Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 4: Cuộc hẹn chết người




“Cô Lục, tôi hy vọng cô hiểu rõ những gì cô đang nói? Mặc dù cô đã ra khỏi Cục Cảnh sát, nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã thoát khỏi diện tình nghi.” Hạ Thần Phong một tay cầm điện thoại, một tay tiếp nhận tài liệu điều tra mà đồng nghiệp vừa đưa đến.

Đúng là phải thừa nhận hiệu suất làm việc của Cục Cảnh sát rất cao, chỉ chốc lát đã điều tra ra tối qua Trương An An đi ăn với ai.

“Đội trưởng Hạ... Mặc dù anh không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói, vụ án này không phải giết vì tình...” Lục Dao vội vàng nói, đây là thông tin mà trước đó cô bỏ sót, mặc dù nó chính là đào hoa sát, nhưng lại không phải giết vì tình...

Nhìn qua thì hai người có quan hệ với nhau, nhưng chắc chắn đấy không phải là quan hệ yêu đương.

Hạ Thần Phong nhìn tên và ảnh chụp trong tập tài liệu điều tra, đôi mắt đen híp lại, cơn tức giận đột nhiên ùa ra khỏi lồng ngực. Anh không muốn nghe những điều mê tín từ người phụ nữ thần kinh này nữa, anh ném chiếc điện thoại xuống mặt bàn.

“A! Anh Phong!” Tiểu Đao xót xa nhìn chiếc điện thoại yêu quý mới mua của mình bị sếp đối xử một cách bạo lực, trái tim như đang rỉ máu.

“Triệu tập ngay Tổng Giám đốc Lý Bách của Tập đoàn Tinh Thần đến Cục Cảnh sát!” Hạ Thần Phong nói xong câu đó liền ném tập tài liệu lại rồi bỏ đi.

Đầu óc Tiểu Đao vẫn mơ hồ, cậu cẩn thận đi vòng qua cái bàn làm việc, cầm lấy chiếc điện thoại của mình, kiểm tra tỉ mỉ, phát hiện nó không bị làm sao mới an tâm cất nó vào túi.

Trong lòng Tiểu Đao vẫn còn sợ hãi, không biết Lục Dao nói gì trong điện thoại mà có thể khiến sếp của mình tức giận đến vậy.

Các tài liệu trên bàn đều bị mở tung ra, trong đó có một tấm ảnh chụp màn hình video, rõ ràng có thể thấy người đàn ông tối hôm qua đi cùng với Trương An An chính là Lý Bách, Tổng Giám đốc của Tập đoàn Tinh Thần nổi tiếng ở thành phố Tô.

Tiểu Đao vừa nhìn qua thì đã nhận ra người đàn ông đó, khẽ nhíu mày, “Lại là tên Lý Bách này...”

Lục Dao lắng nghe tiếng điện thoại bị tắt máy, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.

Trong nhiều năm qua, Lục Dao gặp rất nhiều người, bọn họ coi nhà tiên tri và thầy bói là một, mà ở trong mắt bọn họ, đương nhiên thầy bói chính là kẻ lừa đảo.

Nhưng Lục Dao biết, một nhà tiên tri chân chính có thể tính ra được mọi thứ, ví dụ như cuốn sách nổi tiếng Thôi Bối Đồ(*), đó chính là cuốn sách tiên tri hay nhất. Truyền thuyết kể rằng vào thời Đường, vì suy tính cho vận mệnh của Đại Đường, lúc ấy Lý Thế Dân đã hạ lệnh cho Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương cùng viết cuốn Thôi Bối Đồ. Lý Thuần Phong đã sử dụng Chu Dịch Bát Quái(**) để tính toán, không ngờ xem đến nghiện, không thể dừng lại được. Cuối cùng, ông đã tiên tri ra vận mệnh 2000 năm về sau của nhà Đường.

(*) Thôi Bối Đồ: là pho lịch sử mang tính dự báo, cuốn kỳ thư nổi tiếng nhất trong các trước tác dự đoán học của Trung Hoa cổ đại.

(**) Chu Dịch Bát Quái: là tên một cuốn sách.

Nhưng cho đến bây giờ, những gì được truyền lại từ ngàn năm trước hóa ra lại bị coi là mê tín.

Lục Dao đã từng bị bạn cùng lớp và bạn bè hiểu lầm, cô cũng không cảm thấy khó chịu. Nhưng lần này, Lục Dao không thể nói rõ tại sao khi thấy cảnh sát không tin mình, cô lại cảm thấy khó chịu như vậy. Trong lòng cảm thấy trống trải, dường như thiếu một cái gì đó.

“Haiz, có lẽ vì lần này liên quan đến mạng người! Quên đi, Lục Dao, dù mày có nói như thế nào đi chăng nữa, thì người ta cũng sẽ không tin mày đâu! Tốt nhất là cứ ngây ngây ngô ngô đi...” Lục Dao tự an ủi bản thân. Cô còn chưa hoàn thành bài thi thiết kế cho cuộc thi của trường. Lục Dao nghĩ, dù sao tạm thời cũng không thể đến chỗ làm được, không bằng cứ đi đến thư viện để được yên tĩnh vẽ bản thiết kế.

***

Lý Bách là một người nổi tiếng, không chỉ ở thành phố Tô, mà còn trên khắp cả nước. Cũng có thể coi anh ta là kiểu người số một(*), không có nguyên nhân gì, chỉ vì anh ta hay được lên trang đầu của các trang tin tức giải trí. Lần này bị cảnh sát bắt đi, đương nhiên cũng khiến một lượng đông cư dân mạng chú ý.

(*) Kiểu người số một: là một người có khả năng lãnh đạo, sáng tạo, tự tin, độc lập, tự chủ và đam mê.

Lý Bách chỉ vừa mới bước một chân vào đồn cảnh sát, ngay lập tức tin tức này đã được xuất hiện trên hàng loạt các trang báo online.

Lục Dao ngồi trong góc của thư viện, mặc dù hệ thống sưởi ấm trong này không được tốt cho lắm, nhưng ở đây lại rất yên tĩnh. Tác phẩm dự thi lần này rất quan trọng, nếu như có thể lấy được giải thưởng thì về cơ bản, Lục Dao có thể không phải lo đến chi phí sinh hoạt năm thứ tư của bản thân nữa.

Kết hợp cả bát quái trong phong thủy vào bản thiết kế, lần này Lục Dao thật sự đã đầu tư nhiều tâm trí vào nó. Nếu như bản thiết kế lần này có thể được sử dụng vào trong thực tế, Lục Dao tin rằng phong thủy của tác phẩm này sẽ rất tốt.

“Này? Ông chủ trẻ của Tinh Thần lại lên báo này!” Tay của Lục Dao hơi dừng lại một chút, nghĩ rằng lại có bạn học nữ làm việc riêng. Dù sao cũng là mùa đông, so với phòng ngủ không có điều hòa, rất nhiều người đều sẵn sàng lên thư viện dù không học hành gì, cũng coi như giết thời gian.

“Tớ xem với, lần này không phải lên trang đầu tin giải trí, sao lại lên trang đầu tin xã hội thế này?”

Tiếng nói vừa dứt, cô gái bên cạnh đã vừa cười vừa nói, “Tớ xin cậu, cậu đọc đi, đây là bị đưa đến đồn cảnh sát, sao có thể lên trang tin tức giải trí được chứ? Chắc lần này lại làm chuyện xấu gì rồi!”

Lục Dao quay đầu lại, nhìn hai cô gái phía sau. Hiển nhiên, sự chú ý của hai cô gái đó không nằm trên cuốn sách, mà nằm trên phần tin tức trong chiếc điện thoại di động.

“Dù thế nào đi chăng nữa, cậu nói xem, vẻ ngoài của Lý Bách này rõ ràng có thể làm một đại minh tinh, hơn nữa lại có nhiều tiền, đúng chuẩn nam chính trong ngôn tình!” Cô gái tóc ngắn cười nói.

Lục Dao quay đầu lại, nhìn ra được cô gái tóc ngắn là người có trái tim mùa xuân, đáng tiếc cô nhìn ra được tình duyên của cô gái này vẫn chưa đến.

Cô cầm bút lên, đột nhiên dừng lại...

“Cục Cảnh sát... Tập đoàn Tinh Thần... “ Lục Dao đứng dậy, cô xoay người đi đến trước mặt hai cô gái kia, vừa nói vừa cười, “Này bạn, cậu có thể cho tớ xem tin tức mà cậu vừa đọc được không?”

Cô gái tóc ngắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ thần Lục Dao nổi tiếng ở trong trường đang mỉm cười với mình, “Chị Lục? Đương nhiên là có thể ạ!” Nói xong lập tức đưa điện thoại di động cho Lục Dao.

“Cảm ơn bạn!” Lục Dao nhận lấy chiếc điện thoại. Hình ảnh trên tin tức rõ ràng được chụp bằng máy ảnh, các góc chụp đều khá xa, nhưng độ nét vẫn rất cao.

Lục Dao nhìn bức ảnh của Lý Bách, người đàn ông đứng cạnh Lý Bách là người mà cô đã gặp, chính là vị cảnh sát có tên là Tiểu Đao, chẳng lẽ... Lý Bách chính là hung thủ?

Tuy rằng ảnh chụp rất nét, nhưng nó lại bị làm mờ, nên Lục Dao không thể nhìn rõ khuôn mặt của Lý Bách trong bức ảnh.

“Chị Lục cũng thích Lý Bách ạ?” Mặc dù cô gái tóc ngắn không học khoa Kiến trúc, nhưng lại biết Lục Dao, dù sao thì Lục Dao cũng là một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa còn là một cô gái kỳ lạ luôn được các nữ sinh nhắc đến.

Lục Dao đặt điện thoại xuống, mỉm cười, “Chỉ nghe nói là một người nổi tiếng, nên có chút tò mò về vẻ ngoài của anh ta. Cảm ơn hai bạn đã cho mượn điện thoại.” Lục Dao nói xong, xoay người trở về chỗ ngồi của mình, sau đó liền thu dọn đồ đạc.

Cô gái tóc ngắn cầm chiếc điện thoại của mình lên, nhỏ giọng thì thầm với cô gái bên cạnh mình: “Đúng là một người kỳ lạ, thật là lãng phí khuôn mặt xinh đẹp như vậy...”

“Đừng nói nữa, bị người ta nghe thấy thì không hay đâu...”

Thật ra Lục Dao có thể nghe thấy. Nhưng từ lâu cô đã quen với chuyện bị mọi người châm chọc khiêu khích, nên cũng chẳng buồn quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.