Sau Khi Xuyên Thư, Hắc Liên Hoa Luôn Diễn Trước Mặt Tôi

Chương 15: Doạ người: Lâm Tinh Trúc cái đồ điên này




Lâm Tinh Trúc mở khóa đẩy cửa ra, bắt gặp Kiều Tử Câm đang chuẩn bị cởi quần áo của Bạch Hi Anh. Tiếng cửa phòng mở khiến nữ nhân gần như lâm vào điên cuồng giật mình. Bóng lưng nàng cứng đờ, nhưng lại không quan tâm, tăng tốc động tác.

Nàng nhất định phải có được Bạch Hi Anh!

Lâm Tinh Trúc nhìn thấy Bạch Hi Anh nằm trên giường đã hôn mê, cổ họng nhấp nhô, ngón tay nắm chặt run rẩy, gằn giọng: "Kiều, Tử, Câm."

Lâm Tinh Trúc mặt lạnh như băng, bước nhanh tới, mang theo một cơn gió lạnh. Khi Kiều Tử Câm còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bóp cổ đối phương, kéo xuống khỏi giường.

"Lâm, Lâm Tinh Trúc..." Kiều Tử Câm mặt đỏ bừng, hô hấp khó khăn, ánh mắt căm hận vô cùng.

Lâm Tinh Trúc buông thõng mắt, lửa giận bùng lên trong đáy mắt, giọng lạnh lùng: "Tôi không nghĩ tới, cô thật sự thích làm cầm thú."

"Hết lần này đến lần khác..."

"Nếu đã muốn làm cầm thú, tôi thành toàn cô, sớm một chút đầu thai làm cầm thú đi."

Lâm Tinh Trúc rút ra dây thừng màu đen bên giường, nhấc chân đạp vào bụng Kiều Tử Câm, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, hai tay đã siết chặt dây thừng quanh cổ Kiều Tử Câm.

Nàng cắn chặt cằm dưới, dùng lực co rút dây thừng không ngừng.

"Lâm, Lâm..." Kiều Tử Câm hai mắt lờ đờ, thiếu dưỡng khí khiến nàng gần như muốn bất tỉnh, lý trí dần dần rút đi, bản năng cầu sinh khiến nàng giãy dụa liên tục.

Nhưng sức lực của Lâm Tinh Trúc lớn lạ thường, Kiều Tử Câm cảm thấy mình như một con dê non, lập tức ngạt thở, sắp chết.

Dây thừng quanh cổ vẫn co vào, mắt Kiều Tử Câm đã trắng dã, ánh mắt mờ mịt, cường độ giãy dụa cũng giảm dần.

Ngay khi nàng nghĩ mình không sống nổi nữa, cảm giác ngạt thở đột nhiên biến mất.

Lâm Tinh Trúc buông lỏng tay, đối phương lập tức giống như một con chó chết xụi lơ trên mặt đất, cần cổ vết đỏ doạ người đập vào mắt.

Mộc Mộ Thanh gần như kinh hãi nhìn cảnh tượng này, không thể tin Lâm Tinh Trúc thật sự dám giết người trước mặt mọi người.

Lâm Tinh Trúc nhấc chân vòng qua thân thể Kiều Tử Câm, nghiêng đầu liếc Mộc Mộ Thanh, đôi mắt lạnh lùng, thốt ra vài chữ: "Nàng không chết."

Mộc Mộ Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tinh Trúc không giết người trước mặt mọi người, lo lắng cho cảm xúc của Bạch Hi Anh chiếm trọn tâm trí, nàng tiến tới giường, khom lưng giải dây thừng trói cổ tay Bạch Hi Anh, nói: "Tôi làm."

Lâm Tinh Trúc mím môi, không đáp, buông thõng mắt chuyên tâm giải dây thừng, bộ dáng nghiêm túc khiến Mộc Mộ Thanh sợ hãi không dám lên tiếng.

Giải xong dây thừng, Lâm Tinh Trúc điều chỉnh tư thế thoải mái cho Bạch Hi Anh, khi nàng mê mang mở mắt, ánh mắt lạnh buốt dần giãn ra.

"Tại sao là cô?"

Bạch Hi Anh giọng yếu ớt, thanh âm khàn đục.

Không phải nàng, còn có thể là ai?

Lâm Tinh Trúc nắm tay nàng hơi cứng lại, đáy mắt lạnh buốt ngưng kết hàn băng.

Dù ai tân tân khổ khổ cứu người, đối phương mở mắt nói câu đầu tiên lại không chào đón cô, đều sẽ không vui lòng.

Lâm Tinh Trúc để nàng nằm ngang trên giường, không để lại dấu vết thu tay lại, thản nhiên nói: "Tôi thấy cô rời tiệc có điều kỳ quặc, cùng lên theo, phát hiện không thích hợp, thế là tìm đến đây."

Nàng thần sắc lãnh đạm, nhìn Mộc Mộ Thanh tiến tới hỏi han ân cần, câu "Có cần đi bệnh viện không" cuối cùng không thốt ra.

Có lẽ bây giờ Bạch Hi Anh không cần bệnh viện, tự có người giải quyết.

Mộc Mộ Thanh hạ thấp thanh âm, trấn an: "Hi Anh, có muốn tôi đưa cô đi bệnh viện?"

Lâm Tinh Trúc liếc mắt, không nói gì, chỉ cảm thấy căn phòng này khiến người không kiên nhẫn.

Lâm Tinh Trúc ánh mắt không để lại dấu vết rơi vào Kiều Tử Câm, biểu lộ bình tĩnh.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Mộ Thanh và Bạch Hi Anh, phán đoán một lát, đột nhiên khom lưng kéo Kiều Tử Câm chuẩn bị đi ra ngoài.

"A —— "

Kiều Tử Câm dần khôi phục thần trí, hoảng sợ thét lên, sợ Lâm Tinh Trúc lại bóp chết nàng.

Cảm giác tử vong quá khủng bố, giờ phút này Kiều Tử Câm nhìn Lâm Tinh Trúc, đáy mắt đầy sợ hãi.

Đây là ma quỷ!

Một tiếng này dường như vạch phá điều gì đó, Bạch Hi Anh suy yếu thốt lên: "Lâm Tinh Trúc, không muốn đi."

Bóng lưng thẳng tắp hơi ngừng lại.

Lâm Tinh Trúc quay đầu, thấy Bạch Hi Anh khó khăn từ giường chống lên, mắt không chớp nhìn mình.

"... Lâm Tinh Trúc, đưa tôi đi bệnh viện được không?" Nàng cắn môi, khẩn cầu.

Mộc Mộ Thanh biểu lộ không tốt, ý đồ ngăn cản: "Hi Anh, tôi đưa cô đi, Lâm tổng còn bận bịu Kiều Tử Câm, để tôi đưa cô đi bệnh viện."

Bạch Hi Anh không để ý, mắt đen láy nhìn chằm chằm Lâm Tinh Trúc, chờ đáp án.

Thời gian trôi qua, đôi mắt đẹp đẽ như bày lên hơi nước, lại có vẻ ủy khuất.

Lâm Tinh Trúc ngón tay khẽ nhúc nhích, liếc Mộc Mộ Thanh, gật đầu: "Được."

"Mộc Tổng." Lâm Tinh Trúc nói, "Làm phiền cô trông chừng Kiều Tử Câm."

Nàng trói Kiều Tử Câm giao cho Mộc Mộ Thanh, quay lại bên giường, bước đi nhẹ nhàng, khom lưng ôm Bạch Hi Anh động tác nhu hòa.

Trước khi ra cửa, Lâm Tinh Trúc quay đầu: "Tốt nhất là báo cảnh sát, về tôi sẽ xử lý."

Mộc Mộ Thanh thấy Lâm Tinh Trúc muốn bỏ lại mình cùng Bạch Hi Anh trúng thuốc, trong lòng gấp, muốn nói gì, Lâm Tinh Trúc ánh mắt nhìn tới, dường như muốn nói Mộc Tổng không biết cái này chút chuyện đều làm không xong?

Nghĩ đến đêm nay Lâm Tinh Trúc biểu hiện, Mộc Mộ Thanh cuối cùng không cam lòng trả lời: "Yên tâm."

Tạm thời để Lâm Tinh Trúc cái tên điên này một lần.

Nàng nhìn Bạch Hi Anh đầu tựa vào Lâm Tinh Trúc ngực, mỏi mệt và suy yếu, không thấy nét mặt.

Mộc Mộ Thanh ánh mắt sâu, đáy mắt xẹt qua suy tư.

Giao phó xong Kiều Tử Câm, Lâm Tinh Trúc ôm Bạch Hi Anh rời đi.

Ôm nàng lên xe, Lâm Tinh Trúc cúi đầu hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Bạch Hi Anh đầu giật giật, nói nhỏ: "Dường như so với lần trước tốt hơn, chỉ là toàn thân không còn khí lực."

Lâm Tinh Trúc như có điều suy nghĩ, lần này thuốc so với xuân dược hiệu quả khác, làm người toàn thân vô lực.

Lần này tham gia tiệc, Lâm Tinh Trúc có lái xe. Lên xe, lái xe đã dâng che chắn, tạo không gian riêng tư.

Bạch Hi Anh mềm nhũn tựa vào vai Lâm Tinh Trúc, thở ra hơi thở phất qua cổ mẫn cảm.

Lâm Tinh Trúc yên lặng nhắm mắt, chợt nghe Bạch Hi Anh hỏi: "Cô có phải giận tôi không?"

Lâm Tinh Trúc điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái hơn, không nói.

Bạch Hi Anh lông mi khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng: "Lúc ấy... Tôi có nháy mắt ký ức rối loạn."

"Lúc bị đưa vào gian phòng, ngất đi thấy Kiều Tử Câm, nhưng khi tỉnh lại, thấy cô lo lắng nhìn tôi... Tôi có chút mơ hồ."

Còn xem như giải thích hợp lý.

Lâm Tinh Trúc gật đầu.

Bạch Hi Anh biết Lâm Tinh Trúc muốn nói gì.

Quả nhiên, Lâm Tinh Trúc đề nghị: "Tôi sẽ đưa Kiều Tử Câm vào tù"

Bạch Hi Anh cắn môi, đáy mắt nhẫn nại, nói: "Chỉ sợ sự tình không thuận lợi."

Hoàn toàn chính xác sẽ không thuận lợi.

Lâm Tinh Trúc trầm ngâm: "Nhớ tôi thiếu cô đền bù không?"

Bạch Hi Anh nhìn nàng: "Nhớ."

"Tôi đưa nó làm đền bù, để đưa Kiều Tử Câm vào tù?"

Chỉ dựa vào Bạch Hi Anh không đối kháng nổi Kiều thị.

Kiều Tử Câm nhiều lần xâm phạm Bạch Hi Anh, Lâm Tinh Trúc nguyện dùng đại phiền toái làm đền bù.

Bạch Hi Anh nhớ trong trí nhớ, tiếc nuối khiến nàng ngứa ngáy.

Nàng lo lắng: "Việ này có thể phiền cô không? Hoặc tổn hại lợi ích?"

Lâm Tinh Trúc lắc đầu: "Có chút, nhưng không ảnh hưởng toàn cục, muốn cô hỗ trợ một việc."

Bạch Hi Anh mở to mắt: "Việc gì?"

"Cần cô làm bạn gái của tôi."

Chỉ có thế, nàng có lý do hướng Kiều gia cáo trạng, tận dụng Lâm thị tạo áp lực.

Bạch Hi Anh ngạc nhiên, kịp phản ứng, gật đầu: "Tôi có thể!"

Hai người thương lượng xong, bệnh viện cũng đến.

Lâm Tinh Trúc xuống xe, mở cửa khom lưng ôm Bạch Hi Anh.

Đối phương trốn: "Cô... Trên người mang khăn tay không?"

Lâm Tinh Trúc cúi người lấy khăn tay từ bên cạnh cất đặt đồ vật.

Hơi thở ấm áp phả qua khuôn mặt Bạch Hi Anh, nàng cắn môi, cố gắng khắc chế phản ứng của cơ thể.

Lâm Tinh Trúc đưa khăn tay cho Bạch Hi Anh, rồi đóng cửa xe, để nàng có đủ không gian riêng tư.

Bạch Hi Anh ngồi trong xe, mặt không biểu lộ cảm xúc, lau sạch ghế da thật, rồi thuận tay giấu mảnh kính vỡ vào khe hở trong xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.