Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 5: Chương 5





Edit+beta: LQNN203
Lúc ba giờ rưỡi chiều, Lâm Âm tập luyện một hồi, cô ngồi ở ven tường phòng tập múa, mở nắp chai nước mang theo, vừa uống nước vừa xem đồng nghiệp luyện tập.
Sức cám dỗ của video quảng cáo game Đế Hòa quá lớn, hầu như tất cả mọi người đều tập luyện chăm chỉ, Chu Phán Phán là người nghiêm túc nhất.
Ngoài việc uống nước và đi vệ sinh, cô ta hầu như không ngừng tập luyện, thậm chí giáo viên dạy múa còn khuyên cô ta nên nghỉ ngơi.
Lâm Âm đã xem một lúc, trong số những người này, Chu Phán Phán múa giỏi nhất, nhiều người nghĩ rằng cô ta sẽ được chọn, Lâm Âm cũng cảm thấy như vậy.
Hai đồng nghiệp đang nghỉ ngơi bên cạnh còn đang bàn luận về vụ bê bối của Dương Thấm Vũ, thấy Lâm Âm đang ngồi một mình cố ý giúp cô hòa nhập với môi trường mới, nhiệt tình hét lên: "Lâm Âm, tôi có mang sôcôla này, cô đến ăn chút không, bổ sung thêm chút năng lượng."
Lâm Âm cười với đồng nghiệp, đứng dậy đi tới: "Cảm ơn."
Cô gái chia sẻ sôcôla của mình tên là Lưu Hiểu Thanh, khuôn mặt tròn trịa, ngoại hình dễ thương, là một tín đồ ăn vặt, đối với ai cũng đều rất thân thiết.
"Lâm Âm, cô có bạn trai chưa, cô xinh đẹp như vậy nhất định là có rồi nhỉ."
Lâm Âm cười gật đầu: "Ừm, cô cũng rất xinh đẹp."
Lưu Hiểu Thanh đút nửa miếng sôcôla vào miệng: "Tôi cũng muốn tìm bạn trai.

Nếu có người thích hợp thì cô giới thiệu cho tôi với.

Tôi thích những anh chàng đẹp trai lạnh lùng, cũng thích chó con ấm áp."
Lâm Âm: "Được."
Lưu Hiểu Thanh lấy điện thoại di động ra xem, nhanh chóng nói với những người bên cạnh: "Có người đã phanh phui ra thân phận người tình bí ẩn của Dương Thấm Vũ rồi này!"
"Là cháu lớn của nhà họ Cố ở Uyển Thành chúng ta, ơ, không đúng, anh ta không phải vừa đính hôn với tiểu công chúa nhà họ Lâm sao, sao lại qua lại với một nữ minh tinh?"
"Ai có bức ảnh của tiểu công chúa nhà họ Lâm không? Tôi muốn xem cô ấy trông như thế nào."
"Tìm không thấy đâu.

Vị tiểu công chúa ấy được gia đình bảo vệ kỹ lưỡng đến nỗi không có bức ảnh nào của cô ấy trên Internet cả."
"Hẳn là vì không được đẹp lắm, nếu không sao vừa đính hôn lại bị vị hôn phu của mình ghét bỏ được."
"Này, lời này của cô không đúng rồi, tiểu công chúa người ta dù có xấu xí thế nào cũng không phải là lý do để tên chồng sắp cưới kia ngoại tình.

Sai chính là tra nam tiện nữ kia, còn Dương Thấm Vũ là người như thế nào, đó là người mà đàn ông bình thường có thể chống đỡ được sao."
Tiểu công chúa nhà họ Lâm ở ngay trước mặt những người này, tự mình ăn dưa của mình, Lâm Âm không xen vào, cô muốn nghe người khác nói gì, nắm giữ nhiều thông tin luôn không sai.
Lâm Âm ngồi trên sàn nhà, buộc lại mái tóc xõa của cô: "Dương Thấm Vũ làm sao vậy?"
"Dương Thấm Vũ à, cô ta sớm đã bị vùi lấp tám trăm năm trước rồi.

Khi mới ra mắt cô ta là người mẫu tuyến mười tám, vẫn luôn không nổi tiếng gì.


Sau đó cô ta diễn một bộ phim truyền hình, đóng vai nữ chính thứ hai với tính cách tốt mà trở nên nổi tiếng, tẩy trắng thành công," Lưu Hiểu Thanh tiến đến bên Lâm Âm và thì thầm, "Cô đoán xem làm thế nào cô ta nhận được vai đó, ngủ với người ta, bị vợ của đạo diễn tìm đến tận cửa lột sạch quần áo mà đánh."
"Đương nhiên, hiện tại người ta có rất nhiều fan hâm mộ, đi theo con đường bạch liên hoa đáng thương.

Chuyện năm đó không được phép nhắc đến, ngoại trừ việc Internet vạch trần đóa hoa trắng nhỏ bé yếu ớt đáng thương."
Lâm Âm ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra Cố Du Minh là nam chính trong bức ảnh ở sân bay, lúc đầu cô hơi nghi ngờ, không biết Cố Du Minh có thực sự qua lại với phụ nữ khác sau lưng cô hay không, như vậy chắc chắn cô sẽ muốn hủy hôn.
Nhìn bây giờ, hoàn toàn không thể.
Cố gia là một gia tộc có tuổi đời hàng trăm năm, chú trọng nhất là sự trong sạch và thể diện.

Gia giáo của Cố Du Minh từ nhỏ đã rất nghiêm khắc, điều anh ta ghét nhất là loại phụ nữ không yêu bản thân mình.
Hơn nữa, những gì người khác nói cũng chỉ là những gì người khác nói, nếu thật sự có chuyện gì cô phải chính tai nghe Cố Du Minh nói.

Bọn họ đều đã đính hôn, sự tin tưởng cơ bản nhất vẫn phải có.
Có người gõ cửa, người phụ nữ ở quầy lễ tân bước vào với hai túi đồ lớn: "Lâm Âm, đồ của cô."
Logo trên chiếc túi đựng cơm hộp rất dễ thấy, đó là logo của một khách sạn khá đắt tiền ở Uyển Thành.
Tất cả những người trong phòng tập múa đều nhìn sang, giá của hai túi điểm tâm và đồ uống tinh xảo này không hề rẻ.
Lâm Âm mở hộp ra, mời mọi người cùng ăn.
Lưu Hiểu Thanh cầm lấy một chiếc bánh đậu đỏ tinh xảo: "Lâm Âm, đây là cô gọi sao, cô giàu quá!"
"Không phải tôi gọi," Lâm Âm suy nghĩ một chút.

Anh cả và anh hai không biết cô đã làm việc trong đoàn múa, chỉ duy nhất một người là Cố Du Minh, "Chắc là bạn trai tôi gọi."
Mọi người bắt đầu la ó: "Bạn trai của cô thật tốt với cô."
"Người có tiền a, phần điểm tâm này ít nhất cũng phải ba nghìn, non nửa tháng lương của tôi rồi."
"Phán Phán, ngừng luyện tập đã, đến ăn thử món bánh dương chi cam lộ này đi, không phải cô thích món này nhất sao?"
Chu Phán Phán lấy khăn của mình lau mồ hôi: "Tôi không dám ăn đâu.

Lỡ tôi béo lên thì sao, không phải là tự hủy tiền đồ của mình à."
Nghe xong có hai ba người miễn cưỡng đặt bánh trong tay xuống, cuộc tuyển chọn cho game của Đế Hòa sắp bắt đầu, nhất định phải duy trì vóc dáng thật tốt, nếu mập lên là xong đời.
Lưu Hiểu Thanh hờ hững xua tay: "Ăn một chút thì mọc thêm bao nhiêu thịt chứ.

Lại nói, tôi chưa bao giờ ăn món điểm tâm nào ngon như vậy, cảm ơn cô Lâm Âm."
Chu Phán Phán trợn tròn mắt, giọng điệu móc mỉa: "Cũng đừng nghĩ người khác cho cô cái gì cô cũng ăn."
Lâm Âm bước tới trước mặt Chu Phán Phán nói: "Tôi không có gì để tặng, chỉ mời mọi người chút bánh thôi."

Chu Phán Phán nhìn Lâm Âm: "Vậy sao cô không tự ăn đi, còn không phải muốn giữ dáng cho mình sao, đạp người khác xuống để có đủ tư cách tham gia quảng cáo cho Đế Hòa."
Lâm Âm không ngờ rằng cô chỉ mời mọi người ăn bánh mà còn lòi ra một thuyết âm mưu: "Tôi mới đến đây, còn chưa quen với môi trường, không muốn tranh tư cách gì kia, cho dù muốn tranh tôi cũng sẽ không sử dụng cách hèn hạ như vậy."
Lưu Hiểu Thanh kéo Chu Phán Phán: "Phán Phán, cô nghĩ nhiều rồi, Lâm Âm tốt bụng mời mọi người ăn bánh thôi."
"Ăn ăn ăn, cô chỉ biết ăn, sớm muộn gì cũng tự hủy hoại chính mình." Chu Phán Phán treo khăn lên thanh treo, xoay người tiếp tục luyện tập.
Lưu Hiểu Thanh nói với Lâm Âm: "Tâm của Phán Phán không không xấu, miệng độc vậy thôi, cô đừng để trong lòng."
Điện thoại di động của Lâm Âm đổ chuông, Cố Du Minh hỏi cô đã nhận điểm tâm chưa, tình hình của cô với đồng nghiệp mới như thế nào.
Lâm Âm không muốn lãng phí lòng tốt của Cố Du Minh: "Nhận được rồi, mọi người đều thích."
Lâm Âm do dự một chút, nhưng vẫn nói: "Em nghe bọn họ nói chuyện trong giới giải trí, anh và Dương Thấm Vũ có chuyện gì sao?"
Giọng của Cố Du Minh rất bình tĩnh: "Cô ấy là bạn học cấp ba của anh, bức ảnh sân bay đó là bị paparazzi chụp lén, nên cô ấy trốn phía sau anh.

Nếu em không yên tâm, lần sau anh sẽ giới thiệu các em làm quen."
Lâm Âm: "Không cần đâu."
Cố Du Minh: "Buổi tối tan tầm anh đến đón em đi ăn tối."
Lâm Âm: "Tối nay à, có lẽ không được.

Mấy ngày trước em còn bận chuẩn bị cho tiệc đính hôn, kỹ năng cơ bản còn kém một chút.

Em muốn luyện tập thêm."
"Được rồi." Giọng điệu của Cố Du Minh có chút không vui, nhưng cũng không nói gì thêm.
...
Rất nhanh đã đến ngày tuyển chọn cho trò chơi của Đế Hòa, để tạo đà cho trò chơi sắp chính thức ra mắt, cuộc thi tuyển chọn rất hoành tráng, riêng giới truyền thông đã mời vài công ty, còn mời cả người dẫn chương trình của đài truyền hình đến trực tiếp toàn bộ quá trình.
Trước khi buổi tuyển chọn bắt đầu, hiện trường đã bùng nổ.
"Cái gì, vừa rồi cô nói ai sẽ đến, Tạ Trình?! Cô nghe lầm rồi phải không, anh ấy là tổng giám đốc của tập đoàn, chỉ là một buổi tuyển chọn nhỏ cho video quảng cáo của công ty con thôi, anh ấy hẳn là sẽ không tới đâu."
"Thật đó, tôi đã chính tai nghe thấy cô Trần nói chuyện điện thoại, hoàn toàn là sự thật."
"Tới rồi tới rồi, xe đã ở dưới lầu rồi."
Nói xong, một đám người đều chạy ra ngoài.
Lâm Âm không tham gia vào náo nhiệt, cô tình cờ đứng bên cửa sổ liếc nhìn xuống tầng dưới.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đang đậu ở cửa, một người đàn ông mặc vest đen bị đám đông vây quanh đi lại phía trước, người bên cạnh đang cầm một chiếc máy tính bảng báo cáo với anh.
Đoàn múa giành ra một phòng múa trống làm nơi tuyển chọn, hàng ghế đầu là ghế giám khảo, trên đó không có tên của Tạ Trình, có thể thấy anh đến đây tạm thời.
Lâm Âm liếc nhìn đám người, không phải tổng giám đốc của bọn họ rất bận sao, làm sao còn có thời gian tới đây?

Cuộc tuyển chọn bắt đầu sớm, gần như toàn bộ đoàn múa đều đến xem, Lâm Âm bị đẩy ra phía sau không nhìn thấy.
Giáo viên dạy múa đã sàng lọc qua một vòng, mười người đã được chọn, game của Đế Hòa sẽ chọn một người trong số mười người này để tham gia vào video quảng cáo.
Lưu Hiểu Thanh bị loại ở vòng đầu tiên, kéo Lâm Âm, người thậm chí còn chưa đăng ký, chen lấn về phía trước: "Tầm nhìn ở phía trước mới tốt."
Lâm Âm bị chen lấn đến mức suýt chút nữa té xỉu: "Không phải vẫn có thể xem phát sóng trực tiếp trên điện thoại sao?"
Lưu Hiểu Thanh duỗi đầu nhìn bàn giám khảo: "Ai tới xem múa, ngày nào cũng múa thì có gì hay.

Tôi sẽ dẫn cô đi xem trai đẹp.

Tạ tổng hiếm khi xuất hiện, phát sóng trực tiếp cũng không dám quay anh ấy, không thể xem anh ấy qua điện thoại được."
"Ai ya, sao tôi cứ thấy Tạ tổng trông rất quen, chắc là tôi đã thấy anh ấy ở đâu rồi," Lưu Hiểu Thanh rất cao hứng, "Tôi nhớ rồi, à, là trong mơ!"
Lâm Âm bị cô nàng làm cho thích thú, mím môi, cười đến đôi mắt đều cong cả lên.
Mười thí sinh đã sẵn sàng, cuộc tuyển chọn bắt đầu.
Lưu Hiểu Thanh lập tức mở ra một canh bạc: "Một trăm tệ, tôi đánh cược Chu Phán Phán thắng, còn có ai đánh cược không?"
Người bên cạnh: "Tôi cũng đánh cược Chu Phán Phán, cô ấy nhất định sẽ thắng."
Lưu Hiểu Thanh chọc Lâm Âm: "Lâm Âm, cô đánh cược ai?"
Mấy ngày nay, Lâm Âm đều về rất muộn, mỗi khi cô rời đi, Chu Phán Phán vẫn đang luyện tập trong phòng tập vũ đạo, sáng nào Chu Phán Phán cũng là người đến sớm nhất, cô ta tập luyện rất chăm chỉ.
Chu Phán Phán múa rất tốt, Lâm Âm nói: "Tôi cũng đánh cược Chu Phán Phán."
Chu Phán Phán đang chuẩn bị lên sân khấu cách đó không xa nghe thấy, liếc nhìn Lâm Âm một cái, cười với cô.
Lâm Âm cười đáp lại, Chu Phán Phán đã nhắm vào cô từ khi cô tham gia đoàn múa, cô không biết mình đã chọc cô ta ở đâu, cô chỉ muốn nhảy múa thật tốt, không muốn gây thù chuốc oán với mọi người.
Chu Phán Phán đã chủ động thể hiện sự hòa hảo của mình, Lâm Âm cứ thế đáp lại.
Một vòng người đều đặt cược vào Chu Phán Phán, Lưu Hiểu Thanh chẹp miệng: "Mở cuộc đánh cược này, thật nhàm chán quá đi." Sau đó hướng sự chú ý vào ghế giám khảo, vẫn là xem trai đẹp thú vị hơn.
"Mẹ ơi," Lưu Hiểu Thanh hưng phấn che miệng, "Vừa rồi Tạ tổng nhìn tôi!"
"Lâm Âm, mau véo tôi.

Tôi không nằm mơ đi, anh ấy không phải thích tôi đấy chứ, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt làm phu nhân tổng tài đâu."
Lâm Âm nhìn về phía ghế giám khảo.
Tạ Trình ngồi ở ghế giữa, mặc một bộ âu phục chỉnh tề cùng áo sơ mi trắng bên trong, đôi mắt đào hoa dường như không có nhiệt độ, nhìn vũ công trên sân khấu, trên mặt không lộ ra một tia cảm xúc dư thừa.
Người bên cạnh giễu cợt Lưu Hiểu Thanh: "Cô nhìn nhầm rồi, người ta căn bản không nhìn về hướng bên này.

Hơn nữa, nếu là nhìn cô thật, cô nghĩ người ta nhìn thấy gì ở cô, xem cô có thể ăn không à?"
"Lăn lăn lăn." Lưu Hiểu Thanh nhớ lại cảnh tượng thoáng qua vừa rồi, nếu phải miêu tả, cô ấy cảm thấy ánh mắt của anh như đang xé toạc quần áo của mình, bóp chết linh hồn mình.
Lưu Hiểu Thanh đột nhiên cảm thấy toàn thân nổi da gà, cô nhìn lầm rồi, nhất định nhìn lầm rồi.
Sau khi mười thí sinh hoàn thành bài múa, ngoại trừ Tạ Trình, một số giám khảo khác đã bỏ phiếu cho Chu Phán Phán.
Người phụ trách Đế Hòa hỏi: "Tạ tổng, anh nghĩ sao?" Cho dù ban giám khảo chọn gì, Tạ Trình vẫn là người quyết định.
"Không có ai trong số họ." Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên lạnh lùng nói, trên mặt lộ ra vẻ khó gần.
Người phụ trách có chút ngượng ngùng.


Đoàn múa vốn đã là nơi có trình độ vũ đạo cao nhất ở Uyển Thành rồi, nếu không chọn được, bọn họ có thể tìm người khác ở đâu? Cách thời gian trò chơi chính thức quảng bá đã không còn nhiều.
Người phụ trách nhìn vào sườn mặt kiêu ngạo của tổng giám đốc, lấy hết can đảm để thuyết phục anh: "Vũ đạo của Chu Phán Phán đã rất tốt, một số động tác khó đã được hoàn thành rất tốt."
Tạ Trình: "Tên phim quảng cáo là gì?"
Người phụ trách không biết tại sao Tạ Trình đã biết còn hỏi: "《Trang Khương》."
Tạ Trình nhìn Chu Phán Phán: "Anh xem cô ta có giống dáng vẻ nên có của Trang Khương không.

Nhảy múa đều là kỹ năng, trong mắt tràn đầy tham vọng."
Trang Khương, công chúa nước Tề, xuất thân cao quý, được vạn người yêu mến, là mỹ nhân đầu tiên xuất hiện trong "Kinh Thi", là nữ thi sĩ đầu tiên trong lịch sử, nhan sắc tuyệt trần và tài năng.
"Bàn tay mềm như liễu, làn da nõn nà, cần cổ thon thả, hàm răng trắng đều, trán ve mày ngài, nụ cười và đôi mắt đẹp." Câu này là các thế hệ sau dùng để miêu tả vẻ đẹp vốn có của Trang Khương.
Người phụ trách: "Chu Phán Phán này cũng rất ưa nhìn, khá phù hợp?"
Ánh mắt Tạ Trình trầm xuống: "Tôi không cần khá phù hợp."
Người phụ trách: "Nhưng mà, ở đây tìm đâu ra một đại mỹ nhân có thể sánh với Trang Khương."
Tạ Trình hất cằm lên trong đám đông: "Cô ấy."
Người phụ trách giật mình, trên đời này thật sự có mỹ nhân như vậy sao, thế nhưng lại có thể khiến đại ma đầu thích bắt bẻ nhìn trúng.
Người phụ trách theo tầm mắt của Tạ Trình, thấy tướng mạo và khí chất của các vũ công nhìn chung rất tốt, họ đều là những mỹ nhân hàng đầu.
Trong số các mỹ nhân, có một cô gái đẹp một cách lạ thường.
Lâm Âm nghe thấy người phụ trách gọi tên mình, định từ chối thì Trần Mỹ Hân đã đi tới, nói nhỏ với Lâm Âm: "Em thử đi."
Trần Mỹ Hân có thể thấy vị Tạ tổng này thà ra về tay trắng còn hơn chọn một Chu Phán Phán khá phù hợp.

Đấu trường tuyển chọn vẫn đang được truyền hình trực tiếp, nên không thể cho người ta thấy đoàn múa không có một người nào phù hợp như vậy.
Trần Mỹ Hân vỗ vai Lâm Âm: "Đoàn múa của chúng ta đều trông cậy vào em."
Tạ Trình liếc mắt nhìn chương trình phát sóng trực tiếp: "Tắt đi."
Các nhân viên nhanh chóng tắt chương trình phát sóng trực tiếp.
Không có bất kỳ động tác nào được quy định trong cuộc thi tuyển chọn, tất cả đều dựa trên sự hiểu biết của chính các vũ công về nhân vật và thực hiện tại chỗ.
Lâm Âm bước lên sân khấu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lướt qua cuộc đời của Trang Khương trong tâm trí, sau đó mở mắt ra, gật đầu với giáo viên âm nhạc.
Tiếng nhạc du dương vang lên, thân thể thanh tú nhẹ nhàng nhảy múa, chiếc eo thon nhỏ như dương liễu một tay có thể ôm trọn, ngón tay mềm mại lưu luyến nhẹ nhàng, cánh tay mềm mại như không xương, đôi mắt ngấn lệ, sóng mắt lưu chuyển, muốn nói lại thôi.
Nụ cười thông minh thật đẹp, đôi mắt đẹp mong chờ.
Hội trường vốn còn có chút ồn ào không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh, thậm chí còn không dám thở mạnh, vì sợ làm kinh động đến tiên nữ đang nhảy múa.
Sau khi múa xong, người phụ trách không giấu được sự ngạc nhiên trong ánh mắt của mình: "Thật kinh ngạc, mềm mại uyển chuyển.

Chủ yếu chính là biểu hiện cảm xúc của cô ấy quá tốt, cô ấy là Trang Khương!"
Đây chỉ là một màn biểu diễn ngẫu hứng, khi hoàn thành bài múa, không biết nó sẽ tuyệt vời như thế nào.
Người phụ trách nhìn Tạ Trình, thầm nghĩ, quả nhiên là đại ma đầu, ánh mắt quá độc, trong nháy mắt đã bắt được tiên nữ ẩn trong đám người.
Người phụ trách phấn khích nói: "Tạ tổng, anh cảm thấy thế nào?"
Tạ Trình đứng dậy, nắn lại cổ áo sơ mi trắng với khớp xương rõ ràng, hơi cụp mắt xuống, liếc nhìn cô gái giữa sân khấu: "Được."
Người phụ trách: "..." Đây gọi là được?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.