Sau Ly Hôn Bắt Đầu Yêu Đương

Chương 13: Chương 13





Nàng?
Là đang nói Ninh Nhu sao?
Lạc Phồn Tinh cúi đầu nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, vẻ mặt hơi kinh ngạc.

"Ta đưa đi sao?"
Tặng quà, là phương thức tốt nhất để tình nhân thể hiện tình cảm.

Chuyện như vậy, đương nhiên là tự mình đem tới cửa mới có thành ý, làm sao có thể để người ngoài giúp đây?
Nghe tiếng, thần sắc Lạc Chân liền nghiêm lại, khóe mắt lộ ra hàn ý nhàn nhạt.

Đèn gian phòng vẫn mở, ánh sáng lạnh trắng xuyên qua khe cửa chiếu lên mặt cô, từng tầng bóng tối lẫn ánh sáng đan xen vào nhau, nhìn không rõ ràng.

Lạc Phồn Tinh chỉ liếc mắt một cái, liền thu hồi tầm mắt ngay lập tức.

"Ân, ngươi đi."
Vẫn lạnh lẽo, thanh âm không chút ngữ điệu.

Lạc Phồn Tinh không dám tiếp tục truy hỏi, gật gật đầu, yên lặp đem tấm thẻ nắm chặt.

Nghĩ đến buổi chiều nhận được cuộc điện thoại kia, nàng không nhịn được nhíu lông mày, trầm mặc nửa phút, mới nói ra.

"Buổi chiều Tử Ninh tỷ tỷ gọi điện thoại cho ta, nàng nói Bùi Nghi tỷ tỷ về nước, hỏi ngươi khi nào thì về Hải thị."
Bùi Nghi?
Lạc Chân liền thay đổi sắc mặt, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia khiếp sợ.

Ký ức trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, cô lại nghĩ đến đoạn ký ức ám muội dây dưa không rõ khi còn trẻ.

Nháy mắt đôi lông mi xinh đẹp nhíu lại đến gắt gao.

Dễ dàng nhìn ra được, nhiều năm qua đi, quan hệ của cô cùng Bùi Nghi chưa từng dừng lại.

"Đã biết, ngày mai ta sẽ liên hệ nàng."
Một câu trả lời qua loa.

Lạc Phồn Tinh lại ý tứ muốn thăm dò, ai biết một giây sau, Lạc Chân liền đem đề tài chuyển đến người nàng.

"Khi nào ngươi trở về."
"Chử Toại nói, ngươi và Chử Ninh đã chia tay."
Ý tứ chính là nói bạn trai đã không còn, không cần lưu lại nơi này.

Mặt Lạc Phồn Tinh có chút đỏ lên, nửa ngày cũng chưa nói gì.

Lạc Chân thấy bộ dạng của nàng như vậy, cũng đoán được là nàng đang xấu hổ, lại mở miệng, âm thanh có chút ôn hòa hơn rất nhiều.

"Sinh nhật lần trước của Lạc Bạch Nguyệt, mẹ ngươi có nói với ta, ngươi muốn thi Hải Đại."
"Khai giảng cao tam, trường học sắp xếp học bù, hẳn là nên bắt đầu ôn tập đi."
Thẩm Như Mi biết từ lâu Lạc Phồn Tinh đã sùng bái Lạc Chân, mắt thấy sắp thi đại học, ở trường nữ nhi vẫn nghịch ngợm bất hảo, thế là lén trộm tìm Lạc Chân, nhờ cô hỗ trợ khuyên nhủ mấy câu.


Chuyện này, vốn dĩ Lạc Chân không muốn quản, nhưng mấy ngày nay, phát hiện Lạc Phồn Tinh không có chán ghét như trong tưởng tượng, mới thuận miệng nói ra lời này.

Bất giác không khí liền yên tĩnh lại.

Trên hành lang trống rỗng, khắp nơi đều nổi lên không khí lạnh lẽo đến dọa người.

Lạc Phồn Tinh cắn cắn môi, hai tay rũ bên sườn, đầu ngón tay dùng sức nắm góc áo.

Nàng không nghĩ trở về, nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Chân đối với nàng nói ra lời quan tâm,
Nàng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

"Thứ ba tuần sau đi học, qua mấy ngày nữa sẽ trở về."
Lạc Chân gật gật đầu, ánh mắt sâu thẳm âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì, biểu tình có chút lãnh chí.

"Ở trong Lạc gia, quyền lên tiếng chỉ có ta nắm giữ; nhưng trong gia đình bốn người các ngươi, hiển nhiên vẫn là Lạc Chân Đình định đoạt."
"Hắn dám sửa nguyện vọng của ngươi một lần, liền có lá gan sửa lần thứ hai."
"Ngươi kêu hắn là ba ba, chưa chắc hắn đã xem ngươi là nữ nhi."
"Không muốn cả đời bị hắn khống chế, thì phải tự mình nỗ lực, biết không?"
Nghe tiếng Lạc Phồn Tinh liền ngẩng đầu, hai mắt mở to, trong mắt đều là sự kinh ngạc.

Ở Lạc gia mười mấy, từ trước đến nay chưa một ai dạy nàng những lời như thế này.

Tính cách Thẩm Như Mi ôn nhu như nước, là tính cách "hiền thê lương mẫu" điển hình, bởi vì là vợ hai, bên người lại mang theo nữ nhi của chồng trước, ngay từ thâm tâm bà luôn cảm thấy mình trèo quá cao, bình thường chưa bao giờ dám trái lại quyết định của Lạc Chân Đình.

Tính bà thuộc kiểu phục tùng tuyệt đối, vô hình trung cũng ảnh hưởng đến Lạc Phồn Tinh.

Đối với nguyện vọng bị sửa đổi, lại cưỡng chế chọn học khoa học xã hội, kỳ thực chuyện này làm Lạc Phồn Tinh phi thường bất mãn và tức giận.

Mặc dù không phục, nàng cũng không dám biểu hiện trước mặt Lạc Chấn Đình, mà là lựa chọn phương thức trốn học, đánh nhau để diễn tả sự phản đối trong nội tâm.

Bởi vì nàng biết, mặc kệ là Thẩm Như Mi, hay là nàng, đều phụ thuộc vào Lạc Chấn Đình để sống.

Tại Lạc gia, Lạc Chân là người hầu như đã cùng những người khác thoát ly quan hệ, chỉ còn lại Lạc Bạch Nguyệt là có quan hệ huyết thống với Lạc Chấn Đình.

Nàng cùng Thẩm Như Mi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.

Tựa như cảm giác năm đó Lạc Chân phải trải qua vậy.

Lạc Phồn Tinh sững sờ, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, Lạc Chân đã rời đi từ lâu.

Bình thường hơn hai giờ sáng quán bar mới tan tầm.

Ninh Nhu vốn nghĩ rằng Lạc Chân biết được sự tồn tại của Ninh Bảo Bảo sẽ không quay lại tìm mình, nhưng không thể ngờ rằng hai người vẫn gặp lại nhau ở quán bar.

Nhớ lại sáng sớm trong ngõ hẻm bị Lạc Chân truy hỏi ba ba Bảo Bảo là ai, lúc ấy tâm nàng nóng đến phát hoảng tới mức đến đại sảnh cũng không dám.


Nàng không biết nên đối mặt với Lạc Chân như thế nào, cũng không biết nên trả lời vấn đề "nam nhân" vốn dĩ không tồn tại kia.

Chỉ cần nghĩ đến gương mặt lạnh lẽo âm hàn kia của Lạc Chân, đáy lòng nàng liền không tự giác trào ra sự sợ hãi.

Nàng chưa từng sợ hãi như vậy.

Rõ ràng ban ngày thời điểm cùng Lạc Phồn Tinh nói đến Lạc Chân, tâm tình vẫn còn trấn định.

Ai biết thời khắc khi thật sự Lạc Chân, tất cả bình tĩnh trong nháy mắt đều biến thành bất an kinh hoàng.

Rõ ràng tinh thần không ổn định, Lưu Uy cũng phát hiện không đúng.

Hai người quen biết hơn nửa năm, trong ấn tượng, chỉ có thời điểm Ninh Bảo Bảo sinh bệnh, Ninh Nhu mới sẽ lộ ra vẻ mặt hoang mang thấp thỏm như vậy.

" Thân thể Bảo Bảo không thoải mái sao?"
Cuối hành lang ngay chỗ rẽ, tối tăm lại yên lặng, Ninh Nhu cúi đầu, tóc mái hơi buông xuống, gò má bị bóng tối mỏng manh che khuất.

Nàng không thích nói dối, huống chi, bình thường Lưu Uy lại chăm sóc nàng tốt như vậy, vừa nghĩ như thế, nàng càng không nói được một lời nói dối nào.

"Không phải, Bảo Bảo rất tốt, là ta có chút việc tư, không xử lý tốt."
Nếu là việc tư, liền không tiện hỏi nhiều.

Lưu Uy duỗi tay sờ sờ đầu, cũng không biết nên giúp đỡ như thế nào.

Suy nghĩ một chút, liền trực tiếp nói dối Ninh Nhu.

"Đêm nay khách nhân không nhiều, nếu không ngươi về sớm một chút đi."
Thường ngày trừ phi Ninh Bảo Bảo sinh bệnh, chắc chắn Ninh Nhu sẽ không tan tầm sớm, nhưng nghĩ đến hiện tại Lạc Chân đang ngồi trên sô pha ngoài sảnh, nàng hận không thể lập tức trốn đi.

Cơ hồ không một chút do dự, nàng liền mềm giọng nói cảm ơn.

"Cảm ơn Lưu ca, khoảng thời gian này, ta sẽ tìm thời gian bổ sung."
Lưu Uy nghe thấy câu nói này, không nhịn được nhíu mày.

"Không cần bù rồi!"
" Vệ sinh hậu trường đều là ngươi làm."
"Là ta nên bù thêm tiền lương cho ngươi mới phải."
Mặc dù là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng vẫn mang lại cho người khác cảm giác thật tốt.

Ninh Nhu mím mím môi, tâm hơi thả lỏng một chút.

"Có thể ở đây làm việc, ta đã rất thỏa mãn."
Bởi vì lỗ tai xảy ra vấn đề, rất nhiều công việc nàng làm không được.

Một năm làm ở quán bar này bán không được bao nhiêu rượu, cũng không trích được bao nhiêu phần trăm hoa hồng, nhưng vẫn xem như là có thêm một phần thu nhập.


Lại như Lý Mân nói, làm nhân viên mà một bên tai không nghe được thì có ích lợi gì?
Không bị sa thải, cũng đủ khiến nàng sinh ra cảm kích.

Bởi vì xe đạp còn trong tiệm sửa chữa, nên khi tới đây nàng phải ngồi xe bus.

Hiện tại đã hơn mười giờ, trên đường cũng chỉ còn lại xe taxi.

Nàng không có ý định gọi xe, lúc từ cửa sau rời đi, trên vai chỉ đeo một chiếc túi xách vàng nhạt đã phai màu, sau đó dựa vào ánh trăng cùng ánh sáng đèn đường, dọc theo đường lớn trở về.

Thời điểm nàng ra cửa, Lạc Chân đã lén lút theo sau.

Như buổi chiều, hai người một trước một sau bước đi.

Ninh Nhu bước đi, vừa nhanh lại ổn định, cùng thời điểm đạp xe hoàn toàn khác nhau.

Lạc Chân đi theo, có chút theo không kịp.

Đi xe đạp chỉ cần ba mươi phút, đi bộ cần đến một giờ.

Chưa đến hai mươi phút, Lạc Chân đã bắt đầu thở dốc, mà Ninh Nhu giống như không hề mệt, căn bản không định dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Thân thể gầy yếu như vậy, nhưng lại giống như tinh lực cất giấu dùng không bao giờ cạn.

Chỉ có chân chính trải nghiệm, mới biết sinh hoạt của một người mẹ đơn thân có bao nhiêu gian nan.

Mãi đến khi tận mắt bóng người nhỏ gầy đi vào ngõ nhỏ tiểu khu, Lạc Chân mới triệt để yên tâm.

Cô nghĩ, hiện tại Ninh Nhu cần nhất, hẳn là một chiếc xe đạp ——
Một chiếc xe đạp có thể chở nổi nàng, lẫn Ninh Bảo Bảo.

Khi Ninh Nhu về đến nhà, vừa đúng mười một giờ.

Có lẽ động tĩnh mở cửa quá lớn, Ninh Bảo Bảo trên giường vừa ngủ liền trở mình, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Trước khi Ninh Nhu đi làm đã giúp Ninh Bảo Bảo tẩy rửa, vào lúc này tóc đã tối loạn, từng sợi tóc nhỏ mềm mại hơi lay động xõa tung, nhìn qua liền cảm thấy rất tốt, hơn nữa trên người nàng còn mặc áo ngủ chú mèo nhỏ hồng nhạt đáng yêu, cả người nhìn qua đều phấn phấn nộn nộn, phá lệ làm người thương.

"Mụ mụ ~"
Chỉ nghe được một chút âm thanh, đôi mắt vẫn chưa mở, liền mềm mại kêu một tiếng mụ mụ trước.

Tâm người nghe được liền mềm xuống.

Bởi vì không có điều hòa, trong phòng đặc biệt nóng.

Màn cửa sổ bằng lụa mỏng mở ra, đáng tiếc gió thổi đến cũng chỉ là gió nóng, căn bản không có một chút gió lạnh nào.

Ninh Nhu đặt túi xách xuống, lại đổi tốt giày, đi đến trước giường mở máy quạt lên.

Nhìn trên chóp mũi Ninh Bảo Bảo thấm ra vài giọt mồ hôi nhỏ, trong thanh âm nàng tràn đầy sự đau lòng.

"Làm sao không mở quạt?"
Gian phòng chỉ mở một bóng đèn vàng nhỏ ấm áp, Ninh Bảo Bảo đưa tay dụi dụi mắt, rốt cuộc đã thấy rõ mặt Ninh Nhu.

Kim đồng hồ trên tường vừa chỉ mười một giờ, nàng đã học cách phân biệt thời gian, biết giờ này mẹ trở về là tan việc sớm, vẫn chưa trả lời, liền cười hướng về phía giường lăn hai vòng, lại đem gối đầu hình tiểu cá mập đẩy ra bên ngoài.

"Không thể thổi, Bảo Bảo sẽ bệnh ~"
Thân thể Ninh Bảo Bảo rất yếu, vài ngày trước đó còn bị sốt, cũng bởi vì lúc ngủ bị gió máy quạt thổi làm cảm lạnh.


Có lẽ lúc nằm viện, thời điểm nửa tỉnh nửa mê đã nghe thấy lời bác sĩ, liền biết được nguyên nhân mình sinh bệnh, nên từ sau khi rời bệnh viện trở về, liền đặc biệt chống cự việc mở máy quạt.

Lại như hiện tại, tình nguyện nóng, cũng không chịu mở máy quạt.

Không phải nàng sợ đi bệnh viện, cũng không phải sợ tiêm uống thuốc.

Nàng chỉ biết, khi chính mình sinh bệnh, mụ mụ sẽ càng thêm vất vả.

Không sinh bệnh, sẽ không cần bỏ tiền ra, mẹ cũng không cần mỗi ngày đều phải đi làm.

Suy nghĩ của tiểu hài tử, đơn giản lại thuần túy.

Ninh Nhu biết Ninh Bảo Bảo đang suy nghĩ cái gì, trong lòng nhất thời khó chịu không thôi.

Kỳ thực quạt trong nhà đã sớm bị nàng đổi thành mức gió nhỏ nhất, đặc biệt là trên giường, gió rất nhỏ, nhỏ đến mức không cần lo lắng làm hỏng cơ thể.

Nhưng vô luận nàng nói thế nào, Ninh Bảo Bảo cũng không chịu nghe.

Trong không khí nhiệt độ vẫn oi bức không thể tả, ngay cả đèn chiếu cũng mang theo hơi nóng.

Ninh Nhu đi một đường xa như thế, trên người chảy không biết bao nhiêu mồ hôi, mái tóc ướt tí tách dính trên trán, hai gò má càng trắng bạch.

Ninh Bảo Bảo nằm trên giường chớp chớp mắt, bỗng nhiên xoay người bò dậy, nhắm ngay trán Ninh Nhu, chính mình mở tủ đầu giường, từ bên trong lấy ra một máy quạt mini hoa hướng dương, giúp Ninh Nhu thổi thổi.

"Bảo Bảo giúp mụ mụ thôi~"
Âm thanh mềm mại nhu nhu, làm nghe cảm thấy chua xót.

Ninh Nhu quay đầu đi, yết hầu giống như bị một tảng đá chặn lại, ngay cả hô hấp cũng mang theo sự cay đắng.

Hai mẹ con cứ như vậy một đứng một ngồi, cùng nhau thổi thổi gió.

Ninh Bảo Bảo còn nhỏ tuổi, không bao lâu liền nheo đôi mắt
Ninh Nhu đem người ôm vào trong lòng ngực xoa xoa, tiểu cô nương rất nhanh liền không còn nghe thấy âm thanh, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng bỗng chốc an tĩnh lại, lại không có động tĩnh khác.

Lòng bàn tay xoa xoa mái tóc mềm mại, là màu vàng nhạt.

Ninh Nhu nhẹ nhàng xoa, tâm trạng không nhịn được thở dài.

Vừa lơ đãng, lại nghĩ đến Lạc Chân.

Không đợi nàng từ trong trí nhớ hoàn hồn, một tấm ảnh chụp từ áo ngủ Ninh Bảo Bảo rơi ra—
Đó là một ảnh chụp đã ố vàng, trên mặt Ninh Bảo Bảo cùng nữ hài tử có vài phần giống nhau, nhất là mái tóc vàng, cô ngồi trước đàn dương cầm, mười ngón tay ấn trên bàn phím, trên mặt treo một nụ cười nhàn nhạt.

Khuôn mặt quen thuộc như vậy, làm tâm Ninh Nhu trong nháy mắt liền rối loạn.

Nữ hài tử trên ảnh chụp, là Lạc Chân năm mười lắm tuổi.

Mấy năm nay, nàng vẫn luôn đem ảnh chụp kẹp trong sổ ghi, không biết như thế nào, cư nhiên đêm nay lại bị Ninh Bảo Bảo đem lên giường.

Nàng nào biết rằng—ban ngày Ninh Bảo Bảo và Lạc Chân đã sớm gặp nhau ở nhà trẻ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.