"Buổi trưa cùng về nhà ăn cơm, được không?"
Giọng mẹ Từ truyền qua loa điện thoại, lọt vào trong tai Thời Hoan rõ ràng.
Cả người cô như hóa đá, cô hé môi nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
Thật ra, mặc dù trước khi về nước THời Hoan có suy nghĩ về vấn đề này, nhưng không có nghĩa là cô đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cô vốn tưởng rằng, năm năm trước mình bỏ đi không một lời từ biệt, sẽ khiến hảo cảm của bác trai bác gái tụt xuống đáy vực, nhưng bây giờ nhìn lại, bác gái hình như không hề có chút bận tâm nào.
Chẳng lẽ bác ấy không biết chuyện năm đó cô bỏ đi.
Thời Hoan nghĩ mãi không ra, có chút choáng váng, cô nghẹn ngào cười nói: "Được ạ..."
"Vậy thì tốt quá, hôm nay hai đứa về nhà, có chút náo nhiệt." Mẹ Từ cười nói với cô, " Thời Hoan, cháu muốn ăn món gì, bác chuẩn bị cho cháu."
Thời Hoan có cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp, "Không cần không cần, cháu ăn gì cũng được, bác gái cứ làm món sở trường của bác là tốt rồi ạ."
"Ôi, giữa chúng ta còn khách khí cái gì, muốn ăn gì cứ nói thẳng với bác."
Từ Dã không xem nổi nữa, anh cầm lấy điện thoại, bình tĩnh nói ra hai, ba tên món ăn, "Những món này cô ấy đều thích ăn, còn lại không có vấn đề gì ạ, mẹ cứ nấu như bình thường là được."
Thời Hoan nghe thấy mấy món ăn kia thì ngẩn người, cô nghiêng đầu nhìn về phía Từ Dã, ánh mắt khẽ rung động, dường như có chút kinh ngạc.
Thời Hoan không phải người kén ăn, đối với vấn đề ăn uống rất dễ tính, những món thích ăn cũng không phải chỉ có ít.
Vậy mà Từ Dã vẫn nhớ cô thích nhất là mấy món này sao?
Tâm trạng có chút phức tạp không nói nên lời, Thời Hoan đứng yên lặng cong cong khóe môi nhìn anh, cảm thấy mừng rỡ.
Cô đột nhiên nghĩ may mà lúc đó mình tới tìm Trì Nhuyễn.
Như vậy, cô mới gặp lại được Từ Dã sau mấy năm, xảy ra một loạt sự tình sau đó.
Thật là may mắn.
"Tiểu tử, lúc đó con còn chối mẹ." Mẹ Từ nghe vậy buồn cười, trêu chọc Từ Dã, "Nhìn xem, xa cách năm năm mà vẫn nhớ sở thích của Tiểu Hoan, không phải là nhớ mãi không quên sao?"
Từ Dã: "...."
Lông mày anh giật giật, "Lát nữa con và Thời Hoan sẽ về, mẹ làm việc đi ạ, con cúp máy đây."
Nói xong liền thẳng tay tắt điện thoại.
Thời Hoan liếc nhìn anh, dáng vẻ trêu chọc, "Không phải là nhớ mãi không quên sao?"
Từ Dã thấp giọng cười nhạt, nhìn cô một lát, ý đồ bất chính, "Trông em thư thái nhỉ?"
Thời Hoan nghe vậy thì hơi dừng lại, thái độ trở lại nghiêm túc trong nháy mắt, cẩn thận đổi đề tài, "Phải rồi Từ Dã, có phải bác gái không biết nguyên nhân năm năm trước chúng ta chia tay không?"
"Sao lại không biết, một người trưởng thành sống sờ sờ bỗng dưng như bốc hơi." Từ Dã hỏi ngược lại cô, anh nói xong liền đặt điện thoại qua một bên, "Mẹ anh vẫn trêu là em không nói tiếng nào đã vứt bỏ anh."
Thời Hoan: "..."
Sao cô cứ cảm thấy giọng điệu này có chút châm chọc nhỉ?
Cô hắng giọng một cái, khoanh tay dựa người vào bệ bếp, nghiêng đầu hỏi, "Nếu biết chuyện thì không phải bác gái nên có ấn tượng xấu với em sao?"
Từ Dã nghe vậy thì khẽ nhíu mày nhìn cô, dường như có chút không hiểu, "Sao em lại có cái ảo giác này nhỉ?"
"Không phải là đương nhiên sao?" Thời Hoan cũng không hiểu, "Con trai bị người ta bỏ rơi không hề có lý do, bỏ của chạy lấy người, không phải nên tức giận sao?"
"Nghĩ quá nhiều." Từ Dã khẽ bật cười, giơ tay chỉnh lửa nhỏ một chút, "Mẹ anh vẫn coi em là con dâu tương lai."
Hóa ra là vậy...
Thời Hoan sờ cằm, trong đầu đột nhiên thông suốt, cười híp mắt nhìn Từ Dã, "Vậy còn anh?"
Câu hỏi này của cô không có trọng điểm, Từ Dã không nghĩ ngợi gì nhiều, hỏi lại, "Cái gì?"
"Bác gái coi em là con dâu tương lai." Thời Hoan cong môi, trong đôi mắt long lanh nước, cô thong thả dựa người ở bên cạnh, nhìn Từ Dã, dáng vẻ có phần lười nhác, "Vậy anh coi em là gì?"
Từ Dã nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm không thể nào dò xét được, Thời Hoan không thể thấy được chút gợn sóng nào trong đó.
Một lát sau, anh khẽ cười vẻ rất hứng thú, tiếng nói khàn khàn, "Em thật sự muốn biết à?"
Thời Hoan vốn chỉ hỏi đùa, nhưng không ngờ Từ Dã lại có ý định trả lời thật, cô ngẩn người, trong lòng khẽ run lên.
Thật ra không cũng không cho phép bản thân mình nghĩ tới kết quả, chẳng qua cảm thấy ở bên cạnh Từ Dã như bây giờ cũng rất tốt, nhưng để tiến xa hơn, ví dụ như phương diện hôn nhân, cô vẫn chưa cân nhắc đến... Không, phải nói là chưa từng nghĩ tới.
Lúc hai người còn trẻ, hai người ở bên nhau cả ngày có lúc chán, cô cũng nghĩ tới tương lai của bọn họ, có điều lúc đó chỉ là nguyện vọng tươi đẹp của thiếu nữ mà thôi, còn thực tại vẫn là cần phải suy xét kỹ càng.
Nghĩ vậy, Thời Hoan liền bình tĩnh như không có chuyện gì chuyển đề tài, cô đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên ngực Từ Dã, nghiêm túc nói: "Suỵt, đáp án ở trong lòng, em hiểu."
- ----- Hiểu cái gì.
Từ Dã cau mày, không nhanh không chậm nắm lấy cổ tay cô, "Ra vẻ hiểu biết?"
Vẻ mặt Thời Hoan cứng đờ, nửa đùa nửa thật nói: "Ha ha ha sao anh nghiêm túc thế, giống như muốn cầu hôn ở đây vậy?"
Anh không tỏ rõ thái độ, chỉ đưa tay cô lên, cúi đầu đặt một nụ hôn xuống, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Anh vẫn chưa có ý định này."
Cảm giác mềm mại lướt qua da thịt, Thơi Hoan run lên, nhất thời thất thần...
Nụ hôn của anh,
Rơi lên ngón tay đeo nhẫn của cô.
Trong nháy mắt, tâm trạng của Thời Hoan nổi gợn sóng lớn, tim cô không kìm được đập thình thịch, hai gò má bắt đầu nóng bỏng.
Cái gì mà chưa có ý định này, vậy anh nghiêm túc trịnh trọng hôn ngón tay đeo nhẫn của cô làm gì?
Ám chỉ cũng quá rõ ràng rồi đấy, được không hả?
Thời Hoan hiếm khi ngại ngùng, cô ho nhẹ, vội vàng tìm lý do thay quần áo, chạy khỏi nhà bếp.
Trong khoảnh khắc cửa bị khép lại, Thời Hoan chỉ lo chạy trối chết, cứ thế bỏ lỡ dáng vẻ không kìm được nụ cười của người đàn ông phía sau.
Từ Dã khẽ cười, anh lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, chuyển hướng chú ý trở lại việc cơm nước.
Nhưng dáng vẻ đỏ mặt vừa rồi của Thời Hoan, dường như vẫn còn hiện ra trước mắt, không xua đi được.
Từ Dã thật sự bất đắc dĩ, cong môi, ánh mắt từ từ trở nên thâm trầm.
Bản thân mình thật sự không có ý định đó sao?
Tuy rằng chưa nghĩ kỹ càng, nhưng ý nghĩ về chuyện kết hôn, đúng là Từ Dã có.
Chỉ là anh cũng biết, tính cách của Thời Hoan sẽ không muốn ổn định quá sớm, nếu như thật sự nhắc đến vấn đề này, nhất định cô sẽ lảng tránh sang đề tài khác.
Hai người cũng mới chỉ trên dưới 30 tuổi, cũng không vội vàng gì, để tránh phát sinh mâu thuẫn không cần thiết nên Từ Dã không đề cập tới chuyện này.
.....Quên đi.
Từ Dã cũng không muốn khiến Thời Hoan áp lực, tính cô không thích gò bó, nếu quá ép buộc chuyện ổn định gia đình, có khi lại phản tác dụng.
Từ từ tính đi, ngày sau còn dài.
Hai người ăn sáng xong, Thời Hoan bắt đầu ôm tủ quần áo chọn trang phục, cái này không đoan trang, cái kia nhìn không đẹp, cô rối loạn hồi lâu.
Không dễ gì mới chọn được quần áo phù hợp, cô lại bắt đầu lo đến vấn đề trang điểm.
Thời Hoan loay hoay trong phòng ngủ rất lâu, Từ Dã chơi điện thoại trong phòng khách, có chút hết cách.
Thấy không còn nhiều thời gian, đường đi lại khá dài, anh liền giục một câu, "Chuẩn bị xong chưa?"
"Chắc là... xong rồi." Giọng Thời Hoan truyền ra từ phòng ngủ, cùng lúc đó người cũng đi ra khỏi phòng, bước chân có chút do dự.
Từ Dã nghe tiếng, liền tùy ý ngước mắt lên, đầu ngón tay đang lướt trên màn hình khựng lại.
Người trước mặt mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài nhẹ nhàng buông trên bả vai, khuôn mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi sáng dịu dàng hơn ngày thường mấy phần, lúc này cả người càng toát ra sự thanh nhã.
Thời Hoan có chút lo lắng, đôi mắt long lanh nước, lần này dáng vẻ thật sự có thể gọi là kinh diễm.
Cô vuốt vuốt mái tóc dài, hỏi anh: "Anh thấy như vậy được không?"
Từ Dã nhanh chóng định thần lại, lúc này nheo mắt che đi tâm tình, giả vờ nói qua loa: "Rất đẹp, người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên."
Nói xong, anh cất điện thoại đi, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, đi ra cửa.
Lúc này Thời Hoan mới yên tâm, nghe được câu sau thì hừ một tiếng, "Anh không thể khen em tử tế một lần à."
Từ Dã nghe vậy, bước chân bỗng dừng lại, vốn dĩ Thời Hoan đi theo sau anh, thấy anh dừng lại đột ngột thì không khỏi nghi hoặc.
Anh lặng lẽ thở dài, quay người cúi đầu nhìn cô, nụ cười trên khóe môi có chút bất đắc dĩ.
Sau đó, anh cúi người hôn lên trán cô, nói: "Dáng vẻ nào của em anh cũng thích, biết phải khen ngợi thế nào?"
Thời Hoan sửng sốt, cô sờ sờ trán, cảm thấy mặt nóng bừng, lập tức khẽ ho một tiếng, lầm bầm trong miệng, "Nhiều năm không gặp, anh đúng là biết lừa gạt con gái."
Tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng Từ Dã lại nghe được rõ ràng, anh đưa tay xoa đầu cô, "Anh chỉ lừa gạt em thôi."
Tiếng tim đập thật sự muốn nổ tung, Thời Hoan mím môi, không khỏi cảm thán chàng trai ngây thơ ngày nào đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Bản lĩnh trêu ghẹo của Từ Dã quả nhiên càng ngày càng mạnh.
Thời gian không còn sớm, lái xe từ đây tới chỗ mẹ Từ cũng mất khoảng 1-2 tiếng, Thời Hoan và Từ Dã nhanh chóng đi xuống lầu.
Sau khi lên xe, Thời Hoan bắt đầu bối rối, vẫn nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ xem lát nữa nên nói gì.
Từ Dã nhận ra cô đang căng thẳng, liền hỏi: "Gặp người lớn thôi mà, trước đây cũng không phải là chưa từng gặp, có cần lo lắng như vậy không?"
"Cần chứ!" Thời Hoan nhìn anh, dáng vẻ nghiêm túc, "Không phải nói là bác gái coi em như con dâu tương lai sao, bắt đầu từ bây giờ em muốn để lại ấn tượng thật tốt."
Nói xong, cô liền tiếp tục suy nghĩ xem lát gặp nhau sẽ giải thích thế nào, căn bản không hề nghĩ nhiều đến ẩn ý trong câu nói của mình.
Mà một câu nói lơ đãng của cô đã đủ khiến trái tim Từ Dã rung động.
Anh không kìm được liếc nhìn cô, thấy dường như cô không nhận ra điều đó, anh chỉ bất đắc dĩ nhếch môi.
Đi từng bước, từng bước một vậy.
Chuyện của hai người, có thể vẫn còn rất dài.