Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 9




Mạnh Triệu Trọng tiếp nhận Khương Ương, đem rắn cuốn đến, sau đó nhìn trái nhìn phải, đem lưng rắn đặt trên một tảng đá lớn ở góc sân, sau đó mỉm cười dự định vươn "ma trảo" đến, Khương Ương trong lòng sợ hãi, rốt cục ý thức được hắn muốn làm gì, mạnh mẽ từ bàn tay to lớn của Mạnh Triệu Trọng giãy ra ngoài, nó điên cuồng mà lắc cái đuôi rắn dưới chân Sở Tỳ, chỉ còn kém vặn thành bánh quai chèo.
Thực sự là hù chết rắn.
Giới tính của rắn từ bề ngoài nhìn vào rất khó phân biệt, đây là phương pháp thường dùng để phân rõ rắn là công hay mẫu, đem lưng rắn đặt trên một mặt phẳng, sau đó dùng tay đè lên phần phía sau hậu môn đẩy về phía trước, có bộ phận sinh dục nhô ra chính là công, không có chính là mẫu.
Tiểu Sở Tỳ ngồi xổm xuống, trạc trạc lưng nàng, chậc lưỡi nói: "Nhất định mẫu."
Khương Ương cũng sắp cảm động đến rơi nước mắt: vẫn là ngô vương tốt nhất.
Nàng nhặt Khương Ương lên, đưa cho Mạnh Triệu Trọng, cằm khẽ nhấc, tiếp tục nói: "Không tin ngươi kiểm chứng xem."
Khương Ương: "!"
Nàng gắt gao quấn quít trên tay Mạnh Triệu Trọng, chết sống không chịu giãn thân ra.
Mạnh Triệu Trọng lại chết sống muốn đem nó kéo ra, không ngờ một vật nhỏ dĩ nhiên lại có khí lực như vậy.
Chỉ có Côn Lôn nhìn không được nữa, nói: "Mạnh Triệu Trọng, ngươi là ngốc sao? Tu Xà là loài lưu lại từ thời kì thượng cổ, cũng không biết nàng năm nay bao nhiêu tuổi, có lẽ đã có linh tính rồi, ngươi tùy tiện động thủ nào có đạo lý nàng không phản kháng, dùng linh nhãn của ngươi để nhìn."
"Nga." Mạnh Triệu Trọng dừng tay, hai ngón tay lau qua trước mắt ánh mắt lam sắc mơ hồ phát sinh quang mang, Khương Ương lập tức dùng thủ thuật che mắt, mặc kệ là lộ ra nguyên hình khổng lồ không gì sánh được hay là dáng vẻ đã tu luyện thành người đều rất khó giải thích.
Đạo hạnh của Mạnh Triệu Trọng hiển nhiên là không đủ dùng trước mặt Khương Ương, hắn nhìn một hồi trên mặt bỗng nhiên xuất hiện nhàn nhạt đỏ ửng, nho nhỏ một tiếng nói: "Mẫu... Mẫu. Còn là một con rắn nhỏ mới ra vỏ năm trăm năm."
Côn Lôn "ân" một tiếng, Sở Tỳ đắc ý nhúc nhích cái lỗ tai.
"Sơn thánh, ta đây......" Mạnh Triệu Trọng nhăn nhó một chút, nói: "Ta còn phải nuôi sao?"
"Nuôi a, vì sao không nuôi."
"Nhưng....." Mạnh Triệu Trọng chỉ vào Khương Ương nói: "Đây là xà mẫu!"
"Mẫu thì làm sao vậy? Ngươi coi thường xà mẫu sao? Đối với Tu Xà, xà mẫu ngược lại hình thể lớn hơn rất nhiều so với công xà, không phải ngươi muốn lớn sao? Vậy rất đúng lúc."
Mạnh Triệu Trọng: "....."
"Ta nói chính là công mẫu thụ thụ bất thân."
Côn Lôn: "....."
Nàng nhéo nhéo mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Ngươi coi như là muội muội trong long tộc nhà ngươi là được rồi, nuôi một con rồng còn được, nuôi một con rắn ngươi sợ cái gì? Được rồi, cứ như vậy đi, nếu như ngươi không nuôi thì ném về trong núi đi."
Côn Lôn cúi đầu nhìn Tiểu Sở Tỳ lại bắt đầu lay ống tay áo của nàng, nàng bế người lên, có chút đau đầu: "Ta thực sự không có tâm tư nuôi thêm người thứ hai nữa."
Tiểu Sở Tỳ nghe lời này cảm thấy rất không hài lòng, căm giận chăm chú nhìn Côn Lôn, làm bộ muốn cắn, Côn Lôn biết nghe lời phải đổi giọng: "Một người là đủ rồi."
Sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Sở Tỳ, dẫn người trở về phòng.
Mạnh Triệu Trọng cũng mang theo Khương Ương trở về nơi ở của hắn, hắn ở dưới đáy nước, không biết từ nơi này tìm đến một đống đá thật lớn chất thành một tòa thạch cung, khó khăn lắm mới đủ để buổi tối hắn biến thành nguyên hình mà nằm vào.
Buổi tối hôm nay không biết tại sao bỗng nhiên trở nên xấu hổ.
Tu Xà là biết bơi, cho dù không biết, Mạnh Triệu Trọng cũng có thể dễ dàng kết một kết giới, nhưng Mạnh Triệu Trọng nói là để ngự thủy, liền ngây ngốc đem Khương Ương đặt ở trong miệng của bản thân, sau đó mới nhanh chóng biến thành bạch long nằm vào trong thạch cung, cuối cùng muốn thả Khương Ương ra.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến lời Côn Lôn nói với hắn, trước đây Tiểu Sở đại nhân bình thường cũng đem nàng bỏ vào trong miệng, lẽ nào cũng có tâm tư như hắn?
Buổi tối lúc đi ngủ Mạnh Triệu Trọng thiết kết giới khiến Khương Ương nằm ở một chỗ bằng phẳng giữa đôi sừng của hắn, thiên căn vạn dặn nói nghìn vạn lần nghìn vạn lần không nên từ thân thể hắn bò xuống, nếu không sẽ bị quái thú trong nước ăn tươi.
Khương Ương: "....."
Con rồng ngốc này rốt cục suốt ngày đang suy nghĩ cái gì.
Nếu như rắn cũng có thể mắt trợn trắng, bạch nhãn của Khương Ương đã trợn lên đến tận trời.
Buổi tối Mạnh Triệu Trọng giật mình tỉnh giấc vài lần, ngày thứ hai lúc nhìn thấy Côn Lôn hắn buồn bã ỉu xìu như cà gặp sương xuống. Hắn hành lễ với Côn Lôn, nhiều năm như một ngày, hỏi: "Tiểu Sở đại nhân lại đi ra ngoài chơi sao?"
Côn Lôn gật đầu, nghi hoặc nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Khuôn mặt Mạnh Triệu Trọng đột nhiên xoay sang một bên, nói như đinh đóng cột: "Không có gì."
"Không có gì...." Côn Lôn nhìn theo ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: "Là.... Cái gì?"
Mạnh Triệu Trọng vội vàng đem khuôn mặt chuyển tới bên kia, đỏ mặt nói: "Chính là không có gì a, còn có, ta vừa rồi đã nhìn sai hướng."
"Đúng vậy." Côn Lôn phụ họa gật đầu: "Nơi này quả thật cái gì cũng không có, ngươi cái gì cũng chưa từng nhìn."
"Cáp?"
Mạnh Triệu Trọng vừa quay đầu nhìn, Khương Ương mới vừa rồi vẫn nằm trên mặt đất xoay quay xoay lại ngã chỏng vó bỗng nhiên đã không thấy tăm hơi, hắn liền chạy đi: "Sơn thánh, ta đi tìm nàng. Nàng nhỏ như vậy nếu như bị yêu quái ăn thì thì làm sao bây giờ?"
Côn Lôn khoát khoát tay với hắn: "Ngươi đi đi."
Thấy dáng vẻ của Mạnh Triệu Trọng, Côn Lôn mới hậu tri hậu giác nhớ đến rồng của thần long tộc lớn như Mạnh Triệu Trọng vậy sớm đã có hậu đại rồi, có người hậu đại của hậu đại cũng đã có, chỉ có hắn vẫn theo nàng, dường như hoàn toàn quên việc này. Trước đây hỏi đến hắn cũng chỉ sẽ ngốc nghếch vò đầu.
— a? Không không nghĩ tới chuyện này, theo sơn thánh thì tốt rồi.
— a? Ta còn là long thanh niên, sau này hãy nói đi.
— a? Sơn thánh ngươi muốn đuổi ta đi sao?
Trong viện người, rồng, rắn nhất thời đi sạch sẽ, Côn Lôn đứng ở tại chỗ một hồi bỗng nhiên thở dài một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu như đây thực sự chỉ là một con rắn nhỏ mới nở năm trăm năm thì tốt rồi."
Nàng vừa nói Sở Tỳ đi ra ngoài chơi, thì nàng ấy liền không thấy tăm hơi nữa. Hôm qua trong rừng đột ngột xuất hiện khí tức của một đại yêu, tuy rằng cực lực che giấu nhưng phức địa hữu thiên, rõ ràng là một con xà yêu.
Xà yêu kia mới vừa đi, tại chỗ liền có thêm một con tiểu Tu Xà mới nở năm trăm năm? Lẽ nào là xà yêu mộ danh Côn Lôn Sơn nên không ngại xa xôi cố ý đem hài tử của mình đưa đến Côn Lôn Sơn sao?
A.....
Côn Lôn tiện tay kết một pháp ấn, trong viện liền trống rỗng xuất hiện một cánh cửa, nàng đi về phía trước, thân ảnh biến mất trong không khí.
Lọt vào trong tầm mắt là một tòa lầu các khéo léo đơn giản, núi vây sông uốn, hoàn bội leng keng, Côn Lôn theo thập cấp mà lên, hai bên thập cấp thủy thảo màu bích lục vươn cao, ôn nhu ngoắc ngoắc, Côn Lôn đến cửa, đẩy cửa mà vào.
Ký ức là sẽ quên đi, mà văn tự sẽ không, lầu các này cất chứa là tất cả ghi chép về ký ức những năm gần đây của vị Thần Quân này, nàng từ thiên địa sơ mở nhớ lại, người nàng nhận thức qua, vật đã gặp qua, chuyện đã trải qua, nỗ lực ghi lại, mãi cho đến bốn vạn năm trước.
Mà ở một nghìn năm trước nhặt được Sở Tỳ nàng đã phong kín nơi này, nhiều năm chưa từng đặt chân.
Nghĩ không ra còn có ngày lần nữa bước vào.
Nàng dùng linh thức cực nhanh tìm kiếm trong thư các, một quyển lam tập liền bay đến trên tay nàng, tự động lật sang một trang.
"Thân đen, đầu xanh, bụng trắng, có chu ấn." Đây là ghi chép về bề ngoài của con rắn năm đó nhặt được nhặt được, may mà rắn rắn năm đó theo Sở Tỳ không ít năm, lúc nàng ghi lại ngược lại còn nhớ rõ dáng vẻ.
Côn Lôn nhìn họa đồ phối bên cạnh văn tự, đó là nàng nhất thời hưng khởi vẽ ra, nhìn thực sự là xấu đến người người oán trách, nhưng điểm đỏ dưới bụng trái lại rõ ràng vô cùng.
Con rắn hôm qua — bụng cũng có điểm đỏ.
Côn Lôn đóng lầu các, trở lại trong viện, sơn gian long ngâm hổ gầm, xa xa có thể thấy được mây trắng cuồn cuộn, ngay cả Mạnh Triệu Trọng cũng cùng nhau lăn qua lăn lại, thụ linh.... Ngô, còn giống như có sinh vật khác lại tiếp tục kêu rên khắp nơi, không biết ba con vật kia đang làm ầm ĩ cái gì.
Côn Lôn tâm thần thả lỏng chốc lát, trong lòng nói đều là một đám hài tử trẻ tuổi, dù sao thì Côn Lôn Sơn cũng sẽ không bị phá hủy, mặc kệ bọn họ đi.
Nàng ngửa đầu nhìn một phương hướng trên bầu trời, đưa tay đặt ở vị trí trước ngực, ngón tay vuốt ve một chút, trống rỗng một mảnh, cái gì cũng không có.
Nhưng nét mặt vẫn có nụ cười rất rõ ràng.
Ngươi sắp trở về rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.