Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em

Chương 39: Đừng rời xa em




Edit: Ryuka

Beta: Hướng Dương

Binh lính trẻ em, đại khái là loại binh chủng đáng sợ nhất.

Phần lớn bọn chúng là từ nhỏ cha mẹ đã bị tàn sát, trẻ con bị quân đội bắt đi huấn luyện. Khi còn chưa nhận thức được rõ tam quan của mình, sinh tử và máu tươi đã tràn ngập trong thế giới của chúng.

Tư tưởng của những đứa trẻ từ trước đến nay đều thuần túy, khờ dại, hành vi của chúng đa số bị suy nghĩ của chính mình điều khiển, lại không có người lớn cẩn thận chăm lo, hơn nữa tuổi và ngoại hình của chúng khiến người khác không sinh ra cảnh giác, thế nên bọn phản quân từ trước đến nay luôn thích bồi dưỡng đám binh lính trẻ em này.

Chúng từ nhỏ đã phải trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, bị kiểm soát bởi những người trưởng thành trong quân đội, bắt chúng phải cố gắng sinh tồn, chém giết lẫn nhau, mặc dù có vẻ giống như tham gia trò chơi vòng xoay sống chết của Nga, chúng vẫn có thể lộ ra vẻ mặt tươi cười ngây thơ.

Mà cho dù biết những binh lính trẻ em như vậy có tồn tại, nhưng khu chiến loạn có biết bao nhiêu đứa trẻ con, đâu có ai lại đề cao cảnh giác với từng đứa?

Không khéo thay, Thời Hoan lại gặp một đứa trẻ như vậy.

Thời Hoan tàn nhẫn bắn một phát súng vào ngực đứa trẻ kia, trong nháy mắt ấy không có chút do dự, bị lửa giận làm cho đầu óc hỗn loạn, rồi lại cực kỳ bình tĩnh, nhanh chóng nổ súng.

Thấy nó ngã xuống, cô liền hờ hững thu tay. Cài lại súng vào trong bao, vẻ ngoài lạnh lùng khiến người khác không nói lên lời, Trương Đông Húc và Lưu Phong đứng một bên kinh ngạc nhìn về phía này, không dám tạo ra chút âm thanh nào.

Dáng vẻ lạnh lùng vô tình này của Thời Hoan, so với cô ngày thường vui cười đúng là khác một trời một vực, quả thực làm người ta giật mình.

Có thể là bình thường thấy Thời Hoan cợt nhả đã quen, những người xung quanh đều đã quên, cô cũng là một người đã ở trong chiến trường nhiều năm, đối mặt với chuyện sống chết vô vùng thản nhiên, không hề hời hợt như bọn họ tưởng tượng.

Thời Hoan thu lại ánh mắt nhìn sang Từ Dã, tia sáng vỡ vụn trong ánh mắt cô cuối cùng cũng phục hồi như cũ một chút, cô hé miệng, bắt chính mình phải tỉnh táo lại, giọng nói khàn khàn: "Từ Dã, anh đừng ngủ, nếu không sẽ không dậy được đâu."

Cô không dám nói nhiều, sợ một khi nói ra rồi, sẽ không kìm được cảm xúc.

Ý thức của Từ Dã có hơi mông lung, nghe được những lời này của cô, chân mày không khỏi nhăn lại, có chút mệt mỏi cố gắng hé mắt, khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Thời Hoan, anh dừng lại một chút.

Thời Hoan thấy anh tỉnh táo hơn một chút, cuối cùng có chút không kìm được, nước mắt bất đầu chảy xuống, cô đè nén tiếng khóc, nhất thời không nói lên lời.

Sau một lúc lâu, Từ Dã miễn cưỡng nhếch khóe môi, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng cả người giống như không còn chút sức lực nào, anh không thể cử động.

Trong lòng Từ Dã bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm, số lần tiểu cô nương của anh khóc mấy năm nay có thể đếm trên một bàn tay, thế nhưng hôm nay lại lãng phí nhiều nước mắt như vậy, thật sự không nên.

Nhưng may mà cô không bị thương.

"Anh đã nói rồi." Từ Dã đột nhiên mở miệng, giọng nói cực kỳ nhẹ, anh hạ giọng nói: "Chỉ cần ở cạnh anh, em sẽ không có việc gì."

Giọng nói dừng lại, anh có chút mệt mỏi, chân mày nhíu thật chặt nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ cười khẽ với Thời Hoan-

"Ngoan, đừng khóc."

Vừa dứt lời, trước mắt anh tối sầm, cả người mất đi ý thức, ngất đi trong lòng Thời Hoan.

Cả người Thời Hoan cứng đờ, cô nhìn Từ Dã hoài nghi, ánh sáng trong mắt dần vỡ vụn, cô kinh ngạc mở miệng: "......Từ Dã?"

Một góc vỡ vụn kia nhanh chóng lan rộng, trong phút chốc giống như trời đất sụp đổ, tất cả những gì tốt đẹp không còn tồn tại, một mảnh tăm tối cùng hỗn loạn đang gào thét điên cuồng.

Nước mắt không thể kìm nén được trào ra, cô có chút run rẩy, đột nhiên nức nở ôm chặt chàng trai trong lòng, một câu cũng không thể nói ra miệng, trái tim giống như bị xé rách một lỗ lớn, máu tươi nhanh chóng tràn ra dường như sắp cạn kiệt.

Van xin anh,

Đừng để em phải rời xa anh.

Van xin anh, Từ Dã.

*

Những người trong đội bác sĩ lần đầu tiên thấy Thời Hoan suy sụp đến như thế.

Trong ấn tượng của mọi người, bất luận lúc nào, ở tình huống khẩn cấp gì, Thời Hoan đều luôn rất bình tĩnh.

Cô giống như chưa từng bộc lộ ra một chút biểu hiện dư thừa nào, trừ vẻ tươi cười, đồng nghiệp trong nhóm chưa từng thấy biểu cảm nào khác trên khuôn mặt cô.

Mà lúc này, Từ Dã bị đưa vào phòng mổ, cuộc phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thời Hoan nhíu mày, cô vốn đã muốn tự mình cầm dao, nhưng tay lại không kìm được run rẩy.

Tổ trưởng đứng một bên, ánh mắt xao động, cảm thấy đột nhiên sinh ra vài phần xúc động khó tả......

Một người từ trước đến nay vốn luôn là bác sĩ ngoại khoa tài giỏi, bình tĩnh, thế nhưng lúc này ngay cả một chút sức lực cầm lấy dao phẫu thuật cũng không có.

Xem ra cô thật sự không chịu nổi.

Thời Hoan cắn môi, ánh mắt hơi cay, cô lập tức nhắm chặt hai mắt, dứt khoát đưa tay đặt dao lên bàn, giọng nói khàn khàn: "Thực xin lỗi."

Thời Hoan đã làm việc nhiều năm như vậy, đây là ca phẫu thuật duy nhất cô không dám làm.

Thông cảm được cho cô, Trình Giai Vãn muốn mở miệng an ủi, cuối cùng vẫn không nói gì, vỗ nhẹ trên bả vai Thời Hoan, giúp cho cô an tâm hơn.

Trình Gia Vãn đeo khẩu trang lên, nói với cô: "Giao cho tôi đi, sẽ không sao đâu."

Ngắn gọn tám chữ mà thôi, lại cực kỳ có độ đáng tin cậy.

Thời Hoan miễn cưỡng kéo khóe môi, khẽ gật đầu với Trình Gia Vãn, hạ giọng: "Cám ơn."

Trình Giai Vãn nhìn cô, sau đó lập tức xoay người đi vào phòng mổ, trở tay khép lại cánh cửa.

Cuộc phẫu thuật bắt đầu rồi, Thời Hoan chờ ngoài cửa.

Trông thấy Thời Hoan bộ dáng hồn bay phách lạc, cô bé trong đội không tránh khỏi có chút đau lòng, tiến lên nhẹ giọng an ủi: "Chị Thời Hoan...... Không sao đâu, chị đừng căng thẳng, đội trưởng Từ nhất định có thể vượt qua."

"Đúng vậy, đúng vậy." Đội bác sĩ lúc này liền có người phụ họa, không ngừng nói, "Đội trưởng Từ là ai kia chứ, khẳng định sẽ không gặp phải chuyện không may, Thời Hoan chị yên tâm đi."

Thời Hoan vốn có chút thất thần, nghe vậy liền lắc đầu làm cho chính mình tỉnh táo một chút, miễn cưỡng cong khóe miệng, cô quay sang tổ trưởng và đồng nghiệp nói: "Tôi không sao, mọi người đều bận rộn, tôi đã kéo chân mọi người rồi."

Việc ở khu tị nạn vốn rất nhiều, tuyệt đối không thể chỉ vì mình cô mà chậm trễ cả nhóm được.

Mọi người thấy cô có vẻ đã lên tinh thần hơn liền gật đầu nhanh chóng rời đi.

Thật ra không phải mọi người lạnh lùng, mà là mỗi giây ở Balnea đều vô cùng quý giá, lúc nào cũng có sinh mệnh chờ đợi được kéo dài, bọn họ không được phép trì hoãn.

Phòng bệnh không có giường trống, Thời Hoan liền dựa vào cửa trên tường, con ngươi nhìn chằm chằm mặt đất, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Xung quanh người đến người đi, cho dù là tiếng khóc hay sự buồn rầu, dường như trong mắt mọi người đã trở nên thật bình thường, cảm xúc của mọi người đã không còn quá nhiều để giải tỏa.

Ở nơi này, mỗi ngày đều có vô số sinh mệnh mất đi,

Mà Thời Hoan không hy vọng rằng, Từ Dã sẽ trở thành một người trong số đó.

Thời Hoan có chút vô lực, cô xoa xoa chân mày, toàn thân đều lộ ra vẻ mệt mỏi, phẫu thuật không biết sẽ tiến hành đến bao lâu, cô khởi động thân mình, đang định tiến vào một lần nữa thì gặp được Trương Đông Húc và Lưu Phong đi tới.

Trương Đông Húc lúc đi tới có chút hoang mang, nhìn thấy Thời Hoan, cậu ta hơi an tâm tiến lên, lúc này mới hỏi: "Chị Thời Hoan, tình trạng của đội trưởng Từ thế nào rồi?"

Thời Hoan ra hiệu về phía phòng mổ, "Cuộc phẫu thuật vừa mới bắt đầu không lâu."

Trương Đông Húc nghe vậy thì nhất thời sửng sốt, không nghĩ tới lại là đáp án này.

Thật ra khi cậu ta và Lưu Phong cùng đến phòng mổ, vốn nghĩ Thời Hoan sẽ ở trong phòng làm phẫu thuật, nhưng vừa rồi Trương Đông Húc thấy Thời Hoan đứng ở cửa, còn tưởng rằng đã phẫu thuật thành công.

Lại không cách nào dự đoán được, Thời Hoan thế nhưng không tham gia tiến hành phẫu thuật.

Trương Đông Húc im lặng, nhất thời không biết phải nói cái gì, cậu theo bản năng nhìn sang Lưu Phong bên cạnh, liền thấy Lưu Phong cũng đang kinh ngạc.

Thời Hoan nhìn thấy hai người như vậy, cũng không khó mà đoán được họ đang nghĩ gì, liền yên lặng mỉm cười, không nhanh không chậm giải thích: "Tôi vốn muốn tham gia phẫu thuật, nhưng lại phát hiện mình không có chút sức lực nào để cầm dao."

Một câu nói bâng quơ, nhẹ nhàng của cô, lại khiến lòng người nghe có chút chua xót.

"Chị Thời Hoan, chị không cần như vậy, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu." Trong lòng Trương Đông Húc yên lặng thở dài, có chút rầu rĩ, trên mặt lại không biểu hiện ra mà vung tay áo, cười nói, "Mấy năm qua làm nhiệm vụ, đội trưởng Từ bị thương không ít, có những lần còn nghiêm trọng hơn thế này, không phải đều đã vượt qua cả sao, haha."

Cậu ta vừa dứt lời, Lưu Phong liền nhỏ giọng chửi thề, sau đó trừng mắt nhìn cậu ta, dùng khuỷu tay đánh Trương Đông Húc một cái, lạnh lùng nói: "Tiểu tử cậu nói đi đâu vậy hả?"

Trương Đông Húc lúc này mới phản ứng lại, có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, "Ngại quá ngại quá, nhưng mà ý của tôi mong chị sẽ hiểu được......"

Thời Hoan gật đầu, khóe môi có ý cười nhàn nhạt, hỏi hai người: "Đúng rồi, chuyện kia các cậu đã xử lý ổn thỏa rồi chứ?"

"Ừm, đã thông báo cho người Balnea bên kia đi gỡ mìn rồi." Lưu Phong lần này không để cho Trương Đông Húc kịp mở miệng, chỉ sợ cậu lại nói sai cái gì, "Đúng rồi, đứa trẻ kia......"

Nói tới đây, Lưu Phong dừng lại một chút, cậu nhíu mày, nhìn biểu hiện của Thời Hoan, thấy không có gì thay đổi mới có chút yên lòng.

Lập tức cậu liền trần thuật nói: "Đứa trẻ kia đã được xác nhận thân phận, đúng là binh lính trẻ em do phản quân bên kia bồi dưỡng, trước đây cũng từng xuất hiện, có điều không nghĩ tới lần này lại tìm đến đây."

Ánh mắt Thời Hoan nhàn nhạt, "Có phải vì tôi tham gia vào nhiệm vụ tìm kiếm và cứu hộ trước đó, nên lần này là để cảnh cáo?"

"Có lẽ là như vậy." Lưu Phong đáp, khẽ thở dài, "Nó trúng đạn ở ngực, nhưng đã được cứu chữa kịp thời, bây giờ vẫn còn đang hôn mê trong kia."

Thời Hoan cũng không quan tâm chuyện này, chỉ đáp lại: "Vậy à."

Thực ra không chết cũng tốt, dù sao bọn họ cũng là ở lập trường trung lập.

Nếu không Thời Hoan vốn là bác sĩ không biên giới lại giết người, chuyện này sẽ không dễ giải quyết.

Trương Đông Húc và Lưu Phong đến đây vốn để xem tình huống của Từ Dã, bây giờ phẫu thuật còn chưa xong, mà bọn họ còn rất nhiều việc phải xử lý, Thời Hoan liền để bọn họ đi trước, chờ phẫu thuật xong sẽ đi báo tin.

Thời Hoan biết trạng thái bây giờ của mình không tốt, thế nên cũng không đi tìm những việc cần tập trung cao độ mà đi phân phát đồ cứu trợ, làm vài việc vận chuyển đồ.

Bận rộn một vòng, cũng không biết đã qua bao lâu, thấy sắc trời dần tối, cô lại trở về cửa phòng phẫu thuật, đứng ở một bên tiếp tục chờ đợi.

Thời Hoan thất thần, không biết mình nên hi vọng điều gì, mờ mịt nhưng cũng không biết phải làm sao.

Cho đến khi......

Cửa phòng phẫu thuật bị ai đó đẩy ra.

P.s: Giới thiệu với mọi người chương này được edit bởi thành viên mới của nhà Hướng Dương, bạn ấy thật sự làm tốt lắm nên mọi người comment ủng hộ nhé. Hi vọng với sự góp sức của Ryuka thì chúng ta có thể hoàn truyện sớm <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.