Lúc thời điểm màn đêm buông xuống, ánh đèn nê ông chiếu sáng rõ bên trong thành Yên kinh.
Buổi tối đến, làm cho mọi người thích sống về đêm ăn mặc tỉ mỉ hơn lúc ra đường, sôi nổi rời khỏi nhà, bọn họ bắt đầu cuộc sống về đêm.
Đối với người thường mà nói, cái gọi là sống về đêm phần lớn là cùng bằng hữu của mình đến quán bar, KTV vân vân nơi tha hồ vui chơi, tìm muội muội, mà đối với một ít người trong những vòng luẩn quẩn đặc thù mà nói, bọn hắn phần lớn sẽ không đi những nơi mà ở trong mắt bọn hắn tựa như "Câu lạc bộ nông thôn", mà là sẽ đi tới hội sở tư nhân có cánh cửa không thấp hoặc là hội sở giải trí cao cấp nhất, cùng nhau tụ họp với những người cùng vòng luẩn quẩn.
Yên Kinh, trong tòa biệt thự chỗ ở của Nạp Lan Minh Châu ở dưới lầu, Nạp Lan Hiên ngồi trong chiếc xe BMWs 740 mã lực màu Champagne của Nạp Lan Minh Châu, lẳng lặng chờ đợi Nạp Lan Minh Châu xuống lầu.
Từ sau khi Nạp Lan Hiên đi theo Nạp Lan Minh Châu tham gia tụ họp tổ chức tư nhân của Lâm gia Lâm Phong, đã qua được một tháng, Nạp Lan Minh Châu mỗi lần tham gia tụ họp đều cũng mang theo Nạp Lan Hiên không nói, hơn nữa còn cho Nạp Lan Hiên lái xe.
Nạp Lan Hiên trong lòng cũng hiểu được, Nạp Lan Minh Châu là lấy hắn làm tấm bia, tránh những mưu đồ bất chính của những công tử ăn chơi này, bất quá thì hắn cũng mừng rỡ .
Bởi vì… Đã qua thời gian một tháng, thông qua cơ hội tham gia tụ họp vòng luẩn quẩn đặc thù này, Nạp Lan Hiên đã nhận biryd không ít hoàn khố ở chốn đế đô.
Tuy rằng hôm nay hắn như cũ quanh quẩn ở vòng luẩn quẩn bên cạnh, nhưng là… Hắn tin tưởng, bằng vào quầng sáng của Nạp Lan gia tộc cùng Nạp Lan Minh Châu tiến cử, một ngày nào đó, hắn sẽ bước vào cái vòng luẩn quẩn kia.
Trong sự chờ đợi của Nạp Lan Hiên, Nạp Lan Minh Châu đi tới dưới lầu.
Trong màn đêm, nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, tóc bới lên, cả người làm cho người ta cảm giác lãnh diễm, chính là cảm giác cao quý, khí tràng mười phần.
- Tỷ.
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu xuống lầu, Nạp Lan Hiên vội vàng xuống xe, ân cần làm động tác mở cửa xe cho Nạp Lan Minh Châu.
Đợi Nạp Lan Minh Châu chậm rãi bước vào ô tô, Nạp Lan Hiên mới đóng cửa xe, một lần nữa trở lại vị trí lái xe, khởi động ô tô.
- Tỷ, ngày mai nhân tiện thi tốt nghiệp trung học, Nhị thúc muốn tỷ trở về, tỷ tính toán quay về sao?
Lúc ô tô chạy nhanh ra sau tiểu khu sa hoa chỗ ở của Nạp Lan Minh Châu, Nạp Lan Hiên nhịn không được hỏi.
Ngồi ở phía sau, Nạp Lan Minh Châu vốn đang cầm gương kiểm tra khuôn mặt của mình, nghe được câu hỏi của Nạp Lan Hiên, thản nhiên nói:
- Ta đã nói với cha, chờ cuối tháng sẽ lại trở về.
Bởi vì Nạp Lan Minh Châu tự mình đi Trầm Thành, đã qua một tháng, vô luận là Nạp Lan Minh Châu hay Nạp Lan Hiên cũng không biết chuyện tình thành tích học tập nhất phi trùng thiên của Bùi Đông Lai.
Lúc này, nghe được Nạp Lan Minh Châu phải cuối tháng mới về nhà, trong lòng Nạp Lan Hiên vừa động, nhịn không được hỏi:
- Tỷ, ngươi nói cái tên phế vật kia có phải hay không đầu óc có vấn đề a? Ngươi nói nếu hắn có thể là người đứng đầu trong kỳ thi tốt nghiệp trung học lần này, liền gả cho hắn, hắn cư nhiên không biết tự lượng sức mình cùng với tỷ giao hẹn?
- Hắn có chứng ảo tưởng.
Nạp Lan Minh Châu đem hộp trang điểm bỏ vào túi xách LV của mình, thần tình tươi cười trào phúng.
- Tỷ, cái tên phế vật kia không phải là muốn đi tìm Nhị thúc, tiếp tục quấn chặt không buông chứ ?
Nạp Lan Hiên bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không khỏi có chút bận tâm:
- Tính đến bây giờ, Nhị thúc còn chưa biết chuyện tỷ lén từ hôn, nếu để cho Nhị thúc biết, khó tránh sẽ trách cứ tỷ, hơn nữa… Nhị thúc hơn phân nửa sẽ ngại thể diện mà cho ngươi cùng với tên phế vật kia ở cùng một chỗ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đối với Nạp Lan Minh Châu mà nói, nàng tuy rằng tự cho là đúng tìm Bùi Vũ Phu uy hiếp, thành công từ hôn, nhưng là… Trong lòng nhiều ít vẫn còn có chút lo lắng, nàng sợ Bùi Đông Lai sẽ học theo nàng, giấu họ Bùi, trực tiếp đi tìm Nạp Lan Trường Sinh.
Bởi nếu như vậy, đối với lời nói dối của nàng với Nạp Lan Trường Sinh sẽ tự sụp đổ!
Lúc này, nghe được lời nói của Nạp Lan Hiên, biểu tình Nạp Lan Minh Châu không khỏi lạnh xuống, nàng liếm liếm môi hồng, lộ ra vẻ mặt tươi cười âm lãnh:
- Nếu hắn thực sự dám đi Nạp Lan gia, coi như sẽ bị ông nội cùng cha ta trách cứ, ta cũng sẽ vạch mặt, để cho hắn cùng cha hắn Bùi Vũ Phu không còn mặt mũi.
Qua gương phản chiếu chứng kiến vẻ âm lãnh tươi cười kia trên mặt của Nạp Lan Minh Châu, trong lòng Nạp Lan Hiên không khỏi rùng mình một cái, không dám nói gì nữa, mà là thành thành thật thật lái ô tô tiến về phía hội sở tư nhân cực kỳ nổi tiếng Yên Kinh.
Cùng lúc đó, Trầm Thành, trong phòng nhỏ chỗ ở của Tần Đông Tuyết.
- Đông Tuyết, ba của con ngày hôm qua đi Yên Kinh rồi, con không nên trách cha con.
Trong phòng khách, Tiếu Ái Linh một bên giúp Tần Đông Tuyết gọt quả táo, một bên giận dữ nói.
Tần Đông Tuyết khe khẽ lắc đầu nói:
- Cha lúc chiều đã gọi điện thoại cho con, con không trách cha.
- Vậy là tốt rồi.
Tiếu Ái Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gọt quả táo đưa cho Tần Đông Tuyết, sau đó cười nói:
- Gia gia của con biết con đang ở đây thi vào Đại học nên sau khi trở về cấp cho ông làm quà mừng thọ, thật cao hứng. Ông còn nói, con năm nay có thể là người đứng đầu trong kỳ thi Đại học, như thế sẽ là quà mừng thọ tốt nhất! Mẹ nói với ông, để cho ông yên tâm, người đứng đầu trong kỳ thi vào Đại học đã nằm trong dự tính của con rồi.
- Me, người đứng đầu kỳ thi vào trường cao đẳng quả thật trong dự định.
Tần Đông Tuyết cười nói:
- Bất quá… Không phải con.
- Con đừng khiêm tốn quá.
Nhìn biểu tình tươi cười không để ý trên mặt Tần Đông Tuyết, Tiếu Ái Linh theo bản năng cho rằng Tần Đông Tuyết khiêm tốn, dù sao, nàng rõ ràng nhất, hai lần thi thử trước, thành tích của Tần Đông Tuyết luôn luôn dẫn đầu, chỉ cần lúc thi vào Đại học có thể phát huy bình thường thì sẽ nắm chắc là người đứng đầu kỳ thi lần này.
Nghe được lời nói của mẫu thân Tiếu Ái Linh, Tần Đông Tuyết vốn định giải thích cái gì, nhưng miệng vừa mở ra, nghĩ nghĩ, lại đem lời nói đến bên miệng nuốt trở lại, vừa thầm nghĩ:
- Bùi Đông Lai đồng học, ngươi đang làm gì đó? Hôm nay ngươi vẫn còn học tập chứ?
Tiểu khu yên tĩnh, trong phòng thuê của Bùi Đông Lai cùng Bùi Vũ Phu
Bùi Đông Lai không có giống như vài ngày trước đó, ngồi ở trong phòng của mình, liều mạng làm bài đọc sách, mà là trong phòng khách bồi Bùi Vũ Phu xem tivi.
Trên ghế sa lon, Bùi Vũ Phu hút điếu thuốc rẻ tiền, nhìn khuôn mặt Bùi Đông Lai ngày ấy dần gầy đi, trong lòng mơ hồ đau đớn.
Đã qua thời gian một tháng, Bùi Đông Lai như là phát điên, mỗi ngày chỉ ngủ không đến ba tiếng, cơ hồ đem toàn toàn bộ tinh lực đều đặt trên việc học tập.
Cứ như vậy kết quả là, Bùi Đông Lai trong thời gian một tháng, đã gầy đi mười cân!
Làm cho Bùi Vũ Phu yên tâm chính là, trạng thái thân thể cùng tinh thần của Bùi Đông Lai cũng không tệ.
- Ngày mai thi rồi, đêm này đi ngủ sớm một chút đi.
Đem tàn thuốc ném vào cái gạt tàn thuốc, Bùi Vũ Phu cười hàm hậu nói.
Bùi Đông Lai gật gật đầu, theo sau do dự một chút nói:
- Qua tử, chờ sau khi thành tích thi vào trường cao đẳng công bố ra, con tính toán sẽ đi Nạp Lan gia một chuyến.
- Đi làm gì?
Sắc mặt Bùi Vũ Phu bình tĩnh hỏi.
- Ngày đó Nạp Lan Minh Châu tìm cha từ hôn, lúc gặp ta ở trên đường, nàng nói, nếu ta có thể trở thành người đứng đầu trong kỳ thi vào trường cao đẳng lần này, liền đáp ứng gả cho ta, không oán hận một câu.
Nhớ tới diện mạo cao cao tại thượng của Nạp Lan Minh Châu ngày đó, biểu tình Bùi Đông Lai cực kỳ bình tĩnh, ngữ khí hời hợt nói.
- Ta cùng con đi.
Bùi Vũ Phu chậm rãi mở miệng, trong con ngươi lóe lên dị mang.