Sầu Triền Miên

Chương 56




Mặc dù vừa rồi đã có nghi ngờ, chính là được viện phán đại nhân chứng thật, Sở Tiêu Lăng cảm thấy sợ run, cả người lui về phía sau loạng choạng lảo đảo.

Cầm nhi tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ lấy nàng, liền đối với viện phán đại nhân nói:

"Đại nhân, ngài xác định là Tiêu Lăng tỷ tỷ truyền độc cho hoàng thượng ư, ngài xác định không có chẩn đoán sai? Trước đừng nói Tiêu Lăng tỷ có dùng đến loaị thuốc nào không, cho dù có, nàng một khi biết được trong cơ thể mình có nhiễm độc chất này, tuyệt không để cho hoàng thượng cũng bị nhiễm, yên tĩnh, Tiêu Lăng tỷ yêu hoàng thượng sâu đậm như vậy, khắp nơi vi hoàng thượng suy nghĩ, há lại sẽ gia hại hoàng thượng! Phiền ngài chuẩn bệnh lại lần nữa, chẩn đoán chính xác tinh tường!"

Y thuật bị nha hoàn nghi vấn, viện phán đại nhân không vui, bất quá do nàng là người của Sở Tiêu Lăng, lại niệm tình nàng lo cho chủ nên sốt ruột, cũng không so đo cùng nàng, nghiêm túc đáp:

"Không sai, loại độc chất này ẩn hình rất cạn, bình thường đại phu khả năng tra không ra, nhưng nằm ở bên trong! Làm đại phu, đặc biệt Thái Nhất, cơ bản nhất thiết yếu nhất chuẩn tắc lời nói và việc làm nghiêm cấm kín đáo, không để cho lầm lỡ, cho nên bản quan tuyên cáo trước, đã kiểm tra tinh tường, Lăng thái y nếu còn hoài nghi, đại khả truyền thái y khác chẩn đoán bệnh lại, Lương thái y đối với loại độc này cũng tràn đầy minh bạch cùng quen thuộc. . . . . ."

"Ách, không cần! Ta tin tưởng viện phán đại nhân có y thuật cao!" Sở Tiêu Lăng nhẹ giọng nói, lông mày chau lại, tiếp tục lâm vào hoang mang .

Viện phán đại nhân thì âm thầm đánh giá nàng, trong chốc lát, chần chờ nói ra:

"Lăng thái y, vi thần xin hỏi một câu, ngài khi nào bị trúng loại độc này, vì sao? Bằng y thuật hiện tại, ngài nên hiểu được loại thuốc này đối với thân thể vô hại, đặc biệt hoàng thượng lại như vậy rất sủng ái ngài!"

Nghe viện phán đại nhân nghi vấn hỏi, Sở Tiêu Lăng trong lòng run rẩy, không sai, như nàng dự đoán biết được có tình huống như vậy phát sinh, nàng như thế nào lại ngốc đến mức dùng đến loại thuốc này, mà vô luận như thế nào cũng sẽ không cùng Lưu Vân Lạc Kỳ hoan ái. Chỉ là, nàng thật sự không rõ ràng đã bao lâu dùng qua loại thuốc này.

"Nói như vậy, trúng độc đầu ba tháng là thời kì độc tính mạnh nhất, Lăng thái y không ngại cẩn thận ngẫm lại. Trong ba tháng này có không dùng qua một ít loại thuốc kỳ quái nào không?" Viện phán nhắc nhở một câu.

Gần đây khoảng ba tháng? Hoài Nam bị độc sau, gần đây thân thể không tái xuất hiện di chứng, đừng nói loại thuốc cổ quái khủng bố Mất Hồn Tán, mà ngay cả bình thường phong hàn thuốc cảm mạo cũng không hề dùng, ngoại trừ. . . . . . Sư phụ cho lọ thuốc kia! Nhưng sư phụ rõ ràng nói qua là cho chính mình trị cung hàn chứng, chẳng lẽ. . . . . . Không, không có khả năng, sư phụ tuyệt sẽ không hại mình!

Nhìn thấy khuôn mặt nàng biến sắc, viện phán tranh thủ nói:

"Chẳng lẽ Lăng thái y đã nghĩ đến điều gì rồi?"

"Ách, không có. . . . . . Không có!" Sở Tiêu Lăng ngăn chặn trong nội tâm bối rối, gấp giọng phủ nhận

"Thật xin lỗi, ta tạm thời nghĩ không ra rốt cuộc khi nào dùng qua loại thuốc này!"

Viện phán trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, trầm ngâm, chậm rãi nói:

"Hôm nay xem ra, chỉ có một khả năng, thì . . . . . . Lăng thái y không biết tình huống bị người ta hạ độc rồi!"

Cầm nhi vừa nghe, lập tức la hét

"Là ai? Ai như vậy đáng giận? Tiêu Lăng tỷ ẩm thực luôn luôn là do Yến nhi phụ trách, chẳng lẽ là nàng ta? Nàng ta bao lâu trở nên hư hỏng như vậy? Cảm tình bị người khác mua chộc? Hung thủ kia thật sự là to gan lớn mật, dám gia hại hoàng thượng. . . . . ."

Cầm nhi không ngớt thống mạ, Sở Tiêu Lăng tăng thêm vài phần tâm phiền ý loạn, bên cạnh ngăn cản nàng, bên cạnh cùng viện phán giảng:

"Độc từ đâu tới, chúng ta tạm thời đừng để ý tới, trước mắt chính yếu nhất chính là như thế nào cứu chữa cho hoàng thượng, đúng rồi, hoàng thượng tình huống bây giờ như thế nào? Bao lâu có thể tỉnh?"

Dứt lời, trở lại trước giường, bi thống ưu sầu nhìn người đang y nguyên mê man Lưu Vân Lạc Kỳ.

Viện phán đại nhân thần sắc lần nữa hiện ra ngưng trọng, lo lắng nói:

"Hoàng thượng tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng, sáng mai sẽ tỉnh lại! Đáng tiếc, bọn thần vô năng, cho tới nay chưa nghiên cứu chế tạo ra triệt để giải trừ loại độc này, chỉ có thể tạm thời ổn định bệnh tình hoàng thượng!"

Sở Tiêu Lăng sau khi nghe xong, nội tâm một hồi bi thống.

"Mặt khác, từ hôm nay trở đi, Lăng thái y cũng không thể phục thị hoàng thượng, vi thần ám chỉ, không thể cùng hoàng thượng hoan ái! Nếu không. . . . . . Chỉ gia tăng thêm bệnh tình cho hoàng thượng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!" Viện phán đại nhân cảnh cáo.

Sở Tiêu Lăng khuôn mặt nóng lên, nhanh chóng hiện lên mất tự nhiên, lúng ta lúng túng gật đầu

"Ta biết rõ!"

Viện phán đại nhân cáo từ rời đi, Cầm nhi cũng cùng những người khác lui ra, Lưu Vân Lạc Kỳ do vẫn còn hôn mê, nên vẫn tiếp tục lưu lại.

Trong phòng khôi phục yên lặng, Sở Tiêu Lăng tại giường bờ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn xuống Lưu Vân Lạc Kỳ, chậm rãi xoa nhẹ tái nhợt tuấn nhan của hắn.

Căn cứ vào nữ tử, được sư phụ truyền thụ y thuật đến giờ cũng không chạm đến phương diện này, cho nên chính mình đối với việc khuê phòng vẫn còn ngây thơ cùng không hiểu biết nhiều lắm .

Đối với hắn mỗi đêm không ngừng cố gắng, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, cho rằng mỗi nam nhân đều là như vậy, nguyên lai, trên thực tế cũng không phải là như thế, sở dĩ ham muốn tình dục của hắn cứ tràn đầy, là do mình làm hại, chính mình khiến cho hắn trở nên đói khát.

Mấy tháng trước, nàng đọc qua một quyển sách Y, lơ đãng nhìn đến trang nói về việc nam nhân Túng Dục quá độ, lúc này mới cảm thấy tình thế nghiêm trọng, khi hắn đêm đó hoan ái nàng đã đem tình huống nói ra cho hắn biết, khuyên hắn nên tiết chế bớt, hắn lại một bộ cà lơ phất phơ trả lời, nói cái gì chính nàng đã làm cho hắn mê mải không thể tự kềm chế, chỉ cần có thể cùng mình hàng đêm không ngớt dừng lại .mãi mãi triền miên, mặc dù có tinh tận người vong cũng không sao.

Lúc ấy đối với hắn không có cách nào hơn, nên cũng không để ý tới, không thể tưởng được vì một câu vui đùa của hắn, hôm nay lại thành thật .

Dĩ vãng, hắn cuối cùng trước mặt mình thể hiện ra vẻ tà ác tàn sát bừa bãi xấu xa côn đồ, không e lệ hỏi mình là hay không cảm thấy hắn rất tuấn tú rất mê người, hỏi mình có hay không bị hắn hấp dẫn đầu óc hỗn độn phân không rõ Đông Nam Tây Bắc. Mà chính mình mỗi lần đều là cố chống chọi nói lại, nói chán ghét hắn vô cùng.

Hôm nay, thẳng đến khi hắn yên tĩnh nằm xuống, nàng mới phát hiện, mình là cỡ nào hoài niệm đến các hành động của hắn, cỡ nào nhớ đến mọi bộ dáng xấu xa của hắn.

"Hoàng thượng, ngài nhanh tỉnh dậy đi, ngài không thể có việc gì được, Tiêu Lăng không thể mất đi ngài, đúng vậy, Tiêu Lăng rất yêu mến ngài tất cả bộ dạng, cho nên, ngài mau mau tỉnh lại, cho Tiêu Lăng thấy, cầu ngài, Tiêu Lăng van cầu ngài. . . . . ."

Sở Tiêu Lăng khóc than, lạnh buốt ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan của hắn, nước mắt ức chế không nổi, theo trong mắt trào dâng ra, không ngừng lăn xuống đến gương mặt tái nhợt của hắn

Không biết có phải hay không cảm nhận được nàng đang than khóc, hoặc là đã đến lúc thanh tỉnh, Lưu Vân Lạc Kỳ đột nhiên mở mắt ra, vừa thấy nàng đang khóc rống, trong lòng tức thì đau nhói, trước khi hôn mê tình cảnh cũng quay trở lại trong óc.

Hắn đưa tay ra, chậm chạp lau đi từng giọt nước mắt trong suốt, yếu ớt nói:

"Lăng lăng, thực xin lỗi, trẫm lại để cho nàng bị chấn kinh sợ hãi, làm nàn phải khổ sở thương tâm! Trẫm thật vô dụng."

Thấy hắn rốt cục đã tỉnh lại, Sở Tiêu Lăng kích động mừng rỡ, đồng thời, lắc đầu ngăn cản lời xin lỗi của hắn:

"Không, không liên quan tới người, là thiếp hại người, nếu không phải do thiếp gián tiếp truyền độc cho người, người sẽ không biến thành như vậy, đều tại thiếp, đều tại thiếp!"

Lưu Vân Lạc Kỳ nghe không hiểu ra sao, buồn bực nghi vấn

"Nàng. . . . . . Như thế nào lại nói như vậy, đồ ngốc, căn bản mặc kệ chuyện của nàng, tại sao phải tự trách."

"Không, chính là cùng thiếp có liên quan, là thiếp hại người ." Sở Tiêu Lăng lần nữa chặn lời hắn, lập tức đem tình huống nói rõ chi tiết một lần

"Hoàng thượng, vì tánh mạng hãy suy nghĩ kỹ, kế tiếp người phải nghe theo lời thái y nói..., không được đụng vào thiếp. . . . . ."

Nghe đến đó, Lưu Vân Lạc Kỳ rốt cuộc không cách nào gắng giữ tỉnh táo

"Vớ vẩn, trẫm không tin, cái gì Mất Hồn Tán, quả thực chuyện đùa! Tên viện phán đại nhân này, nhất định là cao tuổi, đầu óc biến chất rồi, xem ra hắn về sau nên cáo lão hồi hương ."

"Viện phán đại nhân không có chẩn sai, là thiếp bị trúng độc, sau đó truyền cho người." Sở Tiêu Lăng cảm thấy lo lắng, lại cảm thấy bất đắc dĩ.

Lưu Vân Lạc Kỳ bỗng đại chấn, nhưng rất nhanh, cả người nghiêm túc, giọng điệu mang theo ưu thương cùng phàn nàn

"Lăng lăng, là nàng cố ý, nàng thường nói trẫm giống như mãnh hổ, đem nàng lăn qua lăn lại mỏi mệt không chịu nổi, nói muốn nghĩ đến biện pháp đối phó với trẫm, chẳng lẽ dùng đến cả biện pháp này? Vậy nàng thật đúng là nhẫn tâm a!"

Lần này, đến phiên Sở Tiêu Lăng ngây người, đang muốn tiếp tục giải thích, đã thấy hắn đột nhiên ngồi dậy, ôm nàng, tuấn nhan bày biện ra như xưa cà lơ phất phơ biểu lộ

"Đồ ngốc, đừng quá lo, trẫm hay nói giỡn, nàng cứ như vậy yêu mến trẫm, há lại sẽ hại trẫm! Tốt nhất, tất cả mọi người đừng đùa nữa, trẫm thừa nhận có khi đã làm nàng mệt chết đi được, trẫm hứa với nàng, từ nay về sau sẽ chú ý, tiết chế lại, bất quá nàng cũng phải hứa với trẫm, không bao giờ được nói đùa như vậy nữa. Muốn trẫm không hoan ái nữa, đây không phải là muốn lấy mệnh của luôn sao?"

Ha ha, xem ra nam nhân này vẫn không chịu tin tưởng cùng tiếp nhận sự thật.

Phát hiện hắn tựa hồ muốn cho qua, Sở Tiêu Lăng trong lòng khủng hoảng tái khởi, không kỉ nghĩ ngợi, khí cấp bại phôi rống ra:

"Hoàng thượng, người nếu còn dám đụng vào thiếp, thật sự sẽ mất mạng!"

Lần đầu nhìn thấy nàng có bộ dạng tức giận như vậy, Lưu Vân Lạc Kỳ rung động lắc lư ngây ra như phỗng, nửa ngày mới hiểu được, giọng điệu tràn ngập ảo não cùng không liệu:

"Vậy nàng nói cho trẫm biết, tại sao lại trúng độc, là ai cho nàng thuốc độc, trước đó nàng biết chuyện không, hoặc là bị người hãm hại? Nếu bị người hãm hại, trẫm lập tức sẽ đem hung thủ bắt, sau đó giết không tha!"

"Thiếp. . . . . . Thiếp cũng không rõ ràng lắm!" Sở Tiêu Lăng vẫn lựa chọn tin tưởng sư phụ, không đem sư phụ khai ra . Nàng thủy chung cho rằng. Sư phụ cùng Lưu Vân Lạc Kỳ vốn không hề có quen biết, không hề quan hệ, không có khả năng hại Lưu Vân Lạc Kỳ, hơn nữa không thể lợi dụng chính mình, để chính mình lâm vào bất nghĩa. Nàng tuyệt đối tin tưởng, lọ thuốc điều trị cung hàn kia.

Lưu Vân Lạc Kỳ trầm mặc, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên kéo nàng lại, làm cho nàng tại bên người nằm xuống.

Sở Tiêu Lăng cho là hắn vẫn muốn làm chuyện đó, kinh hô

"Hoàng thượng ——"

"Đừng cãi, trẫm biết rồi, muốn ngủ!" Lưu Vân Lạc Kỳ lạnh nhạt, lập tức hai mắt nhắm nghiền.

Sở Tiêu Lăng ngạc nhiên, ngắm nhìn hắn, cho đến khi nghe tiếng ngáy vang lên, nàng lúc này mới hơi chút yên lòng, tựu như vậy ôm lấy hắn, không lâu cũng bắt đầu tiến vào mộng đẹp. . . . . .

Hôm sau, Lưu Vân Lạc Kỳ vừa hạ lâm triều, lập tức gọi Thái Y Viện viện phán đến, nghe xong lời viện phán bẩm báo, hắn cuối cùng đã chịu đối mặt với sự thật dù không muốn tiếp nhận thực tế!

Nguyên bản nhìn tới Nữu Nữu và Lan thái hậu, vừa vặn nghe qua, bà biết được tình huống, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, sau đó, thất kinh hô lên

"Tiêu Lăng đâu rồi, có hay không hỏi nàng vì sao trúng thuốc độc? Nàng không phải rất am hiểu y thuật sao? khẳng định biết rõ thuốc này có độc, hoặc là. . . . . . Nàng có chủ tâm? Vì muốn được Kỳ nhi độc sủng, không tiếc lợi dụng thuốc này để khống chế Kỳ nhi? Nha đầu này, không thể tưởng được sẽ như vậy. . . . . ."

Ái tử sốt ruột, Lan thái hậu trở nên hoang mang lo sợ, một tấc đại loạn, cơ bản năng lực phân tích rõ đã đánh mất!

Lưu Vân Lạc Kỳ tranh thủ thời gian trấn an bà, lại thay Sở Tiêu Lăng giải thích

"Mẫu hậu, ngài hiểu lầm Lăng Lăng rồi, nàng không phải người như vậy."

"Đúng vậy, Lăng thái y nói nàng căn bản không biết mình từng trúng qua loại thuốc này!" Viện phán cũng giải thích.

"Không có trúng qua? Vậy làm sao bị trúng độc! Chẳng lẽ, là người khác vụng trộm hạ độc à?"

"Vi thần cũng nghĩ đến khả năng này, nhưng Lăng thái y nói phụ trách ăn uống hàng ngày cho nàng đều do nô tài, cố sẽ không ai vụng trộm hạ độc hãm hại được . . . . . ."

“Không có? Hậu cung này đáng nói? Vì lợi ích trước mặt, sẽ biến thành phản bội. Không được, ta sẽ ngay bây giờ đi thẩm vấn!" Lan thái hậu dứt lời, nhanh chóng đứng dậy.

Lưu Vân Lạc Kỳ không ngăn cản được bà,nên cũng đi theo, còn gọi cả viện phán.

Tử Nguyệt Các,Sở Tiêu Lăng đang ngủ trong phòng, phi thường yên lặng, trong không khí lưu động bi thương đè nén .

Sở Tiêu Lăng dựa vào cột giường ngồi lên, bất mãn ưu thương cùng nghi hoặc đôi mắt một mực nhìn chăm chú vào trong tay có 1 bình nhỏ màu đỏ, chai này dược hoàn, đúng là sư phụ lúc ấy cho nàng, chỉ có 30 viên, đã sớm uống hết, nhưng trong bình còn lưu lại nồng đậm vị thuốc.

Hôm nay sáng sớm, nàng nhịn không được thẩm vấn người trong điện, còn từ đó rút ra kết luận, bọn họ cũng không phản bội chính mình, bởi vậy, chính mình trúng độc chỉ có thể cùng chai thuốc này có liên quan . Bất quá, nàng như cũ không muốn tin, bởi vì nàng thật sự nghĩ không ra sư phụ có lý do gì để làm như vậy!

Có chút thán khí, nàng tinh thần hoảng hốt, tiếp tục ngốc nghếch nhìn qua, cho đến khi vài tiếng bước chân dồn dập vang lên mới thanh tỉnh lại, vừa nhìn thấy mặt, khuôn mặt hơi chút vô thức mà đem cái chai giấu sau lưng.

Có thể, Lan thái hậu từ lúc bước vào đã lưu ý thấy, cử động lần này của nàng càng thêm khiến cho Lan thái hậu hoài nghi

"Tiêu Lăng, trong tay con đang cầm là cái gì? Vì sao vừa nhìn thấy chúng ta lập tức thu lại? Nhanh cho ta xem một chút."

Sở Tiêu Lăng không nói, cũng không nghe theo, chỉ là sững sờ nhìn lại bà.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ muốn ai gia ra mệnh lệnh cho con? Hoặc là để cho thị vệ tiến đến đoạt lấy?" Lan thái hậu càng thêm sinh nghi, tiếng nói không tự chủ đề cao.

"Lăng Lăng, nghe mẫu hậu nói..., đưa cái chai qua cho bà, không có chuyện gì đâu!" Lưu Vân Lạc Kỳ đi vào bên người Sở Tiêu Lăng, ôn nhu khuyên, hiển nhiên, hắn vừa rồi cũng lưu ý đến.

Sở Tiêu Lăng lại lần nữa trầm ngâm, tay trái cuối cùng từ đằng sau đưa ra, mang cái chai đưa cho Lan thái hậu.

Lan thái hậu kết quả, phóng tới mũi ngửi, khó nghe vị thuốc lập tức làm cho bà không khỏi nhăn mặt lại, nhanh chóng chuyển cho Tạ viện phán

"Ngươi xem qua cái chai này một chút có hay không có vấn đề! Đây là hương vị gì."

Tạ viện phán gật đầu, đầu tiên là tường tận xem xét, lấy tay đối với miệng bình nhẹ lắc, lập tức bảy vị chấn đắc sắc mặt đại biến, trầm giọng nói ra

"Hồi bẩm hoàng thượng, hồi bẩm thái hậu, loại mùi này, chính thức là hương vị của Mất Hồn Tán ." Dứt lời, ông lại chuyển đến hỏi Sở Tiêu Lăng

"Lăng thái y, xin hỏi chai này là từ đâu có được?"

Sở Tiêu Lăng ấp úng, nói không ra lời. Nàng cũng bị lời của viện phán làm rung động, nguyên lai, thật sự cùng sư phụ có quan hệ!

"Tiêu Lăng, con còn do dự cái gì, không phải con nói không dùng qua loại thuốc này sao? Vì sao hiện tại chai này lại xuất hiện? Con nói dối? Căn bản chính là cố tình thương tổn Kỳ nhi!" Lan thái hậu vô cùng đau đớn, còn có nồng đậm thất vọng cùng tức giận .

Mà Lưu Vân Lạc Kỳ, đôi mắt đen trầm xuống, nội tâm cũng vô cùng phức tạp, bất quá hắn vẫn y nguyên lựa chọn cách tin tưởng nàng, lại lần nữa ôm bờ vai của nàng. Kiên nhẫn nói

"Lăng Lăng, đồ ngốc, đem điều mình biết nói ra đi, trẫm tin tưởng việc này cùng nàng không quan hệ, gian trung tất có hiểu lầm!"

Nhìn thấy hắn đang tràn ngập tín nhiệm cùng yêu thương trong đôi mắt, nghe những lời làm cho người ta thư thái, Sở Tiêu Lăng trái tim ấm áp, rốt cục chi tiết nói ra

“Sư phụ đưa cho thiếp lọ thuốc, trước khi đi Hoài Nam, bà đã tới tìm thiếp, nói lúc sinh Nữu Nữu trong cơ thể vẫn còn hàn chứng, chỉ cần uống thuốc này, sẽ khang phục!"

"Lăng thái y, cái này tuyệt không phải trị liệu cung hàn, mà là Mất Hồn Tán! Ngài. . . . . . Bị sư phụ lừa rồi!" Viện phán thuyết minh.

Lan thái hậu cũng khí cấp bại phôi rống ra

"Sư phụ con hiện tại đang ở đâu, vội vàng gọi tới, chúng ta muốn hỏi tinh tường vì sao bà phải hại con, vì sao gia hại Kỳ nhi!"

"Sẽ không, con nghĩ sư phụ sẽ không có tâm địa như vậy, nếu bà muốn con tử, thì con đã sớm bị mất mạng, căn bản không có cơ hội sống sót đến bây giờ. Mặc dù sư phụ lãnh mạc, có thể trong nội tâm bà cũng rất thương con, rất thương Nữu Nữu, bà sẽ không làm như vậy, căn bản không cần phải làm như vậy!" Sở Tiêu Lăng lo lắng giải thích, chẳng những nói cho bọn họ nghe, mà nói cho chính mình nghe, có lẽ, nội tâm của nàng, không thể tin cùng tiếp nhận sư phụ đã lợi dụng nàng!

"Về phần bà có hay không phảilàm như vậy, hỏi qua sẽ biết! Cho nên, con vẫn là đem chỗ ở của bà ta nói cho chúng ta biết!" Lan thái hậu bắt đầu trở nên không kiên nhẫn được.

Nhìn qua nàng đang rơi lệ, lâm vào nồng đậm khổ sở, Lưu Vân Lạc Kỳ quả thực long đau như đao cắt, không đành lòng nhìn nương đối với nàng ép hỏi, vì vậy nói:

"Mẫu hậu bình tĩnh chớ nóng, trẫm biết rõ chỗ ở của sư phụ của nàng! Ngài yên tâm, trẫm lập tức phái người đi tìm sư phụ của nàng ‘ mời đến ’!"

Lan thái hậu nghe xong, cuối cùng hơi chút an tĩnh lại, nhưng là, đối với Sở Tiêu Lăng bực mình không chút nào giảm, rốt cuộc không còn như dĩ vãng hiền lành, giờ phút này đã trở nên lạnh như băng sắc nón, ayyy, nghĩ bà trước đây đã từng đối với Sở Tiêu Lăng tìm mọi cách yêu thương che chở, hôm nay vì quan hệ đến Lưu Vân Lạc Kỳ, lập tức thay đổi. Cũng khó trách, tại trong suy nghĩ của bà, thủy chung nhi tử trọng yếu nhất, bất luận kẻ nào cũng so kém hơn nhi tử.

Một hồi, Lưu Vân Lạc Kỳ khuyên giải khẩn cầu Lan thái hậu trước rời đi, tiền trạm thối lui Tạ viện phán, chính mình lưu lại tiếp tục an ủi Sở Tiêu Lăng

"Đồ ngốc, đừng khóc, không có chuyện gì, nói không chừng sư phụ nàng tìm được sẽ có kết quả không như vậy, hay là, bà ta nhất thời hồ đồ cho sai thuốc, đợi thị vệ tìm được bà, gọi bà đưa ra giải dược cho trẫm, trẫm sẽ không suy xét!"

Kỳ thật, Lưu Vân Lạc Kỳ thân là vua của một nước, nhiều năm tích lũy kinh nghiệm, trong lòng của hắn phi thường tinh tường, sự tình tuyệt không đơn giản như vậy, sở dĩ hắn nói như vậy, là do không muốn Sở Tiêu Lăng khổ sở.

Sở Tiêu Lăng còn đang than khóc, dựa vào trước ngực của hắn, đồng thời âm thầm cầu nguyện, hết thảy được như hắn nói, bởi vì, nàng thật sự không thể tin được sư phụ là loại người này, cũng không hi vọng sư phụ có âm mưu.

Hai người tựu như vậy lẳng lặng ôm nhau, không hề lên tiếng, không lâu, Sở Tiêu Lăng thể xác và tinh thần mỏi mệt, ngủ thật say.

Lưu Vân Lạc Kỳ đem nàng đặt trên giường, cúi người nhìn nàng, nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai vương trên trán nàng, tuấn nhan hiển thị rõ vẻ phức tạp. . . . . .

Kế tiếp, mọi người lo lắng trong chờ đợi qua mấy ngày,kẻ được phái đi tìm kiếm Chân Nguyệt Tình trở về bẩm báo, nói trong trang không một bóng người, không chỉ không thấy Chân Nguyệt Tình, mà ngay cả Cánh Bắc, cũng không hề thấy bóng dáng!

Đây càng xác nhận Chân Nguyệt Tình có âm mưu, Lưu Vân Lạc Kỳ vì vậy phái thêm nhiều nhân mã đuổi bắt tuần tra.

Mà Lan thái hậu, đối với Sở Tiêu Lăng càng thêm bất mãn, thậm chí bắt đầu sinh ghét, mỗi lần đến đều nói với Sở Tiêu Lăng những điều thống mạ, oán nàng không cẩn thận, oán nàng quá mức tin tưởng sư phụ nàng, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ phải chịu thương tổn!

May mắn, mỗi lần đều có Lưu Vân Lạc Kỳ theo bên cạnh khuyên giải cùng ngăn trở, hơn nữa có hiểu biết Nữu Nữu, Sở Tiêu Lăng mới không bị la mắng.

Bất quá, Sở Tiêu Lăng cả người đều thay đổi, cả ngày lông mày thâm tỏa, tinh thần hoảng hốt, đối với cái gì cũng thương tâm, xem ra tuyệt mỹ dung nhan, cũng tìm không được nữa như ngày xưa sáng rọi vui vẻ cùng thong dong bình tĩnh.

Hôm nay, Nữu Nữu bị Lưu Vân Lạc Kỳ an bài đi làm bạn với Lan thái hậu, Sở Tiêu Lăng đơn giản dùng bữa sớm một chút, như bình thường tại ngủ phòng ngẩn người, một hồi, chợt thấy Cầm nhi lén lén lút lút đi tới, đưa cho nàng một phong thơ.

Sở Tiêu Lăng tiếp nhận xem xét, khuôn mặt biến đổi, vội vàng hỏi

"Ngươi ở chỗ nhìn thấy hắn? Hắn còn có hay không đã nói với ngươi điều gì?"

"Tại hậu viện. Hắn chỉ đưa cho ta phong thư này, bảo ta lập tức giao cho ngài, ta còn không kịp nói gì, hắn đã biến mất!" Cầm nhi bẩm báo xong, hỏi tiếp

"Tiêu Lăng tỷ, trong thư nói những gì, là ai đưa cho ngài?"

“Sư huynh! Hắn hiện tại không muốn bại lộ thân phận, hẹn ta xuất cung đi tìm hắn."

Cầm nhi vừa nghe, trong óc nhanh chóng hiện ra bóng dáng Cánh Bắc cao lớn khôi ngô, lại nghĩ đến điều gì, chặn lại nói

"Ngài xác định là hắn? Tiêu Lăng tỷ, ngài trước khi đi tốt nhất biết rõ ràng, miễn cho như lần trước, bị người ta hãm hại!" Nguyên lai, Cầm nhi nhớ tới ba năm trước nàng với Lâm Sáng bị Nhan Hâm thiết trí âm mưu.

Sở Tiêu Lăng tiếp tục xem lại bức thư một lần nữa, còn có kí tên dưới ký hiệu, nàng xác định, thư này là của Cánh Bắc! Vì vậy, nàng phân phó Cầm nhi vì mình chuẩn bị xe ngựa, lặng lẽ đi ra Các Viện, lại dùng thân phận thái y của mình, không trở ngại gì rời đi khỏi hoàng cung, thẳng đến nơi Cánh Bắc đã hẹn.

Lâu ngày không gặp, Cánh Bắc nhất thời kích động, không chút nghĩ ngợi liền cầm tay nàng hơi có vẻ lạnh buốt, kinh hỉ nói

"Sư muội, ta còn tưởng rằng nàng không thể tới!"

Sở Tiêu Lăng đồng dạng kinh hỉ, không để ý tay của mình đang bị hắn nắm, gấp giọng thẳng hỏi:

"Sư huynh, cuối cùng tìm được sư phụ chưa? Ta có việc tìm bà, nhất định phải tìm được bà!"

Cánh Bắc ngẩn người, khác thường tại đáy mắt cực nhanh lướt qua, lúng ta lúng túng hỏi:

"Nàng tìm bà làm gì?"

Nhìn hắn, Sở Tiêu Lăng đầu tiên là suy nghĩ, sau đó hướng hắn chi tiết nói ra Lưu Vân Lạc Kỳ bị trúng độc nói rõ nguyên do

"Ta nghĩ sư phụ nhất thời chủ quan mới cho sai thuốc, cho nên, chỉ cần tìm được sư phụ, hết thảy đều rõ ràng, hoàng thượng bệnh tình sẽ được khám và chữa bệnh!"

Mà Cánh Bắc, nội tâm nghĩ ngợi, trong óc không khỏi nhớ lại chính mình mấy hôm trước cùng nương tranh chấp .

"Sư huynh, ngài nhất định phải giúp ta, hiện tại chỉ có ngài có thể giúp ta, chỉ có ngài mới có thể giúp hoàng thượng, Tiêu Lăng van cầu ngài!" Sở Tiêu Lăng lại nói, đầy mặt cầu khẩn.

Nhìn nàng lòng nóng như lửa đốt, bi thương thống khổ, Cánh Bắc rất muốn nói ra việc của người nào đó cho nàng biết, nhưng cuối cùng, hắn chỉ nhịn xuống, đột nhiên từ trong lòng ngực lấy ra vài viên dược hoàn, đưa cho nàng, nói

“Thuốc này, tạm thời có thể khống chế giảm bớt bệnh tình của hoàng thượng, về phần triệt để trừ tận gốc, chỉ sợ chỉ có nương mới làm được. Bất quá nàng yên tâm, ta sẽ mau chóng giúp nàng đi tìm nương!"

Sở Tiêu Lăng gật đầu, tiếp nhận thuốc, đầu tiên là tường tận xem xét, lần này, hiểu được nghi vấn:

"Đây là thuốc gì? Ai đưa cho ngươi? sư phụ sao?"

"Ách, phải . . . . . Là ta tìm được trong tủ nương, ta từng nghe nương đề cập qua Mất Hồn Tán, cũng biết loại thuốc này đối với Mất Hồn Tán giảm bớt hiệu quả!" Cánh Bắc trong mắt lặng yên hiện lên một tia khác thường.

Sở Tiêu Lăng bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đem thuốc bỏ vào trong ngực, chuẩn bị đem về cho Lưu Vân Lạc Kỳ, đồng thời nói cho Lưu Vân Lạc Kỳ biết, Cánh Bắc sẽ giúp đỡ trong việc đi tìm Chân Nguyệt Tình.

Việc này không nên chậm trễ, nàng nói lời cảm tạ, bảo hắn có tin tức gì thì tranh thủ thời gian thông báo với chính mình, còn dặn dò hắn khi tìm được Chân Nguyệt Tình, sau đó cùng hắn từ biệt, ngồi trên xe ngựa hướng hoàng cung đi.

Đưa mắt nhìn nàng rất nhanh rời đi, Cánh Bắc mày rậm cau lại, đôi mắt đen nhấp nháy chớp động, một nỗi buồn vô cớ lặng yên bất chợt. . . . . .

Cùng một thời gian, khoảng cách không xa, hai gã nam tử trẻ tuổi một mực nhìn chăm chú hắn, biết hắn đã bỏ đi, bọn họ mới xoay người, thi triển khinh công chạy về phía hoàng cung, không lâu trở lại Dực Khôn Cung, cùng Lưu Vân Lạc Kỳ bẩm báo sự việc vừa nhìn thấy.

Lan thái hậu vừa vặn cũng ở đó, vừa nghe tin tức này, lần nữa mất đi lý trí phương hướng, nhịn không được tức giận mắng ra

"Oan nghiệt, thật sự là oan nghiệt, mẫu hậu quả nhiên không đoán sai, nha đầu kia căn bản là không cách nào quên việc con đã từng gây cho nó những nỗi thống khổ cùng thương tổn, vì vậy cùng sư phụ của nàng hợp mưu độc hại con, nhằm báo thù rửa hận!"

Bà chuyển thành trách cứ thị vệ

"Các ngươi lúc ấy vì sao không cẩn thận nghe bọn họ nói gì, có phải là đang thương lượng bước tiếp theo mưu kế, còn có, các ngươi hẳn là đem tiểu tử kia bắt trở lại!"

"Lan thái hậu xin bớt giận, Cánh Bắc võ nghệ cao cường, dưới cây chờ thân cận ..., chắc chắn bị hắn phát hiện. Mặt khác, thuộc hạ hai người võ công, chưa chắc là đối thủ của hắn, không khỏi đả thảo kinh xà, thuộc hạ chỉ có thể tạm thời buông tha hắn!"

Mà Lưu Vân Lạc Kỳ, từ đầu đến cuối chưa nói qua một câu, dường như đang rơi vào vạn trượng hầm băng, cả người cơ hồ đông lạnh thành một tòa băng điêu.

Biết được nàng đột nhiên một mình ly cung, hắn phái hai thị vệ đi theo âm thầm bảo vệ, xem nàng đi làm gì, tuyệt đối không ngờ được, nàng đúng là đi hẹn với Cánh Bắc!

Lúc trước, đơn giản nhận được sự tha thứ của nàng, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái, cảm thấy hạnh phúc tới quá dễ dàng, vốn cho là lão thiên gia ưu ái, biết rõ, hết thảy chỉ là một âm mưu, là trăm phương ngàn kế, một âm mưu!

Xưa nay cường hãn, đột nhiên triệt để cảm thấy tâm lực bất ổn, nếu bị người bên ngoài phản bội, hắn có lẽ sẽ cuồng nộ, nổi trận lôi đình, nhưng vừa nghĩ tới nàng, cũng chỉ có đau nhức bi ai.

Khắc sâu đau điếng không giới hạn, giống như cả người bị thấm rét lạnh thấu xương trong nước đá, toàn thân khí lực bị trút cạn, thậm chí không có sức lực để mà khiếp sợ phẫn nộ. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.