Sâu Lười

Chương 12: Pn2: Xem nhật ký sâu lười




Xem xong mới thấy độ biến thái của tiểu công và lười bất tử của tiểu thụ

Trên đời này có đủ loại đam mê, đam mê ca nhạc, phim ảnh, sách truyện, đủ loại kiểu dáng mê, si tình, cuồng dại, si mê, đến như say như dại, cơm nước không màng. Bọn họ tự đắc này nhạc thú, bình thường thì một thân áo mũ chỉnh tề mà mặc vào diễn phục, sáng lên cổ họng lại quên hết tất cả mọi thứ không thể không khiến kẻ khác phải nghẹn họng nhìn trân trối. Nếu muốn nhìn một thiếu nữ nhiệt tình nhất, hét chói tai nhất thì chính là fan cuồng âm nhạc. Kia thanh âm với độ đê xi ben cao so với còi còn muốn kinh dị hơn, tốc độ truy đuổi thần tượng, thậm chí thuê máy bay vây trận, chỉ có ngươi không tưởng được chứ tuyệt không có gì mà fan cuồng không làm được. Mà bởi vì ngày X tháng Y năm Z do một phút sơ sẩy mà Tần Kinh Thiên cũng bất hạnh vì sâu lười lâm vào một loại đam mê

6/5 (ngày thứ nhất)

Trùng trùng (sâu lười) đã ngủ mười mấy giờ trong cơn gió nhẹ đầu hạ, cư nhiên ngay cả thân cũng không phiên (lười quá ý mà, ngủ cũng phải tiết kiệm sức lực ╮(╯_╰)╭) Tần Kinh Thiên nhìn màn hình giám sát, không thể không bội phục công phu lười của trùng trùng.

Vì tiện cho việc quan sát, Tần Kinh Thiên đã mua luôn cả ngõ nhỏ, mà vì bảo hộ an toàn cùng riêng tư của chính mình, cũng sắm luôn hệ thống an toàn điện tử vô cùng nghiêm mật, mà đương nhiên hệ thống cũng trải rộng cả căn nhà sát vách- Nhà Lại Thông.

Sau khi nắm quyền, cố gắng nắm vương quốc trong tay, tiếp tục trước mặt mọi người bảo trì tác phong của một kẻ khô táo chán nản công tác (cắm đầu vào công tác buồn chán) đương nhiên, tuy rằng khô táo, nhưng so với một kẻ tiểu tốt bị nhân xâm lược, Tần Kinh Thiên tuyệt đối càng thích hợp làm một đế vương hơn.

Vì không muốn khiến nhân chú ý, dưới danh nghĩa một tiểu công ty xuất khẩu mậu dịch nho nhỏ–công ty Kinh Thiên liền ra đời như vậy. Chỉ có mười mấy nhân viên nó cứ như vậy treo biển hành nghề buôn bán, sinh ý không cao không thấp, tựa hồ cũng không có trở ngại gì.

Trùng trùng vẫn bình tĩnh mấp máy một chút, hai phút đồng hồ trôi qua, trùng trùng ngủ say lại vặn vẹo thân mình, Tần Kinh Thiên biết: Trùng trùng đã muốn tỉnh.

Mười lăm phút trôi qua, trùng trùng dùng mặt cọ cọ gối đầu, hết cọ bên trái lại cọ bên phải, ước chừng thân thiết với gối đầu thập phần, mới nhắm mắt lại ngồi dậy.

Ôm chăn, trùng trùng cũng không có xuống giường rửa mặt, nhắm mắt lại, quay lưng về phía cửa sổ tràn đầy ánh nắng, trùng trùng mặt hướng vách tường không ngừng dập đầu, đừng hiểu lầm, đó không phải cầu thần bái phật gì cả mà chỉ là vẫn còn chưa hết buồn ngủ thôi. Nếu không phải chính mắt thấy hắn vừa mới ngủ hơn mười mấy giờ sẽ nghĩ đây là một người thiếu ngủ nhiều ngày do làm việc vất vả a! Hiểu lầm hiểu lầm!

Gật đầu mấy chục cái xong, trùng trùng thân mình nhất oai (vươn vai) tựa như con tôm cuộn mình tiếp tục ngủ Σ( ° △ °|||)

Cầm lấy văn kiện trên bàn, Tần Kinh Thiên chấm dứt nghỉ ngơi tiếp tục làm việc, hắn biết không đủ nửa giờ, trùng trùng sẽ không chân chính tỉnh lại.

7/5 (ngày thứ hai) trời nhiều mây:

Nhiệt độ không khí ôn hòa, rất nhiều người đều thích loại thời tiết này, đám mây đem thái dương cực nóng che chắn lại, làm cho nữ nhân không cần bôi một đống mỹ phẩm chống nắng, sử dụng ô mũ hay mặc “võ trang” tránh nắng, cũng có thể khiến da thịt sợ phơi nắng tiếp xúc một chút với ánh mặt trời.

Rốt cuộc trùng trùng chân chính thanh tỉnh, ngồi dậy vào lúc mười giờ sáng, đem bô ở dưới giường để giải quyết bàng quang đang tích tụ Σ( ° △ °|||), thuận tay lấy khăn lông ướt trên đầu giường rửa mặt qua, tại phòng bếp, siêu nước cũng đúng giờ kêu to lên, nước đã sôi.

Người máy nhắc siêu lên, đem nước rót vào cốc, một cái xe chạy bằng điện mang một ly trà xanh và một bàn thức ăn sáng chậm rãi trượt đến bên giường trùng trùng.

Trùng trùng khoái hoạt hưởng dụng bữa sáng của chính mình, đối diện với TV đang phát phim hoạt hình mà trùng trùng yêu nhất. Nó không phải về tình yêu, chiến tranh, thần thoại hoặc là những thứ đông tây khác, trùng trùng yêu nhất ba bộ phim theo thứ tự [Doremon],[Tiểu viên thuốc anh đào],[bút sáp màu tiểu Tân] Y thực sự là rất ngây thơ a!≧◠◡◠≦

Cắn củ lạc, cây phỉ nhân lại uống súp thơm ngào ngạt, trùng trùng thỏa mãn khóe miệng giơ lên. Không hổ là chúc trùng, không như người thường thích bánh mì và sữa mà thiên vị cắn quả hạch.

Tần Kinh Thiên không biết nhìn bao nhiêu lần vẫn sẽ bị đôi mắt vì xem Tiểu viên thuốc mà cười thành một đoàn của trùng trùng mê hoặc.

Sáng sớm vì phân bộ ở Châu Phi xuất hiện vấn đề mà tâm tình có chút lo lắng cũng dần bình tĩnh lại. Người da đen có lẽ bởi vì có sức khỏe to lớn mà giải quyết vấn đề luôn dùng tới nắm đấm chứ không dùng cái đầu để suy nghĩ làm cho người ta liên tưởng đến liệt mã, một cái không thuận ý sẽ tung vó. Loại này nếu dùng cách quang minh chính đại không phục thì chỉ có theo mặt áp đảo đối phương làm chúng thua tâm phục khẩu phục.

8/5 (ngày thứ ba) trời vẫn nhiều mây.

Giữa trưa 12h.

“Sâu lười biểu ca, ăn cơm” Xa xa truyền đến thanh âm của Vương Á Nam. Nha đầu kia luôn người chưa xuất hiện thì âm thanh đã tới trước rồi. Mỗi ngày hai ngàn, một tháng là lục vạn, Vương Á Nam đối kim chủ (giàu a) biểu ca tuyệt đối là dứt khoát, thề sống chết đi theo. Học phí của nàng toàn bộ đều là từ trong này ra a.

Nói Lại Thông là biểu ca của nàng không bằng nói là ân nhân cứu mạng thì đúng hơn. Vương Á Nam tên thật là Vương Chiêu Đệ, sinh ra ở một gia đình cực độ trọng nam khinh nữ, từ giây phút đệ đệ nàng sinh ra, nàng liền trở thành món đồ chơi của đệ đệ, người hầu, nơi trút giận, đồ bỏ. Một người thì không thể lựa chọn gia đình sinh ra mình, không thể lựa chọn cha mẹ, mà một đứa trẻ không được cha mẹ ruột yêu thương thì quả là người vô cùng bất hạnh đi. Sau đó bởi vì để có đồ lễ hỏi cho đệ đệ bị sủng vô pháp vô thiên, nàng bị bán cho một tên nam nhân hơn 50 tuổi nổi tiếng ngược thê (bạo hành vợ) khi đó Vương Á Nam đối cha mẹ ruột đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Đơn giản là nàng đem Lại Thông vì quá lười không muốn đi đường lầm tưởng thành bệnh nhân bị cảm nắng mà đem về nhà (may mắn nàng theo Tiểu Kiền làm việc nặng lên có một phen khí lực) thế là mạc danh kì diệu (không hiểu ra làm mô) nàng trở thành biểu muội của Lạc Thông, từ đó gánh vác nhiệm vụ nuôi nấng sâu lười.

Đồ ăn đặt tới trước mắt, chiếc đũa đưa tới trong tay, trùng trùng mới bắt đầu chậm rì rì xúc cơm lên. Đang trong quá trình trưởng thành, Vương Á Nam ăn đến lang thôn hổ yết, mà trái lại trong lòng chỉ có một chén chúc (súp), một đĩa hoa sinh, một đĩa trái cây, trùng trùng một ngụm cơm lại nhìn đông ngó tây, nhai nhai nhai. Chờ Vương Á Nam nghỉ ngơi nửa giờ sau, trùng trùng mới đem đồ ăn trước mặt ăn hết ⁀⊙﹏☉⁀

Tần Kinh Thiên cau mày nhìn màn hình giám thị, đối với nữ nhân duy nhất có thể ở bên cạnh trùng trùng rất chi là phản cảm. Nữ nhân này sao có thể như vậy? Có biết chiếu cố người khác không vậy? Trùng trùng ăn ít như vậy thân thể sao chịu được? (ăn cũng là một công việc nặng nhọc ≧☉_☉≦)

Bất tri bất giác mỗi ngày quan sát cuộc sống của trùng trùng đã là một thói quen của hắn, lúc ban đầu cũng chỉ là một chút hứng thú sau dần phát triển thành một loại ham mê không thể thiếu mỗi ngày (anh hết thuốc chữa rồi anh ạ =.=!!!)

9/5 (Ngày thứ tư) âm u

Nếu không phải ở sân bay hoan nghênh thần tượng mà một thiếu nữ tự nhiên thét chói tai lên thì mười người có đến chín cho rằng đó là bệnh thần kinh phát tác. Nhưng đặt ở trong đội ngũ fan cuồng đó lại bất quá là biểu hiện bình thường mà ngược lại, không thét chói tai mới là có bệnh.

Luôn tổng cảm thấy trùng trùng không phải đứa nhỏ bình thường đơn thuần, tuy rằng y luôn miễn cưỡng sinh hoạt bên trong thành lũy của chính mình, chỉ có một ít người mới có thể ra vào. Nhưng không nghĩ tới trùng trùng còn khôn khéo không bình thường như vậy.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Tần Kinh Thiên thật sự khó có thể tin được này sâu lười lại có một đầu óc kinh doanh như thế. Tuy rằng trong phòng có vài máy móc thiết bị nho nhỏ chứng minh này sâu lười thực thông minh, nhưng tuổi còn trẻ như vậy lại có thể đùa bỡn thị trường chứng khoán trong lòng bàn tay thì quả thật đúng là thiên tài.

Sâu lười cũng không phải luôn thực lười. Mỗi ngày còn dành hai mươi phút thời gian cho việc kinh doanh, trùng trùng sẽ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào máy tính. Nhìn không chuyển mắt những con số, biểu tượng chứng khoán không ngừng biến ảo tựa như liệp báo đang chăm chú quan sát linh dương. Ánh mắt dài nhỏ cũng khó có được dịp mở thật to, mười ngón tay không ngừng đánh xuống mệnh lệnh. Không cần xem thị trường chứng khoán, đó là một ván bài, khác biệt cũng chỉ là sa hoa hơn mấy loại bài bạc bình thường. Thường dân đánh cược vào đó chính là vận khí, mà những cao thủ là đánh cược kĩ thuật, đương nhiên tối cao minh là “Xuất thiên” đổ vương (=trùng trùng?)

Tổ chức “Vô” đương nhiên cũng đủ người tài giỏi như thế, nhưng bọn họ cũng không thể tra ra này trùng trùng rốt cuộc có bao nhiêu tiền, hoàn toàn không chỉ có trong sổ tiết kiệm của y. Cuốn sổ đó Tần Kinh Thiên xem qua cũng không có là bao “Có nhiều hơn nữa cũng không đáng là bao” Tần Kinh Thiên nghĩ.

Không nhiều không ít, đúng hai mươi phút trôi qua, trùng trùng gõ nửa ngày bàn phím lập tức lật ngửa ở trên giường, chính thức bỏ mình ^^. Nhìn trùng trùng đáng thương bóp bóp tay, dường như bị thiên đại ủy khuất bĩu môi. Cả ngày bận rộn không chịu nổi Tần Kinh Thiên dở khóc dở cười. Ông trời đã ưu ái đến thế còn không biết chừng mực, chẳng lẽ sâu lười này không biết trên thế giới có bao nhiêu ngày công tác hai mươi tư giờ còn không đủ ăn no sao?

Lão thiên gia (ông trời) là kẻ bất công. Mỗi một người thành công mặt sau hoặc nhiều hoặc ít đều do vận khí, hoặc khả năng xuất sắc. Có người có thể thăng chức rất nhanh, có người lại suốt đời sống vô vị tầm thường. Tự thân cố gắng cũng là một phần, vận thế lại là phương diện khác.

Mà trùng trùng tám phần không là 100% là sâu lười được lão thiên gia tối sủng ái.

10/5 (ngày thứ 5) mưa nhỏ.

Cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, bên ngoài các màu hồng, vàng, xanh, lục ô che hợp thành một thế giới rực rỡ sắc màu, trùng trùng tựa vào bên giường nhìn bên ngoài mọi người đang vội vàng đội mưa, rất có thi (thơ) hứng mà ngâm “Mưa phùn nhuận không tiếng động” “Xuân vũ quý như du”

Mà Vương Á Nam vừa từ trường học trở về, một cước lầy lội, hơn nửa ống quần đều ướt vẻ mặt tức giận sửa sang lại một thân chật vật, một bên không cam lòng lấy “Chu môn rượu thịt thối, lô có đông chết cốt” đối cùng. ( >///< ta botay.com vụ thơ thẩn này nhá!) Mưa tuyết ở trong mắt kẻ thưởng cảnh là xinh đẹp nhưng trong mắt những người phải xuất môn công tác lại là đáng giận, ai cũng không muốn mang theo ô che ngồi ở xe công cộng. “Ta nghĩ gả cho” Sâu lười nhìn mưa bụi lơ đãng nói.(‾-ƪ‾) “Tốt!” Vương Á Nam cũng không có nhảy dựng ba thước cao. Đề tài này cũng không phải sâu lười lần đầu tiên đề cập đến. Mười năm trước, sâu lười vĩ đại của chúng ta đã lập hạ chí nguyện: Phải gả cho một cái toàn năng “Trượng phu”. Đương nhiên lúc ấy mọi người đều sợ hãi nghĩ này trùng trùng thần kinh xảy ra vấn đề, có lẽ nên ném vào bệnh viện tâm thần tiến hành giáo dục. Mà rốt cuộc trùng trùng không bị ném vào đó nguyên nhân rất đơn giản: Trùng trùng trượng phu mục tiêu là nữ trượng phu. ~(‾▿‾~) Trùng trùng yêu cầu cũng không cao:(─‿‿─) +Không cần “Trượng phu” có tiền, với vận khí của trùng trùng có thể thoải mái kiếm tiền, cùng lắm thì làm cho “Trượng phu” đảm đương nhiệm vụ cánh tay của trùng trùng, nghe lệnh làm việc, tuyệt không có chuyện đói chết.(>‿◠)✌

+Không cần “Trượng phu” anh tuấn xinh đẹp, tất cả mỹ nhân dễ nhìn đều dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, công việc lo lắng cố sức xua đuổi ong bướm thật sự không phù hợp lý tưởng của trùng trùng.(¬‿¬)

+ Không cần “Trượng phu” có quyền thế, việc tranh quyền đoạt lợi thực phiền toái. Chúng ta phải biết rằng này trùng trùng nhưng là lương dân số một, làm kẻ boại hoại quả thực rất khó khăn.<(‘.’)>

Nhưng “Trượng phu” nhất định phải chịu khó. Vô nghĩa! Hai con sâu lười không đói bụng mà chết mới là lạ! Nhất định phải khỏe mạnh, không hữu lực thì làm việc kiểu gì! Nhất định phải trung thành. Một kẻ không trung thành càng rắc rối, trùng trùng rất chán ghét cái kiểu tay ba, tay tư rồi thì n tay. Dù sao một chọi một cũng vừa trực tiếp lại vừa đơn giản.(╯‵□′)╯

Cuối cùng đương nhiên là phải thuận mắt! Này là yêu cầu chủ quan, thuận mắt hay không thuận mắt đương nhiên là vì nhân mà quyết định.

Cơn mưa vẫn còn tiếp tục rơi, làm cho mặt đất khô cứng được thỏa thuê hấp thụ từng giọt cam lâm (nước trân quý)

“Có mục tiêu sao?” Vương Á Nam vừa làm cơm chiều vừa hỏi một chút.

“Từ Hiểu Hinh” đưa ra một tấm ảnh chụp, Lại Thông có chút dào dạt đắc ý nhìn Vương Á Nam.“Ánh mắt của ta không sai đi”

Y xem nữ nhân này thực thuận mắt, trừ bỏ gia thế không tốt, vừa có năng lực lại vừa xinh đẹp chịu khó. Căn cứ thiên cổ lưu truyền khác phái hấp dẫn, Từ Hiểu Hinh là người cuối cùng được Lại Thông đề cử.

Nhìn nữ nhân nở nụ cười thản nhiên trong ảnh chụp, Vương Á Nam đương nhiên biết náng là ai. Tuy rằng không thể nói là tuyệt thế đại mỹ nhân nhưng là làm việc là số một, càng hiếm có là thanh thuần lại ôn nhu, quả thực là hóa thân hoàn mỹ của từ nữ tính. Mà trọng yếu hơn, nàng là thần tượng của Vương Á Nam. Đó là mục tiêu cố gắng của nàng, như thế nào có thể để cho sâu lười này đạp hư?!

Nàng, Vương Á Nam tuyệt không cho phép!(ง’̀-’́)ง

Thử nghĩ Từ Hiểu Hinh một nữ nhân không có hậu trường, không có gia thế hùng hậu, bằng chính năng lực của mình dốc sức làm đến vị trí tổng tài là như thế nào không dễ dàng. Mồ hôi và công sức phía sau người bình thường không thể tưởng tượng được. Một nữ nhân tốt đẹp như vậy nên được một nam tử kiên cường hữu lực ái mộ, trân trọng mà không phải là làm bảo mẫu của sâu lười này, để cho con sâu lười này ăn luôn một đóa hoa tươi!ヽ(`▭´)ノ

“Nàng nhưng có tận mười vị hộ hoa sứ giả (có ai không hiểu từ này không? Fan ngưỡng mộ bám theo bảo vệ ý mà) ngươi nghĩ có thể đoạt quá bọn họ sao?” Vương Á Nam có chút hèn mọn hỏi.

“Đoạt?!” không yên lòng liếc mắt qua tư liệu của mười vị hộ hoa, Lại Thông nghiên cứu trước một vị trong đó ánh mắt nóng cháy nhất, xem ra vị này tình cảm rất là chấp nhất. Có chút đáng tiếc nhìn nữ nhân trong ảnh chụp. “Đoạt? Rất phiền toái! Chính là nàng thật sự không sai, khó được người ta xem vừa ý như vậy”╯.╰

“Ngươi vẫn sẽ tìm được thôi mà” Vương Á Nam không có chút lòng đồng tình nào nói “Tốt nhất là tìm một đại phôi đản, cho ngươi này trùng đi cắn kia khỏa đản, lấy độc trị độc” (oa hahahha giờ em mới biết chị có khả năng tiên tri nha =)))))))))))

“Này trùng cư nhiên muốn tìm chủ nhân sao?” Tần Kinh Thiên ở trước màn hình giám thị có chút hờn giận, chẳng lẽ y không biết mình sớm đã có chủ sao? (bá đạo!~(‾▿‾~)

11/5 (ngày thứ sáu): nhiều mây

Trùng trùng đang tắm rửa >///< Bồn tắm thật to chứa đầy nước ấm, sữa tắm tạo thành những bong bóng liên tiếp nổi lên lại lập tức biến mất, sinh ra, biến mất, lặp đi lặp lại quá trình. Trùng trùng ngâm mình ở trong bồn tắm, mái tóc dài như nữ nhân được dùng khăn tắm quấn lên. Cũng không phải trùng trùng không cho người khác tắm mà là Vương Á Nam kiên quyết không chịu làm công việc lau người này, nếu không Lại Thông một chút cũng không để ý có người giúp y tắm rửa.(─‿‿─) “Ta để ý!” Mỗi lần nói tới đề tài này, Vương Á Nam đều không chút hình tượng hô to gọi nhỏ. Người ta nhưng là một cô gái thanh thuần  Σ( ° △ °|||) còn muốn tìm một bạch mã hoàng tử, đàm một hồi luyến ái. Mà đương nhiên điều kiện tiên quyết là nam nhân kia phải là một nam tử hán chịu khó đảm đang, tuyệt đối không thể là loại này lười bỏ đi nam nhân. Bất luận là tóc, dáng người, gương mặt hay là thanh âm đều phải cùng sâu lười bất đồng! Lại Thông tuy rằng lười nhưng thực thích tẩy, à không, là tắm. Trùng trùng tắm rửa trình tự là như thế này: đổ tốt nước tắm, cho sữa tắm vào, sau đó trùng trùng của chúng ta phao đi qua٩(●̮̃•)۶, phao đến thoải mái sau, dùng vòi sen đem bong bóng trên người tắm sạch sẽ. Nếu tâm tình hảo sẽ đổ thêm nước sạch tái phao một lần, bình thường là như vậy chấm dứt.~(‾▿‾~) Cái gì? Không cần khăn mặt chà xát sao? Kia có bao nhiêu mệt a! Tắm không sạch sao? Không biết gì cả! Phao một lần không sạch, phao nhiều lần không phải được rồi sao. Đi nhà tắm thì sao á? Cái loại nơi công cộng này ai biết có bệnh lây nhiễm qua đường sinh dục, bệnh truyền nhiễm linh tinh không? Không đi! Phao cả người thoải mái, Lại Thông toàn thân đều ngâm ở trong nước, chỉ lộ ra mỗi cái đầu. Buồn ngủ, trùng trùng vẫn thực hâm mộ cá bởi vì ngủ ở trong nước thực sự rất tuyệt. Mà lúc này nhìn kĩ, ngươi sẽ phát hiện một sợi dây mềm mại cột ở vai phải của Lại Thông. Dù sao bị chết đuối trong bồn tắm cũng rất buồn cười ╭(╯^╰)╮ Hơi nước như sương khói bao phủ cả phòng tắm nho nhỏ. Trong không gian tư mật này bỗng xuất hiện một cái bóng đen, Tần Kinh Thiên mặt không chút thay đổi nhìn trùng trùng ***. Không ai từng thấy qua biểu tình âu yếm ôn nhu cùng quý trọng này của hắn, bàn tay to lớn tự nhiên vuốt ve khuôn mặt cùng thân mình Lại Thông. Mà Lại Thông híp mắt hoặc là đang ngủ, hoặc là lười đáp lại không có một tia giãy dụa.(─‿‿─) “Ta là Vô” Tần Kinh Thiên nói như “Vô” thủ lĩnh, “Vô” chủ từ cùng hoàng đế nói “Trẫm” không có gì khác biệt. “Ngươi là Hữu” “Vô” muốn có được “Hữu”. Những kẻ hai bàn tay trắng đối với mong muốn một thứ gì đó đều có loại chấp nhất khác thường, thậm chí là điên cuồng. Nói Lại Thông may mắn cũng tốt, nói y bất hạnh cũng thế. Dù sao tại cái đêm định mệnh kia, khi y khiến Tần  Kinh Thiên hứng thú cùng nảy sinh dục vọng chiếm lấy thì muốn trốn cũng là trốn không thoát rồi. “Ngươi là thứ mà “Vô” có được! Ngươi là của ta!” thanh âm lãnh khốc quanh quẩn ở trong không gian nhỏ hẹp, nói không ra bao nhiêu cuồng ngạo cùng khí phách trong đó. Bóng đen theo tuyên cáo xong giây lát liền biến mất. Mí mắt trầm trọng của Lại Thông cố mở ra một khe nhỏ “Ta còn đang tìm kiếm chung quanh cư nhiên lại có người tự động chạy tới cửa” Lại Thông cảm thấy hết sức cao hứng, đối với việc có thể giúp y bớt sức hành động, y đều giơ hai tay hai chân nhất chí. ˚▽˚ /   18/5 (ngày thứ bảy) Tình    “Ân…. A…..” “A!….. Cáp……” Trong phòng truyền tới thanh âm làm cho người ta mặt đỏ tim đập, mà trùng trùng đã muốn khó được một tuần mỗi ngày kiên trì xem một giờ a phiến (phim 18+).Σ( ° △ °|||) Qua màn hình giám thị quan sát trùng trùng, Tần Kinh Thiên không hiểu ra làm sao. Này trùng trùng chẳng lẽ tiến vào thời kì động dục? Thời kì phản nghịch của y có phải hơi muộn hay không? Có điểm quái a? Khó được một giờ tập trung tinh thần xem phim. Thấy thật có chút xin lỗi ánh mắt của trùng trùng. Bất quá trùng trùng xem a phiến vẫn là có chút không giống người thường đi. Cầm cái đồng hồ bấm giờ, trùng trùng không chút chú ý mấy động tác thân mật mà là chú ý đến mấy con số.Σ( ° △ °|||) Luôn luôn sâu sắc Tần Kinh Thiên cũng chú ý tới điểm nhỏ này. Mà một cái khác làm cho hắn chú ý là hắn phát hiện trùng trùng sau khi xem một cái nam nữ ân ái xong sẽ tiếp tục quan sát một cái nam nam tương ái.Σ( ° △ °|||) Trùng trùng năng lực thừa nhận thật đúng là không phải bình thường. Bất quá trùng trùng rõ ràng đối với mấy thứ SM linh tinh căm thù đến tận xương tủy. Bởi vì một lần sau khi trùng trùng há hốc mồm xem xong một cái SM liền không tiếc mệt nhọc miệng của mình cùng đôi chân tôn quý. Giậm chân ở trong phòng mắng to mười phút “Trên thế giới cư nhiên còn có loại này bệnh thần kinh!” Ngươi liền biết trùng trùng đối SM vô cùng phản cảm.~(‾▿‾~) Hôm sau, nhu nhu đôi mắt toan sáp, Lại Thông híp mắt, hữu khí vô lực ở trước mặt Vương Á Nam chuẩn bị tuyên bố một quyết định trọng đại. “Ta cảm thấy gả cho một cái nam nhân so với gả cho một cái nữ nhân tốt hơn!” (⊙.⊙(☉_☉)⊙.⊙)(ước gì ai cũng nghĩ được như anh ấy) Nói xong cũng không quản Vương Á Nam đã hoàn toàn hóa đá.    “Ngươi muốn tìm cái nam trượng phu?!” ≧☉_☉≦ Vương á nam thật cẩn thận hỏi lại. Đối với biểu ca lười tới đòi mạng, tuyệt đối là đại môn không ra, nhị môn không lại như thế nào đột nhiên biến thành đồng tính luyến ái thật sự là trăm tư không thể giải. “Ân” trùng trùng luôn luôn có thể dùng ít sức liền dùng ít sức, đến nói chuyện cũng không ngoại lệ. “Nam nhân không thể sinh tiểu hài tử” Bất hiếu có tam, vô tự vi đại (bất hiếu có ba điều, không có hậu đại là tội nặng nhất) “Dưỡng tiểu hài tử rất phiền phức!” (ảnh mà dưỡng thì vào tù vì tội ngược đãi trẻ em à?) “Ngu ngốc!” Vương Á Nam tự cốc đầu mình một cái, lấy lười tối cao, sâu lười sao có thể vì lý do đấy mà không chọn nam nhân, sợ rằng y cao hứng còn không kịp ý chứ. Nam nhân so với nữ nhân hữu lực hơn, đây là chân lý từ trước đến nay không thể thay đổi. Đại bộ phận nam nhân so với nữ nhân kiếm tiền nhiều hơn, thật là có đủ bất công. Vì cái gì sống giống nhau lại không thể có tiền lương giống nhau?! (lại tự kỉ vụ gia đình!) “Nam nhân so với nữ nhân lười hơn” Vương Á Nam linh quang chợt lóe. Thử nghĩ xem cùng là người đi làm mà một cặp vợ chồng sau khi tan tầm, người chồng thì vắt chân ngồi xem TV, uống trà, mà người vợ lại phải chịu mệt nhọc giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà. Nam nhân rõ ràng so với nữ nhân lười hơn. “Tìm kẻ chịu khó” “Đúng nga, tuy nói nam nhân so với nữ nhân lười hơn, nhưng là cũng không thể bài trừ một số nam nhân thế hệ mới rất chăm chỉ chịu khó” Vương Á Nam cau mày nghĩ. Nhưng là gả cho cái nam trượng phu luôn không dễ nghe bằng gả cho cái nữ trượng phu Vương Á Nam vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng tuyên bố điều nàng vừa phát hiện ra “Biểu ca, gả cho nam nhân, thời điểm kia có vẻ rất thống khố!”(‾-ƪ‾) “Vấn đề đó” trùng trùng cư nhiên nghiêm trang trả lời “Ta nghiên cứu qua một chút, nếu gả cho nam nhân, nằm ở phía dưới mất ít sức hơn!”(⊙.⊙(☉_☉)⊙.⊙) “Thật vậy sao?” Σ( ° △ °|||) Lòng hiếu kì nâng cao, Vương Á Nam lập tức hứng thú hỏi. Tuy rằng là tiểu nữ sinh thanh thuần nhưng cũng tràn đầy tò mò, cũng chỉ nhìn chứ không phải là làm a… “Ngươi xem…” ………………… ………………. Lại Thông dùng thuật ngữ chuyên nghiệp vì tiểu biểu muội giải thích lượng vận động lớn nhỏ của các nhân vật trong a phiến (Σ( ° △ °|||) thảo nào ổng cầm đồng hồ bấm giờ ngồi ghi chép số liệu) Nam nhân lượng vận động, nữ nhân lượng vận động, tiểu công lượng vận động, tiểu thụ lượng vận động. Vương Á Nam nghe mà hai mắt tỏa sáng❂◡❂. Mà Tần Kinh Thiên nghe được không khỏi lắc đầu. Đây thật sự là lần đầu tiên kể từ khi khai thiên lập địa đến giờ có người đi nghiên cứu cái thể loại như thế này. Trùng trùng có sức sáng tạo thực phi phàm. Tóm lại, trải qua xâm nhập, điều tra, nghiên cứu, có đầy đủ lý do có thể tin tưởng. Làm tiểu thụ thì lượng vận động có vẻ rất ít, chỉ áp dụng tư thế nằm sấp! Σ( ° △ °|||) (⊙.⊙(☉_☉)⊙.⊙) “Tìm cái nam nhân đi!” Vương Á Nam đồng ý.(>‿◠)✌

“Ngay cả tìm cũng không cần tìm, có sẵn rồi!” (─‿‿─)Lại Thông thực vừa lòng tiện nghi có sẵn này.

Chính là y đã quên, tiện nghi không hảo hóa mà hảo hóa không tiện nghi a~

Đôi lời của editor: Làm mất mấy tiếng lận (╥﹏╥) mà ta hổng dám ngừng vì sợ nếu ngừng rồi thì không đủ dũng khí nhảy vào làm tiếp nữa! Dài dã man con ngan luôn.

Hay nhưng mừ dài quá! Ôi chả biết đến khi nào mình mới gom đủ dũng khí đi làm nốt cái phiên ngoại cuối cùng đây! Ước gì tụi nó đừng có dài đến mười mấy trang word ╮(╯_╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.