Sau Khi Viết Nam Thần Vào Tiểu Thuyết Tui Có Được Người Thật

Chương 40




CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI



Sau khi Cố Hi Đình lấy lời khai xong, cậu về nhà ngủ mê mệt quên trời đất.

Ngày hôm sau cậu tỉnh lại vì khát nước, mơ màng ngồi dậy khỏi giường, không những không thấy sảng khoái mà còn thấy choáng vì ngủ quá lâu.

Không biết Hạ Yến đi đâu, Cố Hi Đình ngáp một cái híp mắt xuống lầu tìm nước uống. Nào ngờ bước hụt một đoạn cầu thang nên cả người mất thăng bằng, sắp sửa ngã xuống. 

“Cẩn thận!”

Hạ Yến vừa đi siêu thị về, thấy Cố Hi Đình lắc lư sắp ngã thì hai ba bước lao tới, vừa khéo đỡ được cậu.

Cố Hi Đình phản ứng chậm nửa nhịp vẫn chưa nhận ra mình đang gặp nguy hiểm, chỉ ngã nhào vào ngực Hạ Yến, cuống họng khô khốc đắng chát: “Khát…”

“Sao lại nóng thế này? Có phải bị sốt không?” Hạ Yến cởi áo khoác đắp lên người cậu, “Em ngồi xuống trước đi, anh rót nước cho em.”

Cố Hi Đình ngồi lên chiếc ghế điều giáo đã được Hạ Yến sửa lại, vì có thêm đệm và gối dựa nên nó như một cái salon nhỏ thoải mái dễ chịu.

Cậu nhìn phòng khách trống trơn, gọi: “Hạ Yến, bao giờ tụi mình đi sắm nội thất đi.”

“Ừm, chờ em khỏe hơn rồi đi.” Hạ Yến đưa cốc nước ấm, sau khi thấy cậu uống xong bèn xoay người lấy nhiệt kế trong ngăn tủ.

“A, há miệng.”

Bờ môi vừa uống nước trở nên đỏ mọng ẩm ướt, Cố Hi Đình ngoan ngoãn há miệng để lộ hàm răng trắng sáng và đầu lưỡi hồng hào.

Đầu cậu hơi choáng, còn chưa kịp nhìn đó là gì, chỉ cảm thấy có cái que nhỏ dài lạnh lạnh đút vào miệng.

Cố Hi Đình giật mình vì lạnh, rốt cuộc mở mắt ra, nói năng lúng búng vì đang ngậm đồ: “Anh đút cái gì cho em mà thô vậy?”

“Nhiệt kế.” Hạ Yến điều chỉnh vị trí nhiệt kế, nói, “Đặt dưới lưỡi, cắn năm phút.”

Cố Hi Đình nói không rõ: “Em thấy vẫn ổn*, chỉ là không còn trẻ…” 

(*Bản gốc là ‘我觉得还吼’. Chỗ này Cố Hi Đình phát âm không rõ nên nhịu từ ‘好/ hǎo’ thành ‘吼/ hǒu’.)

Hạ Yến dịu giọng: “Anh biết anh biết, chỉ xem nhiệt độ thôi.”

Năm phút sau, Hạ Yến lấy nhiệt kế ra.

“37.9 độ, không nghiêm trọng lắm, uống chút thuốc trước đã.”

“Ừa.” Cố Hi Đình mềm xèo nằm trên ghế salon, cũng không biết bao lâu sau, cậu mơ màng ngửi thấy mùi thơm của sữa.

Mở mắt nhìn thì thấy Hạ Yến đang mang một đĩa bánh mỳ nướng kiểu Tây ra.

Cố Hi Đình nhổm dậy: “Không phải uống thuốc hả anh?”

“Ăn chút bánh trước đã.” Hạ Yến dùng nĩa xiên một quả mâm môi đỏ mọng.

Cố Hi Đình hơi mất tự nhiên: “Em… Em tự làm được mà.”

Hạ Yến: “Anh đút em ăn.”

Cố Hi Đình ngẩng đầu phát hiện vẻ mặt Hạ Yến rất chân thành, cậu cứ từ chối mãi thì lại có vẻ xa cách quá, thế là cậu nhẹ nhàng há miệng.

“A~”

Quả mâm xôi tan luôn trong miệng cậu, thịt quả mềm mại, nước cốt chua ngọt lập tức kích thích vị giác của cậu, khiến tinh thần sảng khoái rung lên.

Một quả mâm xôi đã tháo gỡ tình thế bế tắc, sau đó chuyện đút ăn cũng trở nên thuận lợi hơn.

Sữa bò thấm đều vào lớp bánh mì dày, lớp vỏ được áp chảo đến độ xốp giòn, bên trong lại mềm mại thoảng mùi sữa, để phù hợp với khẩu vị của Cố Hi Đình, Hạ Yến còn thêm chút xíu nước đường và rất nhiều trái mâm xôi chua ngọt cùng việt quất. Cố Hi Đình vốn không muốn ăn cũng ăn hơn nửa, cuối cùng lắc đầu nói không ăn nổi nữa.

Hạ Yến ăn hết phần còn lại, xong pha một cốc thuốc nước và thuốc cảm cho cậu. Trong khi toàn bộ phòng khách đều bị phá hủy sạch, may là hòm thuốc nhỏ đặt trong tủ âm tường vẫn còn trụ lại.

Thấy hắn còn định bón thuốc, Cố Hi Đình xua tay liên tục: “Đừng đừng, em uống là được.”

Cậu chưa từng được chăm sóc cẩn thận như thế này từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, cảm giác không được tự nhiên lắm.

Hạ Yến cau mày có vẻ không chắc chắn lắm: “Không cần anh bón thật hả?”

“Em cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi.” Cố Hi Đình cho viên thuốc vào miệng rồi uống luôn thuốc nước, mặc dù rất nhanh nhưng cậu vẫn phải há hốc miệng vì đắng.

Hạ Yến lại săn sóc nhét một viên kẹo vào.

Cố Hi Đình “Ừm” một tiếng, ngoan ngoãn ngậm viên kẹo màu hồng. Kẹo cứng đảo qua đảo lại trên đầu lưỡi kích thích khoang miệng mềm mại của cậu…

Sau đó suy nghĩ dần chệch hướng, nhịn không được lái xe một trận*.

(*Lái xe ám chỉ chuyện 18+)

“Sao mặt em lại đỏ rồi?” Hạ Yến hơi lo lắng đứng dậy, “Hay là đến bệnh viện đi.”

“Không sao không sao, nóng thôi mà.” Cố Hi Đình không ngờ chuyện này cũng có thể bị phát hiện, lập tức xóa sạch những suy nghĩ không nên có, đổi chủ đề, “À đúng rồi, cuối cùng Hạ Thần thế nào?”

“Nó sẽ bị dẫn độ trở về Mỹ,” Hạ Yến xoa đầu cậu hứa hẹn, “Sau này nó sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”

Nhắc đến người em trai này, tâm trạng Cố Hi Đình cũng hơi phức tạp, bầu không khí dần trở nên im lặng. Cuối cùng thuốc cảm phát huy tác dụng, Cố Hi Đình lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật, được Hạ Yến bế vào giường tiếp tục nghỉ ngơi.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã là một giờ chiều. Ánh mặt trời mùa đông xuyên qua cành cây rơi lên sàn nhà, ngoài cửa sổ có tiếng chim sẻ líu lo.

Cố Hi Đình hết sốt, tinh thần cũng khá hơn, còn có thời gian trêu người bên gối.

Hạ Yến lúc ngủ không có đôi mắt nhìn thấu lòng người, khí thế lạnh lẽo cũng được cất đi, trở nên bình dị gần gũi hơn nhiều. Điều duy nhất không hoàn hảo là…

Sao ngủ mà còn nhíu mày vậy.

Cố Hi Đình vươn tay vuốt phẳng hai hàng lông mày đang cau lại của Hạ Yến.

Sau đó cậu dời tầm mắt xuống dưới, rơi vào đôi mắt nhắm chặt của người kia. Biết lông mi của hắn rất dài, nhưng cậu chưa bao giờ quan sát tỉ mỉ thế này, Cố Hi Đình duỗi ngón tay cái đo thử thì gần bằng móng tay cậu, cũng không biết lúc trước tạo ra con người, người ta có bật hack trên người hắn không.

Bàn tay Cố Hi Đình đặt trước mắt Hạ Yến, cậu thậm chí còn cảm nhận được lông mi mềm mại lướt qua lòng bàn tay, cứ như được động vật lông xù cọ vào.

Từng chút từng chút một, sau đó, hàng mi mềm mại chợt run lên, bị cậu trêu tỉnh ngủ rồi hả?!

Cố Hi Đình lập tức rụt tay lại, nằm trong chăn ngủ ngoan.

Bên tai có tiếng xột xoạt, một bàn tay lớn ấm áp đặt lên đỉnh đầu cậu, như đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể. Nhưng vài giây sau, cái tay kia vẫn không rút đi mà lướt xuống một đường dọc theo tai cậu, lướt qua cần cổ và xương quai xanh.

Động tác của Hạ Yến càng lúc càng càn rỡ, Cố Hi Đình không khỏi thở ra một hơi. Cậu vừa thở xong đã ảo não cắn môi.

Người đàn ông trầm giọng cười cười, nhéo mũi cậu rồi nói rất khẽ: “Bé heo lười, dậy thôi.”

Cố Hi Đình dụi mắt giả vờ mới tỉnh ngủ: “Anh tỉnh hồi nào vậy?”

“Từ lúc có người nghịch lông mi của anh.” Hạ Yến vén chăn để lộ cơ thể cường tráng trần trụi, lại dùng trán thử nhiệt độ cơ thể của cậu, sau đó hài lòng rút về, “Hạ sốt rồi.”

“Cũng ổn rồi.” Lúc nói câu này, Cố Hi Đình còn hơi tiếc nuối, nghe nói lúc phát sốt thì trong người cũng rất nóng.

Hạ Yến nhìn cậu, chợt nói: “Lần sau anh phát sốt để em thử một chút.”

Trái tim Cố Hi Đình hẫng một nhịp, hơi chột dạ hỏi: “Thử gì?”

“Nom vẻ mặt tiếc nuối của em, chẳng phải đang hối hận không thể thân mật lúc phát sốt à?” Hạ Yến nghiêm túc nói, “Vậy chi bằng chờ anh phát sốt rồi làm, với em thì anh phát sốt sẽ có thời gian hiệu quả tốt hơn.”

Cố Hi Đình sốc vì mức độ vô liêm sỉ của Hạ Yến, cậu không thể tin nổi trợn tròn hai mắt: “Anh… Anh sao lại vô sỉ như vậy!”

Hạ Yến “À” một tiếng, giọng chân thành: “Thì ra là anh hiểu lầm em, vậy thì chờ lần sau em phát sốt rồi làm.”

Cố Hi Đình phát điên: “Đã nói em không có!!”

Mình lén lút lái xe là một chuyện, nhưng người kia biết tỏng suy nghĩ của mình, lại còn tháo bánh xe ngay trước mặt người kia thì lại là chuyện khác, cậu không biết xấu hổ hay gì!

Cố Hi Đình thẹn quá hóa giận ngó lơ Hạ Yến cả buổi tối. Đến khi Hạ Yến rủ cậu đi mua đồ nội thất, rốt cuộc mới dịu mặt tạm thời kết thúc chiến tranh.

Cửa hàng nội thất này vừa nghệ thuật lại sang trọng, giá niêm yết rất cao, một cái bàn vuông nhỏ có giá một vạn tệ, bàn ăn và ghế salon nói chung trên mười vạn, nội thất hơn trăm vạn thì càng nhiều hơn nữa, không biết còn tưởng đây là đồ sưu tập.

Thấy Hạ Yến chuẩn bị chốt đơn một cái bàn ăn bằng gỗ thật có giá bảy chữ số, Cố Hi Đình không nhịn được: “Anh thuê nhà mà mua đồ dùng đắt thế này thì có lỗ quá không vậy?”

Cậu biết Hạ Yến có tiền tiết kiệm, nhưng dù nhiều tiền thì cũng không thể tiêu xài như vậy được.

“Anh mua lại rồi,” Hạ Yến nhìn cái bàn và bản vẽ thiết kế 3D phòng khách mà hắn đã làm trước đó, nói với hướng dẫn viên mua sắm, “Tôi muốn một chiếc này.”

Cố Hi Đình sửng sốt: “Gì cơ?”

“Anh mua nhà rồi.”

Hạ Yến nghiêng đầu mỉm cười, đó là nơi hắn sẽ gắn bó lâu dài bình lặng trong cuộc đời.

Cố Hi Đình ngạc nhiên trố mắt nhìn hắn: “Anh không quay về Mỹ à?”

“Em cũng đâu ở đó, anh về làm gì?” Hạ Yến nói rồi quay người xác nhận các chi tiết nội thất với hướng dẫn viên mua sắm.

Nhìn bóng lưng Hạ Yến, Cố Hi Đình cảm giác trái tim mình như được ngâm trong nước ấm, nổi bọt ùng ục, vì có người đã mang đến hạnh phúc cho cậu, có người dùng sự dịu dàng và tinh tế của mình để che chở cho cậu.

Hay tin này, Cố Hi Đình nhìn cửa hàng “Ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm*” cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.

(*Cơ sở kinh doanh đắt đỏ, một khi kinh doanh sẽ kiếm được rất nhiều tiền.)

Đây là một cửa hàng nội thất thương hiệu tư nhân nhỏ, tất cả sản phẩm đều tràn ngập cảm giác thiết kế và sự săn sóc tinh tế*, mặc dù rất đắt nhưng đúng là thoạt nhìn đã khiến người ta muốn mua. Hơn nữa hầu hết nội thất trong cửa hàng bọn họ đều chỉ có một cái, là món đồ có một không hai, chẳng trách lại có tự tin niêm yết giá cao như vậy.

(*Từ gốc là 人文关怀/nhân văn quan hoài, sự quan tâm nhân văn là khái niệm xuất hiện lần đầu trong báo cáo đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 17 của Đảng CSTQ. Nội dung đề cập đến công tác quan tâm nhân dân một cách nhân văn, thể hiện sự chăm lo của đảng cầm quyền và xã hội đối với người dân. Cụm từ này xuất hiện 2 lần ở c40, c41.)

Sau khi đặt mua ghế salon, ghế, đèn và các đồ nội thất khác, cuối cùng bọn họ đến khu vực phòng tắm.

Cố Hi Đình buồn bực: “Phòng tắm của tụi mình đâu có vấn đề gì?”

Hạ Yến: “Cô gái này vừa giới thiệu một thiết bị mở rộng phòng tắm cho anh.”

Hướng dẫn viên mua sắm nhiệt tình giới thiệu: “Người hiện đại yêu thích cảm giác không gian lưu động và tính xuyên thấu, chúng tôi đề nghị thông phòng tắm và phòng ngủ, lắp đặt các thiết bị phòng tắm cạnh ban công, một mặt anh có thể vừa tắm vừa cảm nhận nhiệt độ của ánh nắng, một mặt khác, người yêu của anh cũng có thể thưởng thức cơ thể xinh đẹp tuyệt vời của anh từ trên giường.”

Cố Hi Đình: “…”

Đây là thiết kế do con người nghĩ ra ư?

Thế mà Hạ Yến lại rất thích, quay lại nói với cậu: “Anh thấy rất ổn, em thấy sao?”

“Đừng mơ!” Cố Hi Đình dứt khoát từ chối, “Không đời nào! Tuyệt đối không thể được!”

Bồn tắm lớn đặt trong phòng ngủ thì tạm chấp nhận được, nhưng có cần phải lắp đặt bồn cầu bên ngoài không? Ngay cả đi nặng cũng muốn bị người kia nhìn thấy? Có thân mật mấy cũng không lố vậy chứ?

Không được không được, tuyệt đối không được! Ý tưởng này quá kinh khủng!

“Tiếc quá,” Hạ Yến quay người nói với hướng dẫn viên mua sắm, “Cô cũng thấy rồi đó, người yêu của tôi rất thẹn, có lẽ không quen lắm.”

“Tôi hiểu mà hiểu mà, dù sao văn hóa nước ta vẫn tương đối bảo thủ!” Hướng dẫn viên mua sắm hỏi lại, “Vậy anh nghĩ sao về phòng tắm bán mở? Gian tắm rửa và gian rửa mặt đều dùng tường nước bằng kính* để ngăn lại, chỉ có bồn tắm lớn là ở ngoài phòng.”

*Tường nước bằng kính:

Hạ Yến hỏi Cố Hi Đình: “Em thấy sao?”

Cố Hi Đình: “…”

Đương nhiên cậu thấy chẳng ra làm sao cả! Cái tường kính hơi mờ này còn chẳng bằng không lắp kính!

Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Hạ Yến, cậu lập tức mềm lòng rối tinh rối mù, lắp bắp đồng ý: “Được thôi…”

Mãi đến sau này khi Cố Hi Đình bị đặt trên tường nước, tận mắt nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của mình mới phát hiện đúng là chẳng ra làm sao cả!

Tiếc là cậu đã không còn cơ hội hối hận nữa.HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.