Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên

Chương 43: Ẩn núp tội phạm




Trò bịt mắt bắt dê…Start!

Mỗi thành viên team “con dê” có được hai phút để đi tìm nơi ẩn náu…Sau đó đến team “sói” đi truy lùng.

“Mấy em nên nhớ…Đây là một trường hợp hoàn toàn xa lạ, hãy cố vận dụng đầu óc nhiều hơn là năng lực của mình nhé!”

“VÂNG!”

“Cùng để ý xung quanh thôi nào!”

[Cứu và giúp đỡ người gặp nạn, đó chính là ước mơ của mình từ trước tới giờ...]

[Trở thành một anh hùng có thể hỗ trợ người dân với một nụ cười luôn tỏa sáng trên môi...]

Midoriya nghiêm túc nắm tay lại nói với ba đứa kia…Cơ mà, Bakugo hiển nhiên là không thèm nghe rồi.

“Không cần thiết, theo tao, lũ rác rưởi!”

Vừa mới dứt câu, nó dùng Quirk nổ cái bùm rồi bay mất dạng, để lại ba gương mặt đứng đực ra đấy trông ngu không tả được…

(0, 0)….!

Ơ...Đệch...!!!

“…”

“Cậu ta hấp tấp như thế để làm gì chứ!?” – Mineta nhăn nhó kêu la.

“Bình tĩnh Mineta - kun, tức giận không giải quyết được vấn đề đâu. Uraraka –san, tốt nhất là nên tìm kiếm từ những ai có thể nói trước đã!”

“Ừm, theo ý cậu đi, Deku- kun!”

Tại một khu nhà đổ nát, cảnh vật hoang vắng, gió thổi điều hiêu có chút thê lương, một bóng hình gầy gò cô độc ngồi lặng im ở đó…

Một cậu trai trẻ, đang ngổn ngang với bầu tâm sự chồng chất trong lòng mà chẳng biết tìm ai để giãi bày.

Những kí ức sâu thăm thẳm nơi trái tim, có lẽ không hề dễ chịu một chút nào…

Nội tâm, giống như giằng xé, lại không rõ phải trôi về đâu…

Khuôn mặt ấy, điển trai, cao lạnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn ánh lên những nét buồn bã…

Đôi mắt của cậu…chiếu ra nhũng cái nhìn dữ tợn, của một con thú hoang tràn đầy sự hận thù…

Đây là một tâm hồn…Sắp bị bóng tối nuốt chửng!

“Hố hố…Khuôn mặt gì thế này…!”

Giễu cợt giọng nói từ màn đen phía trong vang vọng ra…Làm chàng trai trẻ giật mình.

“LÀ AI...!?”

Ầmmm…!

“Ta không nghĩ đó là thần thái của một anh hùng!”

Tiếng chân dẫm nát đất đá, khói bụi mù mịt, để lộ đằng sau một kẻ to lớn, mang áo giáp vải, đầu đội chiếc mũ sừng trâu kì quái…

“Tầm thường...quá mức tầm thường…”

[Mặt nạ khi tấn công…Không lẽ tên này…vụ USJ!?]

Roẹt…!

Mặt đất nhanh chóng nở rộ hào quang hướng về phía tên “tội phạm”, nhưng…hắn đã biến mất từ lâu.

“Tốc độ gì thế này…?”

“Quá chậm…!”

Tên tội phạm đột ngột xuất hiện sau lưng của cậu…

Bàn tay to lớn vung lên bao trùm lấy thằng bé…

~~~~……..~~~~

“Cứu với…có ai không. Tui đang ở đây nè?”

“Ồ…Ojiro – kun?”

“Midoriya… (^.^)!”

“Chờ chút nhé…Tụi này sẽ đưa cậu ra!”

Midoriya vẫy tay ra hiệu thằng bạn, nói với bên cạnh Mineta:

“Mineta – kun, cậu lấy giúp tớ cái cây dài dài đằng kia!”

“Đây!”

“Yosh…!”

“Năng lực không được lạm dụng, nhưng với Quirk Pop-up của cậu, chúng ta vẫn có thể tạo ra thứ này mà!”

“Một cầu thang nhân tạo!”

˚▽˚ /~~~~!!!

“Hiểu rồi…Cậu giỏi thật đấy Midoriya, năng lực kết dính của tớ, đính lên cái cây này, lắp thêm mấy miếng gạch làm đệm…Tuyệt ghê. Đầu óc của cậu ăn cái gì mà nghĩ kinh thế(• ε •)!”

“Cậu quá lời…Mình chỉ có thói quen tối đa hóa tác dụng của mỗi năng lực thôi(▰˘◡˘▰)!”

“Dùng cái thang này mà trèo lên nè, Ojiro – kun!”

“OK…Cảm ơn hai cậu!”

Ở gần đó…

Uraraka nhanh nhẹn dùng Quirk biến những đồ vật nặng bay lên để dò xét “mấy chú cừu non”, và phát hiện ra…

“Nè…Kyoka – chan, tớ tìm thấy rồi nhá! (^o^)”

“…”

“Tớ cứ nghĩ trốn dưới đáy xe sẽ không bị phát hiện cơ…”

“M…”

Uraraka đang định nói gì đó, bỗng nhiên cô bé thấy Lida đang hớt hơ hớt hải chạy về phía mình, vẻ mặt kinh hoàng…

“Uraraka – kun! Jiro – kun!”

“Ủa…cậu ấy cũng là một trong những nạn nhân mà…Sao lại…!?”

“CHẠY NGAY ĐI…!”

“Hả…(0,0)?”

Không để cho hai cô bạn kịp phản ứng, Lida đã kéo hai người té sấp xuống mặt đất.

OÀNH…hhhhh!

Tiếp theo ngay sau đó là một hồi chấn động lớn và khói bụi kinh khủng lan tỏa khắp nơi.

“Úi…c…c…cha…!”

“Chuyện gì xảy ra thế Lida-kun?”

“Là bọn tội phạm!”

Lida thở hông hộc như trâu, vẻ khủng hoảng vẫn chưa chấm dứt.

ẦM…

Bóng đen to lớn dần hiển hiện sau màn khói bụi, hắn ta, đang xách trong tay một người…

“Todoroki – kun…?!”

Uraraka hốt hoảng la lên…

“Năng lực cậu ấy dường như chỉ đứng sau Kizari…Làm sao tên đó có thể bắt Todorki mà không hề gây ra tiếng động cho đến lúc này chứ?”

“Ai biết được…Nhưng mà…Phải báo cáo cho các thầy thôi!”

Lida lo lắng nói. Tất cả học sinh đã tụ tập đầy đủ tại hiện trường, tụi nó xám hết mặt mày lại khi thấy người bị “úp” là Todoroki.

“Sen-sei, bọn Tội Phạm!” – Ojiro nhanh chân hướng về cổng chính la lớn, ý đồ cầu viện.

“Tình huống gì thế hả…Hai chúng ta đang bị thương và không thể chiến đấu được!”

“Chạy đi…Nhanh lên…Gọi mấy bạn tới lối thoát…!”

“Nhưng mà…”

~~~~!!!!!~~~~

“CÁC NGƯƠI KHÔNG THỂ TRỐN THOÁT ĐƯỢC ĐÂU…TA SẼ KẾT LIỄU TOÀN BỘ ANH HÙNG Ở ĐÂY!”

RẦM…mmmm…M…M…M…M!!!

OÀNH….HHHH!!!

Một tiếng nổ long trời lở đất ngay sau lời đe dọa của tên tội phạm.

Chỉ một cú nhấc và dậm chân xuống, hắn đã tạo nên một sức phá hủy vô cùng kinh khủng. Cả Khu Vực Lở Đất vừa mới được tân trang cách đó không lâu, giờ đã quay trở lại thời nguyên thủy.

Khói bụi cùng đất đá dâng lên ngập trời, kèm theo là tầng tầng khí áp mạnh mẽ uy hiếp toàn trường.

Khói xám tan rã, để lộ ra khung cảnh tàn tạ đã bị phá hoại nặng nề…

(0o0)!!!

“H…H…hắ…n…Làm thế nào…!?” – Mineta run lên bần bật lắp bắp nói.

Tên tội phạm khẽ động tay động chân một cái, cả một vùng đất rộng lớn mấy chục mét đã bị hắn san thành bình địa…Sức mạnh này…Unbelievable Power!

“Hắn đã đi chưa???”

“Không rõ nữa…M…M…mmm!”

“Hắn vẫn c…c…cò…n đó kìa!!!”

Tên tội phạm đứng hiên ngang chính giữa, áp lực mà hắn tản ra nặng như núi, đè ép lên trái tim mỗi người không thở nổi. Tên tội phạm giống như không thèm quan tâm đến bản thân đang ở ngôi nhà của Anh Hùng, hắn có lẽ chưa nghĩ đến việc trì hoãn quá lâu sẽ bị dân chuyên bắt…

“YOSH…HHH!”

“Tốt lắm, rốt cuộc cũng có một địa hình thoáng đãng để ta thoải mái triển khai…!”

“Tụi bay không đứa nào trốn được hết…!”

“Không ổn rồi…Chạy mau đi mấy đứa!”

Juusan Gou hốt hoảng hướng bọn nhỏ la lớn.

Boomm…mmm!!!

Bakugo bất ngờ nổ tung, lao thẳng về phía tên tội phạm, hành động của nó làm tập thể ở đây hóa đá…

“Hây…á…Á…Á…!”

BÙM…mmmmm!

Bakugo sử dụng Quirk tung ra một đòn thăm dò, nhưng tên tội phạm “Đầu Trâu” chỉ hất nhẹ một phát là đã dễ dàng hóa giải. Hai cánh tay cơ bắp lực lưỡng ấy như là một đạo kình thiên cột trụ, áp chế lấy Bakugo...

“HỪ…!”

“Cả lũ chạy hết đi…Mình tao sẽ đánh bại hắn ta!”

(◣◢)!

“Ngươi rất can đảm khi đưa ra quyết định như thế trong tình huống này đấy!”

“Im đi…Tên khốn…Tao sẽ cho mày phải hối hận!”

Bakugo gầm lên, bỏ ngoài tai những lời hò hét bỏ chạy hay tập trung lại của những người khác. Nó muốn đánh bại tên tội phạm trước mắt…Đơn giản, vì nó muốn trở thành anh hùng mạnh nhất.

Đầu Trâu…Sẽ trở thành đá lót đường của Bakugo!

Chiến ý trong mắt thằng bé, bốc cháy hừng hực.

“Thật ngu ngốc…Cậu ta chẳng chịu nghĩ gì cả. Tên tội phạm đó rõ ràng mạnh hơn mọi người rất nhiều. Sao không đợi tất cả cùng lên và phối hợp để bắt giữ hắn?!”

“Mineta –kun… Không phải đâu! Kacchan không phải là loại người chỉ biết ngu ngốc xông vào…”

“Hả…!?”

“Khi chiến đấu, cậu ta cân nhắc rất kĩ lưỡng…Nhớ lại những lời mà Juusan Gou sen-sei đã nói chứ…Cậu ấy chỉ đang làm điều mà một anh hùng cần phải làm mà thôi!”

[Dùng sức mạnh của bản thân...Hóa phức tạp thành giản đơn. Chiến đấu và thắng lợi!]

“YA..Ya…ya…ya…a…aaaaaaa!!!!”

Oành!

Oành!

Oành!

Liên tục đạn choáng, đạn nổ, đạn chói đủ các thể loại từ bao tay hình quả bom của Bakugo nở rộ bắn về phía Đầu Trâu.

Thế nhưng…

“Yếu đuối…quá yếu đuối…Chết đi…bọn nhãi ranh!!!”

Pha tấn công liên hoàn của Bakugo chẳng hề hấn gì đến hắn ta, chỉ thấy tên tội phạm vung tay lên, hướng thằng bé quất mạnh xuống…

“CẨN THẬN!!!”- Lida lo lắng hét lên.

Boom…!

Bakugo nhanh nhẹn tung một cú nổ đẩy bản thân hất tung lên trời, lộn mèo ra sau lưng tên tội phạm và đưa bàn tay ra...

OÀNH…!!!

Bakugo phát ra một vụ nổ còn cực lớn, đẩy lùi Đầu Trâu, đồng thời lui lại né xa hắn bảy tám mét.

“Này…Mắt kính! Đừng có ngồi đó mà lo lắng cho người khác.”

“Hả…!?”

“Nếu không muốn chiến đấu thì đừng có đứng đó…Mấy tên yếu kém thì lo mà bỏ chạy trước đi!”

“Cậu thích sỉ nhục kẻ khác lắm sao “…”, Bakugo!”

“Chúng ta là cộng đồng lớp 1-A đấy! Lên đi, anh em!” – Kirishima đập nắm đấm hét lớn.

“Cùng tiến tới đánh bại hắn thôi…Các anh hùng lớp 1-A!”

“YOSSH!!!”

“Let’s Go!”

Mười tám thành viên team 1-A khí thế hừng hực đồng thanh hướng về phía tên tội phạm thả Quirk của mình ra...

“HỐ…Hố…Thiệt là can đảm, nhưng mà tụi bây vẫn còn là nhãi ranh…!”

“Tuy nhiên…”

Đầu Trâu cười lớn, giọng nói đột nhiên nghiêm túc lại, lòng bàn tay bỗng khép chặt…

Và hất mạnh lên!

Ầmm…mmmm!

Mặt đất thoáng cái nát bấy, đạn gió từ nắm đấm của hắn ta thổi bay dải phân cách trước mắt, vô số cục đá lớn nhỏ hướng về phía học sinh lớp 1-A bay tới, khí thế hung hãn vô cùng.

“Cẩn thận đấy!”

Aoyama kêu lên, điệu đà thân thể ưỡn ẹo bắn ra từng chùm tia sáng nóng rực…

“Kira…a…aaaa!!!”

Đã thạch hóa Kirishima, như một tanker chính hiệu, mạnh mẽ đột phá trùng trùng vòng vây, đập vỡ hàng chục vụn đá gần đấy.

Ashido axit, Sero băng dây, Sato sức mạnh Sugar Rush...

Chíu…Chíu…Bùm…Bùm…

Tiếng nổ âm vang inh tai nhức óc.

Vô số hoa lệ năng lực lóe lên trong chớp mắt, đập tan đòn tấn công như vũ bão của tên tội phạm… Lớp 1-A, đang đồng tâm hiệp lực lại.

“Cơ hội đấy mấy cậu!!!”

“Ngay lúc này…!”

Sero hét lớn, bắn ra dải băng, kết hợp với đạn pháo của Momo, vừa đánh lạc hướng, vừa trói chặt Đầu Trâu không cho hắn ta nhúc nhích.

“Đội cận chiến lớp 1-A, lên thôi nào!”

“OK!!!”

Shoji, Midoriya, Kirishima, Sato, Lida….

Mười mấy thành viên thuộc hàng “cơ bắp” lập tức đốt tiến như vũ bão, cố gắng sáp lại gần tên Đầu Trâu…

(ノಠ益ಠ)!

“Các ngươi đang xem thường ta quá rồi đấy!”

ROẸT!!!

“Á…á…á…á…Á…Á…Á…!!!!”

“Cái quỷ gì vậy…!?”

UỲNH….!!!!

Không ai có thể ngờ…Tên tội phạm đó, vẫn còn ẩn giấu sức mạnh bản thân.

“C…c…ch…Chỉ…chỉ…là một cái trở người THÔI SAO…!”

“Hic…hic…Đau ghê!”

Mineta đau đớn vừa gượng người dậy vừa run rẩy nói.

Đầu Trâu quá mức kinh khủng, năng lực của hắn, vượt xa những gì bọn trẻ tưởng tượng. Hai cú vung tay tạo thành một loạt tàn phá không thể tin nổi…

Y như rằng, vừa có người cho nổ một quả bom hạng nặng ở đây vậy!

“Được lắm bọn nhóc…Không nghĩ tới…Không hề nghĩ tới…Tụi bay vẫm dám hợp lực lại để chống đối ta!”

Thanh âm ồ ồ như muốn cào nát lỗ tai của tên tội phạm chậm rãi tuôn ra từ làn khói…

“Thật bất ngờ đấy chứ…C…C…”

BOOMmmmm…!

Bakugo đột ngột xuất hiện từ đằng sau, tận dụng sự phân tâm của tên tội phạm và tiến hành tấn công. Nhưng hiển nhiên một mình nó thì không thể làm được gì cả…

“Hây ya…ya..yayayaya…!!!”

Tay nó múa nhanh đến mức người ta phải hoa mắt khi nhìn vào.

Một tràng hoa mỹ tia lửa bắn ra như trút nước...

Bakugo vô cùng linh hoạt, nhanh chóng di chuyển tránh né mỗi thời khắc tên tội phạm chuẩn bị chộp lấy bản thân, khả năng dùng Quirk một cách điêu luyện của thằng bé khiến người xem phải lác mắt, cơ mà cũng chả có gì xài…

Ai cũng thấy được Bakugo rốt cuộc chỉ có thể câu giờ tên này mà thôi, hai người chênh lệch hoàn toàn không ở cùng cấp bậc.

Thằng nhóc biết điều ấy, nhưng nó vẫn nhiệt huyết phấn chiến đến cùng. Phải nói không hổ danh là Bakugo sao!

Chấp niệm đánh bại tội phạm của Bakugo, vượt lên trên hết thảy!

Nhìn đang quẩy nhiệt tình Bakugo, Midoriya siết chặt nắm tay lại…

[Kac…chan…! Sức mạnh của cậu ấy…vẫn không đủ…Todoroki – kun đa bị hạ gục từ trước…Kizari! Đúng rồi…Kizari, nhắc mới nhớ, từ đầu đến giờ chẳng thấy cậu ta đâu cả]

“Momo…Daw…Xí nhầm, lớp trưởng đại nhân đâu rồi? Giờ phút quan trọng thế này mà người lại biến mất tiêu là thế nào?”

“Tớ không biết nữa…Bình thường, cậu ấy sẽ là người xuất hiện đầu tiên mà. Không lẽ…!”

Momo có trả lời, bỗng nhiên ý thức được điều gì, có chút hoảng loạn nhìn quanh…

“Bình tĩnh, Yaoyozoru, thân phận của cậu ấy kìa…Có lẽ cậu ấy đang bận chi đó…!”

“Chúng ta cứ tập trung đối phó tên này trước đã!”

“Ừmmm…”

Momo gật đầu, cô bé cũng tin tưởng bạn trai mình sẽ không có việc. Dù gì thì cũng là Kị Sỹ Bóng Đêm mà.

Từ cách xa chiến trường, tại đỉnh chóp một tòa lâu đã tàn phá, bọn trẻ không biết có một người đã nhìn chằm chằm trận đấu này từ nãy giờ…

[Có ý tứ thật đấy nhỉ…Nhưng mà, mình cũng không có hứng thứ gia nhập, ngồi coi diễn biến kế tiếp vẫn hay hơn!]

“Lida –kun, Mineta –kun!”

“Asui –san, Uraraka –san!”

“Tớ có ý tưởng này đây…!”

Midoriya vẻ mặt kiên quyết đứng dậy nói

(0, 0)???

“Chi rứa Midoriya…?”

“Tụi mình sẽ làm như vầy…!”

Midoriya nhìn Bakugo đã thở hù hù, gằn tưng chữ rõ ràng…

“Trông người cũng mệt rồi nhỉ, kết thúc cuộc chiến thôi nào…!”

“Đừng làm tao mắc cười chứ…Ông đây còn chưa tung ra hết đâu!”

Bakugo nhếch miệng vẻ khinh bỉ, nhưng từng giọt mồ hôi lấm tấm to bằng hạt đậu chảy trên mặt Bakugo đã nói lên tất cả…

“CHẾT ĐI…I…I…I…!!!”

“Ngay bây giờ!!!”

Cùng lúc với tiếng thét của Bakugo là tiếng gầm rống giận của Midoriya…

“Uraraka –san…!”

“Mình đây…Zero Uravity…Kích hoạt!”

Không trọng lượng Quirk thoáng cái được truyền cho Midoriya, nó quay đầu và hét to:

“Asui – san, BẮT ĐẦU!”

“Tsuyu – chan lên đây…!” - Asui tức thời vung chiếc lưỡi dài, nhanh chóng quấn quanh lấy Midoriya...

"Bay nè...!"

[Nhắm tới…Mục tiêu là…!]

Midoriya vọt đi với tốc độ chóng mặt trên đường thẳng áp sát chỉ cách mặt đất chưa đầy hai mươi centimet…

Ầmmmm!!!

“Ha haa…Các ngươi đang làm vô…”

“Hả…?”

Đầu Trâu giật mình thảng thốt khi thấy Midoriya như cái thế thần mã, nhất kị tuyệt trần lao đên bên cạnh hắn…

Giây phút ấy, quả bóng dính trên đầu Mineta được Midoriya, chạm vào Todoroki…

“Todoroki….-KUN!!!!”

Póc!!!

“Hóa giải…!”

Uraraka la lên, thủ thế triệt tiêu năng lực trên người Midoriya.

Một kế hoạch phối hợp tinh diệu, lực đẩy bất chợt hiện…Từ một cái không trọng lượng, thoáng chốc nặng thêm mấy chục kí lô…

“THÀNH CÔNG!!!”

“Đã cứu được Todoroki – kun cùng lúc với vụ nổ!!!”

“Hay lắm Midoriya…!”

"Phối hợp rất ăn ý(^.^)"

[Yosh!]

Midoriya hạ tốc khựng lại ngay tức thì, dương hai đầu ngón tay của cậu hướng về phía Đầu Trâu…

“Tấn công…DELAWARE...SMASHHH…HHHH!!!”

OÀNH…!

Khí áp ngập trời từ cú búng tay của Midoriya, như một con hồng hoang mãnh thú gào thét lao thẳng về tên Tội Phạm…

VÙ...U...U...uuuu...!!!

Gió rít gào mãnh liệt, nặng nề như từng cỗ xe tăng dùng toàn lực húc thẳng vô người Đầu Trâu...

“ÂY…CHÀ…chà…chà…!”

“Hắn không hề hấn gì sao!?”

Midoriya xám mặt lại khi Đầu Trâu trụ vững trước đòn tấn công của cậu, thậm chí không lui ra sau nửa bước…

“Đồ ngu…Hắn ta đang yếu đi!” - Bakugo bất chợt quát lớn.

Bùm…

Thằng bé bộc tốc năng lực nhanh như chớp mắt đã xuất hiện ngay bên dưới tên tội phạm.

Xèo xèo…Xèo xèo…!

Lòng bàn tay của nó bốc khói mãnh liệt, nụ cười trên mặt Bakugo trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết.

“Tội Phạm, hôm nay mi chính là thứ làm nền cho ta. Ông đây sẽ kết liễu ngươi…Chết đi!!!”

BOOMMMMM….MMMMMM!!!!

Một vụ nổ to khủng bố, giống hệt cú mà Bakugo đã xái lúc thi đấu với Midoriya, giờ đây, nó lại được sử dụng một lần nữa!

“ÚI…!”

Đầu Trâu mất đà, cả thân thể bị lực đẩy mạnh mẽ nổ tung, hướng ra đằng sau bay một lèo không dừng được.

“ỌC…CCCC…!!!”

Tên tội phạm đập cái bụp ngay chính giữa cọc đá đính đầy quả bóng tròn ngộ nghĩnh của Mineta, lúc này đã khóa cứng hắn lại…

“Tuyệt…!”

“Kế hoạch của họ thành công rồi!”

“Đến lúc kết thúc rồi đó…Tội Phạm…!”

Vẻ mặt đắc ý, cười cuồng ngạo Bakugo tiến tới gần Đầu Trâu…giống như thú săn mồi chuẩn bị chậm rãi hưởng thụ thành quả của mình vậy…

“ẤY…xí bỏ mợ…"

"Đợi đã….Ta...là…!”

“ALL MIGHT… ¯(©¿©) /¯???”

QUÁC…! QUÁC…! QUÁC…!

Bakugo: ಠ▃ಠ!

Midoriya: (0, 0)!!!

Cả lớp: 【•】 _【•】

⊙▃⊙ … Đờ F*CK…!

Bọn nhỏ gần như không tin vào mắt mình…Tên tội phạm hành xác tụi nó từ nãy giờ…Làm cả đám ăn bao nhiêu đau khổ.

Bây giờ toàn thể…đang định hưởng thụ thành quả chiến thắng…Thì…người này lại là…

“Ha…ha…Thầy chỉ muốn cho mấy đứa bất ngờ thôi…mmmm…!”

●﹏●!

[Chết mọe rồi!!!]

“Các em làm tốt lắm, không ngoài mong đợi của ta…đúng là khoa anh hùng có khác!”

Cả lớp: ►_◄!

“Hể…!?”

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu toát ra trên mặt All Might khi chục đạo hừng hực ánh mắt như muốn thiêu cháy thế gian chiếu rọi vào ông…

“Và…Cho ta xin lỗi!”

(ノಠ益ಠ)!

“THẦY ĐÃ ĐI QUÁ XA RỒI ĐÓ ~~~~~!!!!~~~~~”

“HUHU(╥.╥) …Cho ta xin lỗi mà!!!”

“Thầy làm mất hình tượng U.A…Sen-sei! Ngón tay của Midoriya – kun gãy mất rồi kìa!”

“Ta biết chớ…Nhưng nó không nặng tới thế …Hic!”

“Todoroki – kun?! Cậu đã biết chuyện này trước rồi sao…!?”

Midoriya kinh ngạc khi thấy khuôn mặt bình tĩnh không chút nào bối rối của Todoroki.

“ỪM…MMM”

“Hả…Thằng khốn, sao mày không nói từ sớm!”

“Xin lỗi!”

“…”

[Momo: Cơ mà rốt cuộc thì Hitomi – kun đi đâu rồi ta?]

P/S: Bí mật thì không thể bật mí nhé (Cầu phiếu, đậu, châu đi bà con, viết đồng nhân toàn hai ngàn năm đến ba ngàn chữ oải quá, cứu đói nào!)

Chương này coi như bom trước luôn nghe...VN có thắng thì khỏi bom nữa /lenlut

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.