Siêu Cấp Tiên Y

Chương 22: Bàn Chuyện Tiền Nong Sẽ Tổn Thương Tình Cảm, Cô và Tôi là Người Hữu Duyên




"Chờ tôi với."

Cô gái xinh đẹp không cần suy nghĩ, vội vã đuổi theo.

Chuyện tranh chấp phát sinh bên trong cửa hàng đồ cổ đã đưa tới không ít người vây xem. Vì thế khi cô gái xinh đẹp đuổi theo chạy ra khỏi cửa hàng, mới kinh ngạc phát hiện, Trương Văn Trọng đã đi mất không còn trông thấy tăm hơi bong dáng. Bất quá nàng cũng không chịu thua kém, bước thẳng lên chiếc ghế gần đó, nhìn bốn phía xung quanh, may mắn nàng trông thấy được bóng lưng của Trương Văn Trọng đang lẫn ở giữa sóng người.

Cô gái xinh đẹp không nói một lời, nhảy xuống khỏi chiếc ghế, tách đám người đang vây xem ra, bước nhanh đuổi theo Trương Văn Trọng.

Khi cô gái hổn hển đuổi kịp Trương Văn Trọng, hắn đã đi tới đầu phố đường phía tây Ung Thành, sắp sửa đi ra khỏi con đường nổi danh bán đồ cổ này.

"Chuyện vừa rồi thật tình cảm ơn anh, nếu như không phải anh cho tôi biết bức Trúc Thạch Đồ là giả, chỉ sợ tôi đã bỏ tiền ra mua nó rồi." Cô gái đẹp thành khẩn nhìn Trương Văn Trọng tạ ơn, tự đáy lòng nói: "Nói thật ra, tôi cũng không hiểu gì về đồ cổ, muốn mua bức Trúc Thạch Đồ là bởi vì sắp đến ngày sinh nhật của ông nội tôi, lão nhân gia rất thích đồ cổ tranh chữ, cho nên tôi mới tính mua bức Trúc Thạch Đồ. Thế nhưng không nghĩ tới bức họa kia lại là đồ giả. Cũng may có anh nhắc nhở, bằng không tôi đem nó làm quà sinh nhật tặng cho ông nội, chỉ sợ sẽ bị thân thích trong nhà chê cười."

Trương Văn Trọng đạm mạc cười, nói: "Đừng khách khí như vậy, chỉ bất quá là nhấc tay giúp đỡ mà thôi."

Cô gái đẹp không tán thành cách nói của Trương Văn Trọng, nàng lắc đầu, chăm chú nói: "Anh chẳng những giúp tôi không bị tổn thất tiền bạc, đồng thời còn giúp tôi không bị thân thích chê cười, tôi làm sao mới đủ tỏ lòng cảm kích anh đây? Được rồi, hình như lúc trước anh có nói muốn xem ngọc khí bên trong cửa hàng đồ cổ kia phải không? Thế nào, không có vật gì đáng để mắt ư?"

Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu nói: "Không có, đồ bán bên trong cửa hàng kia toàn bộ đều là hàng giả."

"Như vậy đi, tôi đưa khối ngọc này tặng cho anh, xem như đáp tạ lần này anh đã trượng nghĩa giúp đỡ." Cô gái xinh đẹp nói, lại lấy ra một viên ngọc hình quả trứng màu xanh biếc trong túi xách, nhét vào trong tay Trương Văn Trọng, cười dài: "Tôi có thể cam đoan với anh, viên ngọc của tôi tuyệt đối là ngọc thật, mà không phải là hàng giả!"

Với nhãn quang của Trương Văn Trọng, tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra được viên ngọc này chính là hàng thật, hơn nữa chất ngọc cũng không tệ. Thế nhưng hắn lại không dám tiếp nhận, chối từ nói: "Viên ngọc này đúng là hàng thật, hơn nữa giá cả còn không thấp, vô công bất thụ lộc, tôi không thể tiếp nhận lễ vật này của cô."

"Ai nói là không công chứ? Nếu như không có anh, tổn thất của tôi không chỉ bằng giá trị của viên ngọc này." Cô gái thấy Trương Văn Trọng muốn đem viên ngọc trả lại cho mình, liền vội vàng thoái lui về phía sau hai bước: "Tôi đã tặng thứ gì, từ trước tới nay cũng chưa từng thu hồi lại. Viên ngọc này tôi tặng nó cho anh, nếu như anh không cần thì quẳng nó vào thùng rác, đừng trả lại cho tôi."

Ném viên ngọc này đi sao? Trương Văn Trọng cảm thấy luyến tiếc: "Vậy được rồi, tôi sẽ thu viên ngọc này." Trương Văn Trọng bỏ viên ngọc vào trong túi quần.

"Như vậy mới đúng chứ." Cô gái xinh đẹp nhất thời nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenhyy.com

Viên ngọc này có giá trị thực sự xa xỉ, bởi vậy Trương Văn Trọng quyết định giúp nàng thêm một lần.

"Tôi vừa nghe cô nói, sở dĩ cô muốn mua bức Trúc Thạch Đồ, là dự định làm quà sinh nhật tặng cho ông nội cô, đúng không?"

"Đúng vậy, ông nội thường trêu ghẹo tôi không biết gì về tranh chữ đồ cổ." Cô gái gật đầu đáp, sau đó nhìn nàng có chút thất lạc thở dài, nói: "Đáng tiếc, thực vất vả mới nhìn thấy một bức tranh hợp với sở thích của ông nội tôi, không ngờ nó lại là hàng giả. Ai, nếu như không phải sinh nhật của ông nội tôi gần kề, tôi sẽ đi Hong Kong tham gia buổi đấu giá đồ cổ...Còn bây giờ, chỉ sợ cũng rất khó tìm được một món quà mà ông nội yêu thích."

"Ngô, nguyên lai là như vậy." Trương Văn Trọng khẽ gật đầu, nói: "Như vậy đi, xem như hồi báo cô đã tặng viên ngọc này cho tôi, quà sinh nhật để tặng ông nội cô, hãy giao cho tôi làm dùm."

"Thật vậy chăng? Như vậy thật tốt quá!" Cô gái xinh đẹp vui mừng, chỉ kém chút nữa đã hoan hô lên. Xem ra, gần đây nàng đang bị chuyện này dằn vặt không ít, bằng không cũng sẽ không có biểu hiện kích động như vậy.

"Chuyện này tôi nhờ anh vậy, tôi tin tưởng với nhãn quang của anh, nhất định có thể tìm được bảo bối hàng thật giá thật. Chỉ là thời gian có chút gấp gáp, còn bốn ngày..."

"Không cần tới bốn ngày đâu." Trương Văn Trọng nói: "Ngày mai cô có thể tới phòng y tế trong đại học Ung Thành tìm tôi để lấy phần quà sinh nhật tặng cho ông nội cô."

"Ngày mai có thể lấy rồi sao? Thật sự là quá tốt!" Tin tức này làm cô gái hưng phấn vô cùng, nàng vui vẻ nói: "Phần quà sinh nhật cần bao nhiêu tiền? Anh nói đi, ngày mai tôi sẽ đưa tiền cho anh, tuyệt đối sẽ không để anh phải thiệt thòi đâu."

Trương Văn Trọng nở nụ cười, lắc đầu nói: "Không cần tiền."

"Không cần tiền?" Cô gái đẹp không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trương Văn Trọng.

"Đúng vậy, không cần tiền." Trương Văn Trọng cười gật đầu nói: "Cô và tôi coi như hữu duyên, vật đó xem như tôi tặng cho cô, nếu còn nói đến chuyện tiền bạc, thì đã quá khách khí rồi."

Vốn khi nghe Trương Văn Trọng nhắc đến chữ "duyên", trong lòng cô gái không khỏi hoài nghi có phải hắn muốn dùng phương thức này đến tiếp cận chính mình hay không. Nhưng khi chứng kiến biểu tình chân thành trên mặt hắn, cô gái đẹp không khỏi cảm thấy thẹn thùng xấu hổ vì suy đoán của mình, trong lòng thầm nghĩ: "Người ta có ý tốt giúp đỡ mình, mình lại còn đi hoài nghi người ta. Lẽ nào bởi vì tiếp xúc xã hội nhiều năm, làm cho mình biến thành người không có lòng tin với người khác hay sao?"

Lặng lẽ thè lưỡi, cô gái ửng đỏ mặt nói: "Vậy...tôi làm sao không biết xấu hổ như thế? Tuy rằng tôi không hiểu gì về tranh chữ đồ cổ, thế nhưng tôi cũng biết mấy thứ này giá trị rất xa xỉ. Hôm nay anh đã giúp tôi việc lớn như vậy, tôi làm sao còn không biết xấu hổ để cho anh hao tốn nữa chứ?"

Trương Văn Trọng cười cười, nói: "Được rồi, chuyện này cứ định như vậy, ngày mai cô nhớ đến phòng y tế của đại học Ung Thành tìm tôi, tôi còn có việc, xin đi trước." Dứt lời, Trương Văn Trọng xoay người muốn đi.

"Ai, chờ một chút..." Cô gái không ngờ Trương Văn Trọng nói đi là đi, không khỏi sửng sốt, sau đó lớn tiếng gọi Trương Văn Trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.