- Đông Lai, có nghĩ tới là sẽ học Đại Học ở nơi nào chưa ?
Ngay khi chiếc Audi 66 chạy ra khỏi tiểu khu Hòa Bình thì khuôn mặt của Ngô Chí Quốc lộ ra vẻ tươi cười, mở miệng hỏi.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu:
- Cụ thể đi đâu thì còn chưa nghĩ ra nhưng mà tính toán đi Đông Hải.
Đông Hải?
Ngạc nhiên khi nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì không riêng gì Ngô Chí Quốc mà cả Lý Văn Linh cùng với tài xế xe đều cũng ngẩn ra.
Mọi người đều biết Yên Kinh là trung tâm văn hóa, khoa học kỹ thuật có được những trường Đại học tốt nhất trong cả nước như Thanh Hoa, Yến Đại.
Lúc Bùi Đông Lai mở miệng ra thì cả ba người đều nghĩ rằng Bùi Đông Lai sẽ đi tới Thanh Hoa hoặc là Yến Đại thậm chí bọn hắn có một vạn lý do để tin rằng sau khi lãnh đạo của mấy trường kia biết được thành tích thì của Bùi Đông Lai thì nhất định sẽ phái người đến đây để mời Bùi Đông Lai tới học.
Dưới tình hình như vậy mà Bùi Đông Lai lại nói muốn đi Đông Hải thì điều này có thể không làm cho ba người kinh ngạc sao ?
- Đông Lai, Đại học Phục Đán ở Đông Hải thực lực thì kém hẳn so với Đại học Thanh Hoa hoặc Yến Đại. Còn về phần ở Đại học Đông Hải thì ngoại trừ Học viện quản lý kinh tế ra thì các ngành khác cũng không đáng để được nhắc đến, làm sao lại nghĩ đến Đông Hải học vậy ?
Ngô Chí Quốc khó hiểu hỏi.
Ngô Chí Quốc vừa mới nói xong thì vẻ mặt của Lý Văn Linh cùng tên tài xế lái xe liền nghi hoặc, đang đợi Bùi Đông Lai trả lời.
- Ba của tôi nói Đông Hải là phúc địa (*) của tôi.
Bùi Đông Lai liền đem lời nói của Bùi Vũ Phu nói ra.
Phúc địa sao ?
Vẻ mặt ba người liền hiện lên vẻ quái lạ, không biết cha con Bùi Đông Lai nghĩ gì nữa.
- Bùi Đông Lai, thầy đề nghị em cùng với cha của mình nên thương lượng lại dù sao thì việc vào đâu học cũng rất trọng yếu đó.
Lúc này đây không đợi Ngô Chí Quốc mở miệng thì Lý Văn Linh đã không còn nhịn được nữa mà mở miệng khuyên bảo Bùi Đông Lai.
- Ùa!
Bùi Đông Lai gật gật đầu nhưng mà trong lòng hắn đã hạ quyết tâm rồi
Từ nhỏ cho đến lớn thì Bùi Vũ Phu nói gì thì hắn đều nghe nấy, làm sao bây giờ hắn lại làm trái ý của Bùi Vũ Phu được ?
- Đông Lai, thành tích của em đã làm cho mọi người trong Bộ Giáo Dục phải kinh hãi đồng thời bọn họ cũng muốn được phỏng vấn em, đem những kinh nghiệm của em để truyền lại cho các học muội, niên đệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Ngô Chí Quốc nói sang chuyện khác :
- Trường học đã dựa trên sự chỉ đạo của các vị lãnh đạo cho nên đã chuẩn bị cho em đến hội trường để diễn giảng ( nói chuyện ) một phen đồng thời cũng nhận lời phỏng vấn của các phóng viên truyền hình, em thấy thế nào ?
- Hiệu trưởng, việc này có vẻ không thích hợp.
Bùi Đông Lai hiểu được dụng ý của Ngô Chí Quốc, hắn vốn định cự tuyệt nhưng lại nhớ đến phần nhân tình trước đây của Ngô Chí Quốc nên hắn liền nói thêm:
- Diễn giảng thì coi như xong, em sẽ đem một số kinh nghiệm của bản thân mình chia sẻcho các bạn khác.
Lý Văn Linh rất rõ ràng, đối với việc tuyên truyền của Bùi Đông Lai thì không chỉ có quan hệ đến vinh dự của bản thân hắn mà còn có quan hệ đến cả Trầm Thành Nhất Trung, thậm chí là có quan hệ đến nhiều người trong ngành Giáo Dục của tỉnh nữa.
Nhất định phải đem chuyện này tuyên truyền ra, càng to thì càng tốt.
Vì thế nghe được lời nói của Bùi Đông Lai thì Lý Văn Linh liền nóng nảy nói:
- Đông Lai, các phóng viên đài truyền hình của tỉnh đã đến trường học của chúng ta rồi.
- Đông Lai, nếu không thì như vậy đi, thầy sẽ để mấy vị phóng viên cùng nhau đến hội trường để nghe em chia sẻkinh nghiệm, chờ sau khi em nói xong thì bọn họ sẽ tùy tiện hỏi em vài vấn đề, như vậy có được không, em thấy như thế nào ?
Bởi vì chuyện tình của gia trưởng hội lần trước cho nên Ngô Chí Quốc cũng đã tiếp xúc qua với Bùi Đông Lai, hắn biết rõ Bùi Đông Lai là một người rất có chủ kiến, vì vậy không đợi Lý Văn Linh nói xong thì hắn liền nói ngay.
- Được rồi!
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng chấp nhận lời đề nghị của Ngô Chí Quốc.
………….
Ở Trầm Thành, Trầm Thành Nhất Trung được công nhận mà một trong những trường công lập tốt nhất, hằng năm thì cơ hồ tất cả các Trạng Nguyên đều xuất thân từ Trầm Thành Nhất Trung thì không nói, hơn một trăm học sinh thi vào các trường Đại học có danh tiếng cao thì trong đó thì hết 80% là học sinh trong Trầm Thành Nhất Trung rồi.
Nếu như nói Trầm Thành Nhất Trung là một trong những trường công tốt nhất thì trường Tử Kim Hoa lại là một trong những trường tư lập tốt nhất.
Vương Hồng sau khi bị đuổi ra khỏi Trầm Thành Nhất Trung thì bằng với kinh nghiệm dạy học của mình nên cũng đã tiến vào dạy ở trường Tử Kim Hoa mà cũng giống như thế, kể từ sau khi sự kiện gia trưởng hội thì Cố Mỹ Mỹ cũng rời khỏi Trầm Nhất Nhất Trung, cũng tiến vào đây học luôn.
Căn cứ vào yêu cầu của trường Tử Kim Hoa thì đúng 8h sáng tại hội trường toàn bộ học sinh cấp ba phải có mặt đầy đủ.
Chưa đến 8h mà trong hội trường đã đầy kín chỗ, toàn bộ học sinh lớp 12 đều đã đến.
Bởi vì hôm nay, bọn hắn không những tới đây để ngồi nghe nói chuyện mà quan trọng hơn đó chính là bọn hắn đến đây để tham gia buổi lễ tốt nghiệp, lĩnh bằng tốt nghiệp.
- Nghe được gì chưa ? Năm nay, Trạng Nguyên ở tỉnh ta thi được 745 điểm đó.
- Kháo, ngươi mới ở trên sao Hỏa xuống hay sao? Tin tức này ai ai lại không biết.
- Chuyện này…mẹ nó, làm sao ta lại không rõ, cái tên kia gọi là Bùi Đông Lai gì đó, sao lại có thể thi được một cái điểm số nghịch thiên như vậy a ?
- Ta cũng rất buồn bực a, mẹ nó chứ, Toán học, Anh ngữ, Lý, 3 môn mà được chừng đấy điểm, mẹ nó đây có phải là người không ?
- Các ngươi nói có phải là tên kia biết trước được đáp án hay không ? Ta nghe nói, hình như hắn có quen với mấy đại nhân vật thì phải ?
- Ngươi nói là Nạp Lan Trường Sinh sao? Hắc hắc, Nạp Lan Trường Sinh cho dù có ngưu bức đến đâu thì cho hắn mười lá gan hắn không không dám làm a.
- Đúng vậy, ta nhớ được năm kia, Trạng Nguyên là nữ nhi của hắn, tên là Nạp Lan Minh Châu thì phải, nàng ta cũng chỉ thi được 719 điểm mà thôi.
Bởi vì các vị lãnh đạo chưa có mặt nên trong lễ đường, các học sinh bàn luận sôi nổi với nhau, đề tài chung của bọn chúng đều là : thành tích thi Đại Học của Bùi Đông Lai.
Trong đám người ấy, Cố Mỹ Mỹ thân mang một chiếc váy liền áo màu vàng nhạt nghe được những lời nghị luận của đám học sinh chung quanh thì sắc mặt liền trắng bệch, thậm chí hình như là thân thể của nàng giống như là bị điện giật vậy, cứ không ngừng run lên.
Tuy rằng trước khi đi tới đây thì nàng cũng biết được thành tích của Bùi Đông Lai nhưng mà cho đến bây giờ nàng vẫn không thể tin được, nàng cũng không muốn tin tất cả những chuyện này.
Chẳng qua.
Lý tưởng cùng với hiện thực hai cái này đều vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện song song với nhau.
Trước đó thì nàng cũng ôm một tia hy vọng nhưng mà sau khi biết được sự thật này thì tia hy vọng đó cũng bị đập nát.
Nàng chỉ cảm giác được bản thân của mình bị một bàn tay vô hình tát vào, không vang dội nhưng lại đau lắm.
Nàng thậm chí cảm giác được đám người xung quanh đang nhìn nàng, cười nhạo nàng.
Điều này làm cho nàng hoàn toàn tuyệt vọng.
Đồng thời, một cảm giác hối hận lại lan ra trong lòng của nàng, cứ tiếp tục lan ra.
Hối hận không chỉ có riêng gì Cố Mỹ Mỹ mà còn có Vương Hồng nữa.
Buổi sáng hôm nay, nàng cũng mới biết được thành tích của Bùi Đông Lai.
Ngay khi nghe được thì nàng hoài nghi lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề.
Không tin!
Nàng không tin, cái tên kia, tên đã từng bị nàng hắt hủi, bị coi là con ghẻ của lớp 12/1 kia lại có thể thi được 745 điểm, một số điểm mà sau này chắc không có một ai có thể vượt qua được.
Bởi vì không tin cho nên nàng liền trở vào văn phòng rồi mở máy tính ra, lên mạng tìm kiếm tin tức.
Nàng dùng Gu Gồ để tìm thì tìm ra được một đống tin tức.
Tùy tiện mở một cái thì liền hiện ra số điểm của Bùi Đông Lai, cả người nàng liền choáng váng, ngơ ngác nhìn vào màn hình.
Một khắc này, trong lòng nàng chỉ có một ý nghĩ : Bùi Đông Lai làm sao có thể thi được 745 điểm ?
Sau đó, nàng không cam lòng tiếp tục mở các trang web khác, nhưng cuối cùng cũng giống nhau thôi, tất cả các trang web khác đều một nội dung giống nhau.
Sự thật này đã nghiền nát vẻ hoài nghi trong nội tâm của nàng, nàng không khỏi suy nghĩ lại trước đây, nếu như mình không có ham tiền mà làm đúng một nghĩa vụ của giáo viên thì như vậy nàng, Vương Hồng, có thể trở thành một giáo viên chủ nhiệm sử thượng tối ngưu rồi.
Không ai!
Chẳng qua.
Trên thế giới này không có bán thuốc hối hận.
Có một số việc, có một số người, một khi đã bỏ lỡ thì cả đời sẽ cảm thấy tiếc nuối và ân hận.
(*) : Đất lành.