Seduce Me At Sunrise

Chương 20




Không khí buổi sớm lành lạnh và u ám hứa hẹn một cơn mưa sắp đến, một cơn gió nhẹ quét qua khung cửa sổ khép hờ của phòng Cam và Amelia. Cam dần dần tỉnh giấc khi anh cảm thấy cơ thể gợi cảm của vợ mình rúc sát vào anh. Nàng luôn luôn ngủ trong chiếc váy bằng vải lanh trắng giản dị, với vô số những nếp gấp và đăng ten nhỏ. Điều đó không bao giờ thất bại trong việc khuấy động anh, khi anh biết rõ những đường cong tuyệt đẹp nào đang ẩn giấu bên dưới lớp váy áo kín đáo.

Chiếc váy ngủ đã bị kéo lên trên đầu gối khi nàng ngủ. Một chân trần trụi của nàng móc vào chân anh, đầu gối nàng đặt gần háng anh. Gờ bụng hơi cong tròn của nàng áp vào bên người anh. Việc mang thai đã làm cơ thể nữ tính của nàng đầy đặn và thơm tho hơn. Trong những ngày này nàng làm anh cảm thấy thật ấm áp, sự yếu ớt nảy nở trong nàng lấp đầy anh với mong muốn tràn ngập được bảo vệ nàng. Và biết rằng những thay đổi trong nàng là do hạt giống của anh, một phần của anh đang lớn lên bên trong nàng… điều đó không thể nghi ngờ là rất khuấy động.

Anh hẳn không hề mong đợi tình trạng của Amelia sẽ mê hoặc mình. Với người Rom, sự sinh sản và tất cả những gì liên quan đều được xem là mahrime, những nghi thức ô uế. Và vì người Ireland nổi tiếng là mập mờ và e thẹn khi nói đến những vấn đề về sinh sản, nên không có gì nhiều từ cả hai dòng giống của anh có thể dùng để thanh minh cho sự thích thú của anh với việc mang thai của vợ mình. Nhưng anh không thể ngăn được điều đó. Nàng là tạo vật xinh đẹp và quyến rũ nhất mà anh từng gặp. Khi anh uể oải vỗ nhẹ vào hông nàng, mong muốn làm tình với nàng quá sức chịu đựng. Anh từ từ kéo váy nàng lên và vuốt ve bờ mông trần trụi của nàng. Anh hôn lên môi nàng, cằm nàng, nhấm nháp làn da mịn màng của nàng. Amelia cựa quậy.

- Cam – nàng thì thầm ngái ngủ.

Đôi chân nàng mở ra, mời gọi nhiều sự khám phá nhẹ nhàng hơn. Cam mỉm cười vào má nàng.

- Em đúng là một người vợ bé nhỏ đáng yêu – anh thì thầm bằng tiếng Rom.

Nàng mở rộng ra và thở dài thỏa mãn khi tay anh lướt trên cơ thể ấm nóng của nàng. Anh cẩn thận điều chỉnh lại tay chân nàng, vuốt ve và ca ngợi nàng, hôn lên đôi gò ngực của nàng. Những ngón tay anh chơi đùa giữa hai đùi nàng, chọc ghẹo ranh mãnh cho đến khi nàng bắt đầu thở gấp trong những tiếng rên rỉ khe khẽ. Đôi tay nàng bám chặt lấy lưng anh khi anh cưỡi lên nàng, cơ thể anh khao khát sự tiếp nhận ấm áp và ẩm ướt của…

Một tiếng gõ nhẹ vang lên nơi cửa. Một giọng nói nghèn nghẹn.

- Amelia?

Hai người đông cứng. Giọng nói nữ tính nhẹ nhàng cố gắng lần nữa.

- Amelia?

- Một trong những em gái của em – Amelia thì thầm.

Cam lầm bầm một lời nguyền rủa diễn tả chính xác việc anh sắp sửa làm, và hình như sẽ không thể nào hoàn thành được.

- Gia đình của em… – anh mở đầu bằng giọng u ám.

- Em biết – Nàng bật dậy khỏi giường.

- Em xin lỗi. Em… – Nàng ngừng lời khi nhìn thấy mức độ khuấy động của anh và nói yếu ớt – ôi, anh yêu.

Mặc dù anh luôn luôn thể hiện lòng khoan dung khi đối mặc với vô số những thói quen và vấn đề của nhà Hathaway nhưng lúc này Cam không có tâm trạng để thông cảm.

- Dù là ai thì cứ tống khứ đi – anh nói – và quay trở lại đây.

- Vâng. Em sẽ cố.

Nàng kéo áo choàng trùm lên váy ngủ và vội vàng cài lại ba chiếc cúc trên cùng. Khi nàng hấp tấp bước ra phòng khách ngay bên cạnh, chiếc áo choàng trắng mỏng tốc lên phía sau nàng như cánh buồm của một chiếc thuyền. Cam nằm yên tại chỗ, lắng nghe chăm chú. Có tiếng cánh cửa ra hành lang mở ra, và ai đó bước vào căn phòng khách nhỏ. Còn có giọng nói thắc mắc du dương êm đềm của Amelia, và câu trả lời đầy lo âu của một trong những cô em gái của nàng.

Win, anh đoán, bởi vì Poppy và Beatrix sẽ chỉ thức dậy sớm như thế này khi có thảm họa nghiêm trọng nào đó xảy ra. Một trong những thứ mà Cam yêu thích về Amelia đó là sự ân cần và quan tâm không mệt mỏi của nàng với tất cả những âu lo, dù lớn hay nhỏ, của anh chị em nàng. Nàng là một cô gà mẹ bé nhỏ, coi trọng gia đình nhiều như bất kỳ người vợ người Rom nào. Điều này thật tốt với anh. Nó gợi anh nhớ lại lúc mình còn rất nhỏ, khi anh vẫn còn được cho phép sống với bộ tộc. Gia đình đều quan trọng đối với họ. Nhưng nó cũng có nghĩa là anh phải chia sẻ Amelia, mà, trong những lúc như thế này, vô cùng khó chịu.

Sau vài phút, tiếng nói chuyện ríu rít vẫn không ngừng lại. Kết luận là Amelia sẽ không sớm quay lại, Cam thở dài và rời khỏi giường. Anh lôi theo quần áo, đi vào phòng khách, và nhìn thấy Amelia ngồi trên chiếc trường kỷ nhỏ nhắn với Win. Người đang trông rất khổ sở. Họ rất chú tâm trò chuyện đến nỗi không chú ý đến sự có mặt của Cam. Ngồi xuống chiếc ghế gần đó, Cam lắng nghe cho đến khi anh hiểu ra rằng Win đã nói dối Merripen về việc gặp bác sĩ, rằng Merripen đã nổi giận, và rằng mối quan hệ giữa hai người trở nên rối rắm.

Amelia quay sang Cam, vầng tráng nhăn lại đầy lo lắng.

- Có lẽ Win không nên nói dối anh ấy, nhưng em ấy có quyền tự mình quyết định – Amelia giữ lại tay Win trong tay mình khi nàng nói - Anh biết là em không mong muốn gì hơn là giữ Win an toàn, luôn thế… nhưng ngay cả em còn phải thừa nhận chuyện đó là không thể, Merripen phải chấp nhận là Win muốn có một cuộc sống hôn nhân bình thường với anh ấy.

Cam xoa mặt và kiềm chế không ngáp.

- Đúng vậy. Nhưng cách để làm anh ấy chấp nhận chuyện đó không phải là điều khiển anh ấy- Anh nhìn về phía Win - Em gái nhỏ, em nên biết là những tối hậu thư không bao giờ hiệu quả với đàn ông Gypsy.Việc đó hoàn toàn trái ngược với bản chất của một người Rom, bị sai khiến phải làm gì bởi người phụ nữ của mình.

- Em không nói anh ấy phải làm gì – Win phản kháng khổ sở – Em chỉ nói anh ấy…

- Là anh ấy nghĩ gì hay cảm thấy gì đều không quan trọng – Cam thì thầm – Là em muốn sống cuộc sống của mình theo những giới hạn của riêng em, dù có ra sao đi nữa.

- Vâng – nàng nói yếu ớt – Nhưng em không có ý nói là em không quan tâm đền cảm xúc của anh ấy.

Cam mỉm cười rầu rĩ - Anh ngưỡng mộ sự ngoan cường của em, em gái nhỏ à. Anh thậm chí còn tình cờ đồng ý với quan điểm của em. Nhưng đó không phải là cách để xoay sở với một người Rom. Thậm chí chị của em, người thường không được biết đến bởi tài ngoại giao của mình, cũng biết cách tốt hơn là tiếp cận anh theo cách không có triển vọng gì như thế.

- Em giao tiếp khá là khéo léo khi em muốn thế – Amelia phản kháng, nhăn trán, và anh cười toe toét với nàng.

Quay sang Win, Amelia miễn cưỡng thừa nhận – Tuy vậy, Cam nói đúng.

Win im lặng một lúc, suy ngẫm về điều đó.

- Em nên làm gì bây giờ? Làm sao để mọi thứ trở nên đúng đắn?

Cả hai người phụ nữ đều nhìn Cam.

Điều cuối cùng mà anh muốn đó là dính líu đến những vấn đề của Win và Merripen. Và Chúa biết Merripen chắc chắn sẽ duyên dáng như một con gấu mắc bẫy vào sáng hôm nay. Tất cả những gì Cam muốn đó là quay trở lại giường và ôm ấp vợ mình. Và có thể ngủ thêm chút nữa. Nhưng khi hai chị em nhìn anh chằm chằm với đôi mắt xanh đầy khẩn khoản, anh thở dài.

- Anh sẽ nói chuyện với anh ấy – Anh lầm bầm.

- Có vẻ lúc này anh ấy đã dậy rồi – Amelia nói đầy hy vọng – Kev luôn luôn dậy sớm.

Cam gật đầu cau có với nàng, khó mà thích được cái viễn cảnh nói chuyện với người anh trai cáu kỉnh của mình về những vấn đề liên quan đến phụ nữ.

- Anh ấy sẽ đánh anh như một tấm thảm bám bụi trong phòng khách – Cam nói – Và anh sẽ không trách anh ấy tí nào.

Sau khi thay quần áo và rửa mặt, Cam xuống lầu đi đến phòng khách, Merripen luôn luôn dùng bữa sáng ở đó. Băng qua tủ búp phê, Cam nhìn thấy một nồi chứa xúc xích nướng phủ trong bột bánh mì *, những đĩa thịt lợn xông khói , những lát cá bơn, bánh mì nướng, và một tô đậu ninh nhừ. Một chiếc ghế được đẩy lùi khỏi một trong những chiếc bàn tròn. Có một bộ đĩa và tách rỗng, và một ấm nước nhỏ bằng bạc bốc khói bên cạnh chúng. Hương vị của cà phê đen vương vấn trong không khí.

*nồi chứa xúc xích nướng phủ trong bột bánh mì : toad in the hole:

images

Cam liếc nhìn những ô cửa kính dẫn ra hàng hiên phía sau, và nhìn thấy thân hình gọn gàng ngăm đen của Merripen. Dường như Merripen đang nhìn về phía vườn trái cây bên kia khu vườn ngay hàng thẳng lối. Bờ vai và đầu anh thể hiện cả vẻ cáu kỉnh và buồn bã.

Chết tiệt. Cam không biết phải nói gì với anh trai mình. Họ phải đi một con đường rất dài trước khi đạt đến mức cơ bản của lòng tin. Bất cứ lời khuyên nào Cam cố gắng nói với Merripen chắc chắn đều sẽ bị ném lại vào mặt anh ngay tức khắc. Cầm một lát bánh mì nướng, Cam múc một muỗng mứt cam lên nó, và thơ thẩn đi ra hàng hiên.

Merripen liếc nhanh qua Cam và chuyển sự chú ý trở lại với khung cảnh: những cánh đồng tươi tốt bên kia khu đất của trang viên, những cánh rừng rậm rạp được nuôi dưỡng bởi một nhánh lớn của con sông. Một vài làn khói nhẹ bay lên từ một bờ sông ở phía xa, một trong những nơi người Gypsy hay cắm trại khi họ du hành qua Hampshire.

Cam đã đích thân khắc những dấu hiệu nhận dạng lên cây để cho biết rằng đây là nơi thân thiện với người Rom. Và mỗi lúc một bộ lạc mới tới, Cam đến thăm họ với hy vọng mỏng manh rằng gia đình rất lâu trước đây của anh có thể ở đó.

- Một kumpania** khác lại ghé qua – anh nhận xét vẻ tình cờ, đến chỗ Merripen ở ban công - Sao anh không đi với em đến thăm họ sáng nay nhỉ?

**kumpania: bộ lạc

Giọng Merripen xa cách và không thân thiện – Công nhân đang đổ khuôn thạch cao mới cho cánh nhà phía đông. Và sau khi họ làm rối tung chuyện đó lên lần trước, tôi phải ở đó.

- Lần trước, những tấm thạch cao họ đóng không thẳng hàng lắm – Cam nói.

- Tôi biết – Merripen ngắt lời.

- Tốt thôi – Cảm thấy buồn ngủ và bực mình, Cam xoa mặt – Nghe này, em không muốn xỏ mũi và chuyện của anh, nhưng…

- Vậy thì đừng.

- Anh sẽ không bị tổn thương khi lắng nghe quan điểm của người khác.

- Tôi không quan tâm đến quan điểm của anh.

- Nếu anh không quá quan tâm đến bản thân mình – Cam nói gay gắt – thì anh có thể nhận ra là anh không phải là người duy nhất có chuyện để lo lắng. Anh nghĩ là em không hề lo chuyện gì có thể xảy đến với Amelia lúc này khi cô ấy đang mang thai phải không?

- Amelia sẽ không xảy ra chuyện gì – Merripen nói thô bạo.

Cam quắc mắc - Mọi người trong gia đình này lựa chọn nghĩ về Amelia như một người không thể nào gục ngã. Chính Amelia cũng nghĩ vậy. Nhưng cô ấy phải chịu tất cả những vấn đề thường gặp và yếu ớt như bất kỳ người phụ nữ nào trong tình trạng của cô ấy. Sự thật là điều đó luôn luôn mạo hiểm.

Đôi mắt đen của Merripen sôi lên thù địch – Với Win còn hơn nữa.

- Có thể. Nhưng nếu cô ấy muốn chấp nhận rủi ro đó, đó là quyết định của cô ấy.

- Đó là điểm khác nhau giữa chúng ta, Rohan. Bởi vì tôi…

- Bởi vì anh không liều mạng của bất cứ ai, có phải không? Thật tệ vì anh đã yêu một người phụ nữ không bị ế chồng, phral à.

- Nếu anh còn gọi tôi như thế một lần nữa – Merripen gầm gừ – Tôi sẽ bẻ cái đầu chết tiệt của anh xuống.

- Cứ tự nhiên và thử đi.

Merripen hẳn có thể đã lao vào Cam sau đó, nếu không vì những cánh cửa kính mở ra và một nhân vật khác bước vào hàng hiên. Nhìn về phía kẻ xâm nhập, Cam rên lên trong bụng. Đó là Harrow, trông kiềm chế và thành thạo. Anh ta đến chỗ Cam và lờ Merripen đi.

- Chào buổi sáng, Rohan. Tôi vừa đến để nói với anh là tôi sẽ rời khỏi Hampshire vào chiều muộn. Nếu tôi không thể thuyết phục tiểu thư Hathaway suy nghĩ kỹ lại thì phải vậy thôi.

- Tất nhiên – Cam nói, chuyển biểu hiện của mình sang vẻ trống rỗng dễ chịu – Hãy nói tôi biết chúng tôi có thể làm gì để giúp anh khởi hành thuận tiện.

- Tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho cô ấy – bác sĩ thì thầm, vẫn không nhìn vào Merripen – Tôi sẽ tiếp tục tin rằng đi đến Pháp với tôi là lựa chọn sáng suốt nhất với tất cả mọi người. Nhưng đó vẫn là quyết định của tiểu thư Hathaway.

Anh ta ngừng lại, đôi mắt xám mờ đục – Tôi hy vọng anh sẽ sử dụng bất cứ ảnh hưởng nào mình có để chắc chắc tất cả những người liên quan hiểu được điều gì đang bị đe dọa.

- Tôi nghĩ chúng tôi đều hiểu rõ tình huống này – Cam nói với sự hòa nhã che giấu vẻ mỉa mai sắc bén.

Harrow nghi ngờ nhìn anh và gật đầu ngắn gọn.

- Vậy tôi sẽ để hai người tiếp tục thảo luận.

Anh ta khéo léo nhấn mạnh từ “thảo luận” một cách ngờ vực, như thể anh ta đã nhận ra rằng họ đang trên bờ vực cãi nhau ngay lập tức. Anh ta rời khỏi hàng hiên, đóng cánh cửa kính lại sau lưng.

- Tôi ghét tên khốn đó – Merripen nói thì thầm.

- Anh ta cũng không phải loại ưa thích của em – Cam thừa nhận.

Anh mệt mỏi nắm lấy phía sau cổ mình, cố gắng làm dịu đi sự căng cứng của những múi cơ đau nhức.

- Em sẽ đi xuống khu vực cắm trại của người Rom. Và nếu anh không phiền, em sẽ uống một tách cái thứ cà phê kinh khủng mà anh đang uống. Em xem thường món đó, nhưng em cần cái gì đó giữ mình tỉnh táo.

- Cứ uống bất cứ thứ gì còn lại trong ấm – Merripen càu nhàu - Tôi đã tỉnh táo hơn mình muốn rồi.

Cam gật đầu và đi đến những cánh cửa theo kiểu Pháp. Nhưng anh dừng lại ngay khung cửa, và vuốt vuốt tóc phía sau cổ mình, và nói từ tốn.

- Điều tồi tệ nhất về việc yêu thương ai đó, Merripen à, là anh sẽ không thể bảo vệ cô ấy khỏi một vài thứ. Những thứ vượt quá tầm kiểm soát của anh. Anh cuối cùng cũng nhận ra rằng có thứ còn tệ hơn cả cái chết… đó là có chuyện gì xảy đến với cô ấy. Anh luôn phải sống với nỗi sợ đó. Nhưng anh phải chấp nhận phần tồi tệ, nếu anh muốn có được phần tốt đẹp.

Kev nhìn anh chán chường - Phần tốt đẹp là gì?

Một nụ cười nở ra trên môi Cam

- Tất cả những thứ khác đều là phần tốt đẹp – anh nói, và bước vào trong.

***

- Có người đã cảnh cáo tôi là không nên nói gì cả – đây là câu bình luận đầu tiên của Leo khi anh gặp Merripen trong một căn phòng bên cánh phía Đông. Có hai thợ trát tường trong góc phòng, đang đo đạc và đánh dấu lên tường, và một người khác đang chuẩn bị giàn giáo sẽ đỡ được một người lên gần trần nhà.

- Lời khuyên tốt đó – Kev nói – Anh nên lắng nghe nó.

- Tôi không bao giờ nghe khuyên bảo, dù tốt hay xấu. Việc đó sẽ chỉ khuyến khích thêm nhiều lời khuyên nữa thôi.

Mặc dù những suy nghĩ ủ ê trong đầu, Kev vẫn cảm thấy một nụ cười bất đắt dĩ giật giật trên môi mình. Anh ra hiệu về phía cái thùng chứa đầy thứ bùn màu xám nhạt gần đó.

- Sao anh không cầm lấy một cây gỗ và khuấy nó lên?

- Cái gì thế?

- Vữa và hỗn hợp sáp ong vuốt tóc.

- Sáp ong vuốt tóc à. Thật dễ thương.

Nhưng Leo vẫn ngoan ngoan cầm lên một cây gỗ đã bỏ đi và bắt đầu thọc xung quanh thùng vữa.

- Những người phụ nữ đã đi sáng nay – anh nói – Họ đi đến trang viên Stony Cross để thăm phu nhân Westcliff. Beatrix dặn tôi phải trông chừng con chồn sương của nó, mà hình như lạc mất rồi. Và cô Marks ở đây.

Một chút trầm ngâm - Một tạo vật nhỏ bé lạ lùng, anh nói có đúng không?

- Con chồn hay cô Marks? – Kev cẩn thận đặt một miếng gỗ lên tường và đóng đinh lại.

- Marks. Tôi đang tự hỏi… Cô ấy có phải là “misandrist” không, hay là bình thường cô ấy ghét tất cả mọi người?

- Misandrist là gì?

- Người ghét đàn ông.

- Cô ấy không ghét đàn ông. Cô ấy luôn dễ chịu với tôi và Rohan.

Leo trông thật sự bối rối.

- Vậy… cô ấy chỉ ghét tôi thôi sao?

- Hình như vậy.

- Nhưng cô ấy không có lý do gì cả!

- Thế về sự ngạo mạn và tùy tiện của anh thì sao?

- Đó là một phần của vẻ duyên dáng quý tộc của tôi – Leo phản kháng.

- Vậy có lẽ vẻ duyên dáng quý tộc của anh không có tác dụng với cô Marks rồi – Kev cau mày khi anh thấy vẻ cau có của Leo.

- Sao anh lại quan tâm? Anh không hề có hứng thú với cô ấy, phải không?

- Dĩ nhiên là không – Leo nói phẫn nộ – Tôi đã từng trèo lên giường với con nhím cưng của Pea. Thử tưởng tượng đến những cái khuỷu tay và đầu gối nhỏ nhắn nhọn hoắt. Tất cả những góc sắc cạnh đó. Một người đàn ông có thể gây họa chết người cho chính mình, làm mình rối tung lên với Marks…

Anh khuấy vữa với sự mãnh liệt mới mẻ, bận tâm rõ ràng đến vô số những nguy hiểm trong chuyện giường chiều với cô gia sư.

Hơi quá bận tâm, Kev nghĩ.

Thật là tiếc, Cam mơ màng nghĩ khi anh băng qua bãi cỏ xanh với đôi tay đút túi, khi trở thành thành viên trong một gia đình khăng khít có nghĩa là người đó không bao giờ có thể tận hưởng được niềm vui của riêng mình khi một ai khác đang gặp chuyện không hay. Có rất nhiều thứ làm Cam thích thú vào lúc này… ánh mặt trời trải rộng trên khung cảnh đầy sắc xuân, và tất cả những cây xanh đang thức giấc, rì rào, run rẩy đứng lên từ nền đất ẩm ướt. Hương khói đầy hứa hẹn từ ngọn lửa trong khu trại của người Rom lửng lơ theo một làn gió nhẹ. Có lẽ hôm nay anh cuối cùng cũng có thể tìm thấy ai đó trong bộ lạc cũ của mình. Vào một ngày như thế này, dường như bất cứ việc gì đều có thể.

Anh có một người vợ xinh đẹp đang mang trong mình đứa con của anh. Anh yêu Amelia hơn cả mạng sống của mình. Và anh có quá nhiều điều để mất. Nhưng Cam sẽ không để nỗi sợ hãi phá hủy anh, hay ngăn cản anh không yêu nàng với tất cả tâm hồn mình. Sợ hãi…

Anh bước chậm lại, bối rối vì nhịp tim anh bỗng dưng tăng nhanh. Như thể anh đã chạy hàng dặm liền không hề ngừng nghỉ. Nhìn qua đồng cỏ, anh nhìn thấy cỏ xanh đến lạ kỳ. Nhịp đập của tim anh trở nên đau đớn, giống như có ai đang liên tục đấm vào anh. Hoang mang, Cam căng thẳng như một người đang đối mặt với cái chết, đặt tay lên ngực mình. Lạy Chúa, mặt trời đang tỏa sáng, soi vào mắt anh cho đến khi chúng ngấn nước. Anh dùng tay áo gạt nước mắt, và bất ngờ nhận ra mình đã quỳ xuống đất. Anh chờ cho cơn đau giảm đi, chờ cho trái tim mình chậm lại như nó phải thế, nhưng nó chỉ trở nên tệ hơn. Anh gắng sức thở, cố gắng đứng dậy. Cơ thể anh không vâng lời. Một cú ngã mềm oặt chầm chậm, thảm cỏ xanh đâm mạnh vào má anh. Trái tim anh càng thêm đau đớn, dường như có thể vỡ tung ra vì nỗ lực hoạt động phi thường. Cam ngỡ ngàng nhận ra mình đang chết. Anh không thể nghĩ tại sao nó lại xảy ra, hay bằng cách nào, chỉ nghĩ đến sẽ không có ai chăm sóc Amelia và nàng cần anh, anh không thể rời bỏ nàng. Phải có ai đó trông nom nàng, nàng cần người xoa chân cho nàng khi mệt mỏi.

Quá mệt mỏi. Anh không thể nâng tay hay đầu mình lên, hay cử động chân, nhưng những múi cơ trong cơ thể anh đang nảy lên không chủ ý, những cơn run rẩy xốc mạnh anh như một con rối bị giật dây. Amelia. Anh không muốn xa em. Chúa ơi, đừng để con chết, còn quá sớm. Nhưng đau đớn vẫn tiếp tục ập lên anh, dìm anh xuống, ngăn chặn từng hơi thở và nhịp đập. Amelia. Anh muốn gọi tên nàng, và anh không thể. Thật là tàn nhẫn vô cùng khi anh không thể rời bỏ thế giới này với những âm tiết quý báu sau cùng đó trên môi mình.

***

Sau một giờ láng nền và kiểm tra nhiều hỗn hợp gồm vôi, thạch cao, và tóc người, Kev cùng Leo và những công nhân đã hòa trộn được tỉ lệ chính xác. Leo cảm thấy thích thú đáng ngạc nhiên với quy trình này, thậm chí còn nghĩ ra phương pháp cải thiện sàn thạch cao ba lớp bằng cách cải tiến lớp nền, hay còn gọi là lớp tạp nham.

- Bỏ thêm tóc vào lớp này đi – anh đề nghị - và dùng bay để làm nó nhám hơn, và điều này sẽ giúp lớp tiếp theo dính chặt hơn.

Kev thấy rõ là mặc dù Leo chỉ có chút ít thích thú với những khía cạnh về tài chính khi điều hành điền trang nhưng tình yêu với kiến trúc và tất cả những vấn đề về xây dựng liên quan thì phát triển hăng hái hơn bao giờ hết.

Khi Leo đang leo xuống từ giàn giáo thì người quản gia, bà Barnstable, đi đến cửa vào cùng với một cậu bé. Kev để ý đến cậu bé với sự thích thú rõ ràng. Cậu bé có vẻ khoảng mười một hay mười hai tuổi. Cho dù cậu không mặc quần áo sặc sỡ nhưng những đường nét mạnh mẽ và nước da màu động của cậu đã xác nhận cậu là một người Rom.

- Thưa ông – bà quản gia nói với Kev vẻ hối tiếc - Tôi rất tiếc vì chen ngang công việc của ông. Nhưng chú bé này đến trước ngưỡng cửa nói năng rất kì quặc, và nó không chịu rời đi. Chúng tôi nghĩ ông có lẽ có thể hiểu được nó.

Câu nói phát ra rõ ràng là tiếng Rom - Droboy tume Romale – cậu bé nói lịch sự.

Kev gật đầu chấp nhận lời chào.

- Mishto avilan – Anh tiếp tục nói chuyện bằng tiếng Rom – Cậu đến từ bộ lạc bên cạnh con sông phải không?

- Vâng, kako. Tôi được rom phuro*** gởi đến để báo với ông là chúng tôi tìm thấy một người Rom nằm trên cánh đồng. Ông ấy ăn mặc như một gadjo. Chúng tôi nghĩ là ông ấy thuộc về ai đó ở đây.

***rom phuro: trưởng lão

- Nằm trên cánh đồng – Kev lặp lại, trong khi một cảm giác cấp bách lạnh lẽo, nhức nhối dâng lên trong anh. Anh biết ngay là có chuyện gì đó rất tồi tệ đã xảy ra.

Cố gắng, Kev giữ giọng mình kiên nhẫn - Anh ta đang nghỉ ngơi à?

Cậu bé lắc đầu - Ông ấy đang ốm và không còn tỉnh táo. Và ông ấy run lên như thế này… – Cậu bắt chước run rẩy bằng tay mình.

- Anh ta có nói với cậu tên mình không? – Kev hỏi – Anh ta có nói gì không?

Mặc dù họ vẫn đang nói chuyện bằng tiếng Rom nhưng Leo và bà Barnstable nhìn Kev chăm chú, đoán biết là có việc khẩn cấp đang xảy ra.

- Chuyện gì thế? – Leo hỏi, cau mày.

Cậu bé trả lời Kev - Không, kako, ông ấy không thể nói gì nhiều. Và tim ông ấy… – Cậu bé đấm vài cú đấm dứt khoát vào ngực mình với một nắm tay nhỏ bé.

- Đưa tôi đến chỗ anh ta.

Tâm trí Kev không hề nghi ngờ là tình huống rất kinh khủng. Cam Rohan không bao giờ bị ốm, và anh ta có tình trạng sức khỏe tuyệt vời. Dù thứ gì xảy đến với anh ta thì nó đều nằm ngoài những chứng bệnh thông thường.

Chuyển sang tiếng Anh, Kev nói với Leo và bà quản gia.

- Rohan bị bệnh… Anh ta đang ở khu trại của người Rom. Thưa ngài, tôi đề nghị anh cho một người hầu và người đánh xe đến trang viên Stony Cross để đón Amelia ngay lập tức. Bà Barnstable, gọi bác sĩ. Tôi sẽ mang Rohan về đây sớm nhất có thể.

- Thưa ông – bà quản gia hoang mang nói – Ông đang nói đến bác sĩ Harrow phải không?

- Không – Kev nói ngay lập tức. Tất cả mọi bản năng của anh cảnh báo anh giữ Harrow tránh xa chuyện này - Thật ra, đừng để anh ta biết chuyện gì đang xảy ra. Trong lúc này, giữ im lặng hết mức có thể.

- Vâng, thưa ông – Mặc dù bà quản gia không hiểu lý do của Kev nhưng bà được huấn luyện rất tốt để không thắc mắc quyền hành của anh.

- Ông Rohan có vẻ hoàn toàn khỏe mạnh vào sáng sớm hôm nay – bà nói – Chuyện gì có thể xảy ra với ông ấy?

- Chúng ta sẽ tìm ra.

Không chờ thêm câu hỏi hay phản ứng nào, Kev nắm lấy vai cậu bé và hướng cậu về phía ngưỡng cửa.

- Đi nào.

***

Vitsa này là một bộ lạc gia đình nhỏ và phát đạt. Họ đã dựng lên một khu trại có tổ chức, với hai vardo cùng với vài chú ngựa trông khỏe mạnh và lừa. Thủ lĩnh của bộ tộc, người mà cậu bé gọi là rom phuro, là một người đàn ông hấp dẫn với mái tóc đen dài và đôi mắt đen ấm áp. Mặc dù anh ta không cao nhưng anh ta cân đối và thon gọn, với dáng vẻ quyền uy kiên định.

Kev ngạc nhiên với độ tuổi vừa phải của người tộc trưởng. Từ phuro thường chỉ một người đàn ông cao tuổi và thông thái. Với một người khoảng gần bốn mươi tuổi, điều đó chỉ ra rằng anh ta là một người tộc trưởng được kính trọng khác thường.

Họ trao nhau những lời chào hỏi vội vàng, và người rom phuro dẫn Kev đến vardo của mình.

- Anh ấy là bạn của anh à? – người tộc trưởng hỏi với sự quan tâm rõ ràng.

- Em trai của tôi.

Vì lý do nào đó mà câu trả lời của Kev đã lôi kéo được một ánh nhìn chú ý.

- Thật tốt khi anh ở đây. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để nhìn thấy anh ấy trên cõi đời này.

Kev ngạc nhiên vì phản ứng theo bản năng của mình với câu nói đó, giận dữ và đau đớn dâng trào.

- Cậu ấy sẽ không chết – Kev nói gay gắt, bước nhanh hơn và lao thẳng vào chiếc vardo.

Bên trong ngôi nhà di động của người Gypsy dài khoảng mười hai feet (~ 3.6m) và rộng khoảng sáu feet (~ 1.8m), với chiếc lò sưởi đặc trưng và ống khói kim loại đặt một bên cửa ra vào. Một cặp giường ngủ đặt nằm ngang đầu bên kia của chiếc vardo, một cao một thấp. Cơ thể thon dài của Cam Rohan duỗi dài trên chiếc giường thấp hơn, đôi chân đi giày ống đung đưa phía cuối giường. Anh đang co giật và run rẩy, đầu anh lăn liên tục trên gối.

- Quỷ thần ơi – Kev nói khó khăn, không thể tin người đàn ông này đã thay đổi như thế chỉ trong một thời gian ngắn.

Sắc da khỏe mạnh đã bị hút khỏi khuôn mặt Rohan cho đến khi nó trắng như tờ giấy, và môi anh nứt nẻ và xám xịt. Anh rên lên trong đau đớn, thở hổn hển như một con chó (=.=!). Kev ngồi xuống ngay thành giường và đặt tay mình lên vầng tráng lạnh lẽo của Rohan.

- Cam – anh nói khẩn nài – Cam, Merripen đây. Mơ mắt ra đi. Nói tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Rohan đấu tranh để kiểm soát những cơn run rẩy, để tập trung ánh mắt của mình, nhưng rõ ràng là không thể. Anh cố gắng phát ra tiếng, nhưng tất cả anh có thể tạo ra là một âm thanh rời rạc.

Trải bàn tay lên ngực của Rohan, Kev cảm thấy nhịp đập dữ dội và không đều đặn. Anh nguyền rủa, nhận ra rằng không trái tim của người nào, dù có mạnh mẽ đến đâu, có thể đập theo nhịp thất thường như thế quá lâu.

- Cậu ấy hẳn đã ăn một loại thảo mộc nào đó mà không biết tác hại của nó – rom phuro bình luận, trông lo lắng.

Kev lắc đầu - Em trai tôi rất quen thuộc với những cây thuốc. Cậu ấy sẽ không bao giờ mắc sai lầm kiểu đó.

Nhìn xuống khuôn mặt buồn rầu của Rohan, Kev cảm thấy một sự pha trộn giữa giận dữ và thương xót. Anh ước trái tim anh có thể tiếp tục công việc của trái tim em trai mình.

- Ai đó đã đầu độc cậu ấy.

- Hãy nói tôi có thể làm gì – người tộc trưởng nói khẽ khàng.

- Đầu tiên, chúng ta cần tống chất độc ra ngoài nhiều nhất có thể.

- Dạ dày anh ấy rỗng không trước khi chúng tôi mang anh ấy vào vardo.

Điều đó tốt. Nhưng vì phản ứng tồi tệ như thế này, thậm chí sau khi đã tống chất độc ra, có nghĩa nó là một loại độc rất mạnh. Trái tim bên dưới bàn tay Kev dường như sẵn sàng để nổ tung ra khỏi lồng ngực Rohan. Anh ấy sẽ co giật trong chốc lát.

- Phải làm gì đó để làm chậm mạch đập và giảm bớt những cơn rủn rẩy – Kev nói cộc lốc – Anh có cồn thuộc phiện không?

- Không, nhưng chúng tôi có thuộc phiện nguyên chất.

- Còn tốt hơn nữa. Mang nó đến nhanh lên.

Người rom phuro ra lệnh cho hai người phụ nữ đã đến trước lối vào của chiếc vardo. Trong ít nhất là một phút, họ đã mang ra một lọ nhỏ chứa bột nhão màu nâu đậm. Đó là bột sấy khô từ quả thuốc phiện chưa chín. Đổ ra một ít một lên chiếc muỗng, Kev cố gắng cho Rohan ăn. Răng của Rohan va chạm lách cách dữ dội vào kim loại, đầu anh giật mạnh cho đến khi chiếc muỗng bị đánh bật ra. Kev kiên nhẫn trượt tay mình xuống dưới cổ Rohan và nâng anh lên.

- Cam. Là tôi đây. Tôi đến đây để giúp cậu. Uống cái này vì tôi. Uống ngay bây giờ.

Anh nhét lại chiếc muỗng vào miệng Rohan và giữ nó ở đó trong khi Rohan nín thở và run rẩy trong vòng tay Kev.

- Đúng rồi – Kev thì thầm, rút chiếc muỗng ra sau chốc lát.

Anh đặt một bàn tay ấm áp lên cổ em trai mình, xoa nhẹ nhàng.

- Nuốt đi. Phải, phral à, đúng rồi.

Thuốc phiện có tác dụng với tốc độ thần kì. Chẳng mấy chốc những cơn run rẩy bắt đầu giảm đi, và hơi thở hổn hển điên cuồng dịu xuống. Kev không nhận ra là mình đã nín thở cho đến khi anh thở ra một hơi dài thanh thản. Anh đặt lòng bàn tay lên trái tim Rohan, cảm nhận nhịp co giật chậm lại.

- Thử cho anh ấy ít nước – người tộc trưởng để nghị, đưa một chiếc cốc bằng gỗ chạm khắc cho Kev

Anh ấn miệng cốc vào môi Rohan, và dỗ dành Rohan uống một ngụm. Bờ mi nặng nề nâng lên, và Rohan cố gắng nhìn anh.

- Kev…

- Anh đây, cậu em nhỏ.

Rohan nhìn chằm chằm và chớp mắt. Anh đưa tay và nắm chặt lấy đường xẻ trên chiếc áo hở cổ của Kev như một người chết đuối.

- Xanh – anh thì thầm rời rạc – Mọi thứ… xanh.

Kev vòng tay mình quanh lưng Rohan mà giữ chặt anh. Anh nhìn qua người rom phuro, và liều mạng nghĩ. Anh đã nghe đến triệu chứng như thế này trước đây, một màn sương màu xanh bao trùm cảnh vật. Nó được gây ra bởi uống quá nhiều thuốc trợ tim loại mạnh.

- Nó có thể là mao địa hoàng (digitalis)- anh lẩm bẩm – Nhưng tôi không biết nó được lấy từ đâu.

- Cây mao địa hoàng (Foxglove)- người rom phuro nói. Giọng anh ta vô cảm, nhưng khuôn mặt anh ta căng ra vì lo lắng - Có thể gây chết người. Giết được thú nuôi.

- Thuốc giải độc là gì? – Kev hỏi gay gắt.

Câu trả lời của người tộc trưởng nhẹ hẫng – Tôi không biết. Tôi thậm chí còn không biết có thuốc giải hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.