Siêu Cấp Binh Vương

Chương 44: Ta Là Bạn Trai Của Nàng




Sau khi nghe thấy Ngụy Thành Long nói, Tần Nguyệt lộ ra vẻ lạnh lùng nói: "Thực xin lỗi, ta còn có chuyện."

Cũng không biết Ngụy Thành Long thật sự không biết Tần Nguyệt rất chán ghét chính mình hay là giả bộ không biết, như cũ vẫn là vẻ mặt nịnh nọt dáng tươi cười, nói: "Không có sao, ta chờ ngươi."

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đo1 khóe miệng hiện ra nụ cười tà, tiến lên vài bước đi đến bên người Tần Nguyệt, ôn nhu nói: "Nguyệt Nguyệt, vị tiên sinh này là ai?"

Nghe thấy Diệp Khiêm nói lời thân mật, Tần Nguyệt có chút sửng sốt, bất quá chợt hiểu ra Diệp Khiêm là đang giúp mình, vì vậy rất phối hợp nói: "Không biết." Trong ánh mắt khinh miệt nhìn Ngụy Thành Long không cần nói cũng biết.

Ngụy Thành Long sửng sốt một chút, ánh mắt không khỏi chuyển hướng Diệp Khiêm. Hắn cũng không phải người ngu, Tần Nguyệt vậy mà đối với Diệp Khiêm gọi thẳng nhũ danh của nàng không có bất kỳ ý kiến gì, cho thấy quan hệ của bọn hắn không tầm thường. Nhớ tới chính mình theo đuổi Tần Nguyệt lâu như vậy lại không có chút nào thành tích, bây giờ lại bị người khác nhanh chân đến trước, trong nội tâm tự nhiên là phi thường khó chịu. Trong ánh mắt hiện lên sự tức giận, nhưng rất nhanh khôi phục lại, nhìn Diệp Khiêm nói: "Xin chào, ta gọi Ngụy Thành Long, xin hỏi ngươi là?" Nếu như không phải Tần Nguyệt ở bên cạnh hắn đã sớm đi qua đánh Diệp Khiêm rồi, bất đắc dĩ vì cho Tần Nguyệt lưu lại ấn tượng thật tốt, hiện tại đành phải giả bộ một chút thân sĩ.

Diệp Khiêm đương nhiên rỏ Ngụy Thành Long sở dĩ khách khí như vậy cũng không phải cái gì lấy lòng biểu hiện, dù sao không người nam nhân nào muốn nữ nhân mà mình yêu thích biến thành của người khác. Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Diệp Khiêm, bạn trai của Nguyệt Nguyệt. Nghe nói trong khoảng thời gian này ngươi một mực chiếu cố Nguyệt Nguyệt, thật sự rất cảm tạ ah."

Tuy Tần Nguyệt đã chấp nhận Diệp Khiêm giúp mình, nhưng lúc nghe thấy Diệp Khiêm nói là bạn trai của nàng, vẫn không khỏi toàn thân cứng đờ. Bất quá vì đuổi đi tên đáng ghét Ngụy Thành Long, nàng cũng không nói gì thêm. Tần Nguyệt trầm mặc ở trong mắt Ngụy Thành Long dĩ nhiên là là chấp nhận lời nói của Diệp Khiêm, trong nội tâm xuất hiện sự phẫn nộ cùng không cam lòng mãnh liệt. Cắn cắn bờ môi, Ngụy Thành Long đem sự phẫn nộ trong nội tâm áp xuống, giả trang ra một bộ mặt tươi cười, nói: "Ha ha, không có gì, đây là việc ta phải làm." Sau khi nói xong, Ngụy Thành Long chỉ cảm thấy trong lòng của mình thật biệt khuất.

Diệp Khiêm lại phảng phất căn bản không có trông thấy Ngụy Thành Long sắc mặt khó coi, như trước ha ha vừa cười vừa nói: "Ngụy tiên sinh còn không có bạn gái? Có muốn hay không ta lại để cho Nguyệt Nguyệt giới thiệu mấy người cho ngươi? Ha ha, bất quá ta xem hẳn là không cần, Ngụy tiên sinh tuấn tú lịch sự, chỉ sợ sớm đã có a?" Tuy Diệp Khiêm nói rất bình thản, phảng phất là nói việc nhà, nhưng Ngụy Thành Long nghe thấy giống như Diệp Khiêm đang hung hăng tát cho hắn một bạt tai, hắn cũng không tin Diệp Khiêm không nhìn ra hắn yêu thích Tần Nguyệt.

Ngụy Thành Long nghẹn lấy sự phẫn nộ trong nội tâm, âm thầm thầm nghĩ: "Tiểu tử, đừng đắc ý như vậy, sớm muộn lão tử cũng giết chết ngươi." Bất quá hắn lại ngụy trang vô cùng tốt, nếu không phải Diệp Khiêm thường xuyên nhìn người, không chừng cũng sẽ cho rằng tiểu tử này thật sự chính là một người rộng lượng hào sảng."Diệp tiên sinh có thể có bạn gái xinh đẹp như là Tần Nguyệt, thật sự là phúc khí ah. Không biết Diệp tiên sinh làm việc ở nơi nào?" Ngụy Thành Long hỏi. Bởi vì Diệp Khiêm nhìn rất thành thục, hơn nữa mặc đồ không giống học sinh, cho nên Ngụy Thành Long cũng nhìn không ra Diệp Khiêm là học sinh của Tần Nguyệt.

"Ta chỉ là làm bảo an mà thôi." Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói.

Ngụy Thành Long kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, hiển nhiên không ngờ bạn trai của Tần Nguyệt chỉ là một bảo an, cái này đối với hắn quả thực là quá nhục nhã, hắn đường đường là đại thiếu gia của tập đoàn Phi Tường, chẳng lẽ vậy mà so ra kém một tên bảo an? Lúc đầu khi trông thấy Diệp Khiêm, còn tưởng rằng hắn nhất định là công tử phú gia, còn không thì là quan nhị đại, tuy đồ Diệp Khiêm mặc trên người đã bạc màu, nhưng là hắn nhưng lại có thể nhìn ra, đồ trên người Diệp Khiêm đều là hàng hiệu, cho nên suy đoán hắn là người yêu thích dã chiến, ai nghĩ hắn dĩ nhiên chỉ là bảo an.

Ngụy Thành Long sắc mặt có chút thay đổi, lộ ra mặt mũi tràn đầy khinh thường cùng khinh miệt, thản nhiên nói: "Nguyên lai chỉ là bảo an." Vốn địnhở trước mặt Tần Nguyệt lưu lại ấn tượng tốt, cho nên hắn mới một mực ngụy trang ra một bộ dáng khiêm tốn thân mật, bây giờ nghe Diệp Khiêm chỉ là bảo an, tính kiêu ngạo bên trong không khỏi lộ liễu hiện ra, cũng muốn vừa vặn thừa cơ hội này để cho Tần Nguyệt nhìn xem, đến cùng ai mới là lựa chọn tốt nhất.

"Kiếm miếng cơm ăn mà thôi, ha ha!" Diệp Khiêm phảng phất căn bản cũng không có nghe ra ý tứ của Ngụy Thành Long, ha ha vừa cười vừa nói.

Ngụy Thành Long khinh thường nở nụ cười, nói: "Tần Nguyệt, cuối tuần này công ty của chúng ta có tổ chức vũ hội, hi vọng ngươi tham gia. Đúng rồi, còn có Diệp tiên sinh, ngươi cũng nhất định phải tới nha."

Diệp Khiêm tự nhiên minh bạch Ngụy Thành Long không phải thật tâm thành ý muốn mời hắn, không chừng là nghĩ ra chủ ý xấu xa nào đó, bất quá khẳng định là hắn muốn cho mình mất mặt. Đối phó với loại người giả bộ công tử ca này Diệp Khiêm có rất nhiều biện pháp, một là hung hăng cho hắn vài cái tát, cho hắn biết thiên ngoại hữu thiên người giỏi còn có người giỏi hơn, đừng có bộ dáng "Lão tử Đệ Nhất Thiên Hạ", hai là im lặng xữ lí thường thường càng thêm có lực chấn nhiếp.

Tần Nguyệt cũng không có thèm nhìn Ngụy Thành Long, lạnh lùng nói: "Không được, cuối tuần ta có chuyện bận rồi."

Diệp Khiêm lại hơi hơi nở nụ cười, đi đến bên người Tần Nguyệt rất tự nhiên đem tay đặt ở trên vai của nàng, nói: "Nguyệt Nguyệt, đây là một phen thành ý của Ngụy tiên sinh, chúng ta cũng không nên cự tuyệt ah. Cùng đi chứ, ta cho tới bây giờ còn không có đã tham gia vũ hội." Hình tượng đồ nhà quê của Diệp Khiêm được khắc giống như đúc, trọng yếu hơn là không thừa dịp có cơ hội chiếm một chút tiện nghi của Tần Nguyệt thì thật có lỗi với bản thân, bàn tay đặt trên bờ vai Tần Nguyệt chậm rãi bắt đầu vuốt ve.

Tần Nguyệt toàn thân cứng đờ, lông mày không khỏi nhíu chặt, đây là lần đầu tiên nàng bị người khác phái đụng vào thân thể. Ách, không đúng, hẳn là lần thứ hai rồi, vừa rồi đã bị Diệp Khiêm tên gia súc này dùng cái thứ chết tiệt đó áp vào mông. Tuy trong nội tâm rất rõ ràng Diệp Khiêm đây là lại mượn cơ hội chiếm tiện nghi của nàng, nhưng là nàng lúc này lại không tiện tức giận, bằng không mà nói chẳng phải là lại để cho Ngụy Thành Long nhìn ra sơ hở, về sau khẳng định còn sẽ tiếp tục dây dưa nàng. Bất quá, cũng không thể cứ như vậy bị Diệp Khiêm chiếm tiện nghi, Tần Nguyệt có chút nở nụ cười, đưa tay hông hung hăng bấm bên hong Diệp Khiêm một cái, nói: "Anh nói như thế nào thì như thế nấy, em nghe lời anh." Bộ dáng kia người ở bên ngoài xem ra quả thực thật sự như là một đôi tình nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.