Choáng váng.
Thấy trên mặt Tần Đông Tuyết hiện lên vẻ đỏ ửng hơn nữa nàng lại tùy ý để cho Bùi Đông Lai kéo tay của nàng bước ra ngoài thì toàn bộ đám học sinh đều choáng váng.
Bọn hắn đều kinh ngạc đến mức phải há to miệng, trợn to mắt..
Đặc biệt là Tào Băng và vài tên học sinh lớp 12/1, bọn hắn ở chung một lớp với Tần Đông Tuyết đã lâu, đối với tính cách của nàng thì hiểu biết nhiều hơn so với đám học sinh khác trong phòng ăn này.
Ở trong trí nhớ của bọn hắn, trong vòng hai năm qua Tần Đông Tuyết chưa bao giờ lộ ra vẻ ngượng ngùng như thế này lại càng không có tiếp xúc thân mật với một nam sinh nào.
Mà hiện giờ, chẳng những vẻ mặt của nàng lại đỏ ửng mà còn để tùy ý Bùi Đông Lai nắm lấy tay của nàng.
Loảng xoảng loảng xoảng! Loảng xoảng loảng xoảng!"
Một lát sau, mấy tô cơm từ trong tay các nam sinh rớt xuống trên mặt đất, thanh âm chói tai trực tiếp phá vỡ không khí im lặng vốn có của nhà ăn.
- Nữ thần nắm tay cùng với Bùi Đông Lai ? Mợ nó, điều này làm sao có thể ?
Một gã nam sinh làm rơi cái cà mèn nhưng cũng không có nhặt lên mà là đứng lên, vẻ mặt không thể tin lắc lắc cái đầu tựa hồ như không thể tin được tất cả chuyện phát sinh trước mặt là sự thật.
Không riêng gì hắn, ngay cả các nam sinh khác cũng đều không thể tin được.
Ở tụi hắn xem ra, một người cao quý thánh khiết như Tần Đông Tuyết làm sao có thể bị một tên cùi bắp như Bùi Đông Lai nắm tay được ?
Không có để ý những phản ứng của những học sinh xung quanh, Bùi Đông Lai vẫn nắm tay của Tần Đông Tuyết đi ra ngoài. Nhưng mà đồng thời hắn cũng cười xấu xa, nháy mắt với Tần Đông Tuyết một cái.
Tần Đông Tuyết bị Bùi Đông Lai nắm chặt bàn tay nhỏ bé thì trái tim không nhịn được mà đập liền hồi, thân thể cũng có vẻ cứng đờ nhưng lúc này lại thấy Bùi Đông Lai nháy mắt vời mình thì Tần Đông Tuyết liền ngẩn ra, sau đó thì tựa như đã hiểu được cái gì rồi. Nàng mang theo vài phần xấu hổ, trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Thấy một màn như vậy không ít nam sinh không khỏi hàm hồ, bọn hắn xem ra là Tần Đông Tuyết đang cùng với Bùi Đông Lai đá lông nheo với nhau.
Đang lúc đó, bỗng Tần Đông Tuyết khẽ hừ một cái liền rút bàn tay ra, xoay người, nhìn vào phía sau hô lên:
- Các bạn đều bị Bùi Đông Lai lừa rồi, hắn kéo ta ra để làm bia đỡ đạn đó.
Bia đỡ đạn?
Bên tai vang lên lời nói của Tần Đông Tuyết thì đám học sinh trong phòng ăn liền tỉnh ngộ ra.
- Phét, ta đã nói nha, Tần Đông Tuyết làm sao lại có thể hẹn hò cùng với Bùi Đông Lai ?
Một gã nam sinh thầm mến Tần Đông Tuyết đã lâu liền nhẹ nhàng thở ra, nói ra tiếng lòng của không ít nam sinh, bởi vì quá mức kích động mà đám nam sinh liền ồn ào trở về chổ ngồi.
Thấy một màn như vậy, Tần Đông Tuyết giống như là trả thù được đối với Bùi Đông Lai, nàng vểnh miệng lên một chút rồi tiêu sái đi đến phía trước.
Bị Tần Đông Tuyết vạch trần mọi chuyện thì Bùi Đông Lai xấu hổ sờ sờ cái mũi, đi theo sau Tần Đông Tuyết. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phía sau vài MM lớp 10 cũng người nhìn ta, ta nhìn người, cuối cùng cũng bỏ luôn ý niệm xin số điện thoại của Bùi Đông Lai, xoay người đi về chỗ ngồi của các nàng.
Mà vẻ mặt của đám người Tào Băng thì có chút kỳ quái.
Tuy rằng bọn chúng nghe được lời giải thích của Tần Đông Tuyết nhưng mà bọn chúng xem ra, nếu như Bùi Đông Lai coi Tần Đông Tuyết là bia đỡ đạn thì biểu hiện khác thường của Tần Đông Tuyết cũng đủ để bị họ cảm thấy chấn kinh rồi.
Có JQ.
Nhất thời, đám người Tào Băng liền tuôn ra một cái ý niệm này ở trong đầu.
Ngay khi Bùi Đông Lai đang làm náo động cả phòng ăn thì trong phòng của một tiệm cơm nằm bên cạnh trường Trầm Thành Nhất Trung . Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ lúc nãy cũng không biết rõ tình hình.
Cố Mỹ Mỹ đem cái túi LV quăng sang ở một bên rồi ngồi xuống, khuôn mặt lạnh như băng giống như ai đó đã thiếu nợ của nàng vậy.
Trịnh Phi thấy thế thì vẻ mặt cũng bất đắc dĩ, hắn muốn nói cái gì nhưng lại không mở miệng được, vội cầm lấy menu chuẩn bị gọi thức ăn.
- Trịnh Phi, anh còn có tâm tư ăn cơm hay sao?
Thấy một nàng như thế thì Cố Mỹ Mỹ liền tức giận, phải biết rằng trước khi thi đấu bóng rổ thì nàng đã nói với Trịnh Phi là phải hung hăng hạ nhục Bùi Đông Lai, kết quả Trịnh Phi chẳng những không có làm được, ngược lại Trịnh Phi còn bị Bùi Đông Lai làm cho xấu mặt, hiện giờ ngay cả một câu giải thích mà Trịnh Phi cũng không có nói ra, nàng có thể không nóng giận sao?
- Mỹ Mỹ, người là sắt, cơm là thép, dù sao thì cũng cần phải ăn.
Trong lòng Trịnh Phi cũng rất khó chịu nhưng mà trước mặt Cố Mỹ Mỹ hắn cũng không tỏ ra vẻ tức giận, bởi vì chiều nay hắn biểu diễn qua vô cùng mất mặt. quan trong hơn là Cố Mỹ Mỹ cùng với những cô gái mà hắn chơi đùa trước đây hoàn toàn khác nhau. Phụ thân của Cố Mỹ Mỹ là một cán bộ thì không nói, ông ta còn là một thanh thủ.
Hơn nữa căn cứ vào lời nói của phụ thân Trịnh Phi thì việc phụ thân Cố Mỹ Mỹ được thăng chức lên làm phó phòng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Kể từ đó, Trịnh Phi sẽ không cư xử với Cố Mỹ Mỹ như những bạn gái trước.
- Vậy anh ăn đi!
Nghe được Trịnh Phi trả lời thì Cố Mỹ Mỹ lập tức nổi giận, đứng dậy cầm lấy túi xách, liền muốn bỏ đi.
- Mỹ Mỹ!
Trịnh Phi thấy thế thì giữ chặt lấy tay của Cố My Mỹ nói:
- Em yên tâm đi, chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu, anh sẽ cho tên tiểu tạp chủng Bùi Đông Lai kia một bài học.
Cố Mỹ Mỹ nghe vậy thì liền dừng bước, cũng không nói gì, đang đợi Trịnh Phi nói tiếp.
Trịnh Phi liếc mắt nhìn tên phục kia một cái, chờ sau khi tên phục vụ rời khỏi đây thì hắn giữ chặt lấy tay của Cố Mỹ Mỹ, lấy lòng nói:
- Mỹ Mỹ, anh thừa nhận là biểu hiện chiều này của anh…
- Em không muốn nghe điều này, em chỉ muốn biết anh sẽ đối phó với Bùi Đông Lai như thế nào ?
Cố Mỹ Mỹ tức giận cắt đứt lời nói của Trịnh Phi.
Bị Cố Mỹ Mỹ cắt ngang lời nói thì Trịnh Phi tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu nhưng hắn cũng không có nổi giận đối với Cố Mỹ Mỹ, hận ý trong lòng của hắn đối với Bùi Đông Lai càng thêm đậm:
- Đối với học sinh như chúng ta mà nói, chơi bóng rổ hay cũng không có nghĩa gì, thành tích học tập mới ra quan trọng nhất. Tuy rằng, anh không biết vì sao trình độ chơi bóng rổ của Bùi Đông Lại đột nhiên lại tăng vọt lên như thế, nhưng mà thành tích học tập của hắn không thể nào nhảy vọt lên được ?
Cố Mỹ Mỹ hình như cũng biết những lời của Trịnh Phi đang nói là sự thật cho nên sắc mặt cũng hòa hoãn đi một ít.
- Bây giờ Bùi Đông Lai đã là con ghẻ của lớp các em, sở dĩ hắn có thể ở lại học trong lớp là bởi vì do các thầy cô giáo trong trường còn tin tưởng đối với hắn, chờ mong kỳ tích sẽ xuất hiện.
Trịnh Phi nói tới đây thì lại cười lạnh một tiếng :
- Nhưng mà, trong lần thi thử vừa rồi hắn chỉ đạt 280 điểm, điều này khiến cho những người hy vọng vào hắn lại một phen phải thất vọng.
- Nói điểm chính.
Cố Mỹ Mỹ nhíu mày nói.
- Mỹ Mỹ, anh cùng với lão sư Vương Hòng có quan hệ thì điều này em cũng biết, chồng của nàng là dựa vào ba của ta mới có thể thăng quan phát tài. Em nói nếu như anh gọi điện thoại cho Vương Hồng, nói Vương Hồng đề nghị nhà trường đem thứ rác rưởi như hắn quăng ra khỏi lớp hơn nữa lại còn tuyên bố vào lúc họp gia trưởng hội, em cảm thấy cảnh thấy đó sẽ cảnh tượng lúc đó sẽ như thế nào ?
Trịnh Phi nói xong thì vẻ mặt liền trở nên hưng phấn, dường như hắn không còn đợi được mà muốn xem một màn như vậy.
Bên tai vang lên lời nói của Trịnh Phi thì Cố Mỹ Mỹ không nhịn được mà nghĩ đến cảnh ấy, vẻ tức giận trên mặt liền biến mất mà thay vào đó là một vẻ mặt cao cao tại thượng:
- Coi như anh còn có đầu óc.
- Hắc hắc không phải anh có đầu óc mà là tên Bùi Đông Lai ấy không biết tự lượng sức mình thôi, nhà hắn không tiền không quyền, ông già của hắn chỉ còn một chân, ngoại trừ chơi bóng rổ hay ra thì hắn chỉ là một tên phế vậy, dựa vào cái gì mà đấu cùng chúng ta ?
Vẻ mặt Trịnh Phi khinh miệt nói:
- Hắn cần phải dùng nước tiểu để soi lại mặt của mình, xem chính bản thân mình là cái thứ đồ chơi gì?
- Đồ chơi cái gì ?
Reng…Reng
Trịnh Phi vừa mới nói xong thì cái điện thoại ở trên bàn khẽ rung lên.
Âm thanh xảy ra một cách đột ngột làm cho Trịnh Phi và Cố Mỹ Mỹ hơi ngẩn ra, tiếp đó Trịnh Phi theo bản năng liền cầm di động lên, thấy được một tin nhắn từ đám chó săn trong lớp gởi tới.
Mang theo vài phần tò mò, Trịnh Phi liền mở ra xem: Lão đại, mới vừa rồi ở trong nhà ăn Bùi Đông Lai đã nắm tay của Tần Đông Tuyết.
Ba.
Thấy nội dung tin nhắn thì đôi mắt của Trịnh Phi chợt phóng to ra, bàn tay run lên làm cho chiếc điện thoại rơi xuống dưới đất, vang lên một tiếng chói tai.
- Sao lại thế này?
Cố Mỹ Mỹ nhíu mày.
Mẹ nó, làm sao có thể được ?
Không, Trịnh Phi trợn tròn mắt, ở sâu trong nội tâm gào thét không dứt.