Siêu Cấp Ác Bá Thái Tử Phi

Chương 12: Cầu hắn cũng không tác dụng




Bắc Thần Hàn vừa mới bước vào, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn kinh, sau khi đã hết bàng hoàng, hắn ngay lập tức hét lên: “Tô Duyệt Duyệt, ngươi cư nhiên dám khi dễ Điệp Tử” Hắn nét mặt trầm xuống, nhìn gương mặt tươi cười của Tô Duyệt Duyệt nói.

Lâm Điệp Tử vừa tức giận vừa ủy khuất trừng mắt nhìn Tô Duyệt Duyệt, nàng từ trước đến giờ chưa từng có bộ dáng thảm hại như ngày hôm nay, hơn nữa còn là cùng với cái bộ dạng này xuất hiện trước mặt thái tử, hình tượng cao quý của nàng bỗng chốc đã bị Tô Duyệt Duyệt đập vỡ, thật sự là quá mất mặt.

“Thái tử điện hạ, nhanh giúp thiếp giải khai huyệt đạo, Nghê Thường cũng rất khó chịu rồi” Vương Nghê Thường lệ nóng tuôn rơi khóc trông thật thảm hại cất giọng nói.

Bắc Thần Hàn đang muốn bước qua, lại bị lời nói của Tô Duyệt Duyệt làm cho dừng lại cước bộ: “Cầu hắn cũng vô dụng, hắn không có khả năng giải huyệt đạo này, muốn giải huyệt sao? Cũng có thể được, chỉ cần các ngươi xin lỗi Tiểu Thúy, ta sẽ giải huyệt cho các ngươi”.

“Tô Duyệt Duyệt, bổn vương yêu cầu ngươi ngay lập tức giải huyệt cho họ” Bắc Thần Hàn tự nhiên cũng biết Huyệt đạo của Tô Duyệt Duyệt người bình thường vốn là không thể giải. Đáng chết, nữ nhân này càng ngày càng không xem hắn để vào trong mắt.

Tô Duyệt Duyệt không chút sợ hãi thong thả ngồi xuống ghế nói: “Ta đã nói qua rồi, Xin lỗi Tiểu Thúy thì ta sẽ giải, không xin lỗi, vậy thì các ngươi cứ tiếp tục mang cái bộ dạng xấu xí này đứng nguyên ở đó đi.

“Tô Duyệt Duyệt, ngươi tốt nhất là nên ngay lập tức giải huyệt cho họ, nếu không thì đừng trách bổn vương tàn nhẫn” Bắc Thần Hàn liếc mắt nhìn về phía Tiểu Thúy đang run rẩy đứng ở sau lưng nàng, lạnh lùng ra lệnh.

Tô Duyệt Duyệt thuận theo ánh mắt của hắn, cũng liếc nhìn Tiểu Thúy, nàng đương nhiên biết ý tứ của Bắc Thần Hàn trong câu nói vừa rồi, nhưng là Tô Duyệt Duyệt nàng từ trước đến nay chưa bao giờ vì bị uy hiếp mà chìn bước.

“Ngươi muốn động thủ liền động thủ đi, nhưng ta nói trước, nếu ngươi dám động thủ, ta liền đi báo với phụ hoàng, nói ngươi dám đánh ta, xem ngươi như thế nào cùng phụ hoàng giải thích…”

“Ngươi…”Bắc Thần Hàn tức giận mở trừng mắt, thật không ngờ nàng sẽ nói như vậy, nhưng nàng ta nói đúng, nếu như phụ hoàng ra mặt, hắn sẽ lại phải một phen khốn đốn. Thật đáng chết mà, nữ nhân chết tiệt này cư nhiên ngay cả hắn cũng dám uy hiếp.

Sau một lúc, Bắc Thần Hàn bước nhanh đến trước mặt Lâm Điệp Tử, lấy ra miếng vải trong mồm nàng ta, sau đó lạnh lùng ra lệnh: “ Hai người các ngươi còn không mau xin lỗi..”.

Tô Duyệt Duyệt trong mắt bốc chốc xuất hiện một tia đắc ý, xem ra vị thái tử này rất sợ phụ hoàng của hắn nha, vốn là nàng không tin lời đe dọa vừa rồi sẽ có tác dụng, nhưng thật không ngờ nó lại có thể làm cho Bắc Thần Hàn ngoan ngoãn chịu khuất phục như vậy, haha.

“Thái Tử điện hạ xin hãy làm chủ cho thiếp, là thái tử phi lừa gạt người, vừa mới….”Lâm Điệp Tử vừa khóc vừa nói, khóc đến nỗi lệ vương đầy mặt, lớp hóa trang cũng vì nước mắt của nàng mà khiến cho khuôn mặt càng thêm nhem nhuốc, bộ dáng thảm hại vô cùng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta phát khiếp.

“Đủ rồi, nếu như các ngươi không tự đến gây phiền phức, thì thái tử phi có thể tự nhiên ức hiếp các ngươi được sao? Còn không mau xin lỗi” Bắc Thần Hàn giận dữ hét lên.

Lâm Điệp Tử cùng Vương Nghê Thường bị những lời của Bắc Thần Hàn dọa cho đến nỗi toàn thân phát run, Lâm Điệp Tử cũng không dám oán thán thêm điều gì.

“Thái Tử Phi, xin lỗi, mong tỷ tha lỗi cho chúng ta” Vương Nghê Thường nhanh nhảu mở mồm nói trước, tuy không phải tự nguyện gì, nhưng thái tử đã nói như vậy, nàng cũng chỉ có thế gượng ép nghe theo.

Tô Duyệt Duyệt vừa nghe xong liền nhăn mặt nhíu hai hàng lông mày nói: “Các ngươi xin lỗi nhầm người rồi, người cần xin lỗi không phải là ta, mà là nha hoàn của ta” vừa nói xong liên trực tiếp kéo Tiểu Thúy vẫn còn đang phát run ra đứng trước mặt mình.

“Tiểu Thúy, đừng sợ, có ta cùng thái tử gia đứng ra làm chủ cho ngươi” Tô Duyệt Duyệt cười cười liếc nhìn khuôn mặt đang vô cùng khó coi của Bắc Thần Hàn.

Nhìn hai nữ nhân lòng dạ rắn độc ở trước mắt, nội tâm của Tiểu Thúy không khỏi tràn đầy sợ hãi, toàn thân run cầm cập nói: “Thái Tử Phi, bỏ đi mà, nô tì thật sự không sao, người hãy thả họ ra đi”

Tô Duyệt Duyệt không thèm để tâm những lời của tiểu thúy, tiếp tục nhìn Lâm Điệp Tử và Vương Nghê Thường. “Hối lỗi thì cũng nên có bộ dáng cho đúng với đang hối lỗi, nhìn biểu tình của hai người các ngươi, giống như là đang thiếu nợ Tiểu Thúy của nhà chúng ta a!”

Mâu quang Lâm Điệp Tử ngay lập tức xuất hiện một tia oán hận, nhưng là nhìn thấy sự lạnh lùng trên gương mặt của Bắc Thần Hàn, nàng ta đành phải nhẫn nhịn nhỏ giọng mở mồm: “Tiểu Thúy, vừa nãy là do chúng ta không tốt, thật xin lỗi”

“Tiểu Thúy, xin lỗi” Vương Nghê Thường cũng không cam tâm tình nguyện mà nói theo.

Hai người họ từ trước đên này chưa từng chịu qua cái loại ủy khuất này, cư nhiên phải đi cúi đầu xin lỗi một nha hoàn, thật là tức chết mà.

__Hồng Trần__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.