Sở Ái

Chương 15: “Anh ấy có dùng biện pháp không?”




Quan Ánh không dám lộn xộn, sợ đánh thức Chu Tân Hạc. Cô cẩn thận thở ra một hơi, cái chăn phía sau quấn chặt lấy cô. Vốn đã rất ấm, dán ở trong lòng anh như vậy quả thực như sắp bị thiêu cháy. 

Người đàn ông thật sự rất ấm áp. 

Quan Ánh nhớ lại cảm giác ngủ một mình trong mấy năm nay, hối hận vì đã không lừa Chu Tân Hạc lên giường sớm một chút.

“…” Quan Ánh không còn lời nào để nói mình nữa rồi.

Nhúc nhích không được, cô đành phải tiếp tục thưởng thức vẻ đẹp của người đẹp khi ngủ thôi. 

Làn da Chu Tân Hạc rất đẹp, hơn nữa thỉnh thoảng anh còn dùng mỹ phẩm dưỡng da như mặt nạ căng bóng da do nhãn hiệu nghiên cứu phát triển, làn da quá hoàn hảo, ngũ quan tinh tế đến nỗi không giống người thật. Cái cằm bóng loáng, không có râu ria, Quan Ánh kề sát vào, mùi hương thoang thoảng của nước cạo râu tiến vào mũi.

Quan Ánh nhìn xuống phía dưới, nhìn chằm chằm vào yết hầu của Chu Tân Hạc. 

Rất muốn… cắn. 

Có một giọng nói xúc động trong não phải đang thôi thúc cô: Hôn đi! Hôn đi! 

Nhưng não trái lại có một giọng nói lí trí đang nhắc nhở cô: Nếu không đi, chờ chú ấy tỉnh lại thì mày xong rồi. 

Quan Ánh bình tĩnh lại.

Cô nhếch mông lên, lùi về phía sau.

Không ngờ giấc ngủ của Chu Tân Hạc lại kém như vậy, giây tiếp theo, gần như là một giây sau khi Quan Ánh lùi ra sau đã kinh động đến anh.

Bị kéo lại lần nữa, Quan Ánh đờ người ra.

Cánh tay rắn chắc của Chu Tân Hạc cọ qua má cô, nhẹ nhàng khoác ở sau lưng cô, nhẹ nhàng giúp cô đắp chăn. 

Quan Ánh: “…”

Động tác của anh thành thạo đến mức làm cho người ta không thể không hoài nghi, có phải cả đêm anh đều giúp cô đắp chăn không. 

Quan Ánh nghiêng mặt sang một bên, hơi thở của người đàn ông bên cạnh phả xuống tai cô, kí/ch th/ích cô toàn thân nổi da gà.

Cô hồi hộp đến không dám cử động.

Trong lòng Quan Ánh hiểu rõ tính mình đi ngủ như thế nào. Tướng ngủ thì không nói, cô còn thích giành chăn, trước kia ngủ cùng với Chu Niệm Niệm không ít lần, khiến cho cô ấy lạnh cứng đến hư luôn.

Chuyện tướng ngủ cực kỳ xấu của cô không thể để Chu Tân Hạc khắc sâu được. Chỉ cần anh tỉnh lại không nhìn thấy cô, chuyện này có thể coi là một giấc mộng!

Quan Ánh thay đổi con đường chạy trốn, đợi cho hơi thở của người đàn ông bên cạnh bình ổn, cô duỗi chân đá, rụt cổ, cúi người xuống một nửa, lại hít sâu một hơi nấp vào ổ chăn, nhanh chóng đi ra ngoài. 

Làm liền một mạch.

Cô đi chân trần, gót chân chạm đất, ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông trên giường, chậm rãi xoay người, trốn ra khỏi phòng như một tên trộm.

“Cô nhỏ, cứu mạng!”

Quan Ánh tự nhốt mình trong phòng Chu Tân Hạc, xem như là chạy trốn thành công rồi. 

Nghe thấy giọng nói lố của cô, cũng không giống thật sự xảy ra chuyện, Chu Niệm Niệm trêu đùa nói: “Mới mùng Một đầu năm, còn tưởng rằng cháu ngoan như vậy đến để chúc Tết cô, kết quả là cầu cứu, bé con.”

“Chờ cháu nói xong rồi lại chúc Tết cho cô.” Quan Ánh nằm bò trên sàn nhà, dùng vai kẹp lấy điện thoại, đôi mắt long lanh ánh sao như máy quét mã, liếc nhìn một vòng ở dưới giường: “Cháu không tìm thấy thỏa thuận ly hôn.” 

“Có gấp không?” Chu Niệm Niệm biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện: “In ra một bản nữa đi.” 

“Cô không cảm thấy lạ sao? Một xấp giấy dày như vậy, nói mất là mất!” Quan Ánh nghi trong nhà có trộm.

“Xem camera trong nhà chưa?”

“Xem rồi, cháu đã xem camera trong phòng sách phòng khách hết rồi, trong phòng ngủ cũng không có.” Quan Ánh thò đầu ra nhìn cửa sổ phòng Chu Tân Hạc, “Có lưới phòng trộm, người cũng không nhảy ra được.”

Chu Niệm Niệm: “Hay là bị anh cả vứt đi rồi?”

“Chú ấy nói không nhìn thấy.”

“Thật ra thì mất rồi nói không chừng là ý trời. Anh cả đúng là một người đàn ông tốt, trẻ tuổi, đẹp trai, có trách nhiệm còn có tiền, còn có thể giúp cháu nở mày nở mặt trong đám tiểu thư quyền quý. Cục cưng cháu tin cô đi, con người vô cùng thực tế, một khi cháu ly hôn với anh cả, bọn họ lập tức có thể trưng cái mặt lạnh ra cho cháu xem, bắt nạt cháu, nói xấu cháu, thậm chí là làm nhục cháu. Nếu là cô, cô sẽ không đi, người đàn ông yêu chiều cô như vậy, còn không cần cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, đốt đèn lồng cũng không tìm thấy[1]!”

[1] Đốt đèn lồng cũng không tìm thấy: Hiếm có khó tìm.

Nghĩ đến nghĩa vụ vợ chồng, mặt Quan Ánh đỏ lên: “Tối qua cháu đã ngủ chung với chú nhỏ rồi.”

Đầu điện thoại bên kia im lặng.

Cách một hồi lâu, giọng nói Chu Niệm Niệm mới vang lên một lần nữa: “Cháu cháu cháu cháu lặp lại lần nữa?”

Quan Ánh: “Chúng cháu… cùng nhau đón giao thừa, sau đó thì… ngủ cùng nhau.”

“Ánh Ánh.” Giọng nói Chu Niệm Niệm trở nên nghiêm túc: “Trước khi làm chuyện này, cháu đã nghĩ tới hậu quả chưa?”

Quan Ánh mờ mịt: “Chuyện, chuyện nào ạ?” Cô đã làm chuyện gì mà cô không biết sao?

Chu Niệm Niệm: “Có phải cháu đã cho anh cả uống thuốc không?”

“Uống rồi.” Tối qua Chu Tân Hạc đã uống thuốc do bác sĩ kê, Quan Ánh trợn to hai mắt: “Cô nhỏ, sao cô biết vậy?”

Chu Niệm Niệm đột nhiên vỗ bàn: “Vớ vẩn!”

Quan Ánh không kịp đề phòng bị hành động bất ngờ của cô ấy doạ sợ: “… Sao, sao vậy ạ?”

Chu Niệm Niệm bên kia vỗ bàn xong lại gấp gáp đến độ đi vòng quanh: “Anh ấy có dùng biện pháp không?”

Quan Ánh vô thức hiểu thành biện pháp băng bó cầm máu: “Có ạ, quấn rất chặt, máu cũng không nhìn thấy.”

“Tạm được, tạm được.” Chu Niệm Niệm thở ra một hơi, sâu xa nói: “Cháu chưa từng trải qua loại chuyện này, sau này phải học thêm những kiến thức có liên quan, đừng làm chuyện gì ngoài ý muốn, quậy ra mạng người sẽ không hay đâu.”

Quan Ánh nghe mà sửng sốt: “Nhưng mà, cháu cũng không phải cố ý làm ra chuyện ngoài ý muốn đâu.” Cô giải thích: “Cháu ngã từ sô pha xuống, chú ấy đỡ được cháu, bọn cháu ngã xuống đất, tay chú ấy…”

“Không cần nói chi tiết cho cô!” Chu Niệm Niệm ho nhẹ một tiếng: “Có điều, nói đi cũng phải nói lại, tinh thần cháu tốt quá nhỉ? Sao cháu còn có sức đi ra tìm đồ vậy? Eo cháu không đau chân không tê sao?”

Quan Ánh ngáp một cái: “Ta buồn ngủ muốn chết, hơn nửa đêm mới ngủ. Cô vừa nói như thế, hình như cả người cháu đều đau.”

“Không hổ là anh cả, giỏi thật.”

“Đúng vậy, trước khi cháu ngủ chú ấy vẫn còn tinh thần. Chú ấy thức đêm cũng rất giỏi.”

“Anh ấy giỏi không phải là cháu được hưởng phúc sao, sau này thức đêm nhiều hơn đi.” Nụ cười của Chu Niệm Niệm dần trở nên xấu xa: “Tối qua cảm giác thế nào?”

Quan Ánh: “Cảm giác? Cảm giác gì?”

Chu Niệm Niệm: “Đương nhiên là cảm giác thức đêm với anh ấy!”

Hai má Quan Ánh nóng lên: “Cũng… khá là thoải mái.” Cơ thể Chu Tân Hạc ấm áp, còn không ngừng đắp chăn cho cô, cô ngủ thật sự rất ngon: “Cháu sợ chú ấy dậy thấy cháu sẽ tức giận nên trốn ra.”

“Hai người là vợ chồng hợp pháp, cháu trốn cái gì? Hơn nữa, cho dù có uống thuốc đó cũng là khống chế s!nh lý, không ảnh hưởng gì đến khả năng tư duy, có muốn thức đêm hay không vẫn phải dựa vào suy nghĩ của anh ấy. Anh cả kiềm chế rất tốt, cô thấy là anh ấy muốn thức đêm với cháu đấy, đều là lỗi của anh ấy, cô không nói dối!”

Quan Ánh được khích lệ nên có tự tin hẳn lên.

Chỉ cần mình không chột dạ thì không ai có thể lật đổ được. Quan Ánh cây ngay không sợ chết đứng, dù Chu Tân Hạc nhìn cô với ánh mắt thăm dò, cô cũng không hề áp lực.

Không sai.

Hôm nay là mùng Một, một đám nữ sinh viên đều đang than thở về việc đi chúc Tết họ hàng trong nhóm WeChat, nhóm sợ xã hội chết đi sống lại, khổ không thể tả. 

Bà nội Quan Ánh đã qua đời ba năm trước, hồi bé điều kiện nhà cô khá tốt, bố là quân nhân, mẹ là bác sĩ, họ hàng hay tới tìm bố mẹ cô nhờ vả, không phải nhà này muốn nhập ngũ thì là con dâu nhà kia sắp sinh nên muốn chọn giường. Bố mẹ nói nguyên tắc, không muốn thiên vị, họ hàng bàn tán sau lưng rằng chức vị của bố cô không lớn, đám người nói xấu cơ bản không qua lại nữa. Chỉ có một mình bà Biểu là tốt với cô, Tết năm nào Quan Ánh cũng mua quà về quê thăm bà.

Thu dọn đồ đạc xong, Quan Ánh gọi tài xế. 

Cô không đi làm phiền Chu Tân Hạc nữa, tỉnh dậy Quan Ánh đã thay đổi chủ ý. Cô không thể vì đấu với kẻ thù mà biến Chu Tân Hạc thành công cụ để khoe khoang, bọn họ kết hôn không công khai, ly hôn lại càng không cần phải thông báo khắp nơi. Về phần tài sản, mấy ngày trước cô còn đang giận, chỉ số IQ của cô không ở đây, lại còn thích nghĩ ngợi lung tung, Chu Tân Hạc nào có dễ bị lừa như vậy. 

Nếu việc phân chia tài sản có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, thì cô đi tay không là được. 

Lúc trước tìm một đống cớ để viện, lặp đi lặp lại, chỉ đơn giản là không nỡ rời đi.

Quan Ánh dự định sẽ đến nhà bà Biểu trước, lúc nào về sẽ in lại một bản thỏa thuận ly hôn nữa. 

Về quê nhà nên cô không thể ăn mặc hở hang được, để tránh bị đám họ hàng gièm pha sau lưng rằng cô được đàn ông bao nuôi. 

Cô chọn một chiếc áo hoodie màu đen đơn giản, những trangg phục có thể nằm ở trong tủ quần áo cô giá không thấp hơn năm con số, nhưng cái áo hoodie này nhìn qua rất bình thường, phối với một chiếc túi da trâu nhỏ. 

Đẩy cửa ra, vừa ngước mắt lên, Quan Ánh liền sững sờ. 

Hôm nay Chu Tân Hạc mặc chiếc áo khoác màu đen, đường cong như nước chảy mây trôi, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng cổ đứng, cúc áo được cài lên phía trên, có lẽ là do anh che quá kín đáo, càng cấm lại càng muốn, yết hầu gồ lên lại gợi cảm vô cùng. 

Mới sáng sớm đã bị khuôn mặt đẹp này tấn công. 

Nghĩ đến tối qua cô đã nằm trong lòng người đàn ông này, Quan Ánh cảm thấy xương sống của mình cũng mềm nhũn. 

Cô chịu đựng xúc động muốn nhào tới, giả vờ bình tĩnh: “Chú mặc đẹp thế này là định làm gì đó?” Quá căng thẳng, dùng sai từ rồi. 

Hôm nay cô ăn mặc rất giản dị, quần jean, giày trắng, đội mũ đen nhỏ, mái tóc dài hơi xoăn xõa xuống ngang eo như thác nước, làn da trắng sữa, ánh mắt trong veo, liếc một cái là có thể thấy tâm tư, đôi môi đỏ tự nhiên, nhìn giống như học sinh cấp 3.

Chu Tân Hạc cũng đang nhìn cô, nhại lại: “Cháu mặc đẹp thế này là định làm gì đó?”

Từ “đó” kia từ trong miệng anh nói ra, giống như mang theo lông vũ, đầu tiên treo người lên trước rồi chậm rãi cọ vào.

Quan Ánh bị âm thanh trầm thấp này chọc đến ngứa ngáy, cô li/ếm liế/m môi: “Cháu đi thăm bà Biểu. Còn chú?”

Chu Tân Hạc: “Vẫn chưa xác định.”

Quan Ánh nói tiếp: “Hôm nay chú không làm việc sao?”

Chu Tân Hạc ném quyền chủ động cho cô: “Có thể không có.”

Xuất phát từ lễ phép, Quan Ánh hỏi: “Chú muốn đi dạo ở quê chút không?”

Chu Tân Hạc cười: “Cháu muốn chú đi à?”

Sao hôm nay chú ấy nói chuyện đào hố cho người ta khắp nơi mà vẫn còn phóng điện vậy!

“Tùy… tùy chú thôi.” Quan Ánh nhìn tay của Chu Tân Hạc: “Tay chú không sao chứ?”

Chu Tân Hạc: “Ôm cháu sao? Một tay cũng được.”

“… Cháu có yếu ớt như thế đâu.” Quan Ánh không chịu thua, đỏ mặt: “Hơn nữa đường vào nhà bà Biểu đã tu sửa xong lâu rồi, xe có thể đi vào, không cần chú ôm.”

Chu Tân Hạc cười nói: “Lớn rồi, xấu hổ?”

“Không hề!” Quan Ánh không thừa nhận, gượng gạo nói sang chuyện khác: “Tay chú thay thuốc chưa? Phải chú ý, cô nhỏ nói như vậy cũng có thể gây ra mạng người đó.”

Chu Tân Hạc hoài nghi cách biểu đạt của cô nàng này có sai lầm: “Cháu nói với em ấy như thế nào?”

“Thì cháu nói, chúng ta…” Quan Ánh mất tự nhiên dừng lại: “Chúng ta ngã một cái.”

Chu Tân Hạc nhướng mi, ánh mắt có chút ý vị sâu xa: “Ngã ra mạng người?”

Quan Ánh bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, cúi đầu nghịch túi: “Cô nhỏ nói vậy mà.”

Chu Tân Hạc: “Ánh Ánh.”

Quan Ánh ngẩng mặt lên: “Dạ?”

Ánh mắt của Chu Tân Hạc dừng tại trên mặt cô hai giây: “Không có gì.”

“…” Nói chuyện mà nói một nửa, đúng là khiến người ta mất hứng.

Tiếp theo Quan Ánh đang phân tích ánh mắt vừa rồi của Chu Tân Hạc là có ý gì.

Muốn hỏi, lại sợ bị anh cười.

Quan Ánh nghiêng đầu, vô tình chạm vào một đôi mắt thâm sâu, vốn định tránh nhìn thẳng anh, lại phát hiện Chu Tân Hạc không hề nhúc nhích.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cứ cảm thấy hai ngày nay Chu Tân Hạc cứ thất thần nhìn chằm chằm vào cô.

“Chú nhỏ?”

“Muốn nói gì?”

Không phải anh nhìn chằm chằm vào cô sao? Quan Ánh tìm lời để nói: “Chú có mang kẹo không?”

Chu Tân Hạc lấy một cây kẹo m/út từ trong túi quần ra.

Quan Ánh:…

Được rồi cô hiểu rồi, anh nhìn chằm chằm vào cô cả buổi là đang suy nghĩ về kiến thức nuôi dạy con cái mới!

———

Bà Biểu là em họ của bà nội Quan, sống trong một ngôi nhà nhỏ ở nông thôn, hồi trẻ bà có công việc ổn tiền lương cao, ánh mắt cũng cao, ghét đàn ông nên độc thân cả đời. Tiền tiết kiệm cộng thêm tiền lương hưu cũng đủ để bà dưỡng lão, bà còn giúp đỡ một sinh viên, rảnh rỗi lại tới nhà thăm bà.

Lúc Quan Ánh đến, chàng trai nọ vừa lúc cũng ở đó. Nhìn thấy Quan Ánh, anh ta quay đầu gọi: “Bà nội, Ánh Ánh đến rồi.”

Bà dì vừa vui vừa lo: “Cục cưng, đã bảo cháu đừng đến, sao cháu lại vẫn đến thế này? Sức khỏe cháu không tốt, đi đường cũng không dễ đi, vất vả lắm đúng không?”

Chàng trai nói: “Bà nội, lâu lắm rồi bà không vào nội thành nên không biết, hai năm trước con đường đó đã được sửa lại rồi.”

“Sửa lại rồi? Ai sửa?”

“Hình như là một ông chủ ở Bắc Thành.”

“Khéo thế, Ánh Ánh cũng học đại học ở Bắc thành.” Để ý thấy người đàn ông trẻ tuổi lễ độ bên cạnh Quan Ánh, bà Biểu hơi tò mò, đẩy kính lão, nhìn anh từ trên xuống dưới.

Lúc trước Chu Tân Hạc đi du học, mấy năm nay lại bận việc sự nghiệp, thời gian gặp Quan Ánh rất ít, đây là lần đầu tiên bà Biểu gặp anh.

Chàng trai cũng hơi hiếu kỳ, anh ta biết Quan Ánh ở nhờ nhà kẻ có tiền, nghe họ hàng nói người đàn ông đó cũng lớn tuổi, vừa tặng biệt thự lại vừa tặng đồ xa xỉ, có suy nghĩ không đứng đắn với cô.

Người đàn ông trước mắt nhìn cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, lịch sự cao quý, phẩm chất không tầm thường, dáng người còn đẹp hơn cả người mẫu nam, hoàn toàn khác với những gì họ hàng nói.

Chẳng lẽ, anh ta là con trai của ông già đó?

Bà Biểu nhìn thanh niên cao to đẹp trai, hỏi: “Đây là?”

Đi đường Quan Ánh đã nghĩ xong phải giới thiệu như thế nào: “À, là bạn cấp 3 của chú hai.”

“Bạn nào?”

Chu Tân Hạc tiến lên một bước, lễ phép khiêm tốn nói: “Cháu chào bà Biểu ạ, cháu là Chu Tân Hạc, đường nhà bà là cháu sửa, quà biếu Tết mỗi năm đều được đưa đến đúng hẹn, không biết bà có thích không ạ?”

“Tiểu Chu? Cháu là Tiểu Chu à!” Bà Biểu kích động nắm tay Chu Tân Hạc: “Vậy cháu chính là ân nhân của Ánh Ánh! Không, là chồng con bé!”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Quan Ánh kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Chu Tân Hạc không nhìn cô, khẽ cười đáp lại: “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.