Say Say Kiều Thê

Chương 7




“Trong nhà ngươi còn có những ai nữa?”

Một lát sau Loan Loan mới trả lời, “Đã không còn ai.” Cha mẹ, các ca ca, ta không phải là trù ẻo các người, là vì ta thật sự không biết phải trả lời thế nào. Ông trời, lời này ngàn vạn lần ngươi đừng cho là thật nha.

Phong Chính nghĩ rằng vì câu hỏi của mình mà làm Loan Loan thương tâm nên vội an ủi nàng, “Không có việc gì đâu, từ đây về sau ngươi cứ ở lại Phong Gia Bảo, chúng ta sẽ xem nhau là người nhà.”

Loan Loan cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ đành gật gật đầu, Phong Chính ngước đầu nhìn mặt trời, rồi nói, “Tốt lắm, chúng ta lên đường đi, hôm nay chúng ta còn phải đi mau để đến thôn phía trước nghỉ chân qua đêm.”

Chờ khi hai người vào đến thôn, Loan Loan theo lời Phong Chính liền đi thỉnh vị lang trung của thôn đến. Vị thầy thuốc kia sau khi bắt mạch cho hắn liền thông báo hắn không có dấu hiệu trúng độc, chỉ là thân mình còn yếu ớt cần phải tịnh dưỡng tốt, đề nghị hắn phải nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó hốt cho 2 thang thuốc rồi rời đi.

Tiễn lang trung ra cửa, Loan Loan quay trở vào phòng thì thấy vẻ mặt Phong Chính đầy trầm tư. Không có dấu hiệu gì trúng độc…. Không lẽ người gầy nhom kia đã lừa hắn, nhưng không phải chính hắn đã hít vào không ít độc phấn sao? Nhưng lúc đó người kia đang bị vây khốn trong tình thế hiểm nghèo mới ra tay hạ độc, hơn nữa chính hắn từ sâu trong lục phủ ngũ tạng cũng cảm nhận được sự đau đớn do bị hành hạ. Chẳng lẽ loại độc này qua một thời gian thì tự động hóa giải, nhưng người kia không phải nói như vậy, hắn quả quyết sau nửa canh giờ không có thuốc giải thì mạng ắt không còn. Hay là…… vị lang trung này y thuật không tinh thông, đã chuẩn đoán lầm? Bản thân hắn từ tối qua đến giờ thật là toàn thân đều nhức mỏi, không hề có lực, còn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nghe có tiếng chân người bước vào, Phong Chính ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Loan Loan trong lòng đột nghĩ ra gì đó vội hỏi, “Lâm Quan, ở trên đường ngươi có phải cho ta uống qua thuốc gì không?” Hắn cũng chỉ là mơ hồ nhớ chuyện đó mà thôi.

Loan Loan vô tình đáp, “Đúng vậy.”

“Thế cuối cùng cái thứ đó là gì, lại có thể giải được hết tất cả độc trên người của ta?”

Đầu Loan Loan oanh vang lên một tiếng. Nàng thiếu chút nữa đã quên. Không thể nói cho hắn biết đó là đại hoàn đan do Nhị tỷ bỏ công sức nghiên cứu suốt nửa năm liền mà chế thành. Cũng không thể nói là giải dược của chính mình cho hắn, như vậy hắn sẽ nghi ngờ từ đâu mình có được. Loan Loan nheo mắt suy nghĩ rồi nói, “Là do người gầy kia khi chạy trốn đã làm rơi lại, ta thấy ngươi thập phần khó chịu liền đánh liều đem cho ngươi ăn, không ngờ được cái kia thật sự là giải dược a.” Phong Chính sau ngày bị trúng độc thì trí nhớ cứ mơ hồ, hắn cảm thấy chuyện này thật quá là trùng hợp đi, nhưng vẫn lẳng lặng chấp nhận lời giải thích của Loan Loan, không tiếp tục hỏi nữa.

Phong Chính lưu lại trong thôn vài ngày, uống thuốc do lang trung kê xong, bắt đầu tính tới chuyện cùng Loan Loan quay trở về Phong Gia Bảo. Ngựa, quần áo, lương khô, tất cả đều đã mua đủ. Vào một buổi sáng thời tiết rất tốt, hai người cưỡi ngựa xuất phát đi về hướng Phong Gia Bảo. Khi bóng dáng Loan Loan và Phong Chính dần rời xa, thì ba bóng dáng đang núp ở một góc khuất vẫn tiếp tục dõi theo. Người bên trái bực tức lên tiếng, “Đại tỷ, chúng ta thật sự không tiếp tục đi theo họ sao? Tỷ thật sự yên tâm về Phong tiểu tử kia?”

Người được gọi là đại tỷ chính là người đã đem Loan Loan ra khỏi Lâm phủ, sau đó an bài cho nàng rời khỏi thành, Lý Mạch Tang. Người gọi nàng chính là tam tỷ kết bái của Loan Loan, Tiểu Dung, hắc y nữ tử còn lại chính là nhị tỷ, Cốc Tâm Khiết. Mạch Tang nghe vậy cười nói, “Có cái gì mà không yên tâm. Độc trong người Phong Chính đã được nhị muội giải trừ, thân thể đã dần khôi phục trở lại, huống hồ chỉ cần đi tiếp tới Bắc Thành chính là địa bàn của hắn rồi.”

Tiểu Dung nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, “Nhưng cuối cùng cần gì phải để Loan Loan và Phong Chính, hai người họ ở cùng một chỗ chứ?”

Tâm Khiết mỉm cười, “Dù sao tốt xấu gì Loan Loan đã từng cứu mạng hắn, chính là do muội ấy đã không hề do dự mà dùng đại hoàn đan để cứu hắn. Loại người giống Phong Chính sẽ không đành lòng mặc kệ Loan Loan tự sống chết đâu.”

Tiểu Dung duỗi thẳng thân hình mệt mỏi của mình mà nói, “Cũng phải, duyên phận của hai người bọn họ cả chúng ta cũng không thể nhúng tay ngăn cản. Nhưng mà tiểu nha đầu này dọc đường biểu hiện có một chút ngoài tưởng tượng của muội nha – rất là xuất sắc a!”

Mạch Tang và Tâm Khiết đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Tiểu Dung. Mạch Tang vừa cười vừa nói, “Vậy kế tiếp các muội có tính toán gì không?”

“Muội vẫn là như cũ mà thôi.” Tâm Khiết nói. Tiểu Dung tiếp lời, “Muội cũng vậy. Đại tỷ, thế còn tỷ thì sao?”

Mạch Tang suy nghĩ một chút rồi nói, “Nếu đã gần tới Bắc Thành thì ta sẽ tới đó một chuyến để nhìn qua một lần cho biết.”

Dọc đường đến Bắc Thành, hoa lá cây cối hai bên đặc biệt xanh tốt, còn có cả những cây tùng bách sống trường thọ cả ngàn năm, tiếp tục đi tới phía trước, trong không khí đã mang theo chút hương vị của gió cát. Hít thở không khí của Bắc Thành cảm nhận được một sự mãnh liệt, hùng hồn, hoàn toàn bất đồng với khí trời Trung Nguyên, Loan Loan hết sức hưng phấn, ở trên lưng ngựa không ngừng hỏi chuyện. Phong Chính cũng kiên nhẫn giải đáp từng câu một. Từ xa Loan Loan đã nhìn thấy Phong Gia Bảo – tại chỗ này nhìn xuống, tòa nhà giống như một ốc đảo nhỏ xinh đẹp giữa thị trấn đông đúc nhộn nhịp, sự phấn khởi của Loan Loan đã lên đến đỉnh điểm, nàng thúc ngựa phóng thật nhanh về phía đó, đi trước Phong Chính cả hai ba trăm thước.

Vào đến Phong Gia Bảo, Phong Chính dẫn nàng đi qua hết bảy tám ngõ rẽ quanh co, cuối cùng đến trước một tòa nhà lớn. Loan Loan theo sau tiến vào, phủ trạch này được xây dựng theo một vài lối kiến trúc Trung Nguyên tinh xảo, nhưng lại mang không khí thoáng đãng của Bắc Thành, phong cách bất đồng của hai dân tộc được phối hợp hài hòa, nhịp nhàng. Xem ra lúc thiết kế cho tòa nhà này, chủ nhân đã tốn không ít tâm tư. Loan Loan mở to hai mắt từ từ nhìn khắp mọi thứ xung quanh, đúng lúc nàng đang thích thú nghiên cứu một góc tường được điêu khắc hình thù hoa văn trang trí vô cùng khéo léo thì có một người chạy nhanh thái độ niềm nở, chạy nhanh về phía Phong Chính kêu lên một tiếng, “Đại đương gia!”

Âm điệu hoàn toàn giống hệt người Trung Nguyên. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là một nam tử mặt mày ôn hòa, miệng đang nở nụ cười vui vẻ. Mặc dù đang mặc trang phục của Bắc Thành, nhưng nhìn dáng vẻ diện mạo rõ ràng là người Trung Nguyên.

Phong Chính thấy người kia tới liền cười nói, “Vương đại ca.” Hắn quay đầu lại nói với Loan Loan, “Lâm Quan, vị này là người mà ta đã nhắc qua với ngươi nhiều lần, Vương đại ca.”

Loan Loan lập tức hiểu ngay, nhanh nhẹn gọi một tiếng, “Vương đại ca.”

Vương Tán hiếu kì quan sát Loan Loan rồi nói, “Đại đương gia, vị này chính là….. mà khoan đã, hắn gọi là Lâm Quan, vậy ra hắn chính là tiêu sư mới đã bị mất tích của Vĩnh Uy tiêu cục.”

Phong Chính khẽ cười, “Chính là hắn. Lúc ở Hồ Lô Khẩu, nếu không phải được hắn cứu thì ta cũng không về được.”

Vương Tán vỗ vai Loan Loan, “Hắc hắc, Vương tiêu đầu nói lúc bọn hắn ở Hồ Lô Khẩu đã có 7-8 tiêu sư bị thương, còn có một người bị lạc không rõ sống chết, thì ra là ngươi đi cứu Đại đương gia của chúng ta. Tiểu huynh đệ, ngươi chính là ân nhân của Phong Gia Bảo!” Vương Tán ra sức tán thưởng làm cho Loan Loan cảm thấy ngượng ngùng.

Phong Chính mỉm cười, “Vương đại ca, ta đã hỏi qua Lâm Quan, nhà hắn đã không còn ai khác. Ta xem hắn tuổi còn rất trẻ, áp tiêu là một công việc nguy hiểm tính mạng, ta đã tính sẽ lưu lại hắn, ngươi xem có được không?”

“Hảo, đương nhiên là tốt! Lâm Quan, từ nay ngươi cứ xem ta là đại ca, có chuyện gì thì cứ tìm ta.”

“Cám ơn Vương đại ca!” Loan Loan vội nói.

“Ai, không nên khách khí như vậy.” Lúc này Vương Tán như chợt nhớ ra điều gì, vội nói, “Đại đương gia, ngươi mau cùng ta đi vào nhanh. Đội bảo tiêu đã về được mấy ngày mà vẫn chưa thấy ngươi quay về, Tứ ca vô cùng ồn ào cứ đòi chạy ra ngoài tìm ngươi.”

Loan Loan theo chân Phong Chinh đi vào trong, căn nhà tràn ngập bầu không khí trang nghiêm, một người đàn ông râu dài, mặt mày nhễ nhại mồ hôi đang đi qua đi lại trong phòng khách. “Tứ ca!” Phong Chính gọi hắn một tiếng.

Hải Tứ quay đầu lại, hai mắt mở to, “Ai nha! Phong lão đệ, ngươi rốt cuộc đã trở về, ta đây thật lo lắng cho ngươi nha.”

Lúc này một vị nam nhân đã đứng tuổi mở miệng lên tiếng, “Chính nhi, như thế nào mà đến tận bây giờ ngươi mới trở về, có phải trên đường đã gặp chuyện gì hay không?”

Phong Chính bước lên phía trước, kính cẩn trả lời, “Cha, nương, con đã khiến các người lo lắng.”

Cha? Nương? Loan Loan vội tập trung nhìn kĩ. Cha của Phong Chính nhìn có vẻ ôn hậu, hai bên thái dương , tóc đã lấm tấm hoa râm, vẻ mặt vô cùng hồng hào, cử chỉ đàng hoàng đĩnh đạc. Mẫu thân của Phong Chính lại sở hữu một đôi mắt tuyệt đẹp, hắn dường như đã thừa hưởng y đúc đôi mắt xanh lục trong suốt này. Mẫu thân hắn đã trung niên, nhưng vẻ đẹp đặc trưng của một phụ nữ ngoại tộc trong bà vẫn còn chưa phai tàn, nhìn qua cũng là một người hòa nhã dễ gần.

Phong Chính chậm rãi kể lại cho mọi người nguyên nhân vì sao hắn về trễ, sau đó gọi Loan Loan đến và giới thiệu, “Cha, nương, đây là Lâm Quan.”

Hải Tứ đánh giá nàng một lượt từ đầu đến chân, nhếch miệng cười rồi lên tiếng hỏi đầu tiên, “Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi chân tay đều nhỏ bé không ngờ đã cứu được Phong lão đệ nha. Ai, ngươi có biết uống rượu hay không?”

“Đương nhiên là biết.” Vừa nghe đến từ “rượu” thì Loan Loan đã vui vẻ ra mặt.

Phong Kỳ đứng lên cười sảng khoái, “Thật là hay a! Ở Phong Gia Bảo không biết uống rượu là không thể được. Đêm nay chúng ta sẽ đãi tiệc rượu mừng ngươi và Chính nhi an toàn trở về.”

Từ lúc cải trang lẩn vào tiêu cục đến giờ, một giọt rượu Loan Loan cũng chưa đụng qua. Đêm đến vò rượu đầu tiên được mở ra, mùi rượu thơm lan tỏa khắp bốn phía, làm cho con sâu rượu trong bụng nàng thúc giục mạnh mẽ. Tuy trước khi khai tiệc Loan Loan đã uống một viên thuốc giải rượu, nhưng để cẩn thận nàng cũng tự nhắc nhở bản thân chỉ nên uống ít thôi, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì nàng không thể tỉnh táo khống chế.

Nàng là người mới đến, lại từng cứu mạng Phong Chính, mọi người lần lượt niềm nở hướng về phía nàng liên tục mời rượu. Ở Bắc Thành khi uống rượu là đều dùng chén lớn để uống, tính rượu lại rất mạnh, Loan Loan uống 7-8 bát liền khiến đầu bắt đầu choáng váng. Nhưng đối với lời mời của người khác nàng không hề từ chối, người nào nói vài câu ngưỡng mộ kính phục thì nàng đều tâm đắc tiếp nhận.

Tiệc rượu vừa bày ra không lâu, Phong Kỳ cùng phu nhân đã mạn phép rời khỏi. Uống đến nửa tiệc, Phong Chính cùng Vương Tán cũng cáo lui có việc. Cho đến lúc hai người quay trở lại, chỉ thấy một đám người say lúy túy, thần trí hồ đồ, Hải Tứ thì đang nằm ngay mấy bậc thang lên xuống ngáy o o, duy nhất Loan Loan là không tìm thấy. Phong Chính nhíu mày nói, “Vương đại ca, Tứ ca bọn hắn giao cho ngươi xử lý, ta đi tìm Lâm Quan một chút.”

Vương Tán gật gật đầu. Phong Chính đi một vòng lớn tìm khắp xung quanh mà không thấy Loan Loan. Hắn cố gắng mở rộng phạm vi ra nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cuối cùng hắn chợt nghĩ tới liệu có phải Loan Loan đã trở về phòng hay không, liền chạy tới xem thử, cửa phòng mở toang ra, bên trong tắt đèn tối om. Vào trong nhìn một lượt thì thấy Loan Loan đang yên tĩnh ngủ trên giường. Phong Chính không khỏi cười thở dài một tiếng, sau đó giúp Loan Loan cẩn thận đắp lại cái mền, đóng cửa lại rồi tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Từ đó về sau Loan Loan tiếp tục ở lại Phong Gia Bảo. Bởi vì mượn danh nghĩa “học buôn bán” để được lưu lại, cho nên mỗi ngày LoanLoan không phải theo Phong Chính hoặc Vương Tan thì là một người nào đó để học tập. Phong Chính đối đãi nàng cũng tốt lắm, hoàn toàn không giống với lúc còn ở Lạc Thành. Hắn cảm thấy Lâm Quan này đôi lúc hay mơ mơ màng màng, nhưng có khi lại tinh nghịch thông minh, đối với việc học nghề thì thật sự chăm chỉ nghiêm túc, có chút tài cán về phương diện này (việc này là đương nhiên, mặc dù Loan Loan không quan tâm đến mọi việc trong nhà, nhưng nàng cũng sinh ra từ một gia đình buôn bán nhiều đời, từ nhỏ đã nghe và xem không ít, cho nên rất nhiều điểm chỉ cần Phong Chính vừa nói qua thì nàng đã hiểu được cặn kẽ), tâm địa cũng không xấu, lại thương xót cho “thân thế bất hạnh” của nàng, nên luôn coi nàng như một đệ đệ mà hết lòng quan tâm, tận sức chiếu cố nàng. Mà những người khác cũng vì nàng đã cứu Phong Chính một mạng, lại cảm thấy nàng là một người thật sảng khoái, cũng tận tình giúp đỡ, chăm sóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.