm Hàm nghiêng người hỏi cậu.

“Không phải.” Phương Nhạc Cảnh phủ nhận.

Thẩm Mập bĩu môi, “Nhân loại các cậu thật dối trá.”

Phương Nhạc Cảnh bỏ điện thoại vào balo, “Đúng rồi, hôm nay lúc nghe Vệ Dật bị cảm cậu nói thầm câu gì thế?”

“Tớ nói hắn ta trẻ trâu.” Thẩm Hàm nói, “Mánh lới kiểu này từ lâu về trước hắn đã từng dùng rồi, lúc đó chúng tớ cùng tham gia một trò chơi thi đấu thể thao dưới nước, cậu ta cũng bị cảm còn kiên trì thi đấu, nhưng mà lúc đó hai chúng tớ đều chưa nổi tiếng, vốn đầu tư cũng thấp nên có lẽ cũng không ai còn nhớ tới.”

“Anh ta nghiện giả vờ bệnh rồi chắc?” Phương Nhạc Cảnh giúp cậu ta chỉnh lại mũ ngủ.

“Giả vờ bệnh có rất nhiều chỗ tốt đấy.” Thẩm Hàm nói, “Không cần vác đồ nặng, trong đoàn đội đi đâu cũng được quan tâm chăm sóc, biểu hiện không tốt cũng chẳng sao, dù sao đang ốm, hơn nữa đến lúc tiết mục được công chiếu, cậu ta chắc chắn sẽ dùng mánh lới này làm chỗ dựa.”

Vì không muốn kéo dài tiến độ của đoàn đội mà dù ốm vẫn kiên trì, nói thế nào cũng đều rất đáng được khen ngợi, thu hút được sự chú ý của người khác dễ như trở bàn tay.

“Không sao, đừng để ý đến anh ta nữa.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Chỉ còn lại hai ngày, coi anh ta như không khí là được rồi.”

“Ừm.” Thẩm Hàm gật đầu, “Cảm ơn cậu đã giúp tớ.”

Phương Nhạc Cảnh bật cười, giơ tay tắt đèn, “Đừng khách sáo, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Thẩm Hàm xụt xịt mũi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Vì kế hoạch ngày đầu tiên mới chỉ hoàn thành một nửa nên sáu giờ sáng ngày hôm sau tất cả cách thành viên đã bị gọi dậy, chuẩn bị đi tới đích đến thứ hai.

“Nhạc Nhạc, Hàm Hàm dậy thôi nào.” MC đứng ngoài lều gọi.

“Dậy ngay.” Phương Nhạc Cảnh vứt mũ ngủ sang một bên, sau đó kéo Thẩm Hàm dậy, “Dậy thôi.”

“Buồn ngủ quá.” Thẩm Hàm ra sức vươn vai, sau đó kéo khoá kéo lều, lộ ra khuôn mặt mơ màng chào hỏi, “Chào buổi sáng.”

Đội thêm mũ ngủ vào trong còn cute hơn này!

Tuy không phải là fan của Thẩm Hàm, nhưng MC cảm thấy mình cũng muốn véo khuôn mặt này một cái!

Quả nhiên trái tim của thiếu nữ của tui sắp bị sự đáng yêu này lấp đầy rồi!

Nửa tiếng sau, toàn thể đội viên sửa soạn xong hành lý, cả đoàn hướng tới điểm đích tiếp theo.

____Đỉnh Tiên Nữ cách nơi này không xa.

Sáng sớm nhiệt độ thấp hơn so với ban ngày, hơn nửa khuôn mặt của Vệ Dật đều vùi vào trong khăn quàng cổ nên thoạt nhìn trạng thái tinh thần không tốt hơn bao nhiêu so với hôm qua.

“Có cần mọi người giúp cậu xách hành lý không?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Thẩm mập nghe vậy thì khẽ lẩm bẩm, ai muốn giúp cậu ta xách đồ chứ!

Nhưng Vệ Dật cũng không đồng ý, “Không cần đâu, tự tôi mang được mà.”

“Mọi người tăng tốc độ lên.” Dạ Phong Vũ nói to, “Trước chín giờ chúng ta bắt buộc phải tới đỉnh Tiên Nữ mới có thể đủ thời gian hoàn thành tất cả kế hoạch của ngày hôm nay.”

Đoạn đường này mặc dù không xa nhưng lại rất gập ghềnh. Nam còn đỡ hơn một chút, nhưng Mục Điềm và Ngô Vy Vy đi sau hiển nhiên đều có chút khó khăn, lúc đi lên một đoạn dốc, Dạ Phong Vũ nhận lấy hành lý của hai người họ, tạm thời chia cho những thành viên còn lại, đương nhiên, ngoại trừ Vệ Dật đang ốm.

“Cẩn thận một chút.” Phương Nhạc Cảnh đi lên đoạn dốc trước, sau đó giơ tay kéo từng người còn lại.

“Cảm ơn.” Vệ Dật cười, đưa tay về phía cậu.

“Không cần cảm ơn.” Phương Nhạc Cảnh vừa muốn đưa tay kéo cậu ta lên, Vê Dật lại đột nhiên trượt ngã xuống dốc, súyt nữa cũng kéo cả Phương Nhạc Cảnh rơi xuống theo.

“Cẩn thận.” Mục Điềm hoảng sợ.

Tay trái Phương Nhạc Cảnh bám chặt lấy cây khô bên cạnh, tay phải buông tay hắn ra, tự ổn định lại cơ thể. Vệ Dật thuận thế bắt lấy đám cây khô bên cạnh, dù không sao nhưng vẫn khó tránh vẻ hoảng sợ.

Tất cả mọi người nhẹ thở ra, Vệ Dật tự bám vào tảng đá nhảy lên, “Lúc nãy không cẩn thận bị trượt, không làm cậu bị thương chứ?”

“Không sao.” Phương Nhạc Cảnh xoay cổ tay, cười nói, “Chúc mừng, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng trở lại bình thường, lúc trước mọi người đều rất lo lắng cho cậu đấy.”

“Thật không?” Tưởng Nhất Bạch nghe vậy, lập tức giơ tay thử nhiệt độ trên trán của cậu ta, sau đó vui vẻ nói, “Thực sự bình thường, không sốt nữa rồi.”

“Tôi cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.” Vệ Dật bình tĩnh né tránh tay anh ta, “Thực sự không sốt nữa rồi.”

“Anh có thể hồi phục sức khoẻ là tốt nhất.” Thẩm Hàm cười híp mắt, nhìn qua vô cùng chân thành.

Lại tiến về phía trước một chặng, vừa lúc có một khe núi tránh gió nên Dạ Phong Vũ ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ mười năm phút rồi mới tiếp tục hành trình.

Trong lòng Thẩm Hàm càng thêm xem kẻ này như cặn bã.

“Nhưng tớ cũng có chuẩn bị rồi, sẽ không để ta bắt nạt được mình đâu.” Phương Nhạc Cảnh chia một nửa sô cô la cho cậu ta, như vô tình liếc về sau.

“Sao anh cứ quay mình tôi suốt thế.” Vệ Dật khó hiểu nhìn máy quay trước mặt.

Camera man lại trả lời, “Cảnh ngoài lề ấy mà.”

“Vậy vì sao không quay những người khác?” Vệ Dật lại hỏi.

Camera man: “Sẽ quay sau.”

Sẽ? Vậy sao bây giờ không thấy quay! Trong lòng Vệ Dật nổi nóng lại không dám trực tiếp trở mặt, chỉ đành liên tục duy trì tư thái mỹ nam để tránh quay hình ảnh xấu bị lan truyền trên mạng thành trò cười.

Thực sự vô cùng khổ sở.

- Hết chương 106-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.