Cổ Bồi Nguyên vốn muốn cho Bùi Đông Lai nghỉ ngơi một ngày rồi sau đó đi đến nhà Liễu Nguyệt, bất quá Bùi Đông Lai lại cự tuyệt ý tốt của Cổ Bồi Nguyên, đối với lần này Cổ Bồi Nguyên cũng không bắt buộc, đưa cho Bùi Đông Lai bốn quyển sách theo thứ tự là : Quốc Phú Luận, Hóa Tế Luận, Nhân Khẩu Luận, Tư Bản Luận.
- Đông Lai ban đầu ta tính để cháu nghỉ ngơi một ngày bất quá ta thấy cháu cũng không chịu ngồi yên.
Trong thư phòng Cổ Bồi Nguyên sau khi đưa cho Bùi Đông Lai bốn quyển sách thì cười cười nói:
- Bốn quyển sách này khi nào rỗi cháu có thể đọc xem, không cần quá thấu hiểu, hiểu được đại khái là tốt rồi.
- Cảm ơn hiệu trưởng
Bùi Đông Lai chân thành cảm ơn đối với Cổ Bồi Nguyên.
- Tốt lắm người tới đón cháu đến rồi, cháu đi đi, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho ta.
Cổ Bồi Nguyên cười cười khoát tay áo.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, sau đó giữ im lặng cúi chào Cổ Bồi Nguyên một cái mới ròi khỏi thư phòng.
Ngoài thư phòng, trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên chờ đợi đã lâu thấy Bùi Đông Lai xuất hiện trước đại môn, cười cười ở phía trước dẫn đường.
- Đông Lai, lão hiệu trưởng đã gần mười năm chưa thu đệ tử.
Đi xuống lầu, trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên mang theo vài phần hâm mộ nhìn Bùi Đông Lai. Lấy hiểu biết của hắn về Cổ Bồi Nguyên tự nhiên có thể nhìn thấy ý tứ thu Bùi Đông Lai làm đệ tử của Cổ Bồi Nguyện.
Đồng dạng hắn cũng hiểu được, Bùi Đông Lai một khi trở thành đệ tử của Cổ Bồi Nguyên, chẳng khác gì cá chép vượt Long Môn, rất nhanh sẽ thăng quan tiến chức.
Tên trợ thủ nhìn ra dụng ý của Cổ Bồi Nguyên, Bùi Đông Lai thì vẫn còn cảm thấy kì quái về thái độ của Cổ Bồi Nguyên, lúc này nghe được trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên nói như vậy thì không khỏi sửng sốt:
- Ngài nói Hiệu trưởng là muốn thu ta làm đệ tử.
- Đương nhiên.
Trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên dở khóc dở cười nói:
- Nếu không lão hiệu trưởng làm sao lại vô duyên vô cớ đỗi với cậu tốt như vậy? Tiếp nữa là bốn quyển sách trong tay cậu kìa, mỗi một câu một từ đều là do hiệu trưởng tự tay chú giải, từng có một vị đại trướng muốn mượn hiệu trưởng cũng chưa cho mượn.nếu nói đám phú hào kia bỏ ra trăm vạn để mượn bốn quyển sách kia cũng không khoa trương chút nào.
Bùi Đông Lai ngạc nhiên một trận, càng nhiều hơn là cảm động.
- Đương nhiên bản thân cậu cũng cực kỳ vĩ đại nếu không hiệu trưởng cũng không coi trọng , càng sẽ không thu làm đệ tử khi mình đã có tuổi như bây giờ.
Thấy Bùi Đông Lai vẻ mặt cảm động cùng kinh ngạc trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên cười bổ sung một câu.
Bùi Đông Lai không nói nữa chính là lúc đầu cảm thấy rất nhẹ, nhưng giờ lại cảm thấy trên lưng có chút trầm trọng.
Trong khi trợ thủ của Cổ bồi Nguyên và Bùi Đông Lai đi ra thì một chiếc S600 đã đợi ở đấy từ lâu.
Ngồi phía sau ô tô là một gã nam tử chừng ba mươi tuổi ngậm một điếu xì gà cu ba chính tông nhẹ nhang hút.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai đi theo sau trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên ra khỏi biệt thự, trung niên nam tử không đợi lái xe mở cửa, mà hắn dập tắt điếu xì gà, đẩy cửa xe đi xuống.
Hả?
Đột nhiên thấy từ trong xe một nam tử trung niên đi ra, trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên đồng tử đột nhiên co rút lại, giống như nhận ra được nam tử này.
Mà ánh mắt của Bùi Đông Lai cũngbị nam tử này hấp dẫn.
Dáng người của người này không tính là cao lớn cũng không có phệ, mà nhìn qua thì vô cùng rắn chắc.
Mặt chữ quốc, lông mày rậm, mắt to, mũi diều hâu.
Nói riêng về diện mạo khí chất mà nói, hắn là một nam nhân có thể khiến cho rất nhiều phụ nữ trung niên điên cuồng.
Chỉ là.
Có thể ngồi trên một chiếc S600 chạy băng băng, trừ bỏ khí chất không tầm thường ở ngoài thì nhìn qua không có chút hào khí của người thành công, ánh mắt của hắn thật bình tĩnh, làm cho người ta có cảm giác trước mặt hắn mình giống như một tiểu nhân vật.
Trong khi Bùi Đông lai đang bị nam tử hấp dẫn, thì trung niên nam tử trực tiếp bỏ qua trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên mà bình tĩnh nhìn Bùi Đông Lai vài giây sau đó chủ động lên tiếng nói:
- Xin chào, Trương tiên sinh, Liễu tiểu thư cho ta đến đón tiên sinh.
- Xin chào Mạc tiên sinh.
Trợ thủ của Cổ Bồi Nguyên sau khi chào một câu lễ tiết liền hướng Bùi Đông Lai nói:
- Đông Lai cùng Mạc tiên sinh đi thôi,có chuyện gì thì gọi cho ta hoặc gọi cho Hiệu trưởng cũng được.
- Được.
Bùi Đông Lai gật đầu cười, đi theo trung niên nam tử họ Mạc ngồi ở phía sau chiếc S600.
Ô tô vừa chạy trung niên nam tử họ Mạc lấy điếu xì gà vừa dập tắt ra không châm lửa mà là vuốt vuốt đồng thời ngữ khí bình tĩnh nói với Bùi Đông Lai:
- Bùi tiên sinh, ta họ Mạc tên chỉ có một chữ Nhận, Liễu tiểu thư buổi sáng hôm nay có buổi hội nghị trọng yếu cho nên không có tự mình đến đón ngài được.
- Kỳ thật ta có thể tự đi.
Chẳng biết tại sao việc Mạc Nhận không có bộc lộ tài năng cũng không có vẻ âm khí dày đặc, nhưng cử chỉ bình tĩnh làm cho Bùi Đông Lai mơ hồ có chút không thích ứng.
- Ngài là người Cổ lão giới thiệu tự nhiên là khách quý của chúng ta.
Mạc Nhận thản nhiên nói:
- Nhưng mà Tiểu Vũ hài tử kia đang tuổi nghịch tuổi ngợm nếu có chỗ nào mạo phạm mong rằng ngài có thể rộng lượng.
Bùi Đông Lai không lên tiếng.
- Mặt khác ý của Liễu Tiểu thư tính toán để ngài ở biệt thự cùng Tiểu Vũ, cá nhân ta đề nghị ngài nên ở bên ngoài, ta có thể cho người tìm giúp ngài một chỗ.
Mạc Nhận tiếp tục nói, khi nói chuyện vô ý liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Bùi Đông Lai khẽ nhíu mày:
- xin hỏi ngài là?
- Mạc Nhận.
Mạc Nhận không nói cho Bùi Đông Lai biết đáp án mà một lần nữa lặp lại tên của mình, tiếp theo châm lửa vào điếu xì gà cũng không hề tranh cãi với Bùi Đông Lai.
Trong phút chốc một cỗ áp lực vô hình tràn ngập trong xe.
Bùi Đông Lai mơ hồ trong lòng có chút không thoải mái, bất quá vừa nghĩ tới việc này là do Hiệu trưởng tự mình giới thiệu cho nên không thể trở mặt vì thế nên quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe nhìn cảnh vật bên ngoài.
Nửa giờ sau chiếc S600 chạy tới khu nhà giàu cực kỳ nổi danh trong nước, dừng trước cửa một tòa biệt thự.
Cửa biệt thự có một nữ nhân mà Bùi Đông Lai cũng không đoán được tuổi đang đứng.
Nữ nhân mặc một cái áo ngắn màu đen, bên dưới là một chiếc váy cũng màu đen, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu đen nhỏ.
Nữ nhân này hình như có sở thích với màu đen.
Nàng không phải là ai khác mà là Liễu Nguyệt tới gặp mặt Cổ Bồi Nguyên hôm qua.
Đôi mi thanh tú của Liễu Nguyệt hơi hé ra, ánh mắt có vẻ lạnh lùng nhìn thấy Mạc Nhận từ trong ô tô đi ra.
- Liễu tiểu thư.
Mạc Nhận trước tiên đi đến trước người Liễu Nguyệt chào hỏi, trong con ngươi bình tĩnh lúc đầu hiện lên một tia quang mang khác thường.
Chưa xuống xe Bùi Đông Lai đã cảm nhân được cảm xúc giấu trong ánh mắt của Mạc Nhận.
Tình yêu.
Nhìn ra Mạc Nhận tựa hồ đối với nữ nhân tư sắc tuyệt hảo kia mơ hồ biểu lộ tình yêu, Bùi Đông lai hồi tưởng lại một màn vừa rồi, mơ hồ đoán được cái gì, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
- Là ai cho ngươi đi đón người ?
Liễu Nguyệt giống như tự động loại bỏ tình yêu trong mắt Mạc Nhận lạnh lùng hỏi.
- Ta vừa lúc không có việc gì liền tiện đường đi một chuyến.
Mạc Nhận bình tĩnh trả lời, không có tránh né ánh mắt lạnh như băng của Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt nhíu mày lại càng chặt hơn :
- Người đâu?
Lái xe nghe được câu hỏi của Liễu Nguyệt vừa muốn đi mở cửa, đã thấy Bùi Đông Lai chủ động mở cửa xe ra.
Mắt thấy cửa xe mở ra, Liễu Nguyệt theo bản năng nhìn về phía đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Ngay sau đó.
Trong lúc nàng thấy rõ khuôn mặt không anh tuấn nhưng sạch sẽ của Bùi Đông Lai.
Lông mày nàng vốn đang nhíu lại, nháy mắt buông ra, đồng tử âm lãnh đột nhiên phóng đại.
Nàng giống như bị trúng phải ma pháp, nhìn Bùi Đông lai, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng.
Biểu hiện dị thường của Liễu Nguyệt nhật thời làm cho khuôn mặt bình tĩnh của Mạc Nhân nổi lên một tầng nghi hoặc nồng đậm. hắn không rõ vì sao Liễu Nguyệt vừa nhìn thấy Bùi Đông Lai lại thất thố như vậy.
Không riêng gì Mạc Nhận mà cả Bùi Đông Lai cũng cảm thấy nghi hoặc không sao hiểu được.
Bởi vì hắn có thể khẳng định, mình trong mười tám năm qua chưa từng gặp Liễu Nguyệt.
Ngắn ngủi thất thố qua đi, biểu tình của Liễu Nguyệt nháy mắt khôi phục bình thường, nàng coi thường Mạc Nhân, bước đi tự tin mạnh mẽ đến gần Bùi Đông Lai nói:
- Xin chào, là ta nhờ Cổ hiệu trưởng tìm giúp gia sư, ta tên là Liễu Nguyệt.
Khi nói chuyện, Liễu Nguyệt vươn cánh tay ra, ánh mắt dừng lại trên mặt Bùi Đông lai, cảm giác giống như Bùi Đông Lai có điểm gì khác thường.
- Xin chào Liễu tiểu thư, ta tên là Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai vươn tay bắt tay cũng Liễu Nguyệt, hơi có chút giật mình, tay của Liễu Nguyệt không hề giống tay của nữ nhân bình thường yếu đuối không xương mà tương phản có vết chai, hơi có vẻ thô.
Bùi!
Nghe thấy dòng họ này, trong con ngươi của Liễu Nguyệt xuất hiện một tia cảm xúc rung động.
Lúc này đây nàng che giấu rất khá, cách đó không xa Mạc Nhận cũng không có cảm thấy được.
Bùi Đông Lai bởi vì bước đầu dung hợp với linh hồn Tiêu Phi lên linh giác mẫn tiệp vượt xa thường nhân, Liễu Nguyệt mặc dù che giấu tốt nhưng vẫn bị hắn nhận thấy.
Không khỏi làm hắn nảy sinh nghi hoặc.